Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1337: Câu chuyện Đông Hoàng (4)

Đông Hoàng cười ha hả, hào khí tăng lên, nói:

- Tốt. Đây là lời hứa hẹn của nam nhân. Lực lượng của anh đã khôi phục không kém bao nhiêu, tôi sắp bắt đầu.

Hắn và Tề Nhạc nói nhiều như vậy chính là muốn cho Tề Nhạc hiểu những

chuyện xảy ra ở Thần Giới lúc trước. Một chuyện khác cũng tận khả năng

khôi phục lực lượng. Vừa rồi phóng xuất Không Động Ấn khí tức linh hồn

của Tề Nhạc bị chấn động rất lớn, nếu như không phải được Đông Hoàng

truyền cho năng lượng thì hắn căn bản làm không được. Linh hồn cần bản

thân khôi phục, cho dù Đông Hoàng cũng không giúp hắn được, lúc này Đông Hoàng cảm giác được năng lượng khôi phục không kém, lúc này hắn chuẩn

bị mở thông đạo Thần Giới.

Kim sắc quang mang lóng lánh, hai

luồng năng lượng khổng lồ lập tức từ trong Đông Hoàng tăng lên, hắn

nương tựa vào tinh thần lực nói cho Tề Nhạc biết không nên cử động, ngay sau đó năng lượng khổng lồ bành trướng, một cái chuông vàng khổng lồ

bao phủ Tề Nhạc. Đó là một cái chuông vàng không có chút trang trí nào,

toàn thân bóng loáng mà trong suốt. Đông Hoàng Chung, đây là bản thể

Đông Hoàng Chung sao?

Đông Hoàng mở hai tay ra, phiêu phù ở giữa

không trung đột nhiên hắn bắt đầu huy động hai đấm của mình, một đoàn

năng lượng màu vàng phiêu nhiên bay ra, hóa thành một quang cầu cực lớn

oanh kích trên Đông Hoàng Chung.

Trong cái chung này Tề Nhạc cảm

giác được âm thanh chấn động ầm ầm, nhưng mà hắn nhìn thấy từng vòng hào quang không ngừng từ trên Đông Hoàng Chung phóng thích ra, hướng vào

sâu trong vũ trụ mà đi. Trong bối cảnh vũ trụ mênh mông có thể sinh ra

hiệu quả như vậy, không cần hỏi Tề Nhạc cũng biết loại năng lượng này

đáng sợ cỡ nào. Nếu như mình còn ở bên ngoài đối mặt với âm thanh của

Đông Hoàng Chung sẽ bị chấn thành bụi phấn, đây mới là chỗ đáng sợ chân

chính của Đông Hoàng ah!

Từ khi Đông Hoàng không ngừng oanh kích

thì chấn động của Đông Hoàng Chung càng mạnh hơn, năng lượng màu vàng

tập trung ở giữa không trung như biển cả vậy. Vầng sáng không ngừng bay

lên không trung. Đột nhiên Tề Nhạc cảm thấy hoa mắt, một cầu thang kim

sắc không biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt.

Đông Hoàng có chút vội vàng nói vào tai của hắn.

- Đi mau, tôi kiên trì thời gian không quá dài, không thể bay, anh dùng thân thể mà đi, nhanh.

Nghe được Đông Hoàng nói vậy thì Tề Nhạc lập tức hành động, thân thể của hắn chạy thật nhanh, thời điểm đạp vào cầu thang màu vàng thì đôi chân lóe

lên, mũi chân chỉa xuống đất nhanh chóng leo lên đỉnh cầu thang. Hắn

biết rõ cầu thang này do Đông Hoàng Chung tản mát năng lượng hình thành, cho nên mình mới có thể leo lên. Chỉ cần năng lượng của Đông Hoàng

không đủ thì cầu thang sẽ biến mất, đến lúc đó chuyện gì xảy ra còn khó

nói.

Nhìn qua phía trước, lần này "xuyên qua không gian" hình như dễ dàng hơn nhiều, nhưng trên thực tế lần xuyên qua nào là mạo hiểm

nhất. Vị diện khác nhau thì xuyên thẳng qua khó khăn cũng khác nhau, mà

vị diện mạnh nhất như Thần Giới phương đông mạo hiểm tinh mạng là rất

lớn.

Cảm thấy áp lực bao quanh thân thể Tề Nhạc thì mỗi tế bào

của hăn trơ ra mười phần. Nhưng mà hắn không dám dừng lại, hắn cũng

không biết mình leo lên bao lâu, tiếp tục không ngừng đi lên trên và

tiếp tục không ngừng nỗ lực, bỗng nhiên thế giới chung quanh biến thành

màu vàng.

Tề Nhạc cũng không biêt thời gian qua bao lâu, lúc hắn nghe được tiếng

chuông cổ xưa thì tiến vào một cảnh giác đặc thù và tỉnh táo lại, trước

mắt xuất hiện trước mặt là cánh cửa cực lớn, mà ở dưới chân có những đám mây màu vàng.

- Nơi này chính là Thần Giới Nam Thiên môn, tôi

chỉ có thể đưa anh đi tới nơi này. Tề Nhạc, tôi tin tưởng anh nhất định

còn sống quay về.

Âm thanh suy yếu của Đông Hoàng vang lên trong lòng của Tề Nhạc, sau một khắc khí tức của hắn đã rời xa.

Thần Giới, Thần Giới phương đông, rốt cuộc mình cũng tới, cảm thụ chung

quanh Tề Nhạc có cảm giác muốn hô to. Cảnh vật trước mặt rất chân thật.

Càng làm hắn kinh ngạc là sau khi đi vào Thần Giơi phương đông áp lực

chung quanh thân thể biến mất. Thậm chí không khí cũng không khác gì địa cầu. Không khí tươi mát giống như có rừng rậm bao phủ, mọi thứ chung

quanh tuy hư ảo nhưng cảm giác lại rõ ràng hơn ở địa cầu.

Chậm rãi tiến lên đi tới cánh cửa cực lớn kia. Xuyên thấu qua cửa Tề Nhạc có thể nhìn thấy một không gian màu vàng.

Rất nhanh hắn chạy tới trước cửa lớn, đúng lúc này đột nhiên Tề Nhạc nhìn

thấy một màn kỳ dị, bên kia cánh cửa không hề có dấu hiệu xuất hiện một

Tề Nhạc khác đứng đó, không biết lúc nào đã xuất hiện nơi đây cùng Tề

Nhạc nhìn nhau, thậm chí động tác và biểu lộ hoàn toàn giống như nhau.

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua mình trước mặt, biểu lộ cũng giống như hắn, Tề

Nhạc giơ tay lên hắn cũng giơ tay lên làm động tác phục chế như vậy.

Tấm gương? Chẳng lẽ trước mặt mình là tấm gương? Thế nhưng mà vì cái gì

cảnh vật trước mặt và sau lưng lại giống nhau, ngay cả bản thân mình

cũng giống nhau?

Loại tình huống này ít nhất từ mặt ngoài không giải thích được, rốt cuộc Tề Nhạc cũng bước lên đi về phía trước.

Một màn quỷ dị xảy ra, Tề Nhạc ở đôi diện cũng làm động tác như vậy, mà sau một khắc thân thẻ Tề Nhạc thân và "Chính mình" đụng vào nhau.

Phanh một tiếng Tề Nhạc và bản thể kia ngã xuống đất, động tác biểu lộ đều

giống nhau hoàn toàn. Tề Nhạc cảm giác mình đụng vào thật thể, mà sau

một khắc hắn đã lui lại.

Chẳng lẽ là một năng lượng thể? Tề Nhạc

không chút do dự phóng xuất Ngân Long Tráo, mà đối diện Tề Nhạc khác

cũng phóng thích năng lượng. Ngân Long Tráo miễn dịch năng lượng rốt cục không hề có linh quang xẹt qua Tề Nhạc kia, dĩ nhiên là một thật thể.

Sau khi va chạm ngã xuống thì sắc mặt của Tề Nhạc đã có chút khó coi. Hắn

thử thăm dò dùng năng lượng rất khỏ thử công kích, thử thăm dò xem tốc

độ di chuyển cực hạn của Tề Nhạc kia, nhưng mà cho dù hắn làm như thế

nào thì Tề Nhạc kia cũng làm ra động tác như hắn.

Thần Giới, quả

nhiên không có đơn giản như vậy, chỉ tiến vào đã khó khăn như vậy sao?

Khí tức Tề Nhạc ổn định lại, khoanh chân ngồi dưới đất. Nghiêm túc tự

hỏi.

Hai mắt nhắm lại tâm thần Tề Nhạc đã vận chuyển cực nhanh,

sau khi bắt đầu lĩnh vực Đông Hoàng từng hình ảnh kỳ dị xuất hiện trong

đầu của hắn chăm chú tự hỏi mỗi một chi tiết, hắn tin tưởng cho dù Thần

Giới có quỷ dị thì bất cứ chuyện gì cũng không có khả năng không sơ hở,

đã như vầy chắc chắn có biện pháp.

Trầm tư làm cho Tề Nhạc lâm

vào suy nghĩ. Ngay khi hắn suy tư không hiểu nên giải quyết như thế nào

thì đột nhiên hắn suy nghĩ chuyển dời lên Thần Giới mà mình vừa leo lên, khi đó hình như có cảm giác như vượt qua không gian, tràn ngập khí tức

giải thoát, hình như có biến hóa gì đó. Linh quang trong đầu lóe lên,

đột nhiên hắn xoay người lại không hề nhìn qua Tề Nhạc bên kia, hắn xoay người nhìn qua bên trái.

Hắn mới vừa tiến vào thế giới này thì

cảm giác như tiến vào cánh cửa lớn của Thần Giới, nhưng mà đột nhiên hắn nghĩ nếu như mình dung nhập vào thế giới này cũng đã xuyên qua đại môn

chưa?