Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 397: Thôi Miên Nhớ Lại Quá Khứ

Sau khi Lâm Phi cùng Nhã Điển Na bị quấn vải trắng thành xác ướp,

liền bị các bác sĩ đưa vào trong bệnh viện tâm thần đệ nhất Thiên Long

Liên Bang trông giống như thành cổ này.

Lâm Phi bị bốn bác sĩ nam khiêng, thân thể không thể động, chỉ có đầu óc là có thể suy nghĩ.

Sau khi đi vào thành cổ lớn màu đen này, Lâm Phi nhìn thấy ba cánh cửa lớn bằng kim loại được sơn màu đen đầu tiên.

Cả thành cổ chia làm hai tầng trong ngoài, là kiểu kiến trúc hai tường thành.

Sau khi đi vào toà thanh này, liền đi qua thông đạo màu đen thật dài. Bên trong thông đạo màu đen, có những ngọn đèn lửa cháy đỏ rực, giống

như những ngọn đèn của ác quỷ địa ngục vậy, làm cho người ta phải sởn

gai ốc.

Sau khi đi qua thông đạo này, một quảng trường cực lớn có hàng rào làm bằng kim loại vây quanh xuất hiện trước mặt Lâm Phi.

Hàng rào kim loại này cũng giống như hàng rào giam giữ động vật trong vườn thú vậy, trực tiếp bao vây lấy quảng trường rộng lớn được trồng cỏ trên mặt đất vào trong.

Trên quảng trường nền cỏ bị

hàng rào vây quanh, Lâm Phi còn có thể thấy được, trên một số mặt cỏ

còn chắn một ít hàng rào kim loại, chia cả quảng trường lớn thành hơn

mười không gian hoạt động nhỏ hơn.

Trong mỗi không gian hoạt động nhỏ bị hàng rào phân cách có khoảng ba bốn người mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi hoặc đứng.

Thậm chí, dọc theo đường đi, Lâm Phi còn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Chính là Thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa với mái tóc bạc cùng dáng người

nhỏ nhắn xinh xắn. Đây chính là thống lĩnh quân phản loạn mà mình bồi

dưỡng ở tương lai. Hiện tại, cô cũng bị giam trong trại giam này.

Một mình Ám Phi Hoa được sắp xếp riêng ở trong một hàng rào kim loại, đang ngồi trên mặt cỏ, nhìn trời ngẩn người.

Lúc này, Ám Phi Hoa hoàn toàn không nhận ra Lâm Phi, cũng sẽ không chú ý tới Lâm Phi.

Lúc này, tóc Ám Phi Hoa vẫn là màu trắng bạc. Lâm Phi nhớ, sau khi Ám Phi Hoa trở thành thủ lĩnh quân phản loạn thì mới nhuộm tóc mình thành màu đen. Cô nói cô là Đoạ Lạc Thiên Sứ hạ xuống phàm trần để tạo dựng

ra tương lai một lần nữa.

Rất nhanh sau đó, Lâm Phi cùng Nhã Điển Na đã bị các bác sĩ khiêng qua quảng trường bị hàng rào kim loại bao quanh, đi vào trong khu nhà cổ kim loại màu đen.

Bên trong khu nhà cổ kim loại được xây dựng theo kiến trúc cũ, không

có thang máy hay các phương tiện tương tự thang máy, chỉ có những cầu

thang màu đen bằng kim loại. Chẳng qua, hành lang rất rộng rãi, đủ để

hai chiếc xe bay đi song song. Trên thông đạo, cách mỗi gian phòng một

đoạn ngắn lại có một camera, gần như không có góc chết.

Lâm Phi cùng Nhã Điển Na được đưa lên một căn phòng ở trên tầng năm.

Lâm Phi thấy trong phòng có hai chiếc giường sắt, cùng màn vải trắng.

Ngoài ra trong phòng còn có một nhà vệ sinh nhỏ và một cái ghế.

Lâm Phi cùng Nhã Điển Na bị trói giống như xác ướp, rồi bị các bác sĩ ném lên hai chiếc giường sắt riêng biệt.

Sau đó, cánh cửa sắt của căn phòng lại được mở ra, hai bác sĩ lớn tuổi gồm một ông già và một bà già bước vào.

- Hiện tại, bắt đầu tiến hành thôi miên, kiểm tra tư duy của các cô

cậu, và xác định mức độ nghiêm trọng của hai người đến đâu để tiến hành trị liệu.

Ông già nói với Lâm Phi và Nhã Điển Na .

- Trước bắt đầu với cô gái này, bịt miệng cậu thiếu niên kia lại, đừng để cậu ta lên tiếng.

Ông già chỉ vào Lâm Phi, nói.

Ông già vừa mới nói xong liền có một bác sĩ trẻ tiến lên, lấy ra một

cuộn băng dính từ trong túi quần của hắn bịt miệng Lâm Phi lại.

Ông già lại lấy ra từ trong ngực mình một chiếc đồng hồ quả lắc màu vàng bằng kim loại và một radio nhỏ.

Ông già ấn nút radio nhỏ xong, trong phòng liền bắt đầu vang lên âm nhạc thôi miên chầm chậm.

- Người không có phận sự thì đi ra ngoài.

Ông già xua tay với mấy người phía sau, các bác sĩ vừa khiêng Lâm Phi cùng Nhã Điển Na liền đi ra ngoài.

Trong cả phòng chỉ còn lại ba bác sĩ, một người là ông già, một người là bà lão, và người còn lại là một bác sĩ cao to đứng sau lưng ông bác sĩ già.

Lúc này, Nhã Điển Na đang nằm trên giường bệnh, cả người bị vải trắng buộc chặt, căn bản không thể nhúc nhích tí nào.

- Tôi không bị bệnh tâm thần. Tôi không có bệnh, tôi là bị người ta hãm hại.

Nhã Điển Na hét to với ông bác sĩ già.

- Có phải bị bệnh tâm thần hay không, không phải do cô nói mà được. Tất cả bệnh nhân tâm thần đều nói mình không có bệnh.

Ông già không thèm để ý nói.

Ông già cầm lấy đồng hồ quả lắc, đi tới bên cạnh Nhã Điển Na , đưa

đồng hồ quả lắc tới trước mặt cô và bắt đầu lắc lắc nó theo một quy

luật nhất định.

- Cô gái nhỏ, nhìn đồng hồ quả lắc này

đi, ngoan ngoãn phối hợp với kiểm tra của tôi, nếu không phối hợp thì

tôi trực tiếp cho cô tới phòng bệnh tâm thần nghiêm trọng nhất, mỗi

ngày đều trói cô lại.

Ông già nói với Nhã Điển Na .

- Nhìn thì nhìn, tôi không bị tâm thần, ông thôi miên tôi cũng vô ích. Tôi là bị người ta hãm hại.

Nhã Điển Na nói với ông già bên cạnh, sau đó hai mắt bắt đầu nhìn vào chiếc đồng hồ quả lắc trong tay ông ta.

- Thả lỏng người, nhìn đồng hồ quả lắc của tôi. Hiện tại, cánh tay của cô đã nhẹ hơn, tay nhẹ hơn, chân nhẹ hơn, cả người bắt đầu nhẹ đi.

- Được rồi, hãy tưởng tượng trong thân thể cô có một quả cầu ánh sáng. Quả cầu ánh sáng này bắt đầu di chuyển từ từ, từ ngực của cô đi tới

chân của cô.

- Rồi lại đi về tim của cô.

- Quả cầu ánh sáng tắt đi, trước mặt của cô xuất hiện một cái cầu thang đi thông xuống lòng đất, một cái cầu thang rất dài…

Ông già chầm chậm nói với Nhã Điển Na . Những câu từ này như có ma chú vậy, làm cho hai mắt Nhã Điển Na từ từ trở nên mơ màng.

-

Đi theo hướng dẫn của tôi, chậm rãi đi xuống cầu thang rất dài này, đi

chầm chậm, từng bước từng bước một đi xuống dưới. Được rồi, bây giờ cô

nói cho tôi biết cô nhìn thấy gì?

Ông già hỏi Nhã Điển Na .

- Trước mặt tôi có một cánh cửa ánh sáng lớn.

Nhã Điển Na nhỏ giọng đáp.

- Trong cánh cửa lớn này sẽ là quá khứ của cô. Sau khi cô bước qua

cánh cửa này sẽ là phòng học tại học viện quân sự của cô, là cảnh tượng lúc cô đã giết chết tất cả học viên trong lớp học.

-

Được rồi. Bây giờ, cô hãy đẩy ra cánh cửa này và bước vào, từ từ đi

vào. Cô nói cho tôi biết, cô nhìn thấy gì. Cô hãy bắt đầu nhớ lại xem,

tại sao cô phải giết hết tất cả học viên cùng thầy giáo trong lớp?

Ông già vừa nhìn lý lịch quá khứ của Nhã Điển Na vừa nói với cô.

- Tôi thấy được một cái lông chim màu trắng, từ trên trần lớp học rơi xuống, rơi vào trong thân thể của tôi. Tôi bị một cái công nghệ cao từ thời không khác tới nhập vào thân thể rồi. Nó là Hệ Thống Chiến Thần,

nó như một quản gia mạnh mẽ vậy. Cái hệ thống tương lai này nói cho tôi biết, nó muốn bồi dưỡng tôi trở thành Chiến Thần, Chiến Thần của vũ

trụ.

Nhã Điển Na từ từ nói.

Lâm Phi cũng bị trói ở bên cạnh nghe vậy, biết Nhã Điển Na nói là sự thật, nhưng chắc chắn

100% Nhã Điển Na sẽ bị ông già cho rằng là người bị bệnh thần kinh rồi.

Ông già ghi chép lời nói của Nhã Điển Na xong, hỏi tiếp:

- Vậy tại sao cô phải giết toàn bộ bạn học cùng thầy giáo trong lớp?

Hãy bắt đầu nhớ lại hình ảnh từ sau khi chiếc lông chim màu trắng nhập

vào người cô.

- Thầy giáo gọi tôi đứng lên trả lời câu hỏi

nhưng tôi không có phản ứng. Thầy giáo liền đi tới, thì cái lông chim Hệ Thống Chiến Thần kia nói, nó đang tiến hành dung hợp với cơ thể tôi,

nên phải tiêu diệt tất cả những nguy hiểm quấy rầy nó dung hợp. Sau đó, nó bắt đầu khống chế cơ thể tôi giết người, nó khống chế tay phải của

tôi, nó khống chế cơ thể của tôi, nó bắt đầu giết người, giết, giết,

trước mắt đều là máu, đừng, đừng…a…

Nhã Điển Na thống khổ kêu lên, cả người vẫn bị trói, giãy giụa trên giường.

- Mau, lùi lại phía cửa, phía sau cánh cửa đột nhiên có một lực hút

khổng lồ hút cô quay lại cánh cửa lớn. Hiện tại, cả người cô đã ra ngoài cánh cửa, cô bắt đầu lao nhanh lên cầu thang. Cô chạy trốn thật nhanh, rời xa phòng học. Cô đã thành công lên hết cầu thang.

Ông già nói với Nhã Điển Na .

Theo lời nói của ông già, vẻ mặt của Nhã Điển Na đã giảm bớt thống khổ, cả người giãy giụa cũng dần bình tĩnh lại.

Phạm

Tác giả: Oai Đảo Thần

Chương 397: Thôi miên nhớ lại quá khứ

Nhóm Dịch: black

Nguồn: Vipvandan

Sau khi Lâm Phi cùng Nhã Điển Na bị quấn vải trắng thành xác ướp, liền

bị các bác sĩ đưa vào trong bệnh viện tâm thần đệ nhất Thiên Long Liên

Bang trông giống như thành cổ này.

Lâm Phi bị bốn bác sĩ nam khiêng, thân thể không thể động, chỉ có đầu óc là có thể suy nghĩ.

Sau khi đi vào thành cổ lớn màu đen này, Lâm Phi nhìn thấy ba cánh cửa lớn bằng kim loại được sơn màu đen đầu tiên.

Cả thành cổ chia làm hai tầng trong ngoài, là kiểu kiến trúc hai tường thành.

Sau khi đi vào toà thanh này, liền đi qua thông đạo màu đen thật dài.

Bên trong thông đạo màu đen, có những ngọn đèn lửa cháy đỏ rực, giống

như những ngọn đèn của ác quỷ địa ngục vậy, làm cho người ta phải sởn

gai ốc.

Sau khi đi qua thông đạo này, một quảng trường cực lớn có hàng rào làm bằng kim loại vây quanh xuất hiện trước mặt Lâm Phi.

Hàng rào kim loại này cũng giống như hàng rào giam giữ động vật trong

vườn thú vậy, trực tiếp bao vây lấy quảng trường rộng lớn được trồng cỏ

trên mặt đất vào trong.

Trên quảng trường nền cỏ bị hàng

rào vây quanh, Lâm Phi còn có thể thấy được, trên một số mặt cỏ còn chắn một ít hàng rào kim loại, chia cả quảng trường lớn thành hơn mười không gian hoạt động nhỏ hơn.

Trong mỗi không gian hoạt động nhỏ bị hàng rào phân cách có khoảng ba bốn người mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi hoặc đứng.

Thậm chí, dọc theo đường đi, Lâm Phi còn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Chính là Thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa với mái tóc bạc cùng dáng người

nhỏ nhắn xinh xắn. Đây chính là thống lĩnh quân phản loạn mà mình bồi

dưỡng ở tương lai. Hiện tại, cô cũng bị giam trong trại giam này.

Một mình Ám Phi Hoa được sắp xếp riêng ở trong một hàng rào kim loại, đang ngồi trên mặt cỏ, nhìn trời ngẩn người.

Lúc này, Ám Phi Hoa hoàn toàn không nhận ra Lâm Phi, cũng sẽ không chú ý tới Lâm Phi.

Lúc này, tóc Ám Phi Hoa vẫn là màu trắng bạc. Lâm Phi nhớ, sau khi Ám

Phi Hoa trở thành thủ lĩnh quân phản loạn thì mới nhuộm tóc mình thành

màu đen. Cô nói cô là Đoạ Lạc Thiên Sứ hạ xuống phàm trần để tạo dựng ra tương lai một lần nữa.

Rất nhanh sau đó, Lâm Phi cùng Nhã

Điển Na đã bị các bác sĩ khiêng qua quảng trường bị hàng rào kim loại

bao quanh, đi vào trong khu nhà cổ kim loại màu đen.

Bên trong khu nhà cổ kim loại được xây dựng theo kiến trúc cũ, không có

thang máy hay các phương tiện tương tự thang máy, chỉ có những cầu thang màu đen bằng kim loại. Chẳng qua, hành lang rất rộng rãi, đủ để hai

chiếc xe bay đi song song. Trên thông đạo, cách mỗi gian phòng một đoạn

ngắn lại có một camera, gần như không có góc chết.

Lâm Phi cùng Nhã Điển Na được đưa lên một căn phòng ở trên tầng năm.

Lâm Phi thấy trong phòng có hai chiếc giường sắt, cùng màn vải trắng.

Ngoài ra trong phòng còn có một nhà vệ sinh nhỏ và một cái ghế.

Lâm Phi cùng Nhã Điển Na bị trói giống như xác ướp, rồi bị các bác sĩ ném lên hai chiếc giường sắt riêng biệt.

Sau đó, cánh cửa sắt của căn phòng lại được mở ra, hai bác sĩ lớn tuổi gồm một ông già và một bà già bước vào.

- Hiện tại, bắt đầu tiến hành thôi miên, kiểm tra tư duy của các cô

cậu, và xác định mức độ nghiêm trọng của hai người đến đâu để tiến hành

trị liệu.

Ông già nói với Lâm Phi và Nhã Điển Na .

- Trước bắt đầu với cô gái này, bịt miệng cậu thiếu niên kia lại, đừng để cậu ta lên tiếng.

Ông già chỉ vào Lâm Phi, nói.

Ông già vừa mới nói xong liền có một bác sĩ trẻ tiến lên, lấy ra một

cuộn băng dính từ trong túi quần của hắn bịt miệng Lâm Phi lại.

Ông già lại lấy ra từ trong ngực mình một chiếc đồng hồ quả lắc màu vàng bằng kim loại và một radio nhỏ.

Ông già ấn nút radio nhỏ xong, trong phòng liền bắt đầu vang lên âm nhạc thôi miên chầm chậm.

- Người không có phận sự thì đi ra ngoài.

Ông già xua tay với mấy người phía sau, các bác sĩ vừa khiêng Lâm Phi cùng Nhã Điển Na liền đi ra ngoài.

Trong cả phòng chỉ còn lại ba bác sĩ, một người là ông già, một người

là bà lão, và người còn lại là một bác sĩ cao to đứng sau lưng ông bác

sĩ già.

Lúc này, Nhã Điển Na đang nằm trên giường bệnh, cả người bị vải trắng buộc chặt, căn bản không thể nhúc nhích tí nào.

- Tôi không bị bệnh tâm thần. Tôi không có bệnh, tôi là bị người ta hãm hại.

Nhã Điển Na hét to với ông bác sĩ già.

- Có phải bị bệnh tâm thần hay không, không phải do cô nói mà được. Tất cả bệnh nhân tâm thần đều nói mình không có bệnh.

Ông già không thèm để ý nói.

Ông già cầm lấy đồng hồ quả lắc, đi tới bên cạnh Nhã Điển Na , đưa đồng hồ quả lắc tới trước mặt cô và bắt đầu lắc lắc nó theo một quy luật

nhất định.

- Cô gái nhỏ, nhìn đồng hồ quả lắc này đi,

ngoan ngoãn phối hợp với kiểm tra của tôi, nếu không phối hợp thì tôi

trực tiếp cho cô tới phòng bệnh tâm thần nghiêm trọng nhất, mỗi ngày đều trói cô lại.

Ông già nói với Nhã Điển Na .

- Nhìn thì nhìn, tôi không bị tâm thần, ông thôi miên tôi cũng vô ích. Tôi là bị người ta hãm hại.

Nhã Điển Na nói với ông già bên cạnh, sau đó hai mắt bắt đầu nhìn vào chiếc đồng hồ quả lắc trong tay ông ta.

- Thả lỏng người, nhìn đồng hồ quả lắc của tôi. Hiện tại, cánh tay của

cô đã nhẹ hơn, tay nhẹ hơn, chân nhẹ hơn, cả người bắt đầu nhẹ đi.

- Được rồi, hãy tưởng tượng trong thân thể cô có một quả cầu ánh sáng.

Quả cầu ánh sáng này bắt đầu di chuyển từ từ, từ ngực của cô đi tới chân của cô.

- Rồi lại đi về tim của cô.

- Quả cầu ánh sáng tắt đi, trước mặt của cô xuất hiện một cái cầu thang đi thông xuống lòng đất, một cái cầu thang rất dài…

Ông già chầm chậm nói với Nhã Điển Na . Những câu từ này như có ma chú

vậy, làm cho hai mắt Nhã Điển Na từ từ trở nên mơ màng.

- Đi

theo hướng dẫn của tôi, chậm rãi đi xuống cầu thang rất dài này, đi chầm chậm, từng bước từng bước một đi xuống dưới. Được rồi, bây giờ cô nói

cho tôi biết cô nhìn thấy gì?

Ông già hỏi Nhã Điển Na .

- Trước mặt tôi có một cánh cửa ánh sáng lớn.

Nhã Điển Na nhỏ giọng đáp.

- Trong cánh cửa lớn này sẽ là quá khứ của cô. Sau khi cô bước qua cánh cửa này sẽ là phòng học tại học viện quân sự của cô, là cảnh tượng lúc

cô đã giết chết tất cả học viên trong lớp học.

- Được

rồi. Bây giờ, cô hãy đẩy ra cánh cửa này và bước vào, từ từ đi vào. Cô

nói cho tôi biết, cô nhìn thấy gì. Cô hãy bắt đầu nhớ lại xem, tại sao

cô phải giết hết tất cả học viên cùng thầy giáo trong lớp?

Ông già vừa nhìn lý lịch quá khứ của Nhã Điển Na vừa nói với cô.

- Tôi thấy được một cái lông chim màu trắng, từ trên trần lớp học rơi

xuống, rơi vào trong thân thể của tôi. Tôi bị một cái công nghệ cao từ

thời không khác tới nhập vào thân thể rồi. Nó là Hệ Thống Chiến Thần, nó như một quản gia mạnh mẽ vậy. Cái hệ thống tương lai này nói cho tôi

biết, nó muốn bồi dưỡng tôi trở thành Chiến Thần, Chiến Thần của vũ trụ.

Nhã Điển Na từ từ nói.

Lâm Phi cũng bị trói ở bên cạnh nghe vậy, biết Nhã Điển Na nói là sự

thật, nhưng chắc chắn 100% Nhã Điển Na sẽ bị ông già cho rằng là người

bị bệnh thần kinh rồi.

Ông già ghi chép lời nói của Nhã Điển Na xong, hỏi tiếp:

- Vậy tại sao cô phải giết toàn bộ bạn học cùng thầy giáo trong lớp?

Hãy bắt đầu nhớ lại hình ảnh từ sau khi chiếc lông chim màu trắng nhập

vào người cô.

- Thầy giáo gọi tôi đứng lên trả lời câu hỏi

nhưng tôi không có phản ứng. Thầy giáo liền đi tới, thì cái lông chim Hệ Thống Chiến Thần kia nói, nó đang tiến hành dung hợp với cơ thể tôi,

nên phải tiêu diệt tất cả những nguy hiểm quấy rầy nó dung hợp. Sau đó,

nó bắt đầu khống chế cơ thể tôi giết người, nó khống chế tay phải của

tôi, nó khống chế cơ thể của tôi, nó bắt đầu giết người, giết, giết,

trước mắt đều là máu, đừng, đừng…a…

Nhã Điển Na thống khổ kêu lên, cả người vẫn bị trói, giãy giụa trên giường.

- Mau, lùi lại phía cửa, phía sau cánh cửa đột nhiên có một lực hút

khổng lồ hút cô quay lại cánh cửa lớn. Hiện tại, cả người cô đã ra ngoài cánh cửa, cô bắt đầu lao nhanh lên cầu thang. Cô chạy trốn thật nhanh,

rời xa phòng học. Cô đã thành công lên hết cầu thang.

Ông già nói với Nhã Điển Na .

Theo lời nói của ông già, vẻ mặt của Nhã Điển Na đã giảm bớt thống khổ, cả người giãy giụa cũng dần bình tĩnh lại.