Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 322: Một Ngày Đi Học Viện

Từ lúc nào Hệ Thống Chiến Thần nhân từ thế, không ngờ lại cho mình

từ nhiệm vụ trở lại hiện thực, còn cho một hình thức tạm tồn này, cho

mình đang trì hoãn một năm?

Lâm Phi vừa bôi thuốc cho cánh tay mình, trong lòng thầm nghĩ.

- Không đúng. Hệ Thống Chiến Thần căn bản không biết nhân từ. Hắn lừa

gạt mình khởi động nhiệm vụ đáng chết này, trả lại cho ta một nhiệm vụ

độ khó cao, căn bản không có khả năng hoàn thành.

- Cứ ba năm lại có thể sử dụng hình thức tạm ổn một lần, rõ là người thừa kế Hệ

Thống Chiến Thần bình thường phải có. Mình vốn là có quyền này.

- Chẳng qua Hệ Thống Chiến Thần không báo cho ta mà thôi. Lần này mình

hỏi nó mới bất đắc dĩ phải cho mình sử dụng, tạm thời thả mình trở về.

- Dài nhất là ngày cuối cùng một năm, mình phải đi tới thế giới Tỏa Yêu Tháp đầy sinh vật biến dị đó, hy vọng khi đó có thể thông qua. nếu

không thì chính mình tuyệt đối chết bên trong đó.

Lâm Phi

thầm nghĩ, cảm thấy Hệ Thống Chiến Thần này nhất định còn tiềm ẩn rất

nhiều công năng, không cho mình biết. Hệ thống này quá giảo hoạt rồi.

Nhưng Lâm Phi cũng không có cách nào thí nghiệm được, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Dù sao thì thời gian còn có một năm, đợi tới khi

một năm kết thúc, thực lực của mình mạnh hơn một chút lại đi thực hiên

nhiệm vụ thế giới Tỏa Yêu Tháp kia.

Trong lòng Lâm Phi càng

nghĩ càng tức giận. Con bà nó, hiện tại có phần thưởng mà ngủ cũng không cảm thấy an toàn nữa. Cái hệ thống này đúng là hại người mà.

Lâm Phi bị Hệ Thống Chiến Thần này lừa một vố, giờ phút này không còn

buồn ngủ nữa, đổi một bộ đồ vận động, chuẩn bị xuống lầu tập thể dục.

Thực lực sinh vật biến dị trong Tỏa Yêu Tháp kia thật là kinh khủng, làm cho Lâm Phi cảm thấy rất áp lực.

Lâm Phi đơn giản là chuẩn bị đi huấn luyện một chút, chạy một đoạn ngắn, bắt đầu phóng về phía học viện quân sự Bắc Đẩu.

Hắn vừa chạy bộ vừa hít thở không khí trong lành buổi sáng, cảm thấy

sống thế này thật tốt. Nhưng Lâm Phi hiểu rõ là nếu mình không mạnh lên

thì chắc rằng chỉ còn sống được một năm thôi.

Lúc này tố chất cơ thể của Lâm Phi, chạy bộ không thể coi là rèn luyện nữa, chỉ coi là làm nóng cơ thể mà thôi.

Lâm Phi chạy thẳng tới học viện, đi vào phòng ăn, phát hiện ra hầu hết

học viên đều đã lên lớp rồi. Bên trong phòng ăn gần như không có bao

nhiêu người.

Lâm Phi ăn mười cái bánh bao lớn.

- Dậy muộn thế? Cậu muốn mang bánh lên phòng học ăn không?

Bà bác làm cơm nhiệt tình hỏi Lâm Phi.

- Không cần đâu bác, ăn ở đây thôi. Mang tới phòng học có mùi thơm quá, bọn họ chịu không nổi.

Lâm Phi tùy ý đáp.

- Vậy cũng không thể đi học muộn chứ. Hiện tại đã bắt đầu vào học rồi.

Cậu lên lớp đi, thừa dịp thầy giáo đang giảng xoay người lên bảng mà lén ăn, không sao đâu. Các cậu đang ở tuổi ăn tuổi lớn mà.

Bà bác nấu cơm nhiệt tình khuyên Lâm Phi.

- Được rồi, vậy bác cho cháu thêm ít nước chấm nhé.

Thấy bà bác này nhiệt tình như vậy, Lâm Phi cũng không tiện từ chối.

Mười phút sau, hắn một tay cầm bánh bao, một tay cầm nước chấm lắc lư

nhàn nhã đi vào phòng học. Huấn luyện viên Lưu Lệ đang giảng bài phía

trước. Đương nhiên giảng gì thì Lâm Phi cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.

Lâm Phi trực tiếp cầm bánh bao, đi về chỗ ngồi của mình, đầu tiên thong thả bỏ túi nước chấm lên bàn, sau đó đặt bánh bao lên.

Huấn

luyện viên Lưu Lệ tức muốn đấm Lâm Phi nhưng tức thì tức, hồi lâu vẫn

không nói gì. Thật vất vả mới đi học được một hôm, lại đến trễ, còn mang cả đồ ăn sáng theo, đặt cả bánh bao và nước chấm lên mặt bàn. Cả phòng

giờ toàn mùi dấm chua và mùi bánh bao.

Đây không phải là đi học mà là tới ăn cơm đấy chứ.

Huấn luyện viên Lưu Lệ vừa giảng vừa nhìn Lâm Phi, trong lòng nghĩ, chỉ cần thấy Lâm Phi ăn bánh bao liền lập tức gọi hắn đứng dậy, phê bình

nghiêm khắc hắn.

Nhưng một phút trôi qua, Lâm Phi vẫn không

động vào mười cái bánh bao kia. Chẳng qua khi huấn luyện viên Lưu Lệ

xoay người điều khiển màn hình điện tử, xoay người lại thì phát hiện ra

trên bàn Lâm Phi đã ít đi một cái.

- Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại đã ăn xong. Học viên giảo hoạt.

Huấn luyện viên Lưu Lệ vừa nhìn Lâm Phi vừa giảng bài, chuẩn bị bắt quả tang Lâm Phi ăn bánh.

Nhưng có Chiến Thần ba phút (ngụy) trợ giúp, Lâm Phi mỗi lần đều thừa

dịp huấn luyện viên Lưu Lệ xoay người mà ăn bánh bao thành công.

Huấn luyện viên Lưu Lệ nhìn số bánh bao không ngừng bị giảm đi, trong

lòng cũng cảm thấy không bắt được Lâm Phi thì chờ hắn ăn xong mười cái

bánh bao, mình gọi hắn lên phê bình nghiêm túc, lấy lại tôn nghiêm của

giáo viên cũng được.

Nhưng khi Lâm Phi ăn tới cái thứ chín,

không ngờ cảm thấy no rồi. Hắn vỗ vỗ bùng, thừa dịp huấn luyện viên Lưu

Lệ xoay người đi, đứng dậy bước nhanh đi, nhàn nhã đi ra khỏi phòng học.

Khi huấn luyện viên Lưu Lệ quay lại lần nữa thì đã thấy chỗ Lâm Phi

ngồi trống không, còn có một cái bánh bao trên bàn và một đống dấm mỡ

hỗn độn. Huấn luyện viên Lưu Lệ lúc này rốt cục bộc phát lửa giận.

Rầm một tiếng. Hai tay huấn luyện viên Lưu Lệ vỗ mạnh lên bục giảng kim loại. đám học viên trong phòng học giờ phút này vội tập trung tinh

thần, vô cùng cẩn thận, không muốn xui xẻo trở thành mục tiêu cho huấn

luyện viên Lưu Lệ phát tiết lửa giận.

Lâm Phi đi tới viện

nghiên cứu y học đệ nhất, muốn thăm Phùng Hợp Bà Bà một chút nhưng lại

được thông báo, Phùng Hợp Bà Bà đang xây dựng phòng thí nghiệm mới, đã

đi ra bên ngoài mua thiết bị rồi.

Lâm Phi nghĩ, chắc Phùng

Hợp Bà Bà chuẩn bị phòng thí nghiệm giải phẫu Kẻ Hủy Diệt rồi. Xem ra

trong thời gian ngắn, bà chắc bận rộn lắm.

Lâm Phi đi tới căn phòng cô gái có thể dự đoán tương lại, phát hiện ra cô gái có dị năng

dự báo tương lai giờ còn đang hôn mê. Não của cô đang nối tiếp với rất

nhiều thiết bị của Phùng Hợp Bà Bà. Lâm Phi dò hỏi hộ sĩ bên cạnh, muốn

nắm được thời gian cô gái tương lai tỉnh lại lần sau.

- Lâm

Phi đại nhân, rất xin lỗi. Thời gian cô ấy tỉnh lại lần sau là do Phùng

Hợp Bà Bà quyết định, chúng tôi không thể nói rõ được.

Lâm Phi nhận được câu trả lời như vậy, chỉ có thể bấm điện thoại trên tay.

- Bà bà, có thể dự kiến thời gian cô gái tương lai lần sau tỉnh lại là lúc nào không?

Lâm Phi cất tiếng hỏi.

- Bà quên mất, bà có để lại một cuốn sổ ghi chép đấy, tự cháu xem đi.

Hiện tại bà không có nhiều hứng thú với việc nghiên cứu cô gái có thể dự đoán tương lai đâu. Bà đang bận rộn xây dựng phòng giải phẫu Kẻ Hủy

Diệt đây. Cháu nếu rảnh rỗi thì tới đây giúp đi.

Phùng Hợp Bà Bà nói chói tai, sau đó tắt máy luôn.

Lâm Phi bắt đắc dĩ tự tìm kiếm sổ ghi chép trong căn phòng của Phùng

Hợp Bà Bà, tính toán đại khái một chút, dự kiến lần cô gái tương lai

thức dậy sẽ là bảy ngày tới.

- Bảy ngày sau chắc là cô sẽ

tỉnh lại. Chờ sau khi cô tỉnh lại, các người nói cho cô ấy biết là tôi

chuẩn bị dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo một chuyến, hít thở không khí trong

lành. Nếu cô ấy tỉnh lại sớm hơn thì các người đi tìm Khai Thang Nữ, bảo cô ấy liên lạc với tôi.

Lâm Phi nói với hộ sĩ bên cạnh rồi xoay người rời đi.