Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 267: Bát mạch đều thông (1)

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Cái này cũng không được, cái khác

cũng không được, chúng ta nên làm thế nào mới tốt đây? Chẳng lẽ thật sự

phải chờ đợi sao? Đáng tiếc ah, tuy sức chiến đấu chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta rất mạnh mẽ, nhưng không ai có được Độc Tâm Thuật, nếu không, bắt một tên phương tây tới, trực tiếp dò xét bí mật trong lòng

của hắn, ồ...

Nói đến đây, đột nhiên con mắt Tề Nhạc sáng

lên, tay phải thành quyền đánh về phía trước, phát ra một tiếng kinh hỉ, vui vẻ nói:

- Tôi có biện pháp.

Như Nguyệt kinh ngạc nói:

- Biện pháp gì?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tuy chúng ta không có Độc Tâm Thuật, nhưng có người biết nha! Xem ra, Kinh Thành Trầm gia nhất định phải đi một lần rồi. Như Nguyệt, em trước đừng hỏi, dù sao em cứ chờ tin tức tốt từ anh đã, đến lúc đó anh nhất

định cho em vui mừng.

Ánh mắt Như Nguyệt nhu hòa nhìn hắn một cái, nói:

- Em tin tưởng anh, anh cho em vui mừng là được rồi. Đi, chúng ta ăn

điểm tâm trước đã, sau đó anh suy nghĩ vui mừng đó là gì đi. Vừa rồi em

có điện thoại cho anh trai, gần đây chúng ta có quá nhiều chuyện, em đã

nói với anh ấy một tiếng rồi, lúc này phải nhờ anh ấy vất vả thôi.

Tề Nhạc đỏ mặt lên, nói:

- Như Nguyệt, lần trước anh trừng mắt có dọa anh của em sợ hay không.

Cái này, anh có dùng chút ít vân lực. Chỉ sợ sẽ lưu lại bóng mờ trong

lòng anh ấy.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Chút thủ đoạn của anh em còn không nhìn ra sao? Em đã sớm hóa giải giúp anh ấy rồi. anh đấy...

Tề Nhạc bày ra bộ dáng thâm tình nhìn nàng, nói:

- Còn không phải vì em sao? Nhìn thấy em đứng cùng một chỗ với nam nhân khác, anh sao chịu nổi.

Tuy trên mặt Tề Nhạc mang theo vui vẻ, không có nửa điểm đứng đắn,

nhưng nghe lời hắn nói, trên mặt Hải Như Nguyệt vẫn xuất hiện nụ cười

nhàn nhạt, đấm nhẹ lên bả vai của hắn, sau đó kéo tay hắn đi vào nhà ăn. Chu thúc cách đó không xa nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người cũng mỉm cười vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, Tề Nhạc nghe Trát Cách

Lỗ đại sư đề nghị, lôi kéo Như Nguyệt trở lại phòng, thân thể hai người

đã khôi phục lại, dựa theo phương pháp của mình bắt đầu tu luyện. Bản

thân Thăng Long Quyết là chuyển hóa từ Thăng Lân Quyết, tâm ý hai người

tương thông, hơn nữa đồng thân vừa phá, cho nên khí tức liên kết với

nhau rất chặt chẽ, sau khi bắt đầu tu luyện, vân lực giao hòa với nhau,

một vân chu lại tiếp một vân chu tuần hoàn trong cơ thể của hai người.

Vân lực Hải Như Nguyệt thắng ở tinh thuần, mà vân lực Tề Nhạc lại thắng ở hạo nhiên chính khí, bốn loại vân lực không cái nào không phải tinh

hoa của thiên địa, vân lực của hai người tương hợp, dưới trùng kích mạnh mẽ của vân lực, tuy Hải Như Nguyệt được lợi rất nhiều, Tề Nhạc đạt được chỗ tốt hơn lớn hơn, Thăng Lân Quyết giai đoạn đầu tiên chủ yếu là đả

thông kỳ kinh bát mạch, sau đó mở rộng kinh mạch, mới có thể nhanh chóng hấp thụ năng lượng trong huyết mạch Kỳ Lân, dùng tăng cường lực lượng

bổn nguyên của mình.

Lực lượng bổn nguyên càng mạnh, hắn hấp

thụ bốn thuộc tính vân lực Kỳ Lân càng ngày càng nhanh hơn, từ khi bắt

đầu tu luyện tới hiện giờ, Tề Nhạc đã phá tan cảnh giới sơ vân, đã thông ba đường kinh mạch. Về sau mỗi lần tăng lên một vân, cũng quán thông

một đường kinh mạch, đến bây giờ bát mạch hắn đã thông sáu mạch, sau một trận chiến trên đỉnh Quỷ Kiến Sầu, những ngày này hắn tu luyện chưa bao giờ thư giãn, bởi vì đột phá cảnh giới ba vân, thực lực có tăng vọt về

chất. Tuy tốc độ tăng vân lực không quá rõ ràng, nhưng đó là do kinh

mạch của hắn rộng rãi hơn, hai cái kỳ kinh bát mạch cuối cùng không

ngừng bị trùng kích nên có chút buông lỏng, nhất là khi hắn tu luyện

thành bốn loại năng lực cường đại thích ứng với các loại vân lực như Kỳ

Lân Bách Lôi Thiểm, cho nên dấu hiệu buông lỏng của hai mạch này cũng

nhiều hơn.

Hải Như Nguyệt là cầm tinh long, công pháp tu

luyện của hai người là đồng nguyên, sau khi trải qua âm dương điều hòa

ngày hôm qua, bởi vì thân thể bị thương, cho nên tinh lực của người đặt

vào trị thương, cũng không có quá chú ý vân lực bản thân biến hóa, hơn

nữa bát mạch của Như Nguyệt vào lúc đột phá năm vân đã thông suốt toàn

bộ.

Nhưng mà, hôm nay tĩnh tâm tu luyện vân lực, cảm giác của Tề Nhạc lập tức trở nên bất đồng. Tuy hắn không thể mượn vân lực của

Như Nguyệt đột phá kinh mạch, nhưng có tác dụng từ Thăng Long Quyết của

Như Nguyệt phụ trợ, hôm qua lại từ từ hấp thu tinh hoa Như Nguyệt lưu

lại trong người, khiến vân lực bốn thuộc tính của hắn tinh thuần hơn

trước.

Sau khi ngưng tụ năng lượng hoàn thành đại vân chu

cũng đả thông hai kinh mạch cuối cùng. Vân lực Kỳ Lân bốn thuộc tính

giao hòa trong kinh mạch, tuy tạm thời không có trực tiếp tăng thực lực

Tề Nhạc lên, nhưng hoàn toàn đưa hắn vào cảnh giới tu luyện khác. Từ nay về sau, hắn tu luyện Thăng Lân Quyết từ giai đoạn đầu tiên tiến vào

giai đoạn thứ hai, tiến vào thông đạo tăng tốc giai đoạn hai.

Những biến hóa trong người Tề Nhạc đương nhiên Hải Như Nguyệt cũng cảm

nhận được tất cả, chính cô ta cũng từ tinh hoa vân lực của Tề Nhạc lấy

được không ít chỗ tốt, nhưng bởi vì sau sáu vân tu luyện quá khó khăn,

cho nên mới không thể đột phá lên cảnh giới rất cao. Nhưng có cố gắng là rất tốt, vui vẻ trong nội tâm Như Nguyệt cũng không ít.

Mây

mù màu trắng lượn lờ chung quanh người Hải Như Nguyệt, khí lưu đen bạc

thì lưu chuyển quanh người Tề Nhạc, sương mù màu trắng không ngừng tiến

vào trong mũi của Tề Nhạc, mà khí lưu đen bạc trong miệng Tề Nhạc nhổ ra bị Như Nguyệt hấp thụ, mà trong miệng Như Nguyệt không ngừng nhổ ra

sương mù màu trắng. Khí lưu của hai người hình thành một vòng tuần hoàn

xảo diệu.

Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc không ngừng biến đổi màu sắc, mỗi một lần biến hóa, song chưởng của Tề Nhạc tản mát ra năng

lượng giống với màu sắc, mà song chưởng Như Nguyệt tuy bảo trì trạng

thái sáng bóng như ngọc, nhưng từ vân lực biến hóa trên song chưởng của

Tề Nhạc cũng chịu một ít biến hóa.

Thời gian hai giờ không

dài, nếu là lúc bình thường, chỉ sợ bọn họ không hoàn thành đại vân chu, nhưng ở hai người tâm ý tương thông, dưới tình huống không có ngăn cách nào, hai giờ khiến bọn họ hoàn thành ba đại vân chu. Hơn nữa mỗi một

vân chu đều có chất lượng cao.

Rốt cục, khi bọn họ như cá voi hút nước thu liễm khí tức vào trong cơ thể của mình, lúc này nhổ ra một ngụm trọc khí mới hoàn toàn chấm dứt qua trình tu luyện.

- Thoải mái chứ!

Tề Nhạc cười ha hả, mở hai mắt ra. Lúc này, tinh quang trong mắt của

hắn bắn ra bốn phía, sáng ngời hữu thần, nhưng trong đôi mắt hai màu đen trắng phân biệt rõ ràng lại có hào quang, ngẫu nhiên xuất hiện một đạo

ánh sáng bạc, cũng không chói mắt, khí tức Kỳ Lân hoàn toàn nội liễm,

nếu như không phải người quen thuộc hắn, tuyệt đối sẽ xem hắn là người

bình thường mà đối đãi.

Tề Nhạc lúc này, trong tứ chi bách

hài có bốn đạo khí lưu vận chuyển, có mát lạnh, có ấm áp, cũng có nhẹ

nhàng khoan khái và kích thích của lôi điện, lỗ chân lông giống như tự

hành đóng mở, hấp thu các phần tử năng lượng trong không khí. Không

giống như trước kia, nhất định phải tập trung tinh thần, từ miệng mũi

hấp thu tinh hoa của thiên địa.