Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 89: Kẻ keo kiệt

Triệu Tử Văn thấy ba người đồng tình, bất đắc dĩ nói:
- Lần sau ta sẽ chú ý.
Hắn thấy bên ngoài ánh đèn lung linh, nhất định hội đèn lồng đã bắt đầu, liền hưng phấn nói với ba người:
- Hội đèn lồng hẳn là bắt đầu rồi, chúng ta mau đi xem.
Thấy bộ dạng hưng phấn của Hạ Văn , Phương Thiên Vũ nhìn ra ngoài, cười nói:
- Hẳn là bắt đầu rồi, nếu Hạ Văn nóng lòng như thế, chúng ta cũng đi xem hội đèn lồng thôi.
- Có phải Hạ huynh, Hạng huynh và Phương huynh không?
Bốn người vừa mới chuẩn bị đứng dậy, nghe có người đang hô Hạng Tử Hiên, bọn họ quay lại thấy Vương Vạn Quán tập tễnh đi lại phía bọn họ, Hạng Tử Hiên ngạc nhiên nói:
- Vương huynh, sao ngươi ở chỗ này, ngươi cũng đến ăn cơm?
- Đúng
Vương Vạn Quán đi đến trước bàn, gật gật đầu, nhìn trên bàn còn thừa đồ ăn, cười nói:
- Nếu tất cả mọi người tại đây, không bằng cùng nhau ăn miếng cơm rau đạm bạc.
- Chúng ta ăn xong rồi, ngươi còn ăn cái rắm.
Hạ Văn Đăng cười nói:
- Hay là chúng ta đi lầu Bách Hoa tìm hoa uống rượu đi.
Vương Vạn Quán khoát tay:
- Không có việc gì, ta không ngại, nhưng giờ ta phải đi lên chùa, không đi lầuu Bách Hoa được,
Phương Thiên Vũ không nhìn Vương Vạn Quán nói chuyện, mà để ý theo dõi xung quanh, thấy hắn cùng em gái đột nhiên lại gần.
Vương Vạn Quán thấy Phương Thiên Vũ bộ dạng khẩn trương, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười ha hả nói:
- Không có việc gì, em gái ta không đi,
Phương Thiên Vũ lúc này nới thở phào, Vương Vạn Quán cũng không phân phải trái, cầm lấy bát tiểu nhị vừa mang lên khoái trá ăn.

Vương thiếu gia gia tài bạc triệu, nãy đột nhiên thấy hắn mời ăn cơm, Triệu Tử Văn ghé bên tai Phương Thiên Vũ nói nhỏ:
- Này, đột nhiên Vương Vạn Quán mời mình ngồi ăn cùng hắn, nhà hắn giàu như vậy hả.
Phương Thiên Vũ nhìn Vương Vạn Quán ăn cơm với ánh mắt khinh bỉ, lạng lẽ nói:
- Gia đình Vương vạn Quán giàu số một Hàng Châu, nhưng hắn có tiếng keo kiệt, hắn mời chúng ta ăn cơm còn không bằng giết hắn đi.
Kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra nước! Chẳng trách hắn ăn cơm nhanh thế, hóa ra là kẻ keo kiệt, lão tử khinh bỉ ngươi, Triệu Tử Văn vừa rồi còn muốn kết bạn vớiVương Vạn Quán , muốn qua hiệu cầm đồ của hắn chơi một chút, bây giờ còn kết bạn với hắn cái rắm, Hạ Văn đưa mắt ra hiệu, muốn cùng với Phương Thiên Vũ cho hắn một trận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Phương Thiên Vũ t gật gật đầu, nhìn Vương Vạn Quán cười nói:
- Vương huynh, ngươi chậm rãi dùng, chúng ta đi trước xem hội đèn lồng.
Đang ăn cơm Vương Vạn Quán không để ý bọn họ, trong miệng còn đầy đồ ăn mơ hồ nói:
- Được, các ngươi đi trước đi.
Bốn người cầm quạt xếp đứng dậy đi ra ngoài, Hạng Tử Hiên ở lại lấy tiền trong ngực trả phó trương (chủ cửa hàng cơm). Triệu Tử Văn kéo tay Hạng Tử Hiên:
- Hạng đại ca, lần nào đi ăn ngươi cũng mời, nhiều lần làm ta ngượng, hôm nay để ta mời ba ngươi.
Hạng Tử Hiên do dự một lát mới gật gật đầu, Triệu Tử Văn đi ra quầy nhìn Vương Vạn Quán vài lân, chưởng quầy nhìn thật phúc hậu, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi vị công tử kia nói mời cơm chúng ta, tý nữa ngươi cứ tìm hắn tính tiền.
Chưởng quầy gật gật đầu.
Triệu Tử Văn và Phương Thiên Vũ rời đi, âm thầm cười trộm, Hạng Tử Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Các ngươi cười cái gì?
Nhớ tới lúc nãy Vương Vạn Quán bị Hạ Văn đùa giỡn, Phương Thiên Vũ lại cười thầm vài tiếng, hắn rắng nhịn nói:
- Không có gì , không có gì………
Lúc này trên phố đèn đường sáng trưng, hai bên đường, các tửu quán treo đèn màu ngũ sắc, vài tiểu hài nhi mặc áo dài sặc sỡ chạy qua chạy lại, trốn tìm nhau trên đường, các tài tử tiểu thư thì thưởng thức ánh đèn lồng rực rỡ, thỉnh thoảng lại lấy một chiếc đèn giải đố, không khí thật vui vẻ.
- Hay là chúng ta đi đoán đèn, thế nào ?

Phương Thiên Vũ bị cảnh huyên náo cuốn hút, không kìm nổi nói.
- Rất đúng ý ta !!
Hạ Văn Đăng cao hứng đập cây quạt nhỏ, cười nói:
- Đi, chúng ta đi đoán đèn
Triệu Tử Văn và Hạng Tử Hiên cũng cảm thấy hứng thú với đoán đèn, tươi cười đi theo, bốn người đi tới một quán đèn khá lớn, quán này treo đầy đèn lồng đủ loại, có khoảng mười loại đèn màu, màu sắc rực rỡ cực kỳ bắt mắt.
- Công tử muốn mua đèn hay muốn đoán đèn
Quán chủ thấy bốn vị công tử tướng mạo bất phàm đi tới, vội nịnh hót.
- Chúng ta tới đoán đèn
Hạ Văn Đăng cười
- Văn Đăng, sao ngươi cũng tới đây ?
Hạ Văn Đăng nghe thấy tiếng một nữ tử, dường như ở gần đó đang gọi.
Đại tiểu thư ? Triệu Tử Văn nhìn lại, lạnh lùng nheo mắt, phía sau nàng còn có Dư Tư Lăng, hai người nhẹ nhàng đi tới, dáng vẻ thanh lịch, mặt đẹp như vẽ, làn da trắng muốn nổi bật dưới ánh đèn màu, thật rung động lòng người.
- Hóa ra là Hạ tiểu thư
Hạng Tử Hiên tiến tới cười nói, bộ dạng rất hưng phấn.
Đại tiểu thư mỉm cười thi lễ:
- Chào Hạng công tử
Nhưng ánh mắt nàng lại liếc nhìn phía sau, nhìn cái thân ảnh xa lạ mà quen thuộc kia. Đại tiểu thư không kìm nổi tâm tình, cả người khẽ run lên vài cái, nhớ lại chuyện cái túi hương hôm nay, nàng lại mỉm cười đầy hạnh phúc, dường như cả trời cũng muốn giấc mộng của nàng thành hiện thực.
- Tỷ tỷ, người cũng đến đoàn đèn ?
Hạ Văn Đăng bước tới, cười cười nói với Đại tiểu thư.
Ánh mắt Đại tiểu thư lúc này vẫn đang vụng trộm liếc nhìn Triệu Tử Văn, nhưng hắn không hề xoay người lại, Đại tiểu thư cũng biết, chính mình đã tạo ra hố ngăn giữa hai người, không khỏi buồn bã thở dài:
- Ta cùng Dư muội đến xem hoa đăng, không phải đoán đèn.
Ba người Hạng Tử Hiên đã để ý tới Dư Tư Lăng, Phương Thiên Vũ hỏi thăm Đại tiểu thư một hồi sau đó niềm nở mời chào, hy vọng có thể cùng Đại tiểu thư đi ngắm đèn, nhưng Đại tiểu thư lúc này chỉ để ý tới Triệu Tử Văn, nàng khéo léo từ chối khiến Hạng Tử Hiên không khỏi thất vọng thở dài, rồi quay người tiếp tục xem hoa đăng.
Dư Tư Lăng cũng để ý thấy Triệu Tử Văn đứng phía sau họ, chỉ là một tên thư đồng nho nhỏ mà ngay cả Đại tiểu thư cũng không thèm chào hỏi, nàng tức giận, lạnh nhạt nói:
- Tên câu nô tài, thấy tiểu thư mà cũng không thèm chào hỏi ?
Triệu Tử Văn căn bản không thèm để ý, làm bộ như không thấy, chỉ lo nhìn đèn màu coi như không nghe thấy, đối nàng nhục nhã cảnh giới cao nhất không phải là thất lễ, mà là hắn không để ý nàng! Triệu Tử Văn đúng là biết điểm ấy, con mắt cũng không thèm liếc trộm bon họ, thấy hắn có vẻ coi thường hai cô bé.