Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1167: Anh còn biết trở về à? (3)

Ads

Tề Nhạc cười ha ha, một tay ôm Như Nguyệt:

- Được. Không có vấn đề, không phải là giám thị sao. Tốt! Vậy buổi tối, các em cũng cùng nhau giám thị anh là được rồi.

Lời này vừa nói ra, người thứ nhất bị dọa chạy là Thực Vật Hồn. Nhưng mà nàng quay người vừa muốn chạy, lại bị Thương Băng kéo lại, khuôn mặt nàng đỏ bừng nấp bên cạnh Thương Băng.

Tiểu Bằng thức thời trở về bên trong Không Động Ấn, cảm giác năng lượng quen thuộc làm hắn thoải mái mà suýt nữa rên rỉ thành tiếng. Nhìn năm nữ nhân trước mặt, Tề Nhạc an ủi người này lại an ủi người kia. Mãi một lúc sau mới khiến các nàng nín khóc mỉm cười.

- Nói đi, ngày đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mau nói, nếu không buổi tối không cho anh ngủ trên giường.

Minh Minh hung tợn trừng mắt nhìn Tề Nhạc. Bất quá, vừa mới nói xong nàng liền ý thức được sơ hở trong lời nói của mình.

Quả nhiên, Tề Nhạc cười tà tà nói:

- Nói như vậy nếu anh kể hết thì buổi tối có thể lên giường em.

- Đáng ghét. Anh nghĩ hay lắm.

Minh Minh nhìn chúng nữ đang xem kịch vui, lại không chút nào yếu thế ưỡn bộ ngực của mình ra.

Tề Nhạc nói:

- Lần này, anh đúng là dạo qua Địa Ngục một vòng, đánh nhau với tên vương kia một hồi. Làm ra một cái kết quả ngang tay, sau đó anh trở lại đây.

Ngũ nữ vẫn chờ hắn kể chuyện, nhưng đợi cả buổi lại không thấy Tề Nhạc nói thêm cái gì.

- Hết rồi sao?

Như Nguyệt hỏi, các nàng chỉ nghe Tề Nhạc nói là đi Địa Ngục một vòng, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng lại không biết hắn thật là đi Địa Ngục một chuyến, cũng chính thức đánh một hồi cùng ma vương.

Tề Nhạc nhún vai, nói:

- Vậy còn chưa đủ sao?

Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Đương nhiên là chưa. Nói chi tiết một chút. Chúng em muốn biết anh mất tích nhiều ngày như thế đã làm những gì, có phải là lại gặp mỹ nữ rồi vui đến quên cả trời đất rồi không?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Oan uổng ah! Lão bà đại nhân à. Anh là người như vậy sao?

- Đúng!

- Ặc!

- Nói mau!!!

- Được được. Anh nói thẳng, anh nói thật.

Tề Nhạc lúc này mới đem chính mình như thế nào sống sót bên trên tiểu hành tinh, như thế nào dưới sự trợ giúp của Ngưu Ma Vương trở về Địa Cầu. Sau đó thì như thế nào bị Lãnh nhi dẫn tới Địa Ngục, cùng với chuyện xảy ra tại Địa Ngục. Đương nhiên, đoạn nhân duyên giữa hắn và Lãnh nhi lại bị nói dối là trợ giúp Hắc Ám Quốc Hội lại bị lừa.

Nghe Tề Nhạc nói xong, ngũ nữ cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác kinh tâm động phách. bất quá, khi Như Nguyệt chứng kiến ánh mắt Tề Nhạc có chút lập loè thì hỏi ngay:

- Anh có gạt bọn em không? Lúc anh gọi điện thoại thì không biết sẽ bị gạt đi Địa Ngục, làm sao lại nói là chừng mười ngày mới trở về?

Tề Nhạc nói:

- Lúc ấy thực lực của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ah! Thân thể cũng vô cùng yếu kém, quãng đường về lại xa như thế. Lúc ấy anh không đề cập tới chuyện chật vật, ngay cả tiền mua thức ăn cũng không có. May mắn gặp Thủy Nguyệt, nhờ nàng trợ giúp, anh mới có thể trở về. Sau đó, anh nghĩ dù sao nước Pháp cũng gần nước Đức nên đi Hắc Ám Quốc Hội nói một tiếng cám ơn, vì thế mới dẫn tới chuyện sau đó. Vốn là muốn về sớm để cho mọi người một sự kinh hỉ, không ngờ rằng lại đi một chuyến xuống Địa Ngục.

Vẻ hung ác trong mắt Minh Minh đã sớm biến thành dịu dàng, nàng ân cần hỏi han:

- Ma Vương không làm bị thương anh chứ? Tình huống thân thể bây giờ của anh như thế nào? Nhiều ngày như vậy không có ăn cái gì, còn kiên trì được sao?

Đánh rắn phải đánh dập đầu, đây là một trong những sở trường mà côn đồ am hiểu nhất, Tề Nhạc trở thành tiểu côn đồ không ít năm, tự nhiên học được vài phần môn đạo. Không đợi Minh Minh nói xong, thân thể của hắn lập tức lắc lư một cái, dưới chân cũng trở nên lảo đảo, sắc mặt nguyên bản bình thường bị hắn xảo diệu khống chế được trở nên có chút tái nhợt, hắn miễn cưỡng nói:

- Không có gì. Dù sao cũng đã nhịn đói hơn mười ngày rồi, anh còn chưa chết.

Minh Minh bị biến hóa của Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, nàng nhanh chóng chạy tới phía trước đỡ lấy hắn, dùng năng lượng của mình đưa vào trong cơ thể của Tề Nhạc rồi la lớn:

- Chị Như Nguyệt, được rồi, chúng ta trước đừng thẩm vấn hắn, để cho hắn trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Hết thảy chờ sau này hãy nói được không.

Tiểu xiếc này của Tề Nhạc cũng chỉ có thể gạt được ba cô nương đơn thuần là Minh Minh, Thực Vật Hồn còn có Tuyết Nữ thôi. Thương Băng cùng Như Nguyệt liếc thấy sơ hở trong đó ngay, nhưng nhìn bộ dạng năn nỉ của tam nữ Minh Minh, hai nàng cũng dứt khoát xuống đài giai. Như Nguyệt gật nhẹ đầu, tiến lên đỡ lấy cánh tay kia của Tề Nhạc, nàng nói:

- Vậy về phòng trước đã.

Vừa nói dứt lời, một bên dùng sức nhéo vào hông Tề Nhạc khiến hắn đau tới nỗi nhe răng nhếch miệng.

Cảm giác về tới nhà thực tốt a. Tiến vào đại sảnh, Tề Nhạc thoải mái ngã xuống trên ghế sa ***, chỉ cần vào cửa, hết thảy trở nên thoải mái. Hắn đương nhiên cũng minh bạch, ngũ nữ không có khả năng chính thức trách hắn. Chẳng qua là bởi vì sanh ly tử biệt sinh ra cảm giác sợ hãi không thể không biểu đạt mà thôi.

Minh Minh nhìn bộ dạng thoải mái của Tề Nhạc, giờ mới hiểu được mình bị ăn thịt lừa:

- Tề Nhạc, anh...

Tề Nhạc chặn lại nói

- Đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ, không nên dùng bạo lực như vậy. Anh quả thực là hơn mười ngày chưa ăn cơm rồi cũng rất suy yếu, chỉ có điều anh còn miễn cưỡng có thể kiên trì mà thôi.

Như Nguyệt tức giận nói:

- Vừa rồi điện thoại cũng là anh giả vờ phải không?

Tề Nhạc cũng không trả lời, chỉ cười hắc hắc.

Ngũ nữ liếc nhau, đồng thời hét lớn một tiếng:

- Xử đẹp hắn.

Năm thân thể mềm mại uyển chuyển cơ hồ đồng thời đánh tới Tề Nhạc. Tiếng kêu thảm thiết, không ngừng từ biệt thự Long Vực truyền ra, Tề Nhạc thật muốn hô to một tiếng, ta thật đáng thương ah! Ngay cả bóp zú long trảo thủ của hắn thi triển đã có cảm giác đáp ứng không xuể rồi.

Bầu trời xanh thăm thẳm không có một đám mây, ánh mặt trời ôn hòa chiếu khắp nơi quang mang trong suốt không hề bị ô nhiễm ảnh hưởng. Hiện tại đã là mùa xuân, được ánh mặt trời chiếu xuống, vạn vật đại địa dần dần sống lại, tùy ý có thể thấy được cảnh sắc xuân ý dạt dào.

Đại môn Biệt thự Long Vực mở ra, một chiếc xe Cadillac dài từ bên trong đi ra. Thân xe màu đen được ánh mặt trời chiếu xuống tản ra khí chất cao quý trang nhã tựa như một vị thân sĩ. Chiếc xe im lặng đi ra khỏi Long Vực, tiến về phía sân bay lộ.

Trải qua hai giờ "Nghiêm hình tra tấn ", Tề Nhạc rốt cục được ngũ nữ tha thứ. Bất quá, vết thương trên người hắn cũng đã trở nên chồng chất. Kỳ thật, vốn tra tấn một giờ đã xong, nhưng mà khi khi tra tấn vừa mới kết thúc, ngũ nữ dừng lại thở dốc giật mình phát hiện trên tay của Tề Nhạc không biết lúc nào nhiều hơn năm món đồ vật đặc thù. Mà vật kia phảng phất là đồ dùng trói buộc vật nữ tính trước ngực mình, lập tức thời gian tra tấn tăng lên gấp bội. Tiếng kêu thảm thiết của Tề Nhạc trở nên càng thêm thê lương.