Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 153: Long đằng hổ dược (1)

- Mả mẹ nó, cái này quá phức tạp, mẹ kiếp, khoa học kỹ thuật của Thái Dương Quốc này đúng là mạnh.

Điện Não Hồn ở bên kia tức giận mắng lên, Tề Nhạc mơ hồ cảm giác được

tinh thần của hắn khẩn trương cao độ, nhưng trong đó mang theo vài phần

hưng phấn.

Thời gian bốn phút trôi qua nhanh chóng, đột

nhiên, xoạch một tiếng thanh thúy xuất hiện, ba bánh xe đang xoay tròn

dừng lại, chín cái mật mã bật ánh sáng xanh.

- Oa ha ha, tôi là thiên tài, thành công.

Trong tiếng hoan hô của Điện Não Hồn, cánh cửa trước mặt Tề Nhạc cùng

Thực Vật Hồn chậm rãi mở ra. Tề Nhạc nhìn thấy cánh cửa này dày tới hai

mét, liền hít một hơi khí lạnh, thầm mắng một tiếng, dầy như vậy? Chỉ sợ sóng xung kích của bom nguyên tử cũng chưa chắc có thể hủy hoại được a.

Thời gian không cho phép hắn do dự, Thực Vật Hồn đi vào đầu tiên, Tề

Nhạc theo sát phía sau, bởi vì không có phong vân lực, tốc độ của hắn

chậm hơn nhiều.

Sau cánh cửa, là một phòng thí nghiệm cực

lớn, chiếm diện tích chừng hơn một ngàn mét vuông, vừa vào cửa, Tề Nhạc

nhìn thấy hai trăm nhân viên nghiên cứu đang bận rộn, hiển nhiên bọn họ

không biết chuyện xảy ra bên ngoài, nghe được tiếng mở cửa, hơn bốn trăm đạo ánh mắt đồng thời nhìn qua hắn và Thực Vật Hồn.

Tề Nhạc có chút ngẩn người, cau mày nói:

- Nhiều người như vậy, ai mới là Quản Bình tiến sĩ?

Đúng vào lúc này, đột nhiên Thực Vật Hồn động đậy, hơn mười đạo hòa

quang màu xanh lá lao đi như thiểm điện, lập tức, hơn mười âm thanh kêu

thảm vang lên, mười tên nhân viên nghiên cứu che cổ họng của mình lại,

đảo qua bọn họ, lập tức có một người đi ra, với thị lực siêu nhân của

mình, Tề Nhạc nhìn thấy, đột nhiên Thực Vật Hồn đánh chết gia hỏa nằm vũ khí trong đó, nhưng vũ khí lại không chỉ vào bọn họ, mà là chỉ vào thân hình của nam tử chính giữa.

Người nào có tướng mạo phương

đông tiêu chuẩn, dáng người trung đẳng cân xứng, có hơn một mét bảy lăm, mặc dù tướng mạo không anh tuấn, nhưng một cổ nhiệt khí bốc lên, không

cần nói chuyện, cũng không cần biểu lộ nào, trên người có cảm giác nho

nhã, ánh mắt của hắn không có chút kinh ngạc nào, dùng tay phải chỉnh

mắt kính vàng của mình, mỉm cười, nói:

- Các người đã tới.

Tề Nhạc cúi đầu nhìn Thực Vật Hồn, Thực Vật Hồn gật đầu với hắn, Tề Nhạc không dám do dự, vội vàng bước đi qua.

- Xin chào, Quản Bình tiến sĩ đúng không? Chúng ta đến cứu viện anh ra ngoài, nhanh chóng đi theo chúng tôi.

Quản Bình mỉm cười nói:

- May mắn các ngươi tới kịp thời, nếu không, ngày mai tôi sẽ bị đưa đi rồi. Các người chờ tôi một chút, tôi lấy ít đồ.

Vừa nói, hắn đi tới bên cạnh mấy cái máy tính, mặc dù Tề Nhạc không

tinh thông máy tính, nhưng nhìn thấy rất rõ ràng, đó là ổ cứng HDD mệnh

lệnh. Đúng vậy! Tuyệt đối không có bất cứ vật gì của Thái Dương Quốc.

- Tiến sĩ, xin ngài nhanh một chút, chỉ sợ người Thái Dương Quốc sẽ tới ngay lập tức.

Tề Nhạc có chút vội vàng nói.

Quản Bình nói:

- Bọn chúng cho rằng đem toàn bộ phim âm bản đi là được, nhưng bọn

chúng nào biết rằng, những tài liệu kia đã bị tôi xếp đặt chương trình

đặc thù rồi, không có danh sách của tôi, bọn chúng vĩnh viễn không cách

nào đạt được tài liệu chân chính trong đó. Huống chi, nội dung trọng yếu nhất lại nằm trong này.

Vừa nói, hắn chỉa chỉa đầu mình. Sau khi hắn mò mẫn ở máy tính một lúc, lấy cái gì trong túi tiền của mình.

Đúng lúc này, Thực Vật Hồn hừ nhẹ một tiếng, vô số ánh sáng bắn ra từ

tay của nàng, tiếng kêu thảm nối gót vang lên, Tề Nhạc quay người nhìn

lại, thì ra những nhân viên nghiên cứu kia đang vây quanh bọn họ, một bộ phận trong đó bị Thực Vật Hồn đánh bay.

Đối với những người

bình thường này, đương nhiên Tề Nhạc không đặt vào trong mắt, có Thực

Vật Hồn ở đây, đừng nói bọn họ có hai trăm người, cho dù nhiều hơn vài

lần thì sao chứ?

Đột nhiên, một tiếng trầm đục ở bên trong,

đột nhiên vách tường bên cạnh sở nghiên cứu chấn động, ngay sau đó,

phanh một tiếng, một khe hở bị phá, bốn đạo thân ảnh chui vào trong,

không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, một thanh dao găm mang ánh sáng màu đỏ

đặt lên cổ Quản Bình tiến sĩ.

- Không nên cử động, nếu không tôi giết hắn.

Âm thanh kim loại vang lên, Tề Nhạc nhìn thấy cảnh này lập tức kinh

hãi. Trước mắt xuất hiện bốn người đều mặc áo da màu đen, ba nam một nữ, nữ tử kia, chính là báo nữ vừa biến mất.

Quản Bình tiến sĩ

cũng không vì mình gặp nguy hiểm mà lo lắng, hắn nghiêng đầu, nhìn qua

dao găm trên cổ của mình, hoảng sợ nói:

- Ly tử i-ông năng lượng đao, không ngờ đã nghiên cứu thành công rồi!

Chế trụ Quản Bình tiến sĩ là một nam tử cao hơn hai mét, từ mái tóc

ngắn màu vàng và đôi mắt xanh nhìn ra hắn là người phương tây, hắn nói

là tiếng Anh.

- Đúng vậy, nếu như không phải ly tử i-ông năng lượng đao, làm sao có thể phá vỡ lớp cửa titan dày hơn hai mét ở đây?

Tiểu tử, ngươi không nên cử động, tao biết rõ mày rất mạnh, nhưng chỉ

cần mày hơi động đậy, tao sẽ lấy mạng tiến sĩ.

Vừa nói, ánh mắt bốn người đều nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, chậm chạp lui ra phía sau.

Rốt cuộc Tề Nhạc hiểu được, những người này, nhất định là cao thủ do Mỹ Kiên Quốc phái tới, báo nữ dùng tốc độ siêu cấp tiến vào trong trụ sở

nghiên cứu này để hấp dẫn lực chú ý cao thủ Phệ Hồn Đường mà thôi, mà ba người khác ở ngoài cần ly tử i-ông năng lượng đao, mới thật sự là người tới bắt Quản Bình. Thật sự là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau ah!

- Tề Nhạc, bên anh xảy ra chuyện gì? Người Thái Dương Quốc đã vào phòng nghiên cứu rồi.

Máy giám thị không cách nào nhìn vào đây được, Thiên Hồn cảm giác sóng

tinh thần của Tề Nhạc không đúng, vội vàng đặt câu hỏi.

Trong mắt Tề Nhạc có hào quang rét lạnh, nhiệm vụ sắp thành công bị phá hư,

hắn là côn đồ, côn đồ đối với đồ vật vào tay mình có thể buông ra sao?

Hắn từng bước một đi về phía trước, hắn biết rõ, ba tên cao thủ Mỹ Kiên

Quốc phái tới đã biết được thực lực của mình trong miệng báo nữ, nhưng

bọn họ không biết mình không còn sử dụng được Kỳ Lân Tí, chỉ kiêng kỵ

trong lòng mà thôi.

- Giết đi, các ngươi giết anh ta đi, dù sao tất cả mọi người không chiếm được cái gì cũng tốt hơn vào tay các ngươi, Giết!

Chữ cuối cùng, Tề Nhạc chỉ rống lên, điện quang màu tím vây quanh cánh

tay, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân đang bắt Quản Bình tiến sĩ.

- Không được tiến về phía trước, nếu không tao thật sự động thủ đấy.

Nam tử cao lớn cũng không có bị Tề Nhạc hù ngã, ánh mắt của hắn tuy phi thường cẩn thận, nhưng tay vô cùng ổn định, hiển nhiên, hắn không muốn

buông tha Quản Bình tiến sĩ.

Thời điểm Tề Nhạc tiến sát từng

bước, Thực Vật Hồn cũng đi theo, đột nhiên Tề Nhạc nhìn thấy trong mắt

Quản Bình có dị sắc, bởi vì Quản Bình đưa lưng về phía bốn tên cao thủ

Mỹ Kiên Quốc, cho nên ánh mắt của hắn có thể nhìn chính diện vào Tề

Nhạc. Con mắt Quản Bình tiến sĩ sáng lên, trong đôi mắt đen biến thành

màu vàng, hắn mỉm cười với Tề Nhạc, ngay sau đó, chuyện khiến người ta

giật mình diễn ra.