Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1027: Vương của cầm tinh đấu Athena (2)

- Chuyện này chưa tính là gì, Đạm Đạm muội muội, ngươi nhìn thấy cái mũi heo thế nào chưa? Hiện tại không phải là hắn đây sao?

Mạc Đạm Đạm sững sờ nhìn qua liền ôm bụng cười ha hả. Đúng thế, bộ dạng của Quan Tĩnh lúc này không ai dám khen hắn cả.

Nhưng mà bộ dạng kỳ quái cũng mang theo năng lượng kỳ quái, Garcia không muốn nhìn tên mập mạp này nhiều hơn nữa cho nên đóa hoa hồng kia xuất hiện

từng đạo hào quang màu đỏ giống như biến thành dãy lụa bay thẳng đến đầu của Quan Tĩnh, thân thể của Quan Tĩnh quá lớn cho nên mà cái bụng cũng

cũng như quả khí cầu, cái bụng này lưu lại ấn tượng quá sâu cho Garcia

nên nàng bỏ qua nó. Thân thể con người chỗ rắn chắc nhất là đầu và mềm

nhất chính là bụng, thời điểm công kích đối thủ vì không muốn nhìn thấy

thân thể Trư Bát Giới của Quan Tĩnh nên Garcia đã nhắm hai mắt của mình

lại.

Hào quang đỏ sậm hiện lên, đầu của Quan Tĩnh biến mất, mọi

người cảm thấy hoa mắt vì Quan Tĩnh vẫn đứng ở chỗ cũ, nhưng mà hắn

không có đầu. Trừ số rất ít người ra thì không ai thấy vừa rồi xảy ra

cái gì.

Garcia toàn lực phát động một kích thì cả buổi không nhìn thấy động tĩnh gì nên vô ý thức mở hai mắt ra, thời điểm nàng nhìn thấy Quan Tĩnh không có đầu và đứng không nhúc nhích thì hét lên một tiếng.

Garcia cũng không phải chưa từng giết người nhưng mà bộ dáng của Quan

Tĩnh trước mắt thật sự quá kinh khủng. Nhưng mà chuyện kinh khủng hơn

còn ở phía sau.

Âm thanh trầm thấp của Quan Tĩnh vang lên.

- Cô làm tôi mất đầu, cô làm tôi mất đầu rồi, trả đầu cho tôi, trả đầu cho tôi...

Vừa nói thân thể không đầu đi thẳng về phía Garcia.

Lúc này đây tinh thần của Garcia chính thức sụp đổ, rốt cuộc bất chấp phát

động công kích về phía đối thủ mà quay đầu chạy khắp nơi. Bổ nhào vào

ngực của Vũ Vân, sắc mặt tái nhợt nói:

- Không, đừng cho hắn tới, đừng cho hắn tới ah!

Vũ Vân tức giận nói:

- Garcia, cô làm cái gì vậy? Mập mạp kia chẳng qua là co đầu vào lồng

ngực của mình mà thôi. Cô có thể đánh bại hắn đấy, nhanh lên.

- Không, không, hắn là quỷ, tôi không chiến đấu với quỷ đâu.

Thân thể Garcia đang run rẩy, Quan Tĩnh từ khi vừa mới bắt đầu đã mang áp

lực tâm lý thật lớn lên người của nàng, giờ này khắc này nàng đã mất đi

cảm giác chiến đấu, không còn nguyện ý đối mặt với tên mập mạp này nữa.

Đầu của Quan Tĩnh lại từ lồng ngực hiện ra ngoài, đắc ý nhìn qua bốn phía cười nói:

- Như thế nào đây? Thấy không. Người thiện chiến là người không chiến mà

khuất phục người, tôi mới là mạnh nhất, ha ha, tôi thắng rồi.

Ai

cũng không ngờ một trận chiến cuối cùng lại kết thúc trong hài hước thế

này, Mephisto bước lên một bước định công kích Quan Tĩnh thì bị Quản

Bình sớm chuẩn bị ngăn cản, năng lượng của hai người va chạm lập tức

phát ra một tiếng nổ kịch liệt. Quản Bình đem Quan Tĩnh kéo trở về, sắc

mặt ngưng trọng nói:

- Như thế nào, các người muốn đổi ý sao?

Mephisto tức giận nói:

- Đây tính toán là bổn sự gì chứ, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy thắng lợi

không thấy mất mặt ao? Trận vừa rồi không tính, các người chọn một người đi ra đấu với tôi một hồi.

Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:

- Muốn thi đấu thêm sao? Tốt, tôi phụng bồi.

Cảm thụ được long uy trên người Như Nguyệt hiện ra thì sắc mặt Mephisto

biến đổi, vừa rồi Như Nguyệt mạnh mẽ ra sao hắn cũng nhìn thấy, đối phó

vị với Phách Vương Long cường đại nhất thì hắn không có nắm chắc a! Lúc

này nhìn qua Vũ Mâu xin giúp đỡ.

Vũ Mâu chậm rãi đi tới, thở dài một tiếng. Nàng vừa muốn nói gì đó lại bị Tề Nhạc nói trước.

- Tất cả mọi người trở về. Vũ Mâu tiểu thư, trận chiến vừa rồi Quan Tĩnh

quả thật có chút quá mức. Nhưng mà các người không thể không thừa nhận

tâm lý chiến cũng là một loại chiến đấu. Nếu không Quan Tĩnh chẳng thắng lợi được. Chòm Song Ngư của các người cũng không muốn tái chiến, vậy

cho ngang tay đi, đấu thêm thì tôi thấy không cần, tôi nghĩ hiện giờ

chúng ta nên bắt đầu phân thắng bại được rồi.

Âm thanh của Tề

Nhạc rất bình tĩnh, khí tức cường hoành của Hắc Kỳ Lân đồng thời bao

trùm mỗi góc của đỉnh Everest, cảm thụ được áp lực thật lớn kia song

phương cũng trầm mặc xuống. Bọn họ trở về vị trí cũ chỉ để lại Tề Nhạc

cùng Vũ Mâu đối mắt nhìn nhau.

Quan Tĩnh lấy được hiệu quả này kỳ thật đã vượt qua dự kiến của Tề Nhạc rồi, đương nhiên hắn cũng không

trông cậy vào việc Quan Tĩnh chiến thắng, huống hồ hắn cũng không quan

tâm tình hình chiến đấu hiện tại. Bất luận thế nào hắn cùng với Vũ Mâu

cũng phải chiến một trận là không tránh khỏi. Đã như vầy còn không bằng

chiến đấu sớm cho xong?

Vũ Mâu nhẹ nhàng gật gật đầu, cúi đầu nói:

- Cảm ơn anh đã rộng lượng, đã như vầy thắng bại hôm nay sẽ do chúng ta quyết định đi.

Khí tức thần thánh trên người Vũ Mâu trên hiện ra ngoài phụ trợ dung nhan

hoàn mỹ của nàng càng thánh khiết hơn, nhưng mà hai bên lúc này không ai chú ý tới điểm này, trong mắt của Vũ Mâu chứa đầy bi thương.

- Tề Nhạc, chúng ta lên không trung đánh một trận nhé? Tôi nghĩ anh cũng không muốn phá hư nơi cao nhất thế giới này.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Mời.

Bay lên trời, trong chóp mắt đã lên cao hơn đỉnh Everest cả trăm mét.

Vũ Mâu thở dài một tiếng cầm quyền trượng thắng lợi đuổi theo thân ảnh của Tề Nhạc. Thời điểm đạt tới độ cao của Tề Nhạc thì hai người đồng thời

gia tốc, trong chớp mắt bọn họ đã biến thành hai điểm đen. Mà lúc này Tề Nhạc cùng Vũ Mâu ít nhất đã bay cao hơn mặt nước biển chừng mười ngàn

mét.

Bất luận là Tinh Tọa Thủ Hộ Giả hay chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ

Hộ Thần ánh mắt của mỗi người đều hiện ra nét ân cần, sắp triển khai

quyết đấu phân thắng bại, cũng đồng thời quan hệ đến ân oán của Vũ Mâu

cùng Tề Nhạc. Bọn họ có thể không khẩn trương sao? Bất luận là phương

đông hay phương tây tuyệt đối không muốn mất đi người đứng đầu của mình.

Cảm thụ không khí chung quanh mỏng manh Tề Nhạc cùng Vũ Mâu tâm linh hữu tê dừng lại, bình tĩnh cảm thụ khí tức của đối thủ hai người ở giữa không

trung đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng.

Đối với bọn

họ mà nói không trung giá lạnh cũng không ảnh hưởng tới chiến đấu. Bọn

họ nhìn chằm chằm vào đối phương và ánh mắt Tề Nhạc càng ngày càng lạnh, mà ánh mắt Vũ Mâu càng ngày càng bi thương. Đưa măt nhìn nhau yên tĩnh

tới mức khiến người xem phải lo lắng.

Vũ Mâu than nhẹ một tiếng, nói:

- Động thủ đi.

Cúi đầu xuống, nàng không dám nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Tề Nhạc

nhìn mình. Thời điểm nhìn thấy ánh mắt này của Tề Nhạc thì tim của nàng

rất đau, đau tới mức không thở nổi.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Vừa rồi cô thừa nhận một kích của Minh Minh cũng tổn thương không ít

năng lượng, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô, cô khôi phục trước rồi

nói sau. Trận chiến hôm nay tôi hy vọng có thể tiến hành công bằng. Vì

tất cả thủ hộ giả Hy Lạp và phương tây của cô, tôi hy vọng cô toàn lực

ứng phó.

Vũ Mâu sững sờ một chút, nhưng mà nàng nhanh chóng làm

ra phản ứng, nàng biết rõ cảm xúc của mình ảnh hưởng tới Tề Nhạc, bi

thương dần dần thu liễm, khí tức thần thánh càng trở nên hoàn mỹ, kim

sắc quang mang nhàn nhạt hiện ra, lúc này đang ở giữa không trung và hấp thu năng lượng trong không khí bổ sung tiêu hao của mình.