Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1171: Một nhà gặp lại (3)

Nếu như những nhân viên này mà biết năm vị tuyệt sắc mỹ nữ này đều là bạn gái của Tề Nhạc thì không biết đám người sẽ nghĩ như thế nào.

Đương nhiên, nội dung những người này mà thảo luận thì đám người Tề Nhạc

không thể nào nghe được, coi như là nghe được cũng chỉ sẽ cười trừ mà

thôi.

Rất nhanh, thang máy đi tới tầng cao nhất của tòa nhà Kim

Cốc. Cửa mở, sáu người Tề Nhạc mới vừa đi ra, thư ký của Tề Thiên Lỗi

đã chờ ở nơi đó cung kính thi lễ với Tề Nhạc rồi nói:

- Tề tổng, ngài đã tới. Chủ tịch mời ngài vào văn phòng.

Tề Nhạc gật đầu hoàn lễ, nói:

- Cám ơn cô.

Đúng lúc này, Tề Nhạc thấy được một thân ảnh quen thuộc, đúng là Hoàng bí

thư Hoàng Duy lúc trước Tề Thiên Lỗi phân phối cho hắn.

Ánh mắt

của Hoàng Duy nhìn Tề Nhạc rõ ràng có chút phức tạp, nhất là chứng kiến

năm vị tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh Tề Nhạc thì nàng càng trở nên ngơ ngác

đứng trong hành lang, mỗi một mỹ nữ đều khiến cho nàng tự ti mặc cảm,

làm nàng cảm giác thậm chí không ngẩng đầu được lên.

Trước đó

không lâu, nàng chỉ coi Tề Nhạc là một thiếu gia ăn chơi, cái gì cũng

không biết, nhưng mà lần đó Tề Nhạc cứu được mạng của nàng. Dùng thân

thể của mình chặn đạn hỏa tiễn nổ tung. Từ khi đó, cảm giác của nàng đối với Tề Nhạc hoàn toàn thay đổi. Nhất là nàng biết rõ Tề Nhạc không ngờ

lại là ông trùm giấu mặt của tập đoàn Kỳ Lân thì loại cảm giác quái dị

này càng tăng lên trong lòng nàng.

Nàng thậm chí mỗi ngày đều đợi Tề Nhạc tới làm. Nhưng mà từ sau khi đó, Tề Nhạc đều không có xuất

hiện. Phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian. Hoàng Duy có mấy lần thậm chí

mày dạn mặt dày đến hỏi Tề Thiên Lỗi Tề Nhạc lúc nào đến công tác,

nhưng Tề Thiên Lỗi cũng rất bất đắc dĩ trả lời hai chữ: Không biết.

Giờ khắc này, người nam nhân này rốt cục lại tới nữa, nhìn bề ngoài trên

mặt hắn tựa hồ nhiều thêm vài phần tang thương, nhưng mà ánh mắt thâm

thúy cùng trầm ổn thực sự kiên định hơn trước nhiều, Đối với nàng mà

nói, nam nhân bí ẩn này đã đi vào trái tim mình.

Với tư cách là

người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân ở hiện đại, tuy rằng Tề Nhạc không tính

quá anh tuấn, nhưng mà, cả người hắn giống như là một khối nam châm cực

lớn. Bất kỳ nữ nhân nào bị từ trường của hắn hút phải sẽ bị khí chất đặc biệt trên người hắn hấp dẫn. Ngay cả cường giả như Như Nguyệt cùng Minh Minh đều không thể may mắn thoát khỏi, chớ nói chi là vị thiên kim tiểu thư này.

Tề Nhạc bắt chuyện với Hoàng Duy trước:

- Xin chào, Hoàng bí thư.

- Hả?

Hoàng Duy từ trong tâm tình phức tạp tỉnh táo lại, vô ý thức mà nói:

- Tề tổng, ngài còn tới làm ah! Ta cho rằng chuyện tình của Kỳ Lân tập đoàn bận quá, sau này sẽ không tới nữa.

Nói xong câu đó, ngay cả Hoàng Duy cũng kinh ngạc vì lời nói oán hận nghe như là oán phụ của chính mình.

Những lời này của Hoàng Duy vừa dứt, Tề Nhạc cười khổ không thôi. Sau lưng

của hắn, cơ hồ trong cùng một lúc nhiều hơn năm cái tay nhỏ bé nhéo ở

những vị trí bất đồng. Biểu lộ của Tề Nhạc lập tức trở nên quái dị. Thực lực của hắn có mạnh tới mấy, cũng không dám dùng để chống đỡ công kích

của các lão bà. Huống chi loại công kích này chỉ có hiệu quả đau đớn.

Lập tức, côn đồ biến thành chính nhân quân tử, Tề Nhạc nhìn không chớp mắt, dùng thần sắc đứng đắn trước nay chưa có nói:

- Hoàng bí thư, đây đúng là tôi không đúng. Chuyện này, tôi sẽ hồi báo với chủ tịch.

Hắn tận lực để cho thanh âm của mình bình tĩnh, lạnh lùng, hoàn toàn như là một thượng vị giả.

Cảm thụ được khí tức cao tầng trên người Tề Nhạc tản mát ra, cảm giác trong lòng Hoàng Duy không khỏi trở nên càng thêm mãnh liệt rồi. Chỉ có

điều, nàng lại không biết sau lưng Tề Nhạc đang có năm cái tay nhỏ bé

lặng lẽ dùng sức vặn đi vặn lại mấy cái.

Từ Hoàng Duy bên cạnh đi qua, thanh âm đau khổ của Tề Nhạc truyền vào trong tai ngũ nữ:

- Cái này... các em nhẹ tay một chút được không?

- Nhẹ tay? Nhẹ anh có thể nhớ được sao? Mới lên đây làm có một lần đã tìm một nữ thư ký xinh đẹp như thế. Kiên nhẫn một chút a, vặn cho chừa nếu

không anh lại thành thói quen.

Rốt cục Tề Nhạc trong sự thống khổ dày vò đi vào văn phòng của cha mình, vừa vào cửa, sau lưng chợt nhẹ

bẫng đi. Năm cái ám chưởng rốt cục biến mất, Tề Nhạc thở ra một hơi dài, sau lưng vẫn còn bỏng rát. Xem ra có không ít máu đọng xuất hiện. Trong lòng không khỏi âm thầm quyết định, nhất định không cần năng lượng hóa

giải máu bầm này, buổi tối để cho các nàng thấy mà đau lòng, lần sau sẽ

không dùng sức như vậy nữa.

- Tề Nhạc, con về rồi. Mẹ nhớ con sắp chết rồi đây.

Vừa bước vào cửa, Tiểu Điệp đã chạy tới. Bước chân nhẹ nhàng, động tác mau

lẹ, tuyệt đối không giống như là nữ nhân đứng tuổi. Tuy rằng trên mặt

nàng tràn đầy vui sướng nhưng Tề Nhạc lại rõ ràng nhìn ra, mẫu thân so

với lần trước gặp thì dung quang tỏa sáng hơn. Tình huống thân thể cùng

năng lượng của bản thân tản mát ra mạnh hơn xưa không biết bao nhiêu

lần. Xem ra chính mình cải tạo thân thể của cha mẹ đã hoàn toàn thành

công.

Cảm thụ được tình cảm của mẹ dành cho mình, mắt Tề Nhạc

nóng lên, cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng khiến đau đớn sau lưng cũng biến mất.

Tề Thiên Lỗi đứng trước bàn làm việc của mình nhìn Tề

Nhạc, giống như Ứng Tiểu Điệp, nhìn bề ngoài hắn trở nên trẻ trung hơn.

Nếp nhăn trên mặt rõ ràng giảm đi rất nhiều, hai con ngươi cơ trí càng

thêm lóe sáng, nhìn nhi tử cao lớn của mình, trong mắt hắn chỉ có vẻ

thoả mãn.

Ngũ nữ trước khi tới đây còn trừng mắt với Tề Nhạc lập tức hóa thân thành những con chim con dịu dàng, đồng thời chào hỏi:

- Bác trai bác gái vẫn khỏe chứ ạ?

Tề Thiên Lỗi gật nhẹ đầu, cười nói:

- Các con vẫn khỏe chứ? Thẳng thắn mà nói, ta hiện tại cũng có chút hâm mộ Tề Nhạc tiểu tử này rồi.

- Thậ sao?

Lỗ tai Ứng Tiểu Điệp dựng lên, trước tiên thì quay người lại, không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, mẹ hắn đã đi tới bên cạnh cha hắn. Một tay đưa ra

sau lưng Tề Thiên Lỗi, còn sắc mặt của cha hắn thì lập tức trở nên cứng

ngắc.

- Ặc... Véo người cũng là di truyền sao?

Tề Nhạc nhìn bộ dáng của Tề Thiên Lỗi không khỏi cúi đầu xuống cười trộm vài tiếng, có vẻ như hắn đang rất hả hê.

Tề Thiên Lỗi ho khan một tiếng, rồi phân bua:

- Tiểu Điệp, anh chẳng qua là thuận miệng nói vậy thôi mà. Con người của anh, em biết rõ rồi mà.

Ứng Tiểu Điệp hừ một tiếng, nói:

- Thuận miệng vừa nói thì cũng chứng minh anh có ý nghĩ này. Được rồi,

lần này bỏ qua cho anh, bất quá, nếu còn có lần sau thì cũng đừng trách

em không khách khí, cho anh biếy cái gì gọi là Thiên Thủ Quan Âm đại

pháp.

Tề Thiên Lỗi hô to không chịu đựng nổi:

- Tề Nhạc, con nhìn mẹ con đi, con dạy chúng ta phương pháp tu luyện, vậy mà nàng dùng toàn bộ lên người của ta rồi. Con có cái gì công phu Kim

chung tráo Thiết Bố Sam thì nhanh dạy cho ta, để ta dễ ứng phó với ma

chưởng của mẹ con chứ.