Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 150: Công Dân Liên Bang

Lâm Phi nằm trên giường, muốn tìm hiểu về tuỳ tùng một chút, hắn mở cột hiện thị tuỳ tùng trong hệ thống.

Áo Đinh Đặc:

Độ trung thành 100, đã được nhân cách của ký chủ hoàn toàn cảm giá. Lời nói của ngươi với hắn đều là lời vàng ý ngọc, nếu ngươi bảo hắn chặt đứt tay phải thì hắn sẽ không chút do dự mà cầm đao chặt.

(Lâm lão đại à, mau trở về đi, cứu tôi ra khỏi căn phòng khủng bố này đi. Dù có bảo tôi đi giết người phóng hoả tôi cũng không do dự.)

Ngô Tiểu Man:

Độ trung thành: 10

(Thần à, tuổi mười sáu của tôi thế là hết sao? Phụ hoàng và anh mau đến cứu con. Con bị một tên khốn thích đánh đầu con bắt cóc, con đói quá!) cần ký chủ tiếp tục dùng nhân cách để cảm hoá.

Sáng hôm sau, Lâm Phi lại đi dép lê đến nhà ăn, ăn xong bữa sáng thì gói một phần bánh bao với sữa về phòng.

Khoá cửa xong, Lâm Phi thả Ngô Tiểu Man ra rồi cởi trói tay với chân. Rồi Ngô Tiểu Man bỏ bịt mắt với cái tất trong mồm mình ra.

- Ăn sáng đi, tôi biết cô đói rồi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, thật ra cô không chạy thoát được đâu, tin tôi đi.

Lâm Phi chỉ bánh bao và sữa nói.

- Anh đã vi phạm pháp luật của Bách Thú Đế Quốc, theo luật Bách Thú Đế Quốc, bắt cóc thiếu nữ vị thành niên sẽ bị treo cổ.

Ngô Tiểu Man giận dữ nhìn Lâm Phi.

- Cô thành niên rồi, cô mười sáu tuổi rồi.

Lâm Phi nói.

- Theo luật, bắt cóc thiếu nữ thành niên ít nhất cũng bị tù mười năm.

Ngô Tiểu Man dẩu môi nói.

- Tôi là con dân của Thiên Long Liên Bang, là một công dân tuân thủ pháp luật, tôi chỉ tuân theo phát luật của Thiên Long Liên Bang. Pháp luật Bách Thú Đế Quốc tôi không cần quan tâm. Giờ cô ăn cho no đi đã.

Lâm Phi cười nói.

Trong đầu hắn cũng nghĩ, ở liên bang, thân phận thực sự của mình là trưởng lão chống đối liên bang, thật ra cũng không cần phải tuân thủ pháp luật.

- Anh….

Ngô Tiểu Man bị những lời Ngô Tiểu Man nói khiến cho mặt đỏ dừ, nộ hoả bùng lên trong mắt, cô cúi nhìn bánh bao và sữa trước mặt.

- Cứ ăn trước rồi nói, hơn nữa mình cũng không thể chết đói trước khi phụ hoàng đến cứu được.

Ngô Tiểu Man nghĩ bụng.

Nói rồi cô bắt đầu ăn.

Tuy Ngô Tiểu Man rất đói, lại còn bị bắt cóc, nhưng động tác ăn của cô vẫn rất thục nữ, giữ được sự đoan trang cần có của hoàng gia.

Ngô Tiểu Man ăn xong thì lại bị Lâm Phi một quyền đánh ngất.

Lâm Phi lại trói cô vào.

Hôm qua khi trói Ngô Tiểu Man còn thấy lạ, sau vài lần Lâm Phi trói càng ngày càng thành thạo, không đến một phút Ngô Tiểu Man đã bị trói chặt cứng rồi bị ném vào trong nhẫn không gian.

Trên thao trường của Học viện Thú Vương, Bách Thú Đế Quốc.

Hôm nay là ngày học viên hai nước giao lưu.

Giáo quan Lưu Lệ và Viện trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu đã đợi ở đây từ sớm.

Lưu Lệ nhìn quanh một vòng các học viên, thiếu một người. Trên thao trường chỉ có hai mươi chín học viên của Học viện quân sự Bắc Đẩu. Lễ khai mạc sắp bắt đầu mà bên mình lại thiếu người.

Nhìn thêm lượt nữa thì nhận ra người còn thiếu, chính là Lâm Phi đáng ghét.

- Lâm Phi đáng chết, đi học xin nghỉ ốm đã đành, lúc quan trọng thế này mà còn đến muộn.

Giáo quan Lưu Lệ chau mày.

Nhìn đồng hồ thì thấy lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi, Lưu Lệ đành đích thân đi gọi học trò hư Lâm Phi.

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

- Ai thế?

Lâm Phi vừa ra cửa vừa nghĩ, lẽ nào vẫn lục soát phòng tìm Ngô Tiểu Man. Mới hơn một ngày mà phòng mình đã bị lục soát đến bốn lần, lần sau kỹ hơn lần trước, đến gầm giường với nhà vệ sinh cũng tìm cả rồi.

Cửa mở ra, trước mặt hắn là giáo quan Lưu Lệ.

- Lâm Phi, hôm nay là ngày thi đấu, sao cậu còn ở đây mau cùng tôi đi tham dự lễ khai mạc.

Lưu Lệ nói.

- Ồ, ngại quá, tôi quên mát.

Lâm Phi đáp.

Lâm Phi cũng chẳng cần mang gì thêm, cứ thế đi cùng giáo quan Lưu Lệ xuống lầu.

Khi hai người đến thao trường thì Lưu Lệ phát hiện một vấn đề.

Lâm Phi không đi tất, lại còn đi dép lê.

- Sao cậu không đi giày thể thao hay giày da? Buổi lễ trang trọng thế này mà cậu lại đi dép lê tới?

Lưu Lệ giận dữ.

- Tôi không tìm thấy tất, đi giày bị xát chân.

Lâm Phi đáp, nghĩ bụng, ba đôi tất của mình đều dùng vào việc thú vị khác rồi.

Đúng lúc Lưu Lệ định bảo Lâm Phi về đổi giày thì quân ca của Bách Thú Đế Quốc vang lên. Lưu Lệ biết nếu giờ về thfi không kịp nữa, đành nhẫn nhịn.

Lâm Phi nhìn Lâm Phi, tuy hắn vẫn mặc đồng phục Học viện quân sự Bắc Đẩu, nhưng lại không có thắt lưng, còn may là quần còn vừa với hắn.

- So với việc đi dép lê thì có thể bỏ qua thắt lưng.

Lưu Lệ nghĩ, cô cũng không hỏi Lâm Phi tại sao không đeo thắt lưng nữa.

Trong sân đấu, học viên của hai học viện hai nước, Học viện quân sự đệ nhất Bắc Đẩu và Thú Vương học viện chia làm hai hàng đứng đó.

Lâm Phi đi dép lê, đứng bên trong trận doanh của học viện quân sự Thiên Long rất nổi bật, nghe người phụ trách của Thú Vương học viện đứng trên lễ đài đang nói một loạt những lời khai mạc vô dụng. Hắn trực tiếp quên luôn, chỉ nghe quy tắc so tài cơ giáp lần này.

- ...... Vì để kiểm tra thực lực chiến đấu của học viên mới hai nước, cuộc thi đấu giữa học viện hai nước bốn năm một lần sắp bắt đầu. Vốn lần thi đấu này sẽ sắp xếp trên một đảo nhỏ tại Thú Vương Tinh.

- Học viên hai nước sẽ điều khiển cơ giáp, nhảy dù từ không trung xuống, tiến hành chiến đấu trong mười hai giờ vũ trụ. Cuối cùng giữa hai nước, cơ giáp nước nào bị bắn phá ít hơn sẽ giành chiến thắng.

- Thi đấu cơ giáp sử dụng đạn huấn luyện, có các trang bị giành cho huấn luyện cơ giáp. Khi bị đạn huấn luyện bắn trúng hoặc suy yếu lúc tiến vào đạt tới mức phá hoại nào đó thì cơ giáp sẽ dừng vận hành.