Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 156: Sơ luận đáp

Đại Thiên Thế Giới.

Tất cả chùa chiềng ngày hôm nay vô cùng náo nhiệt, bởi vì sắp đến chính là Lễ Phật.

Lễ Phật, chính là ăn mừng ngày phật giới ra đời, mỗi 5000 năm tổ chức một lần, lần này chính là tổ chức lần sáu.

Trong đó nội dung chính là tổ chức tựa như đại hội: luận phật, võ thí...

Tất nhiên, không phải tổ chức ra không có phần thưởng, ngược lại phần thưởng vô cùng phong phú.

Năm nay từ phật chủ bên kia truyền xuống phần thưởng phong phú vô cùng, hơn hẳn lần thứ năm, đó chính là mười người thắng tùy chọn một món Đại Đạo Chân Khí phòng ngự hoặc tấn công.

Đại Đạo Chân Khí tương đương với một kích của Tiên Vương, nếu đem Đạo Đạo Chân Khí tự bạo liền là bằng với một kích đỉnh phong Tiên Vương, uy lực đủ để hủy diệt thiên địa.

Quan trọng nhất, người thắng hạng nhất được vinh dự gặp phật chủ, cùng với một cuốn Cổ Kinh, quý giá nhất chính là, nếu có cơ duyên có thể được Phật Chủ nhận làm đệ tử chân truyền, tương lai có cơ hội tiến lên, bước lên làm phật chủ, quản lý phật giới.

Chùa Nhược Tự, cũng chính là ngôi chùa mà Minh Hạo đang ở.

Trong phòng bình dị, một trường giường, một kề sách, bên trên chất đầy kinh phật, luận phật...

Minh Hạo vẫn như mọi ngày, ngủ cùng ngủ...

"Cốc cốc cốc." Tiếng cửa gõ vang lên.

"Liễu Như Ân? Ngươi vào đi." Minh Hạo nằm trên giường, lười biếng nói.

"Kẹt..."

Liễu Như Ân bước vào, nàng một thân áo trắng bồng bềnh, bên trong như ẩn như hiện dáng vẻ lồi lỗm, đầy đặn của nàng.

Hai năm tại đây, mỗi ngày nàng luôn vào phòng Minh Hạo để "giảng đạo" cùng "chiến đấu" cho hắn, mà hai năm chính là bằng 730 ngày, mà mỗi lần như vậy là từ ba đến sáu tiếng, tính lên cũng là một số khủng khiếp.

Hơn nửa không biết có phải là do giảng đạo cho Minh Hạo nhiều hay là bị hắn chịch nhiều, từ ngày đó đến nay nàng tốc độ tu luyện ngày càng tăng nhanh, đối với lĩnh ngộ về phật pháp một đường chạy như bay, ở vài ngày trước, nàng từ cảnh giới Hộ Pháp đột phá đến cảnh giới Bồ Tát, cũng chính là tương đương với người tu luyện cảnh giới Đại Hiền.

Hộ Pháp = Khai Đạo Cảnh.

-Lĩnh Ngộ đạo của mình

-Diễn hóa đạo của mình.

Lên đến Bồ Tát = Đại Hiền

-Ngộ ra lĩnh vực

-Mở rộng lĩnh vực

-Kết hợp đạo cùng lĩnh vực, tạo ra một lĩnh vực đặc biệt của riêng mình

Còn Minh Hạo hai năm nay vừa chịch vừa ngủ vừa nghe giảng, cho nên hắn cũng không để ý mình có hay không đột phá cảnh giới, bởi vì vừa chịch xong liền ngủ, vừa nghe giảng xong cũng liền ngủ.

Duy nhất làm hắn vui mừng chính là, một số sức mạnh bị phong ấn đã mở ra...chỉ là chưa có chỗ để thử nghiệm mà thôi.

Về Hệ thống, từ hai năm tới nay vẫn chưa thấy có động tỉnh, cho nên Minh Hạo cũng mặc kệ nó luôn.

...

"Lễ Phật đúng chứ?" Minh Hạo không nằm dậy, vẫn nhắm mắt nằm trên giường, chỉ là nhàn nhạt bình thản hỏi thăm.

Liễu Như Ân nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng chồng."

Khi nói tiếng "chồng" với Minh Hạo, Liễu Như Ân nói vô cùng tự nhiên, không chút nào ngại ngùng hay vướng mắc bởi thân phận mình.

Dù sao Minh Hạo chính là tương lai chú định làm Phật Tổ, khi đó gái bu thành đàn, năm thê bảy thiếp, nàng bị hắn "thu" làm "Nữ Phật Chủ" dù kêu hắn một tiếng "chồng" cũng không ảnh hưởng gì.

Minh Hạo gật đầu, chậm rãi rời giường, sau đó là đánh răng súc miệng, thay đồ...

Làm xong hết thảy, Minh Hạo cùng Liễu Như Ân sóng vai mà đi đến đại sảnh.

Trong đại sảnh hiện đứng rất nhiều người, tất cả mọi người đều có điểm chung là mặc áo cà sa, thần sắc từ bi, bình thản.

Đứng trên đài cao một người sư già, không ai khác chính là Cát Lâm.

Hắn đứng trên đài cao, tay cầm trượng gỗ, bởi vì ở hai năm trước trượng bị hủy, cho nên tạm thời lấy trượng cùi từ nhà kho lấy ra sài.

"Mọi người chắc hẳn đã biết phật lễ, bởi vì phật lễ điều kiện chỉ cho phép mỗi chùa hai người tham gia, cho nên hôm nay ta xin chọn ra hai người xuất sắc nhất chùa."

Cát Lâm quét một vòng mọi người thần sắc nghiêm túc nói.

Hơi dừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Hai người đại diện chùa chúng ta, chính là Minh Hạo cùng Mộ Chân Long!"

Mọi người đứng trong đại sảnh nghe nêu tên hai người có chút bất ngờ, bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán, bọn hắn không phải bất ngờ về Mộ Chân Long, mà chính là bất ngờ về cái tên Minh Hạo.

Mộ Chân Long chính là sống ở đây hơn ngàn năm, nên ai ai cũng biết, hắn chính là về luận phật vô cùng giỏi, khiến ai cũng kính nể.

Có thể nói, thế hệ tuổi trẻ tại chùa không ai sánh bằng hắn.

Mà cái tên Minh Hạo đây? Bọn hắn đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, cảm thấy vô cùng xa lạ.

Có một người trong đó vẻ mặt không phục, bước lên trước, cung kính nhìn Cát Lâm, nói: "Mô phật! Xin thưa chủ trì, ta không phục, ta muốn luận đáp với người tên là Minh Hạo."

Cát Lâm thấy vậy, không chút do dự gật đầu, cười nói: "Ta cho phép, Minh Hạo cùng Hãi Quang lên luận đáp đi, trong vòng một phút người kia không đáp được, coi như là thua cuộc."

Hai người gật đầu, cùng bước lên trước.

Đám người xung quanh lùi ra vài bước, chừa chỗ trống cho hai người tỷ thí.

Cát Lâm, Liễu Như Ân, những người biết về năng lực Minh Hạo đều thầm cười lấy tên Hãi Quang này không biết tự lượng sức mình.

Người tên là Hãi Quang thân hình cường tráng khôi ngô, đầu không tóc, dáng vẻ vô cùng giống sơn tặc hơn là "hòa thượng."

Hắn hai tay chắp lại, quay về Minh Hạo nói: "Mô Phật! Ngươi hỏi trước, ta đáp."

Minh Hạo hai mắt vẫn nhắm lại, không làm hành động gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hãi Quang thấy Minh Hạo kiêu ngạo như vậy, không khỏi có chút khó chịu, trong lòng hừ một tiếng"Để ta xem, ngươi có bản lĩnh gì lại kiêu ngạo đến thế..."

"Một người có bao nhiêu kiếp?"

Lúc này Minh Hạo chậm rãi mở miệng, lời vừa nói ra, thiên địa điên đảo, nhật nguyệt chìm nổi, vật đổi sao dời, càn khôn rung chuyển, đầy đất hoa sen nở rộ, trên trời mười phương chư phật tụng kinh niệm phật, vì hắn mà trợ trận.

Người hòa thượng tên gọi là Hãi Quang, kể cả người xung quanh vừa nghe Minh Hạo hỏi, hai mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, miệng nhấp nháy như muốn nói gì, rốt cục vẫn không thể nói ra.

Rốt cục, Hãi Quang cùng đám người lấy lại tinh thần, bọn hắn nhìn về Minh Hạo vô cùng kinh hãi, trong lòng chấn dộng vô cùng.

Một câu nói, làm tất cả mọi người thần hồn điên đảo!

Một câu nói, thiên địa dị tượng hiện, thiên địa thần phật vì đó hộ pháp cho hắn!

Một câu nói, chính là muốn độ hóa người, khiến người một lòng muốn quy thuận hắn!

Quá mạnh!

"Rầm Rầm Rầm"

Hãi Quang quỳ xuống, dập đập ba cái thật mạnh, đến nỗi trên sàn phát ra âm thanh sau đó đứng lên nhìn Minh Hạo, cung kính nói: "Ta không bằng người, tự nhận mình cuồng ngạo, ta thua." sau đó trở về hàng ngũ

Lời nói vô cùng gọn gàng, không dài dòng, vô cùng kính phục.

Hắn không bởi vì bại Minh Hạo mà cảm thấy sỉ nhục, thậm chí càng là vinh dự.

Bởi vì câu hỏi này chính là không thể trả lời được, phải biết cho dù là Phật Chủ cũng không thể đếm được một người có bao nhiêu kiếp.

Một người trải qua sinh tử luân hồi, trăm triệu năm, ngàn tỷ năm...vậy hỏi:người đó đã trải qua mấy kiếp?

Câu trả lời tất nhiên không cần nói cũng biết, đó là không biết.

Cái thứ hai làm hắn nể phục nhất chính là, Minh Hạo chỉ niệm một câu, vậy mà có dị tượng hiện, thần phật trợ trận, đây chính là người tướng con phật...

Chỉ có người con phật, khi nói ra một câu, liền sẽ có thần phật giáng lâm trợ giúp, đây chính là dưới một người, trên vạn người.

Nhưng nếu hắn biết Minh Hạo không phải con phật, mà chính là Tổ Phật, chắc hẳn bây giờ đã hối hận đến chết.

Những người biết về Minh Hạo năng lực âm thầm nói: "Không hổ là Tổ Phật! Chỉ một câu niệm liền kinh khủng đến vậy!"

Đứng trong đám người, Mộ Chân Long hai mắt lắp lóe nhìn chằm chằm Minh Hạo, không biết hắn đang suy nghĩ thứ gì.

...

Minh Hạo sắc mặt không thay đổi, tự nhiên trở về hàng ngũ.

Cát Lâm nhìn thấy thế cuộc thì hài lòng gật đầu, quét mắt nhìn một vòng, cười nói: "Còn ai có nghi vấn hay thắc mắc gì?"

Đám người im lặng, không ai lên tiếng phản đối nửa, bởi vì Minh Hạo đã chứng minh được năng lực của mình.

Thấy đám người không nói, Cát Lâm lớn tiếng nói ra: "Tốt, vậy hai người Mộ Chân Long cùng Minh Hạo đại diện chùa chúng ta tham giá Phật Lễ, còn có Liễu Như Ân đi theo bảo hộ hai người. Ngày mai sáng ba người tập trung tại đây, sẽ có người đến rước. Giải tán!"