Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 182: Kỳ Lân chất biến (4)

Tốc độ tu luyện Kỳ Lân rất nhanh, bản thân của nó tu luyện nhanh hơn

thần thu khac. Huống chi còn xuất hiện Lam Hải Lôi Châu, lực lượng thiên nhiên thúc dục toàn thân, rốt cuộc Tề Nhạc cũng rảo bước tiến lên con

đường cường giả chính thức.

Thân thể của hăn lúc này cải biến còn rõ ràng hơn lần đầu tiên, Tề Nhạc cảm giác mỗi tấc thân thể có biến hóa, bốn loại thuộc tính vân lực kết hợp cùng với nhau, giống như có âm thanh uy nghiêm không ngừng gào thét trong người của hắn. Hỏa cùng

phong, thủy cùng lôi lưu chuyển nhanh chóng trong thân thể của hắn,

nhưng thân thể Tề Nhạc lúc này tê liệt rõ ràng hơn trước, chín khỏa Lam

Hải Lôi Châu bao phủ thân thể của hắn, năng lượng bộc phat chậm chạp

lại, trước kia kinh mạch của hắn đã đủ rộng rồi, lam, tím hai màu năng

lượng không ngừng từ trong chín khỏa bảo châu tán dật ra ngoài, thân thể tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng Tề Nhạc vẫn cảm nhận được năng lượng

khổng lồ trong đó.

Thân thể khôi phục nhanh chóng, cảm giác

thân thể tràn ngập lực lượng mở hai mát ra. Bốn sắc quang mang xoay

quanh thân thể không ngừng hội tụ vào người của hắn, hư ảnh Kỳ Lân chân

đạp tường vân bốn màu, đầu cao nhìn trời. Đột nhiên Tề Nhạc cảm giác tai phải của mình rất ngứa, giống như có vô số con kiến đang bò trong kinh

mạch, thân thể đứng trong hư không gào to, giống như lôi điện giữa trời

quang, mạch máu màu xanh hiện rõ trên cơ bắp cánh tay phải, năng lượng

khủng bố ngưng tụ trong cơ bắp.

Bầu trời đang nắng chói chan

biến đổi, mây đen che phủ, mặt đất mất đi hào quang, gió táp quét qua,

phong hành vân chuyển, đột nhiên thân thể trần trụi của Tề Nhạc đau đớn

như bị người ta xé rách thành từng mảnh, chỗ cánh tay phải, năng lượng

một đen một bạc lưu chuyển, Tề Nhạc biết rõ, rốt cuộc mình cũng có được

Kỳ Lân Tí rồi, tuy đây chỉ là hình thức ban đầu, nhưng mà, mang cho mình thực lực tăng vọt về chất.

Mười lăm ngày, tu luyện tới vân

thứ hai, như vậy, mười lăm ngày còn lại, ta có thể tăng thực lực lên ba

vân không? Thân thể hạ xuống đất, cơ bắp cánh tay phải bành trướng, một

tấn đạn dược với hắn mà nói vốn là cực hình, Tề Nhạc lúc này nâng nó qua đầu, nói:

- Lôi huấn luyện viên, ngài chờ tôi.

Ánh sáng màu xanh dưới chân lóe lên, giống như chỉ nhìn thấy ảo ảnh,

thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa, bóng lưng cao lớn hùng vĩ

kia, cánh tay phải như ma vương lưu lại ấn tượng không cách nào phai mờ

trong tâm trí Lôi Tử.

Tề Nhạc đi rồi, đột nhiên bầu trời xuất hiện dị tượng, tuy ánh mặt trời lại chiếu hào quang lên người Lôi Tử,

nhưng hắn vẫn cảm giác toàn thân lạnh lẽo. Thời điểm Tề Nhạc bay lên

không trung, hắn phát hiện thân thể của mình được khí lưu vô hình bao

phủ, khi đó, hắn không dám động, giống như chỉ cần hắn hơi biến hoa, sẽ

dẫn thiên địa hạo kiếp lên người. Hai mươi mấy năm qua đi, Lôi Tử lại

cảm giác được có người mang tới cảm giác áp bách như vậy cho hắn.

- Chẳng lẽ, huy chương kim cương lại xuất hiện nữa sao? Xem ra, khảo

nghiệm thứ ba không cách nào ngăn cản bước chân của anh ta. Xem ra, mình nên báo cáo cho thượng cấp biết mới được.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên thân thể Lôi Tử chạy đi, sau đó biến mất sau sườn núi của sa mạc.

Nửa tháng sau. Phi trường quốc tế ở Kinh Thành.

Hải Như Nguyệt mặt không biểu tình đứng ở lối ra phi cơ thứ mười ba. Có lẽ hôm này nàng không làm việc, cho nên cố ý không mặc trang phục nghề

nghiệp, mà lựa chọn một cái váy màu lam nhạt, nếu như không phải trên bờ vai có một áo choàng lông chồn màu bạc, chỉ sợ rất khó tưởng tượng nàng đang mặc trang phục mùa đông. Tóc dài cột thành đuôi ngựa, nhìn nàng

tăng thêm vài phần vũ mị, ít đi vài phần kiên cường bá đạo.

Nàng đi vào sân bay thời gian ngắn, hôm nay là ngày bọn người Minh Minh

trở về, đã rời đi hai tháng rồi, hôm trước Trát Cách Lỗ thông tri Hải

Như Nguyệt rằng bọn họ sắp quay về, thời gian diễn ra hội trao đổi càng

ngày càng gần, Hải Như Nguyệt càng ngày càng khẩn trương hơn, hiện tại

bọn người Minh Minh trở về rất kịp thời, mặc dù nàng tới phi trường,

nhưng tâm đang nghĩ về người khác.

Tề Nhạc đã rời khỏi Kinh

Thành thời gian một tháng, một tháng đến nay, hắn không truyền một tin

tức nào trở về, giống như tiêu thất về hư không, Hải Như Nguyệt không

chỉ một lần tìm Cơ Đức hỏi thăm hạ lạc của Tề Nhạc, tuy cũng bị Cơ Đức

dùng lý do cơ mật quân sự. Thời gian một tháng, khoảng cách hội giao lưu càng gần, Tề Nhạc, chừng nào thì anh quay về đây?

- Chị Như Nguyệt.

Một tiếng thanh thúy, âm thanh tràn ngập kinh hỉ làm Hải Như Nguyệt từ

trong suy nghĩ tỉnh lại, chỉ thấy Minh Minh mặc quần áo thể thao chạy

nhanh về phía mình, ở sau lưng nàng, Yến Tiểu Ất, Điền Thử, Quản Bình

cùng Mạc Địch đi theo. Tinh thần của năm người vô cùng phần chấn, một

chút cũng không có mệt mỏi như người vừa đi máy bay.

- Minh Minh.

Hải Như Nguyệt giữ chặt tay Minh Minh, khí tức Thăng Long Quyết cùng

Thăng Kê Quyết chạm nhau, không cần tận lực đi cảm thụ thực lực của Cơ

Minh Minh cũng biết nàng tăng mạnh.

Yến Tiểu Ất vừa nhìn thấy Hải Như Nguyệt, con mắt sáng lên, bước nhanh tới trước mặt của Như

Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, nụ cười mà hắn cho rằng rất suất khí.

- Chị nhất định là long rồi, tôi sớm nghe Minh Minh nói chị là mỹ nữ tuyệt sắc, không ngờ còn đẹp hơn tưởng tượng của tôi.

Vừa nói, hắn vươn tay về phía Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, Yến Tiểu Ất chỉ cảm thấy hai ánh mắt như đao nhọn hóa thành thực chất nhìn qua hắn, toàn thân chấn

động, tinh thần xuất hiện một tia hoảng hốt, thân thể cương cứng không

biết làm cái gì được.

Hải Như Nguyệt kéo tay Minh Minh đi qua sát người Yến Tiểu Ất, Yến Tiểu Ất mơ hồ nghe nàng nói:

- Anh chỉ biết dùng mánh lới phường gian trộm cướp thôi à? Anh có tư cách gì nắm tay của tôi.

Hải Như Nguyệt đem ánh mắt nhìn qua Mạc Địch, trên mặt xuất hiện nụ

cười nhàn nhạt, tuy Mạc Địch cố ý mặc một cái áo khoác dài, nhưng khi

nàng đi cũng xuất hiện đôi chân dài, càng làm cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách. Lần trước Mạc Địch, Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất không có

tiếp xúc với Hải Như Nguyệt, chỉ khi an bài nàng đi qua Tây Tạng, hôm

nay là lần đầu tiên gặp mặt, hai mỹ nữ không khác tuổi nhìn thấy nhau,

trong mắt xuất hiện ôn nhu nhàn nhạt.

- Xin chào, tôi là Hải Như Nguyệt.

Đối mặt với Mạc Địch, Như Nguyệt chủ động duỗi bàn tay trắng nõn thon dài, Mạc Địch nằm tay nàng, mỉm cười, nói:

- Xin chào, tôi là Mạc Địch.

Hải Như Nguyệt nhìn Điền Thử cũng gật đầu với Quản Bình, nói:

- Chúng ta đi thôi, đi lên xe rồi nói.

Xe Cadillac đã đậu bên ngoài chờ bọn họ, vừa mới lên xe, Minh Minh cũng có chút không chờ đợi được nói:

- Chị Như Nguyệt, Tề Nhạc còn chưa về sao?

Nàng biết Cơ Đức đã mang Tề Nhạc đi tiến hành đặc huấn, nhưng cụ thể đi nơi nào Cơ Đức không nói cho nàng biết.

Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Còn không có, nhưng có lẽ nhanh thôi. Bây giờ còn cách hội giao lưu

mười ngày. Lần trước anh ta rời đi đã nói là một tháng. Thành quả các

người thế nào?