Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 261: Cả kinh gặp cấp hoàn mỹ (3)

Tránh ra một bên, Tề Nhạc vô ý thức dừng bước lại, cô gái này là người

nào, tại sao lại cho mình cảm giác này? Rất rõ ràng, nàng cũng là một dị năng giả, nhưng lúc vừa gặp mặt, chính mình lại không cảm nhận được dị

năng của nàng đạt tới trình độ nào. Điều này nói rõ thực lực của nàng có khả năng uy hiếp mình. Ah, đúng, Mạnh Bắc đã từng nói, đi cùng với Lâm Nhất Phàm còn có hai nữ nhân sao? Như vậy, trước mắt là một người. Nàng hẳn là thủ hộ giả phương tây.

Nghĩ tới đây, đầu óc Tề Nhạc

chuyển động nhanh chóng, trong nội tâm thầm nghĩ, Như Nguyệt đã từng nói qua với mình, thủ hộ giả của Hy Lạp mỗi thời đại sẽ có một người kế

thừa năng lực của chúng thần Hy Lạp, mang theo thủ hộ giả cùng thủ hộ Hy Lạp. Như vậy, chẳng lẽ nữ nhân vừa rồi là thần tử của thời đại này? Như vậy, nàng là thần gì?

Tề Nhạc không có nhiều hiểu biết về

thần thoại Hy Lạp, nhưng mà, hắn thật sự nghĩ không ra là thần gì mà có

lực hấp dẫn mạnh như thế. Từ tính cách bề ngoài có thể đoán được thần

thoại, chuyện này quá buồn cười rồi.

Tiếng bước chân sau lưng biến mất, Tề Nhạc quay đầu lại nhìn hành lang trống trơn, tiếp tục đi

lên phía trước, rất nhanh, hắn nhanh chóng tìm tới mục tiêu của mình.

Hắn phát hiện căn phòng mỹ nữ đi ra chính là phòng 678, lúc ở trước căn

phòng này, hắn càng kiên định với suy đoán của mình.

Mỉm

cười, trong mắt Tề Nhạc có tinh quang nhàn nhạt hiện ra, xem cửa phòng

678 này, nhớ kỹ đại khái vị trí rồi quay người đi tới thang máy.

Vừa bấm nút, Tề Nhạc vừa đợi thang máy, trong nội tâm đang tính toán rình coi phòng 678 này như thế nào.

Một tiếng đinh nhỏ vang lên, thang máy đến, cửa mở, trong nháy mắt cửa

thang máy mở ra, ánh mắt của hắn cứng lại. Trong thang máy có hai nữ

nhân, một trong đó, chính là nữ nhân hắn nhìn thấy trong hành lang, lúc

này, nàng đang ôm một nữ nhân khác nói cái gì đó.

Nếu như nói nữ tử tóc dài màu đỏ sậm cho Tề Nhạc một cảm giác kinh diễm, như vậy,

nữ tử bên cạnh nàng xuất hiện, hoàn toàn che lấp hào quang của nàng.

Dưới ngọn đèn chiếu rọi của thang máy, Tề Nhạc nhìn thấy một mỹ nhân cấp hoàn mỹ chính thức, chỉ thấy toàn thân nữ tử này bao phủ trong ánh đèn

mê ly, nàng mặc cái áo sa mỏng màu vàng kim có thể nhìn xuyên thấu, da

thịt trắng nõn như ẩn như hiện, làm cho người ta không thể không đưa mắt nhìn, gương mặt trái xoan băng thanh thuần khiết, đôi mắt đẹp lưu

chuyển như thu thủy, cái mũi thẳng cao vút, bờ môi mọng nước mượt mà hơi cong, ngũ quan hết sức tinh xảo.

Thân thể thon dài mềm mại

và cân đối hoàn mỹ, bờ eo có thể một tay nắm trọn, làm cho người ta thán phục chính là cặp đùi đẹp của nàng. Đường cong lung linh như bao phủ

trong sương trắng, toàn thân tràn ngập khí tức thần thánh, kỳ lạ nhất

chính là mái tóc màu tím dài, dường như không phải do nhuộm mà thành, mà là trời sinh như thế, mái tóc dài như lụa phiêu tán ra sau lưng, cặp

mắt ẩn ẩn có màu tím của nàng như phụ trợ cho mái tóc đẹp. Khóe miệng

mỉm cười nhàn nhạt khiến người ta vừa nhìn đã thích, trong đôi mắt có ôn nhu hiện ra.

Hoàn mỹ, đây tuyệt đối là hoàn mỹ ah! Mỹ nữ

phương tây trước mặt Tề Nhạc hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm nhỏ nhặt nào, hắn không nghĩ tới nữ nhân có thể hoàn mỹ tới trình độ như vậy,

hắn hoàn toàn ngây người, tim của hắn vào lúc này như ngừng đập.

Hai nữ tử cũng nhìn thấy Tề Nhạc đứng ở trước cửa thang máy, mỹ nữ tóc

đỏ cười khúc khúc, dùng Viêm Hoàng ngữ nói với nữ tử tóc tím kia.

- Lại là một đồ ngốc, tiểu thư, mị lực của cô thật lớn nha.

Nữ tử tóc tím không nói gì, nhếch miệng mỉm cười, cùng nữ tử tóc đỏ đi

ra khỏi thang máy, đi qua bên người Tề Nhạc, đi vào trong đường hành

lang.

Trong lúc thân ảnh của các nàng hoàn toàn biến mất, Tề Nhạc mới dần dần tỉnh táo lại.

Nếu như chỉ luận tướng mạo, Như Nguyệt cũng không kém nữ tử tóc tím

kia, nhưng mà, trên người cô gái tóc tím kia có khí chất đặc thù, Tề

Nhạc chưa từng gặp qua, nếu như nói thánh kỵ sĩ Nhạc Nguyên của giáo

đình trên người có vài phần nghiêm nghị thần thánh, như vậy, khí chất

của nữ tử tóc tím chỉ dùng hoàn mỹ thánh khiết mà hình dung, dung nhan

cực đẹp của nàng làm cho Tề Nhạc có xuất thân côn đồ cũng không dám có ý nghĩ khinh nhờn, vì cái gì? Vì sao nhân gian có mỹ nữ mang theo khí

chất đó?

Đi vào thang máy, tim của Tề Nhạc lại nhảy loạn lên, chỉ có điều tần suất nhảy còn nhanh hơn bình thường, chân mày hơi nhíu

lại, nếu như hai nữ nhân này đi cùng Lâm Nhất Phàm đến Kinh Thành, chỉ

sợ phiền toái của mình lớn lắm. Tuy nữ tử tóc đỏ Tề Nhạc không rõ thực

lực, nhưng hắn có sáu phần nắm chắc không rơi xuống hạ phong. Nhưng mà,

nữ tử tóc tím thuần khiết như thiên thần kia, giống như tinh không xa

xôi, hoàn toàn mang cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc.

Tề

Nhạc không biết mình đi ra khỏi khách sạn Hilton khi nào, đứng trước cửa khách sạn chừng mười mét, hắn móc điếu thuốc trong người ra, vừa hút

thuốc, vừa làm tâm tình chấn động bình thản trở lại.

Dùng sức hút mấy cái, hắn bỏ điếu thuốc rồi dùng chân đạp lên, nhìn chung quanh

không người, thân hình lóe lên, đã đi tới một góc tối. Kỳ Lân Ẩn được

tinh thần lực dẫn đạo từ trong Kỳ Lân Châu ra ngoài, bao trùm thân thể

Tề Nhạc, thúc dục vân lực, thân hình cao lơn tiêu thất vào hư không.

Đúng là tàng hình.

Thân người nhẹ nhàng, Tề Nhạc không dùng

Bản Chúc Tương Dị Hóa, bốn thuộc tính vân lực toàn lực vận chuyển, dùng

năng lực thu liễm khí tức của Kỳ Lân, hắn hiện giờ, giống như gió, không có một phần khí tức năng lượng nào. Dưới tác dụng của phong thuộc tính

nhẹ nhàng, hắn mượn lựa bên ngoài bệ cửa sổ nhảy lên cao, cẩn thận trèo

lên tầng sáu.

Đi vào tầng sáu, Tề Nhạc dùng vân lực dán sát

thân thể của mình vào vách tường, hắn lựa chọn vị trí gần phòng 678, dán lỗ tai của mình vào vách tường, giác quan hoàn toàn phóng thích, dùng

tinh thần lực kéo dài thính lực nghe động tĩnh chung quanh.

Đầu tiên Tề Nhạc nghe được, chính là âm thanh thở dốc và tiếng rên rỉ,

trong nội tâm thầm mắng một tiếng, vừa mới tối đã bắt đầu là việc rồi,

khách sạn này nhất định là do đám người ăn vụng tìm tới thôi. Thính lực

chuyển di, tìm kiếm gian phòng bên cạnh.

Rốt cục, hắn nghe được thứ cần nghe.

- Nhất Phàm, buổi tối anh nên đi ngủ sớm một chút. Đợi ngày mai anh đi

gặp nữ nhân kia, chúng ta sẽ cùng đi giải quyết vấn đề kia.

Nói chuyện là nữ tử tóc đỏ, Tề Nhạc vừa rồi nghe đã nghe âm thanh của

nàng, lập tức phân biệt rõ ràng, thính lực vội vàng khóa chặt gian phòng kia, tập trung tinh thần lắng nghe.

Chỉ nghe giọng nam nói:

- Chị Tác Tác, khi nào thì các chị mới quay về Hy Lạp đây?

Nữ tử tóc đỏ Tác Tác nói:

- Không biết, phải xem chuyện kia giải quyết thế nào, Nhất Phàm, có một số việc anh không nên biết, anh không cần hỏi nhiều. Đây là lần đầu

tiên tôi tới Viêm Hoàng, cảm giác nơi này không tệ, quả thật có chút khí tức cổ điển, nhưng mà, không có hiểu quá rõ, cũng không biết nội tình

văn hóa nơi này có thể so được với Hy Lạp không.