Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 17: (4)

Tề Nhạc kinh hỉ nói:

- Ý của tiểu hòa thượng là, về sau nếu ai chọc tôi, thì hắn không may?

Trát Cách Lỗ nói:

- Theo ý nào đó mà nói, có thể hiểu như lời thí chủ nói, nhưng mà, chỉ ở trình độ nhất định mà thôi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Vẫn chưa được, nếu như chỉ có năng lực khôi phục mạnh, tôi sẽ biến thành bao cát cho người ta đánh, không được.

Trát Cách Lỗ cố nén tức giận trong lòng.

- Đương nhiên không chỉ có như thế, với tư cách là người thừa kế Kỳ Lân,

đương nhiên sẽ tu luyện công pháp của Kỳ Lân, chỉ cần thí chủ chịu cố

gắng tu luyện, tất nhiên sẽ biến thành cường giả, lại có Sinh Tiếu Thủ

Hộ Thần bảo hộ thí chủ, thì làm sao biến thành bao cát được? Trong thủ

hộ giả của phương đông này, tiểu tăng được xưng là Thiên Dẫn, năng lực

của tiểu tăng, chính là trợ giúp thí chủ và những Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

khác thức tỉnh. Nhưng mà, chỉ khi tiểu tăng ở gần các Sinh Tiếu Thủ Hộ

Thần trong phạm vi trăm dặm mới có thể cảm nhận khí tức của họ, mà thí

chủ thì khác. Sau khi thí chủ qua mười tám tuổi, bất luận thí chủ ở địa

phương nào, tiểu tăng cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của thí chủ,

mà thí chủ cũng có được năng lực cảm nhận khí tức của các Sinh Tiếu Thủ

Hộ Thần khác trong vòng trăm dặm. Tiểu tăng đi du lịch khắp đất nước

trong suốt hai năm, dưới nỗ lực không ngừng, rốt cuộc cũng tìm được ba

vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Trong bọn họ có người đã thức tỉnh, đã được

tiểu tăng làm thức tỉnh và khai khiếu. Chỉ cần thí chủ nguyện ý tiếp

nhận trách nhiệm của Kỳ Lân, như vậy, tự nhiên bọn họ sẽ trở thành thủ

hộ giả của thí chủ. Trước khi thí chủ tập hợp đủ mười hai Sinh Tiếu Thủ

Hộ Thần, phương đông xuất hiện phiền toái gì đó, thí chủ tạm thời không

cần quản tới. Thí chủ cứ yên tâm làm việc, trong thủ hộ giả của phương

đông, trọng yếu nhất chính là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ là tồn tại

cường đại nhất, mà trọng yếu nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, lại chính là thí chủ, vương của họ, chỉ dưới sự lãnh đạo của thí chủ, Sinh Tiếu

Thủ Hộ Thần mới có thể phát huy toàn bộ thực lực, cho nên, bảo hộ thí

chủ an toàn, tuyệt đối là chuyện trọng yếu nhất. Trong vài năm tới,

nhiệm vụ của thí chủ rất đơn giản, chính là tìm kiếm các Sinh Tiếu Thủ

Hộ Thần khác, cộng với tu luyện cho mạnh hơn, không có nguy hiểm gì. Mà

tất cả thủ hộ giả phương đông như chúng ta, có một ít gia tộc truyền

thừa từ thời viễn cổ, thế lực của những giả tộc này cực kỳ to lớn, với

tư cách là vương của thủ hộ thần, thí chủ sẽ nhận được trợ giúp từ bọn

họ, mấy nguyện vọng kia của thí chủ, muốn thực hiện vô cùng dễ dàng.

Tề Nhạc nghiêng đầu nói:

- Nghe thì không tệ, được rồi, muốn tôi đáp ứng tiểu hòa thượng cũng

được, nhưng mà, không lẽ tiểu hòa thượng không muốn thể hiện một chút gì đó sao? À mà khoan đã tôi với anh cũng sàn sàn tuổi nhau cứ xưng hô tôi - anh cho tiện cứ tiểu tăng thí chủ nghe mệt quá. Quyết định thế đi

tiểu hòa ... à quên anh bạn.

Vừa nói, hắn duỗi tay phải ra, ngón

cái, ngón trỏ cùng ngón giữa từ từ chà xát vào nhau, trên mặt hiện ra nụ cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi và dâm tà, hiện lộ bản sắc lưu manh không

chút nghi ngờ.

Kỳ thật, sau khi nhìn thấy đồ án Kỳ Lân ẩn hiện,

cộng thêm bản thân Trát Cách Lỗ nói ra tràng cảnh trong mơ hắn nhìn

thấy, Tề Nhạc đã bắt đầu tin tưởng rồi, nhưng Tề Nhạc rời đi, chỉ là lạc mềm buộc chặt thôi, từ khi còn rất bé, Tề Nhạc đã từng thề, cả đời của

mình, cho dù không thể truyền lưu sử sách, cũng nhất định lưu tiếng xấu

muôn đời, tuyệt không sống uổng phí cuộc đời này, đột nhiên cơ hội tốt

xuất hiện trước mặt hắn như vậy, hắn sẽ buông tha được sao? Nhưng mà,

lừa đảo là bản sắc của lưu manh, tiểu hòa thượng trước mắt hiển nhiên

không phải người tầm thường, không lấy chỗ tốt từ người của hắn, Tề Nhạc sao có thể cam tâm chứ?

Trát Cách Lỗ hiển nhiên không rõ ý của Tề Nhạc, nhìn thấy động tác chà xát ngón tay của hắn, nghi hoặc hỏi:

- Tỏ vẻ cái gì?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không phải phật gia các anh nói cái gì pháp bảo, phật bảo hay sao? Cho huynh đệ vài món, về sau dùng để phòng thân a.

Tề Nhạc vừa nói vừa bày ra bộ dáng nghiêm nghị.

- Với tư cách là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, vì sự nghiệp thủ hộ

phương đông vĩ đại, cần có một ít pháp bảo, khi xử lý chuyện gì cũng rất có lợi.

Trát Cách Lỗ nhìn thấy bộ dáng của Tề Nhạc, trong nội

tâm cảm thấy quái dị, lúc này hắn mà không rõ ý của Tề Nhạc là gì thì

quá ngu rồi, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có xúc

động muốn tát người như vậy. Tuy tuổi của hắn không lớn, nhưng cũng được xem là cao tăng, thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu ... à thôi cứ

theo lời anh vậy xưng hô thế nào không quan trọng, tôi biết ngay anh sẽ

không bỏ qua cho tôi. Được rồi, cái này cho anh, cũng chỉ có đồ vật này

mới thích hợp với anh thôi.

Vừa nói, hắn tháo từ cổ tay của mình xuống, chính là một chuỗi phật châu đưa về phía Tề Nhạc.

Trong nội tâm Tề Nhạc mừng thầm, vội vàng đi tới trước mặt Trát Cách Lỗ,

không cần nói lời khách khí làm gì, trực tiếp nhận lấy phật châu, cầm

vào trong tay, hắn lại có chút thất vọng, phật châu có màu xanh lá cây,

nhìn nó có vài phần phong cách cổ xưa, ban đầu còn có chút ầm áp, nhưng

trên đó không có bất cứ hào quang gì, không thể nhận ra nó có gì khác

với phật châu bình thường.

Trát Cách Lỗ nói:

- Phật châu

này do các đại sư tiền bối truyền lại cho tôi, có khả năng giúp người

đeo nó thảnh thơi an thần, trừ tà khắc hung, là đồ vật tôi quý nhất. Với tư cách Kỳ Lân, tôi sẽ tặng cho anh, nhưng mà, muốn hoàn toàn vận dụng

phật lực trong đó, phải thông qua tu luyện và lĩnh ngộ của anh mới được. Phật châu có mười bảy khỏa, thể tích như hạt sen, lớn hơn đậu nành, anh biết phật châu này là cái gì tạo thành không?

Tề Nhạc nhìn qua,

nhìn thật kỹ, hình như phật châu này không có gì lạ cả, hơn nữa phật

châu cũng không phải rất tròn, tuy mặt ngoài không có hào quang, nhưng

bộ dáng có chút quỷ dị.

- Anh sẽ không nói cho ta biết nó là Bồ Đề Tử trong truyền thuyết đấy chứ, vật này hình như không đáng tiền.

Trát Cách Lỗ nhìn phật châu, trong mắt có nét sùng kính hiện ra.

- Phật châu này, không thể dùng giá trị để cân nhấc. Có nó ở trên người

của anh, trừ phi là yêu vật tu luyện ngàn năm hoặc là thượng cổ hồng

hoang cự thú, nếu không, tuyệt đối không cách nào xâm nhập vào người của anh cả. Mười bảy khỏa phật châu này, chính là Phật Xá Lợi Tử của mười

bảy đại sư, là báu vật vô giá của phật môn.