Tengu Tarama dẫn Nobita đến một căn phòng, nói ra: "Vào đi, bên trong căn phòng chứa đầy đủ mọi thứ cho cậu cần để phát minh, sau khi cậu bước vào ngay lập tức tôi tính giờ."
Nobita gật đầu, mở cửa đi vào.
Khi này đám người học viên đi tới, đứng sau lưng Tengu Tarama chờ đợi...
Từng giây từng trôi qua.
Tengu Tarama nhìn trên tay đồng hồ, thấy đồng hồ chạy đến 59 giây, chỉ còn 1 giây là đến 1 phút, hắn liền giơ tay lên, tại thời khắc này, cánh cửa đúng lúc mở ra, Nobita thần sắc bình tĩnh đi ra ngoài, trên tay còn cầm vật gì đó.
Tengu Tarama và đám người thấy Nobita đi ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh bị vật trên tay hấp dẫn, ánh mắt cùng lúc đổ dồn nhìn về vật trên tay Nobita.
Kích cỡ của nó rất nhỏ, chỉ vừa nằm trong lòng bàn tay Nobita, màu trắng chữ nhật, cái ống tròn ở trước thân đưa ra ngoài, hình thù rất là kỳ lạ mà bọn họ trước đây chưa từng thấy.
Nobita nở nụ cười, cầm vật lên tay giơ lên, nói ra: "Đây chính là vật em phát minh."
"Phát minh?" Tengu Tarama nghi ngờ nhìn vật nhỏ xíu trên tay Nobita, sau đó hắn đi tới, cầm lên xem.
Cái này hình thù có chút kỳ lạ, phía trên có mấy nút bấm gì đó, Tengu Tarama bấm thử một cái.
"Tách."
Ánh sáng chói mắt từ cái hình tròn phát ra, sau đó chỉ nghe tiếng tách một cái rồi xong.
"?" Cả đảm người ngẩn ra, ánh sáng cùng âm thanh chỉ vậy là xong? Đây là phát minh của Nobita?
"Ha ha ha, tớ nói mà, cái tên Nobita gì đấy chỉ là bị não thôi, làm sao có thể phát minh ra được?"
"Ừ, xem cái kia hình thù kỳ lạ, tớ tưởng cái gì ghê gớm lắm chứ..."
"..."
Đám học viên trên mặt càng hiện lên khinh thường, cười nhỏ nói, nhưng là không dám lớn tiếng như lúc nãy.
Hanami trong mắt lóe qua tia thất vọng nhàn nhạt, nàng tưởng rằng có thể gặp được siêu cấp thần đồng như mình. Mới bắt đầu khi nghe Nobita nói là mới 10 tuổi, nàng suy nghĩ khác những người cùng học viên trong lớp kia, bởi vì nàng biết về các quy tắc, trong đó độ tuổi ít nhất cũng phải đạt 15 mới được nhận vào, mà Nobita 10 tuổi, đây chính là phá lệ đặc biệt.
Tengu Tarama tâm tình có chút thất vọng, mất mát, mặc dù Nobita thể hiện yêu nghiệt nhân tài, tương lai có thể trở thành trụ cột cho Nhật Bản, chính vì điều này khiến hắn rất vui, muốn toàn lực bồi dưỡng Nobita viên này đá quý thô ráp một phen, nhưng không biết tại sao Nobita ngày đầu vào đây lại lớn lối như vậy, dù hắn rất muốn giữ Nobita lại, nhưng đã nói thì phải làm, dù là giáo dục bộ trưởng cũng không thể.
Nobita nghe đám người cười nhạo, quay qua nhìn đám bọn hắn, tay chỉ từng người: "Lũ các ngươi là lũ chó ngu, biết gì mà nói? Cút chỗ khác mà sủa đi, đừng sủa tại đây, chói tai quá."
"..."
Đám người kinh ngạc đến há hốc mồm, không thể tin nhìn Nobita.
"Nobita vậy mà dám chửi cả đám thiên tài IQ trên 150..." Tengu Tarama nghe Nobita nói càng thất vọng hơn, không nghĩ Nobita đã thua còn cuồng vọng như vậy.
Một tên thân thể thấp bé, chiều cao chỉ tầm 1m5 bước ra, ánh mắt như rắn độc hẹp nhỏ, nhìn chằm chằm Nobita, nói: "Vậy ngươi là thứ gì đồ mặt độn, cái kia vậy mà gọi là phát minh? Ngươi đang bị ngu à?"
Hắn không chút khách khí đứng trước mặt mọi người chửi, dù sao lúc này Nobita đã thua, coi như không còn là học viên của trường nửa, muốn chửi sao thì chử, ai bắt lỗi gì?
Tengu Tarama không nói lời nào, chỉ là đối với tên đứng ra chửi Nobita cảm giác có chút khó chịu.
Nobita nở nụ cười tà ác, sau đó bỗng nhiên chân giơ lên, đạp thẳng vào đũng quần tên đứng trước mặt.
"Rắc!"
"Phụt~OA"
Trứng gãy, người bay, máu tươi từ miệng tên lùn thấp bé phun ra ngoài, cả người hắn bay đập vào tường gần đó, nằm im không động đậy, nơi đũng quần máy tươi chảy ra như suối.....
"Nobita, cậu dám đánh người!?" Tengu Tarama giật mình, thấy tên kia học viên bị đánh bay ngã vào tường, hắn la lên.
Nobita khinh thường, thần sắc bá đạo nói: "Thì sao, tôi muốn thì đánh, ai kêu lải nhải trước mặt tôi, ông cẩn thận cái miệng, coi chừng tới lượt ông."
Nói xong, một tia khí thế vô địch trời đất thả ra.
Dù chỉ một tia nhỏ, nhưng đã làm đám người toàn thân run cầm cập, mồ hôi trên trán cùng sau lưng chảy ra như mưa.
"Bịch."
Toàn bộ chín người tại đây, dù trai hay gái thậm chí là Tengu Tarama vị này bộ trưởng giáo dục chức vị cao quý, cũng là ngoan ngoãn quỳ xuống.
Nobita lúc này không muốn giả tạo nửa, hắn chịu đủ lời sỉ nhục cùng cái vỏ bọc "đứa con ngoan hiền" rồi.
Nghĩ đến hắn sống già hơn ngàn năm tuổi, vậy mà bị đám con nít nhỏ hơn mấy chục lần trèo lên đầu sỉ nhục, cái này cho dù là thần thánh cũng không nhịn nổi a.
Hơn nửa, kế hoạch đến đây có thể thực hiện rồi.... Ẩn nhẫn cũng nên kết thúc.
"Hiện thân đi Doremin." Nobita thần sắc bình thản nói. Đám người quỳ dưới đất không hiểu Nobita nói là ai, Doremin? Trong đây có người tên Doremin à?
Lúc này, bên cạnh Nobita đột nhiên hiện ra một cô gái mái tóc xanh dương xinh đẹp.
Nàng vừa xuất hiện, cả đám giật mình, nhất là Tengu Tarama, hắn vừa nhìn liền biến sắc, trong lòng chấn động như mưa to gió lớn.
Tengu Tarama nhớ rằng khi dắt Nobita vào chỉ có một mình Nobita, ngoài hắn thì không còn ai, tại sao lúc này lại xuất hiện một cô gái? Hơn nửa giống như đột nhiên hiện ra....
"Gặp quỷ?" trong đầu mọi người đều nghĩ hai chữ này, Tengu Tarama cũng không ngoại lệ.
Rõ ràng, bọn hắn nhìn xung quanh là không có ai, nhưng tại lúc này bỗng nhiên một người xuất hiện bên cạnh Nobita, hơn nửa người này không phải đi từ ngoài vào trong hay từ trong phòng đi ra...
Doremin đôi mắt nâu đen do dự nhìn Nobta, hỏi: "Cậu muốn làm thật à Nobita?"
"Cậu cứ làm đi." Nobita gật đầu nói.
Doremin gật đầu, tay mò vào túi thần kỳ, lấy ra bảo bối.
"Bánh thuần chủng!" Doremin từ trong túi thần kỳ lấy ra cái bao nhỏ có dán hình trái đào.
Sau đó, tại Nobita gây áp lực, Doremin đưa từng cái bánh thuần chủng đưa vào miệng bọn hắn, trừ Hanami ra, bao gồm bộ trưởng giáo dục, toàn bộ đều bị bắt ép ăn bánh thuần chủng ăn.
"Cậu cho bọn hắn ăn cái gì?" Hanami không còn giữ được vẻ yên tĩnh lúc trước, nhìn Nobita đưa vào miệng đám người kia ăn thứ gì đó, nàng sợ hãi hỏi.
(Vì không giả nửa, nên đổi lại tên cũ).
"Yên tâm, ta sẽ không làm hại bọn họ." Minh Hạo nhìn Hanami, lạnh lùng nói.
Hanami chỉ có thể im lặng gật đầu, trong lòng cầu mong vị này Nobita không hại gì đến thầy và các bạn của nàng.
"Kế tiếp chính là thủ tướng, quốc hội, yakuza, các thế lực ngầm...có Doremin giúp đỡ, cả nước nhật bản sẽ nằm khống chế trong tay ta...." Minh Hạo thần sắc bình thản suy nghĩ, ánh mắt sâu như hố không đáy nhìn lên trần nhà lẩm bẩm.
"Năm này hình như là năm thời kỳ chiến tranh đông dương 1973... thì phải"
Nhớ đến lúc còn ở thế kỷ 21 khi xem sách – tin tức các loại.
Minh Hạo thở dài, dân tộc VN mấy ngàn năm xoay đi xoay lại vẫn là chiến đấu và chiến đấu, dù cho bên nào thắng đi nửa, thì cùng lắm chỉ là con cờ trên bàn cờ...
Thù hận chồng chất, mãi mãi không thể hóa giải....
"Nên can thiệp hay không?"
Minh Hạo nhíu mày, hắn sợ khi can thiệp vào, đối với thời gian, cũng như dòng tương lai thế kỷ 21 thay đổi...
...
P/s: đừng nhìn dòng cuối, ta không dám viết về VN quá sâu đâu, + thêm ta sẽ không viết gì về chính trị VN ở đây nhé, ta không muốn còn trẻ chưa chịch mà đã vào tù ăn cơm đâu:v. Thân
--
Chuẩn bị đi vào cốt truyện, mấy chương này quá nhàm chán phải không anh em? Tác giả cũng rất chán khi viết ra mấy chương robot như vậy.
Hắc hắc, không đi vào cốt truyện cho nên rất chán là phải.
Sau khi đi vaò, ae sẽ phải sướng đến tận jj cứng cho mà coi! Sẽ phải la lên *_*!!! các loại.
Năm mới rồi, tính thời gian tác giả cũng viết được nửa năm, văn phong tạm thời ổn, nhưng về nội dung và nhân vật tính cách này nọ còn non, nhất là mạch liên kết truyện với nhau, chưa kết nối khớp từ chi tiết này qua chi tiết nọ được @@!.
Ta không biết phần này Doremon thất bại nát toàn tập như đấu la trước hay không. Nhưng ta sẽ viết cách phá truyện – không hoàn toàn là đồng nhân như phần đấu la.
Khặc khặc ~ Thông báo một chút, khi viết xong phần Doremon này sẽ tạm thời KHÔNG cho vào đồng nhân. Tks anh em đã và đang theo dõi truyện. 1 năm đầy vui vẻ, hạnh phúc, ai F.A thì cố gắng kiếm được gấu xinh, gấu ngoan, gấu hiền, để gấu hàng đêm "thổi sáo" nhé.