Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 167: Nhà thiết kế (4)

Thang máy đi lên tầng hai mươi chín, nữ tiếp đãi ấn nút mở cửa:

- Tề tiên sinh, anh có thể vào bên trong, tổng giám đốc ở trong cùng nhất, phía trên có nhãn hiệu nhắc nhở.

- Ah, tốt, cám ơn.

Tề Nhạc đi vào bên trong, tầng hai mươi chín rất yên tĩnh, khác với tầng

hai mươi sáu, đây là một văn phòng, cửa phòng làm việc bị khóa lại. Cứ

tiến vào bên trong, thời điểm hắn đi tới cuối hành lang, nhìn thấy nhãn

hiệu tổng giám đốc. Gõ cửa vài cái.

- Ai thế?

Âm thanh của Lam Nhã từ trong phòng truyền ra.

- Lam quản lý, tôi là Tề Nhạc.

- Ah, anh vào đi.

Tề Nhạc đẩy cửa vào, văn phòng Lam Nhã không có lớn như tưởng tượng, chỉ

có ba mươi mét vuông, căn phòng giống như thủy tinh cấu thành, không có

vách tường, hoàn toàn do thủy tinh cấu thành, khiến cho ánh sáng trong

phòng rất tốt. Lam Nhã ngồi sau bàn công tác lớn, ánh mắt nhìn hắn.

- Anh tới rồi, mời ngồi.

Nàng mời Tề Nhạc ngồi, cầm lấy điện thoại trước mặt, ấn dãy số.

- Triệu quản lý, cô tới chỗ tôi một chút.

Tề Nhạc nói:

- Lam quản lý, tôi lúc nào thì bắt đầu công tác?

Lam Nhã nói:

- Hiệu suất làm việc cao của Phượng Nhã rất trứ danh, nếu anh đã tới, vậy bắt đầu hôm nay trở đi. Tôi đã mới Triệu quản lý phòng nhân sự an bài

cho anh. Tề tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, anh có quan hệ

với Hải tổng như thế nào? Thỉnh đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác, chỉ

có điều tôi rất ít khi nhìn thấy Hải tổng lui tới với nam nhân cho nên

hơi tò mò.

Tề Nhạc lặng đi, nói:

- Tôi và nàng? Xem như bạn bình thường đi. Như Nguyệt không có lui tới với nam nhân khác, nàng muốn làm sinh ý thì thế nào?

Lam Nhã mỉm cười, nói:

- Anh cho rằng Hải tổng còn cần tự mình đi bàn chuyện làm ăn với người ta sao? Huống chi, sinh ý sẽ có người làm sinh ý, có lẽ anh cũng hiểu ý

của tôi nha.

Tề Nhạc nhún nhún vai nói:

- Lam quản lý, cô đừng có hiểu lầm, tôi cùng Hải Như Nguyệt đúng là bạn bình thường thôi.

Lam Nhã nhìn Tề Nhạc thật sâu, thật sự chỉ là bạn bình thường sao? Nàng

chưa bao giờ thấy Hải Như Nguyệt có quan hệ phức tạp với nam nhân nào

khác. Hơn nữa, theo như lời Hải Như Nguyệt nói, dường như nam nhân trước mặt đang ở trong biệt thự Long Vực, Lam Nhã cũng không chỉ có quan hệ

thượng hạ cấp với Hải Như Nguyệt, đồng thời còn là bạn tốt của nhau,

đương nhiên nàng hy vọng có gì đó xảy ra.

Hiệu suất làm việc của công ty Phượng Nhã đúng là cao, hai người chỉ có nói với nhua vài câu, tiếng đập cửa đã vang lên.

- Mời vào.

Lam Nhã đưa mắt nhìn sang cửa ra vào. Một cô gái trung niên từ bên ngoài đi tới, bộ dáng của nàng chừng ba mươi tuổi, đồng dạng là trang phục

chuyên nghiệp, mặc dù không nói là xinh đẹp, nhưng phi thường khôn khéo

giỏi giang. Vừa vào cửa, hơi gật đầu với Lam Nhã, nói:

- Lam tổng.

Lam Nhã mỉm cười nói:

- Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Tề Nhạc tiên sinh sẽ tới nhậm

chức tại Phượng Nhã, vị này, chính là Triệu Trác phu nhân quản lý phòng

nhân sự của Phượng Nhã. Triệu quản lý, vừa rồi tôi đã nói với cô, cô an

bài thủ tục nhậm chức cho Tề tiên sinh. Tất cả dựa theo chế độ của công

ty mà giải quyết, từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ là nhân viên công ty

chúng ta.

Nửa giờ sau, khi Tề Nhạc tiến vào bộ phận nhân sự ở

tầng hai mươi chín công ty Phượng Nhã, hắn đã có mấy phần kính nể với

Hải Như Nguyệt. Bộ phận nhân sự làm việc hiệu suất phi thường cao, hơn

nữa, phúc ọợi nhân viên Phượng Nhã đúng là vô cùng tốt, mặc dù hắn chỉ

mới thử việc, nhưng mỗi tháng cũng được tiền lương ba ngàn, đồng thời,

nếu như thiết kế tốt sẽ có cộng thêm vào trong tiền lương chừng năm

ngàn. Đương nhiên, yêu cầu phi thường nghiêm khắc, đi làm ở công ty,

nhất định phải mặc tây phục. Tề Nhạc là người đầu tiên bị Phượng Nhã yêu cầu như thế, dù sao, hắn là nhân viên nam duy nhất của công ty nội y

Phượng Nhã.

Ngồi thang máy trở lại tầng hai mươi sáu, mới từ thang máy đi ra ngoài, hắn đã nghe âm thanh ầm ĩ ở đây.

- Nam nhân vừa rồi đi vào chính là nhân viên mới của Phượng Nhã chúng ta, trời ạ! Không ngờ có nam nhân tới chỗ chúng ta công tác, quá buồn cười.

- Đúng vậy a! Tôi nhìn thấy! Nam nhân kia nhất định là đồng tính rồi.

- Tôi vừa nghe nói, bộ phận nhân sự đã xếp đặt một điện thoại riêng, nghe nói chức của hắn là nhà thiết kế.

- Trời ạ! Nhà thiết kế, chẳng lẽ một nam nhân thiết kế nội y phụ nữ chúng ta? Thực biến thái.

- Đừng nói như vậy, tôi cảm thấy không tệ nha! Công ty có nam nhân thì

hào khí sẽ tăng lên rất nhiều, tuy nhiên anh ta không phải đẹp trai,

nhưng không tính là chán ghét.

Tề Nhạc đi vào trong thang máy

chừng ba phút, khu làm việc rối loạn vì sự xuất hiện của hắn, xem ra,

công tác này quả nhiên không dễ làm! Cười khổ lắc đầu, hắn kiên trì đi

qua vị trí mà phòng nhân sự an bài. Hắn vừa xuất hiện, ầm ĩ lúc trước

yên tĩnh lại, cảm giác từng ánh mắt nóng rực nhìn qua, biểu hiện trên

mặt Tề Nhạc có chút cứng ngắc. Thầm nghĩ trong lòng, lần này chơi lớn

rồi, mặc dù mình ưa thích mỹ nữ, nhưng bị nhiều nữ nhân nhìn chằm chằm

vào như thế thật khó chịu.

Tề Nhạc đi đến khu vực đánh dấu làm việc, điều chỉnh tâm tình của mình một chút, hướng một cô gái nhìn lén mình bên cạnh nói:

- Xin chào, xin hỏi vị nào là quản lý phòng thiết kế?

- À?

Thiếu nữ này hiển nhiên không nghĩ rằng Tề Nhạc sẽ nói chuyện với mình, lập tức có chút kinh hoảng.

- Anh, anh nói cái gì?

Nhìn bộ dáng kinh hoảng của nàng, Tề Nhạc có chút buồn cười, hình như nàng còn khẩn trương hơn cả mình nha.

- Tôi nói, vị nào là quản lý phòng thiết kế.

- Ah, ở bên kia, phòng làm việc trong cùng nhất.

Chung quanh khu này đều là phòng làm việc, chỗ nàng chỉ là gian lớn nhất.

- Cảm ơn.

Tề Nhạc gật đầu với thiếu nữ. Nhìn thấy hắn rời đi, thiếu nữ vỗ vỗ bộ ngực của mình, tự nhủ:

- Thật sự làm mình sợ nhảy dựng lên.

Đi tới gian phòng mà cô gái kia vừa chỉ, Tề Nhạc đi tới ngoài cửa, sau đó gõ cửa vài cái.

- Tôi có thể vào chứ...

Nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt của hắn hơi ngây ngốc.

- Anh, sao lại là anh?

Mỹ nữ trong văn phòng bận rộn gõ bàn phím, nghe được âm thanh của Tề Nhạc, ánh mắt nhìn qua, lúc nàng nhìn thấy Tề Nhạc thì thất thần.

Người ngồi trong phòng Tề Nhạc có quen, chính là Văn Đình lão sư hệ ngoại ngữ của đại học Thanh Bắc, cho dù Tề Nhạc nghĩ như thế nào cũng không ngờ

Văn Đình lại xuất hiện ở công ty nội y Phượng Nhã, còn là quản lý của

phòng thiết kế nữa, nhìn bộ dáng của nàng, thì đúng là quản lý của phòng thiết kế, còn là lãnh đạo trực tiếp của mình.

- Ah! Tề Nhạc,

thật sự là anh! Tôi nghe Lam Nhã nói có người tên là Tề Nhạc sắp đến chỗ tôi, tôi còn cho rằng chỉ là trùng tên, sao anh...

Văn Đình kinh ngạc đứng lên, trước kia lúc nhìn thấy nàng, nàng đều ăn mặc một thân

trang phục nhẹ nhàng, lúc này mặc bộ đồng phục màu xanh công sở, nhìn

nàng có vài phần hàm súc thú vị, tóc dài co lại, nhìn nàng thành thục

hơn không ít.