Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 157: Sư Ngao cầm tinh Cẩu (2)

Chiến sĩ cầm tinh của chúng ta, có được thực lực và thiên tư rất mạnh,

là giác tỉnh hậu thiên, năng lực bản thân từ từ thức tỉnh, nhưng bất

luận chiến sĩ thức tỉnh hậu thiên hay thiên tiên thông qua tu luyện, đều có được năng lực đặc thù của mình. Chúng ta sẽ lợi dụng những năng lực

này thủ hộ phương đông.

Trong mắt Quản Bình tiến sĩ toát ra

hào quang phức tạp, bỗng nhiên hưng phấn, bỗng nhiên chán nản, hắn cúi

đầu suy tư, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông không có quấy rầy hắn, mà chiến

sĩ Viêm Hoàng Hồn bên cạnh như nghe được truyền thuyết vậy.

Tề Nhạc biết rõ công lao của mình đã đủ lớn, thời điểm nhìn thấy Quản

Bình tiến sĩ, hắn bị khí tức trên người Quản Bình hấp dẫn, càng về sau

Quản Bình sử dụng dị hóa cầm tinh, thì hắn càng khẳng định Quản Bình có

được huyết mạch cầm tinh, chỉ là khi đó hắn không cách nào xác định Quản Bình là chiến sĩ cầm tinh nào mà thôi. Khi vân lực của bản thân đề cao, năng lực nhận biết và cảm nhận khí tức của chiến sĩ cầm tinh cũng mạnh

hơn.

Quản Bình suy nghĩ suốt mười phút, lúc này hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn qua người Tề Nhạc.

- Vậy anh là gì? Là vị cầm tinh nào trong chúng ta? Trong ấn tượng của tôi, có lẽ cầm tinh không có Kỳ Lân a.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Mặc dù cầm tinh không có Kỳ Lân tồn tại, nhưng cầm tinh lại cần thống soái. Mà thống soái đó chính là vương của thần thú, Kỳ Lân. Tôi chính

là người thừa kế Kỳ Lân thế hệ này. Ở chỗ này đều là chiến sĩ Viêm Hoàng Hồn, tôi tin tưởng các anh, những chuyện chúng tôi nói chính la bí mật

của thủ hộ giả phương đông, hy vọng các vị chớ nói ra ngoài.

Quản Bình có chút thất thần lui ra sau hai bước, thống khổ nện một quyền trên mặt bàn.

- Xong, xong, tôi vất vả nghiên cứu mười năm cứ như vậy mà xong đời.

Thật không nghĩ tới, lại có chuyện này. Tại sao có thể như vậy, nghiên

cứu của tôi!

Từ Đông cùng Hải Như Nguyệt liếc nhau, không rõ Quản Bình đang làm sao, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:

- Tiến sĩ, đối tượng anh nghiên cứu không phải là chúng tôi chứ?

Quản Bình liếc hắn một cái, cười khổ nói:

- Có thể không phải là chính tôi sao? Từ khi tôi còn rất bé, tôi đã

phát hiện mình có một ít năng lực đặc biệt, trong thân thể luôn có một

cổ năng lượng đặc thù vận chuyển, khi thời gian qua đi, những năng lượng này càng rõ ràng, cũng làm tôi cảm thấy thân thể mình khác biệt, thòi

điểm dùng ý niệm khống chế tôi có thể sử dụng năng lượng này, sẽ bộc

phát lực lượng vượt xa người bình thường, phát hiện này, làm cho tôi

sinh ra hiếu ký với thân thể nhân loại, cũng là nguyên nhân sau này tôi

học tập nghiên cứu gien.

- Trải qua nhiều năm thăm dò như

vậy, tôi phát hiện một ít huyền bi trên người của mình, gien của tôi sắp xếp vô cùng đặc thù, trong quá trình nghiên cứu không ngừng, tôi đã có

một ít đầu mối, nhưng không biết vì cái gì, tuy lý luận của tôi hoàn

toàn chính xác, nhưng thí nghiệm lại không có thành công lần nào. Không

lâu, tôi dùng một phương pháp thí nghiệm đặc thù, đem gien người và gien động vật trộn lẫn rồi nghiên cứu, không nghĩ tới xuất hiện đột phá, tuy dùng phương thức này có thiếu hụt cực kỳ to lớn, nhưng trong quá trình

cải tạo có chút giống gien của tôi.

- Thế nhưng mà, thời điểm tôi tiến hành phá giải gien của mình thì chính phủ Thái Dương Quốc vừa

ý, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn có được nghiên cứu của tôi. Khi đó

tôi mang lòng cảnh giác, mới thông tri về nước yêu cầu cứu tôi. Hiện tại xem ra, nghiên cứu của tôi không có bất cứ giá trị nào, chiếu theo lời

của các vị nói, đây là huyết mạch chỉ có chiến sĩ cầm tinh mới kế thừa

được, căn bản không có khả năng tìm ra đặc tính mấu chốt trong đó.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua tên điên cuồng nghiên cứu này.

- Anh quá điên, nghiên cứu chính mình, anh nghĩ sao vậy. Thành quả của

anh có chỗ thiếu hụt, vì cái gì chính phủ Thái Dương Quốc lại muốn có

được?

Vừa nhắc tới nghiên cứu của mình, Quản Bình lập tức lên tinh thần.

- Chuyện này là đương nhiên! Anh nghĩ đi, nếu như gien người và gien

thú kết hợp, thông qua phương pháp sinh sản trong ống nghiệm, sẽ sinh ra cái giống gì? Tôi nghĩ sẽ có thành công nhất định, sinh ra chiến sĩ

cường đại trời sinh. Hơn nữa, loại phương pháp này sẽ còn thực hiện được trên người và động vật. Chỉ cần là động vật linh trưởng đều được. Nếu

như cải tạo một chi bộ đội như thế, nương tựa đặc tính của động vật, vậy có thể tương đương sản xuất đại lượng dị năng giả. Chính phủ Thái Dương Quốc có thể không cảm thấy hứng thú sao?

Mọi người đang ngồi hít một hơi khí lạnh, ngay cả Thiên Hồn cũng biết nhiệm vụ của mình

hiện giờ trọng yếu như thế nào, dùng tính ti tiện của Thái Dương Quốc,

loại phương pháp trái tự nhiên này chúng nhất định sẽ làm ra, một khi

thành công, không chỉ uy hiếp cực lớn với nước cộng hòa Viêm Hoàng, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới phát triển cả thế giới.

Từ Đông nói:

- Tiến sĩ, vậy chỗ thiếu hụt đó là cái gì?

Quản Bình nói:

- Chỗ thiếu hụt trí mạng này, cũng là mấu chốt nhất. Tuy tôi có thể đem gien người và gien động vật kết hợp lại sáng tạo ra thứ mới, tạo ra

giống mới, nhưng mà, bởi vì là dung hợp nên không cách nào kế thừa trí

tuệ. Nói cách khác, dù cho loại sinh vật này là chiến sĩ trời sinh,

nhưng khi sáng tạo ra, cũng chỉ có trí tuệ cấp thấp, không cách nào so

sánh với chúng ta, bởi vậy, nghiên cứu của tôi không thành công. Hiện

tại tôi mới hiểu được, thì ra tôi là thành viên của chiến sĩ cầm tinh,

xem ra, khổ tâm của tôi uổng phí rồi. Gien vốn là thứ cực kỳ phức tạp,

cho dù các anh chịu cho tôi nghiên cứu, chỉ sợ cả đời này tôi cũng không cách nào nghiên cứu ra huyền bí của chiến sĩ cầm tinh cả.

Tề Nhạc nói:

- Tiến sĩ, tôi đề nghị anh đem thành quả nghiên cứu hủy đi. Nếu như

trên địa cầu xuất hiện đám quái vật như vậy, chỉ sợ nhân loại sinh ra

khủng hoảng cực lớn. Tuy nghiên cứu của anh không có ác ý, nhưng không

thể ngăn chặn hậu quả khó lường nếu có ai đó ác ý. Tưởng tượng nếu một

người kết hợp với con người, tôi đã muốn ói. Chuyện này còn buồn nôn hơn cả việc Từ Đông làm tình với Phù Dung tỷ nha.

- Trời ơi, Tề Nhạc, anh muốn chết à. Anh mới làm tình với Phù Dung tỷ.

Từ Đông trợn mắt nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Gần đây anh phong lưu lỗi lạc, sẽ không quan tâm chuyện thu ai. Dù sao, cực phẩm như nàng rất khó tìm nha.

Hải Như Nguyệt nói:

- Tề Nhạc, bớt tranh cãi chuyện không ra thể thống gì đi.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng, Tề Nhạc không cam lòng cũng phải câm lặng. Hải Như Nguyệt nhìn qua Quản Bình nói:

- Tuy Tề Nhạc nói rất khó nghe, nhưng đạo lý vẫn đúng, tôi nghĩ thành quả nghiên cứu này quá đáng sợ.

Quản Bình nói:

- Tôi cũng tán thành quan điểm của các vị, nhưng mà, quốc gia bồi dưỡng tôi tới bây giờ, tuy thành quả này có mặt trái, nhưng tôi cũng chỉ giao cho quốc gia xử lý. Tôi tin tưởng, quốc gia sẽ không làm ra cái gì xấu

đâu.