Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 277: Lại đến kẻ địch

Tin tức đám người hoàng đế Bách Thủy Quốc toàn diệt nhanh chóng lấy tốc độ tên lửa lan ra toàn Dâm Giới.

Người linh thông tin tức vừa đọc xong, nội tâm hoảng sợ nói không nên lời.

Năm phút bên trong, hơn trăm vị Dâm Vương, vài người cảnh giới dâm đế vẫn lạc.

Hoàng đế Bách Thủy Quốc, người đứng đầu hoàng triều, cảnh giới đỉnh phong Dâm Đế chết một cách quỷ dị khó hiểu.

Trong đám bị giết, đa số là gia chủ, tông chủ, những người đứng đầu các thế lực mạnh, là trụ cột không thể thiếu Bách Thủy Quốc. Hiện tại bọn hắn toàn bộ chết hết, coi như Bách Thủy Quốc lần này một đợt rung chuyển mạnh mẽ nhất từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Các thế lực khác sau khi xem xong tin tức này, mặt mày biến sắc.

Có sợ hãi, lo lắng, vui mừng.

Sợ hãi vì thực lực bí ẩn kinh khủng của Minh Hạo. Lo lắng Minh Hạo tấn công chính mình. Vui mừng vì gần như tất cả trụ cột bên trong Bách Thủy Quốc coi như sụp đổ, hoàn toàn trở thành một cái phế quốc.

Phế quốc, từ ngữ dành cho các quốc gia chỉ có thực danh mà không có thực lực, bất kì thế lực yếu nào đều có thể đánh tới.

Minh Hạo xử lý xong đám phiền phức, nhìn về ở sau Nê Tuyết Hà, bình tĩnh nói: “Đi thôi, Đến nhà ngươi, ta tạm thời còn vài việc cần sắp xếp.”

Nê Tuyết Hà giật mình, nàng lấy lại tinh thần vội vàng gật đầu, má hồng hồng, giọng cực ôn nhu khiến Minh Hạo muốn nổi da gà nói: “Vâng thiếu chủ.”

Nê Tuyết Hà và Minh Hạo bước vào xe ngựa, hướng về Nê gia đi, về phần đám binh lính Terran Minh Hạo tạm thời để đó tính sao, sau việc đám hoàng đế Bách Thủy Quốc bị giết, hắn không lo lắng việc bị người động tay động chân tấn công lén, trừ phi não vào nước mới dám làm vậy.

Xe ngựa dừng trước một nhà rộng lớn biệt thự.

Trước cổng Nê gia.

Nê Bá Hổ vẻ mặt cứng ngắt, nở nụ cười chào đón nhìn Minh Hạo, nói: “Chào mừng ngài đến Nê gia, xin mời ngài vào trong.”

Minh Hạo gật đầu bước vào trong, Nê Tuyết Hà đi theo sau hắn.

Khi đi ngang qua Nê Bá Hổ, nàng dừng lại vài giây, kề sát tai nhỏ giọng nói: “Cha, có tin quan trọng…”

Nói xong nhanh chóng bước theo Minh Hạo, để lại Nê Bá Hổ thần sắc khó tin, trong mắt hiện lên kinh sợ nhìn bóng lưng Minh Hạo.

“Tuổi trẻ tài cao a…không biết lần này là phúc hay là họa...hi vọng mọi chuyện tốt đẹp đi.”

Nhìn bóng lưng yểu điệu con gái chính mình, Nê Bá Hổ thở dài một hơi, đành bỏ mặc cho ý trời.

Sau đó nhanh chóng bước vào theo sau Nê Tuyết Hà.

Ngồi tại đại sảnh, Minh Hạo cầm ly trà nhẹ nhàng nhấp một cái, thả chén trà xuống, nhìn Nê Bá Hổ nói: “Ta tạm thời ở lại đây vì cần có một số chuyện giải quyết. Không biết ngươi có thể hay không đồng ý chuyện này? Nếu không được ta ở chỗ khác.”

“Được chứ đại nhân, là vinh hạnh của chúng ta mới đúng. Đại nhân cứ ở lại thoải mái, muốn bao lâu cứ việc, chúng ta Nê gia không phiền.”

Nê Bá Hổ mỉm cười, dáng vẻ hào phóng nói.

“Không cần đâu đại nhân, lão gia nhà ta còn cám ơn không kịp nửa…” Ngồi bên cạnh Nê Bá Hổ, một người trung niên nữ nhân, mặt tràn ngập phấn son mùi vị mở miệng nói.

Người trung niên nữ nhân này chính là mẹ của Nê Tuyết Hà. Khuôn mặt có bảy phần giống Nê Tuyết Hà, tóc đen dài, làn da trắng như thiên nga, môi son đỏ, lông mi dài tự nhiên qua kẽ mắt.

Mặc bộ quần áo hoa quý nhưng có chút mỏng, lộ ra bên trong đôi gò vếu đỏ như ẩn như hiện, lại cộng thêm khí chất thành thục từ trên người nàng phát ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người của nàng.

“Vậy ta phải cảm ơn các ngươi một tiếng chứ nhỉ? Dù sao ăn ở không miễn phí ta có chút cảm thấy ngại.”

Minh Hạo trong lòng có hơi chán ghét cái mùi vì đậm son phấn kia, bên ngoài nhưng là mỉm cười nói.

“À, không cần đâu đại nhân, chúng ta Nê gia…”

Hai người Nê Bá Hổ và Lữ Hà Tiên còn muốn khách sáo một hai, chợt đôi mắt bọn hắn trừng ra ngoài, miệng há to, mắt không thể tin được nhìn chằm chằm dưới đất.

Ngồi bên cạnh Minh Hạo, Nê Tuyết Hạ biểu lộ như cha mẹ của mình, mắt trừng nhìn chằm chằm dưới đất.

Tại lúc này, trên đất bỗng nhiên xuất hiện một núi đá trắng, những viên đá này rất nhỏ, cỡ lòng bàn tay người lớn, núi đá vừa xuất hiện, lập tức cả căn phòng phát sáng rực, chói mắt ba người.

“Ực ực ực”

Tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên, ba người Nê Bá Hổ, Lữ Hà Tiên, Nê Tuyết Hà trong mắt bắn ra vòng nóng rực tham lam, thiếu chút nửa là nước miếng chảy xuống.

Nê Bá Hổ môi run run giật giật mở miệng: “Dâm thạch, là dâm thạch, hơn nửa phẩm chất tinh khiết không tạp chất…”

Lữ Hà Tiên môi đỏ mộng run run, ngực phập phồng theo sau nói: “Hơn nửa lại còn là một núi, cái này là bao nhiêu? 1 vạn? 10 vạn?...Thật nhiều.”

Nê Tuyết Hà giật giật môi, theo bản năng hỏi: “Thiếu chủ, ngài có bao nhiêu dâm thạch như vậy…”

“À, muốn có bao nhiêu thì ta có bấy nhiêu.” Minh Hạo hời hợt nói, phất tay một cái, lại một núi, hai núi, ba núi dâm thạch xuất hiện dưới đất.

“Ực…”

Lần này, cả ba người kìm chế không được nước miếng trong miệng chảy dài ra, nhìn mà kinh tởm.

“Ạch, chúng ta thất thố.” Nửa ngày sau ba người mới lấy lại tinh thần, nhìn chính mình miệng ướt đẫm xấu hổ nói.

Minh Hạo nhẹ nhàng cười nói: “Không sao.”

Nê Bá Hổ nhìn Minh Hạo, lần này dáng vẻ cung kính hơn lần trước, ngại ngùng hỏi: “Ta xin mạn phép hỏi, đống này núi dâm thạch là ngài từ đâu có?”

“Bí mật.” Minh Hạo lắc đầu nói.

Nê Bá Hổ cũng không thất vọng, dù sao mỗi người đều có bí mật, làm sao dễ dàng cho người ngoài như hắn biết được.

“Ừ, các ngươi sắp xếp cho ta một phòng riêng, ta muốn một nơi yên tĩnh ở. Nếu có việc gấp thì liên lạc ta, còn không thì đừng làm phiền.” Minh Hạo đứng lên nhìn ba người nói.

“Vâng, chúng ta ngay lập tức sắp xếp.”

Ba người Nê Bá Hổ đứng dậy, khom người nói.

“Ầm ầm ầm” cả căn phòng đột nhiên rung chuyển dữ dội, bên ngoài phát ra âm thanh đánh nhau vang dội.

Cửa phòng mở ra.

Một người mặc áo đầy tớ dáng vẻ hấp tấp chạy vào nói: “Lão gia không xong, đại địch tấn công chúng ta.”

“Kẻ địch là ai dám cả gan làm loạn?” Nê Bá Hổ trở lại vẻ trầm ổn hỏi.

“Là…các lão tổ nhà họ Bạch, Thủy…bọn hắn nói muốn đòi lại công đạo cho con của bọn hắn.” Tên kia đầy tớ cung kính đáp

Minh Hạo đã lường từ trước, hắn nhìn Nê Bá Hổ ba người mỉm cười nói: “Các ngươi ở yên tại đây, ta đi ra giải quyết.”

Nói xong bước ra ngoài, để lại đám người trong phòng ngẩn ngơ.

Lữ Hà Tiên vẻ mặt lo lắng nhìn bóng lưng Minh Hạo, nói: “Một mình hắn gánh vác được không, bên ngoài chính là các lão tổ cảnh giới Dâm Vương trở lên. Ta sợ hắn một mình đánh không được, hay chúng ta ra giúp hắn.”

Lữ Hà Tiên còn chưa biết việc Minh Hạo vừa mới làm thịt xong đám kia Bách Thủy Quốc hoàng đế. Nếu nàng biết chắc chắn sẽ không nói ra lời này.

“Không sao đậu mẹ, hắn vừa mới…” Nê Tuyết Hà kể lại lúc nãy chuyện Minh Hạo làm thịt Bách Thủy Quốc đám người kia.

Nghe xong Nê Tuyết Hà kể, Lữ Hà Tiên trên mặt hiện lên kinh sợ như lần trước Nê Bá Hổ đầu tiên nghe.

“Chúng ta ra ngoài xem…” Lữ Hà Tiên nghe xong, có chút hứng thú với Minh Hạo người trẻ tuổi này.

Từ Nê Bá Hổ gần đó, nàng thỉnh thoảng có nghe một chút phong thanh về tin tức Minh Hạo.

Nhưng về thực lực của hắn mạnh ra sao thì nàng không biết được.

“Được, chúng ta đi, nhưng nhớ, chúng ta xem thôi, không cần tham chiến hiểu chứ?” Nê Bá Hổ cũng rất tò mò, hắn do dự một chút hắn dặn dò hai nữ.

“Vâng.” Hai nữ gật đầu, sau đó cả gia đình ba người nhanh chóng bước khỏi phòng, hướng tới bên ngoài.