Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 142: Pháo Đài Thái Không

Trong lễ đường, viện trưởng đang trình bày bài diễn giảng.

- Sào huyệt của Tinh Tế thôn phệ trùng đã được chứng thực, chúng đã xuất hiện trên tinh cầu Địch Tư Ca của chúng ta. Lúc này, bên ngoài bầu thái không của tinh cầu Địch Tư Ca đã tập hợp hạm đội số hai của Thiên Lam Đại Lục. Tất cả hoả lực đều đã chĩa về tinh cầu Địch Tư Ca.

Theo thông tin mới nhất, sau 48 giờ nữa, chủ pháo của hạm đội sẽ đồng loạt khai hoả huỷ diệt tinh cầu Địch Tư Ca. Với chúng ta mà nói đó chính là sự đả kích mang tính diệt vong.

Các chuyên gia côn trùng, mấy ngày trước đã tiến hành một thí nghiệm cuối cùng trong phòng nghiên cứu bí mật cách sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng không xa. Hy vọng có thể phá giải được bí mật của tế bào và cơ chế di chuyển của Tinh Tế thôn phệ trùng, tìm ra phương án có hiệu quả đối phó với đại hoạ này.

Nhưng phòng thí nghiệm này sáu giờ trước đã phát tín hiệu cầu cứu, từ đó đến giờ đã mất liên lạc với chúng ta. Bên quân đội dã tuyên bố từ bỏ tinh cầu Địch Tư Ca, lần lượt rời khỏi tinh cầu. Có thể nói, đối mặt với Tinh Tế thôn phệ trùng có thể huỷ diệt văn minh của cả nhân loại, quân đội liên bang đã sẵn sàng cho kết quả xấu nhất, chuẩn bị hy sinh tinh cầu Địch Tư Ca và mấy tỷ nhân khẩu.

Dù sao, với liên bang có hàng trăm tinh cầu, vẫn là đại cục làm trọng, tại đây tôi không phủ định phương án của cấp trên.

Nhưng nay, là viện trưởng của học viện quân sự tinh cầu Địch Tư Ca, tôi triệu tập tất cả mọi người đến đây là để mọi người lựa chọn lần cuối.

Lựa chọn lần này của các bạn rất có thể sẽ ảnh hưởng tới số phận và tương lao của tinh cầu Địch Tư Ca và hàng tỷ người chưa rời được khỏi đây. Đương nhiên nó cũng ảnh hưởng đến tính mạng của chính các bạn.

Các bạn ở lại cùng tôi, cùng tinh cầu Địch Tư Ca vượt qua cửa ải khó khăn này, đến chi viện cho những nhân viên nghiên cứu ở phòng nghiên cứu bí mật, có thể thành anh hùng hoặc liệt sĩ, cũng có thể bị mọi người lãng quên.

Hoặc có thể rời đi, lên chiếc tàu phía trên lễ đường kia, rời khỏi tinh cầu Địch Tư Ca.

Bên quân đội đã thúc giục nhiều lần bảo tôi lập tức rời khỏi tinh cầu này nhưng tôi đã từ chối. Tôi sinh ra ở tinh cầu Địch Tư Ca, sau ba mươi năm chiến đấu trên chiến trường liên bang trở về với cố hương, tiếp nhận chức viện trưởng trường quân đội Địch Tư Ca.

Làm vậy mà đã mười năm, cuộc sống mười năm làm viện trưởng, có thể học viện quân sự Địch Tư Ca chính là con tôi. Học viện đang phải đối mặt với nguy hiểm, tôi không thể bỏ đi, cũng không thể bỏ mặc ngôi trường dốc hết tâm huyết mười năm nay mà đi.

Bây giờ, những ai chọn rời đi có thể lên tàu. Tôi không ép buộc mọi người, dù sao rất nhiều người vẫn còn rất trẻ. Tương lai của liên bang còn cần đến các bạn. Cuộc đời các bạn mới chỉ đang bắt đầu.

Còn những người chọn ở lại, tại đây, tôi xin bày tỏ lòng cảm tạ với sự hiến thân, cống hiến của các bạn!

Sau khi viện trưởng phát biểu xong, chiếc tàu khổng lồ trên trần nhà thả xuống mấy chục cái thang.

Học viên và các thầy cô trong lễ đường trầm mặc, ban đầu mọi người đứng yên, nhưng mấy phút sau có một học viên không dám nhìn viện trưởng, vội vàng tiến lại con tàu , lựa chọn rời đi.

Dần dần có người cũng chọn rời đi, hàng vạn người bắt đầu di chuyển về phía con tàu. Đương nhiên ở lễ đường vẫn còn mấy trăm học viên và thầy cô giáo kiêm định đứng đó.

Viện trưởng đứng trên bục trầm mặc nhìn cảnh tượng đó không nói gì.

Ông cũng hiểu, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, đối mặt với cục diện gần như chắc chết, đến quân đội cũng lựa chọn bỏ đi, dù ông là viện trưởng cũng không thể cưỡng ép mọi người được.

Nửa tiếng sau, chiếc tàu chở đầy học viên và giáo viên bay lên, dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người phía dưới.

Viện trưởng nhìn xuống hơn năm trăm người trong lễ đường rồi cúi mình thật sâu.

- Thời gian đang rất khẩn cấp. Mọi người có mặt ở đây đều là anh hùng của tinh cầu Địch Tư Ca. Tôi đã khởi động trạng thái phòng ngự khẩn cấp cho trường. Mười phút sau cả ngôi trường sẽ chueyẻn thành pháo đài chiến đấu đặc cấp, tiến hành thu nhỏ biến hình, chuyển thành pháo đài bay trên không trung và đến phòng nghiên cứu bí mật gần sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng. Đó là chiến trường cuối cùng cũng là hy vọng cuối cùng của chúng ta.

Một trận chiến với Tinh Tế thôn phệ trùng biến dị sắp bắt đầu. Mỗi người có mặt tại đây hãy nhanh chóng lên đây giới thiệu qua về bản thân và sở trường. Sau đó trợ lý của tôi sẽ sắp xếp vị trí chiến đấu cho mọi người.

Viện trưởng nói xong, những người ở lại lần lượt lên bục giới thiệu tên và sở trường, chuyên môn.

Trợ lý đứng cạnh viện trưởng bắt đầu sắp xếp vị trí chiến đấu cho họ.

- Cậu phụ trách bục hoả lực số một.

- Cậu phụ trách lái người máy trong pháo đài.

- Cậu chỉ huy phòng giám sát số liệu.

Khi tất cả mọi người đã tiếp nhận vị trí, cả lễ đường chỉ còn lại Lâm Phi và cô gái giết mổ.

Viện trưởng học viện quân sự Địch Tư Ca nghi hoặc nhìn hai người.

Lâm Phi tiến lên bục nói:

- Chúng tôi là nhân viện chi viện đến từ Học viện quân sự Bắc Đẩu, tôi là Lâm Phi, sở trường lái người máy và côn trùng học tế bào học. Cô gái phía sau tôi đây có rất nhiều nghiên cứu về côn trùng tế bào học. Chúng tôi được lời mời của nhân viên chủ quản trong phòng nghiên cứu bí mật của các ngài, đến đây trợ giúp công tác nghiên cứu cuối cùng. Hy vọng viện trưởng nhanh chóng đưa chúng tôi đến phòng nghiên cứu bí mật.

Lâm Phi nói nhanh.

- Nhân viên nghiên cứu, tốt, rất tốt. Có thể đến cứu viện khi tinh cầu Địch Tư Ca sắp bị huỷ diệt. Tôi thay mặt cư dân trên toàn bộ tinh cầu Địch Tư Ca biểu thị sự cảm tạ sâu sắc tới hai vị.

Viện trưởng nói xong lại cúi mình trước hai người Lâm Phi, có điều Lâm Phi nhìn dáng vẻ của ông có vẻ không tin lắm hai người bọn hắn có thể giải quyết được nạn Tinh Tế thôn phệ trùng.

Đương nhiên Lâm Phi cũng không bận tâm cách nhìn của ông, dù sao cứ đưa hắn đến phong nghiên cứu bí mật là được rồi. Ở đó sẽ có tư liệu, cứ cố gắng hết sức vậy. Nếu thực sự không được thì cố gắng ngăn chặn sự phá hoại của Tinh Tế thôn phệ trùng trong 48 giờ tới. Chỉ cần không đạt tới mức 80% là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Đến lúc đó Lâm Phi sẽ lên tàu rời khỏi tinh cầu, cả tinh cầu Địch Tư Ca sẽ bị chủ pháo của quân đội huỷ diệt, tất cả bọn trùng cũng sẽ biến mất, nhiệm vụ cũng hoàn thành, chỉ là đánh giá nhiệm vụ và phần thưởng sẽ kém hơn nhiều.

Tất cả nhân viên bắt đầu bận rộn, học viện đang trong quá trình biến hình thành pháo đài chiến đấu. Rất nhiều toà nhà đổ sập, mặt kim loại dưới đất không ngừng di động, mười phút sau cả học viện đã biến thành một toà kiến trúc màu đen hình bầu dục khổng lồ bay lên không trung.

Toà kiến trúc hình bầu dục với những cỗ pháo dài ngắn khác nhau giống như con nhím hung hãn lơ lửng trên không.

Hai người Lâm Phi và viện trưởng tới phòng điều khiển trung tâm, nhìn diện mạo toàn diện và số liệu của pháo đài trên màn hình hiển thị mà kinh ngạc không ngớt.

Xem ra quân đội liên bang còn để lại rất nhiều thế lực chiến đấu ngầm. Học viện quân sự bình thường không nhìn ra được có hệ thống hoả lực gì này chỉ là một góc của tảng núi băng thực lực ngầm của quân đội.

Lúc này rất nhiều người mới biết ngôi trường bình thường mình vẫn lên lớp này có thể biến thành pháo đài chiến đấu.

Pháo đài trên không này bắt đầu di chuyển về phía phòng nghiên cứu bí mật gần sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng.

Trong phòng nghiên cứu, mấy chục nghiên cứu viên mặc phục sức khác nhau đang được một ông già béo thấp mặc y phục xanh lá chỉ huy phân tách các mẫu Tinh Tế thôn phệ trùng để thí nghiệm.

- Giáo sư, sau khi chúng ta bắt được Tinh Tế thôn phệ trùng thì chúng đã truyền tin cho nhau tới tận sào huyệt. Chúng ta đã bị một lượng lớn Tinh Tế thôn phệ trùng bao vây rồi.

Bên ngoài có ba đại đội Cơ Giáp do quân đội phái đên phụ trách bảo vệ phòng nghiên cứu đang liều chết chống cự.

Số lượng thương vong không ngừng tăng lên, hơn nữa khả năng đặc biệt của đám trùng kia ngăn chặn liên lạc của chúng ta. Đã sáu tiếng rồi, sáu tiếng sau khi chúng ta phát tín hiệu cầu cứu. Chúng ta còn có quân cứu viện không?

Một người phụ trách trẻ ủ dột nói với “côn trùng lão đầu”.

Bên trong căn phòng cao su trong phòng nghiên cứu của bà Phùng Hợp tại Bắc Đẩu Tinh.

Âu Dương Phụng đang đưa cơm cho Áo Đinh Đặc.

- Chị dâu mau giục đại ca đi. Muộn mấy ngày nữa là tôi sẽ thành thi thể nổi trên nước đấy.

Áo Đinh Đặc nói với Âu Dương Phụng đang lấy máu và kiểm tra thân thể cho mình.

- Đã nói bao lần rồi, không được gọi tôi là chị dâu! Gọi tôi Âu Dương Phụng hoặc bác sĩ Âu Dương. Đại ca cậu đi thực hiện nhiệm vụ ở tinh cầu khác rồi. Nhiệm vụ rất nguy hiểm, anh ta đi cứu người đấy. Lần này quan hệ tới tính mạng của hàng tỷ người. Anh ta là đại anh hùng, đợi anh ta về chắc chắn đến đón cậu được. Chỉ là anh ta quá lương thiện, nhiệm vụ lần này nguy hiểm thế mà đi không chút do dự.

Âu Dương Phụng nói, đồng thời trên gương mặt lộ vẻ lo lắng cho Lâm Phi.

Áo Đinh Đặc nghe thế nghĩ bụng, mặt tà ác nhất của Lâm Phi cô chưa thấy. Bên dưới gốc anh đào trong biệt thự, giờ thi thể của La Thiên đã thành phân bón rồi.

- Chị dâu, à không, bác sĩ Âu Dương, bao lâu nữa thì Lâm Phi về?

Áo Đinh Đặc hỏi.

- Ngắn thì hai ba ngày, dài thì một tháng. Khi nào anh ta về tôi lại đi xin cho cậu.

Âu Dương Phụng nói.