Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 410: Bái tế

Ánh sáng lạnh trong đôi mắt Long Phi thu liễm, vô cùng thành khẩn nói:
- Triệu tướng quân, hãy giúp ta đăng cơ. Ta nhất định sẽ đối xử tử tế với dân chúng, một lòng vì xã tắc Đại Kinh. Chỉ có điều......
Nghe y muốn nói lại thôi, Triệu Tử Văn nghi hoặc hỏi lại:
- Chỉ có cái gì?
Trên khuôn mặt Hạng Long Phi xuất hiện vẻ nghiêm trọng. Y nghiêm túc nói:
- Nói vậy Triệu tướng quân hẳn là hiểu được thế cục của Đại Kinh. Hung Nô xuôi Nam với quy mô lớn, Trường Thành còn chưa xây dựng xong không thể ngăn trở thế công của bọn chúng. Cứ tiếp tục như thế, Hung Nô tất nhiên là tiến quân thần tốc, hậu quả có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Tử Văn hiểu được Thập Nhất Hoàng tử đang nghĩ đến điều gì. Đại Kinh đã gặp lúc nước mất nhà tan, làm sao có thể thi triển khát vọng của y được. Chỉ có thể đánh tan Hung Nô mới có thể tạo nên không gian đủ để phát triển, đủ để phát triển tài ba của y.
Trong lúc Triệu Tử Văn đang còn tâm niệm thì Hạng Long Phi lại nói tiếp:
- Hiện giờ có thể cứu được Đại Kinh chỉ có một người Triệu tướng quân thôi. Mong rằng Triệu tướng quân có thể giúp đỡ Đại Kinh vượt qua hiểm cảnh hiện giờ!
Nói xong, Hạng Long Phi đột nhiên quỳ một gối xuống, ánh mắt chân thành, tha thiết nói:
- Một quỳ này không phải là với tư cách cá nhân ta, mà là quỳ thay cho nghìn nghìn vạn vạn dân chúng Đại Kinh. Mong rằng Triệu tướng quân có thể dẫn quân Bắc thượng, đạp phá thiết kỵ Hung Nô!
Tuy rằng Triệu Tử Văn biết Hạng Long Phi này cũng ít nhiều có chút diễn trò, nhưng y là một quân chủ sắp đăng cơ, có thể quỳ một gối xuống cũng đủ để thấy rằng Thập Nhất Hoàng tử rất rõ ràng đạo lý "nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền".
Triệu Tử Văn vỗ vỗ đầu vai Hạng Long Phi, nâng y dậy, cười nói:
- Khó có được một người có tâm như điện hạ.
Rồi hắn lại đổi giọng, trầm giọng nói:
- Ta với Hung Nô tất sẽ có một trận chiến. Điện hạ đừng lo, một ngày gần đây thôi ta sẽ khởi hành đến Trường Thành!
Trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt dữ tợn, Triệu Tử Văn biến sắc. Hoàn Nhan Liệt! Hoàn Nhan tướng quân danh chấn Hung Nô, lúc ở Tây Lương đã cũng ước định, khi Hung Nô xuôi Nam cũng là lúc giữa hai người bọn hắn sẽ có một trận chiến, không chết không thôi.
Ánh mắt của Hạng Long Phi lộ ra một tia vui mừng, giây lát đã lướt qua. Y cung kính nói:
- Ta tin tưởng Triệu tướng quân nhất định có thể chiến thắng Hung Nô, bảo vệ Đại Kinh chúng ta yên ổn!
- Chỉ mong là thế.
Triệu Tử Văn lãnh đạm đáp lại. Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không thể đoán trước được, giờ nói đến những điều này cũng là quá sớm.
Đại sảnh toàn bộ rơi vào cảnh tĩnh lặng. Triệu Tử Văn đang cân nhắc Hoàn Nhan Liệt có phải là thống lĩnh tam quân Hung Nô. Còn Hạng Long Phi thì đang suy nghĩ chuyện đăng cơ. Nhưng đột nhiên y nghĩ đến cái gì đó, trên vẻ mặt lại thấp thoáng nỗi lo lắng.
- Triệu tướng quân, không biết mấy người Tô Thái sư thấy ta thế nào?
Hạng Long Phi đột nhiên mở miệng hỏi. Y tự biết mình trước kia lắm chuyện phong lưu, các quan viên theo phe Tô Thái sư đều biết cả. Có thể là vì như thế mà phe Tô Thái sư sẽ kiên quyết phản đối việc y lên kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Hóa ra tiểu tử này lại lo lắng chuyện này. Triệu Tử Văn cười, tràn đầy thâm ý, nói:
- Không cần để ý tới bọn họ. Chỉ cần một mình ta cho phép là ngươi cũng đã có thể đăng cơ xưng đế được rồi.
Mặc dù cũng biết uy vọng của Triệu Tử Văn cực kỳ cường thịnh trước giờ chưa từng có, nhưng cả một đảng phái Tô Thái sư, rất lắm người bảo thủ, àm sao có thể toàn bộ đều nghe lời hắn được. Hạng Long Phi lộ ra vẻ mặt cổ quái, trong lòng thầm cảm giác hắn có chút ngoa ngôn, thử nói:
- Triệu tướng quân nói là thật sao?
Nhìn bộ dạng Thập Nhất Hoàng tử có vẻ không tin, Triệu Tử Văn lấy từ trong lòng ra một thứ, đưa cho Hạng Long Phi, giảo hoạt nói:

- Điện hạ, chính mình tự xem đi.
Hạng Long Phi nhìn quyển trục ánh vàng rực rỡ trong lòng, chấn động thất thanh, nói:
- Là thánh chỉ!
Lão Hoàng đế đã băng hà hơn một tháng, lại chưa có tân đế đăng cơ, làm sao đột nhiên lại xuất hiện ra một đạo thánh chỉ thế này?
Hạng Long Phi trong lòng kinh ngạc, vội vàng mở thánh chỉ ra. Sau khi đọc xong, vẻ mặt y lập tức từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ, khuôn mặt non nớt tươi như hoa nở, bàn tay run rẩy nắm đạo thánh chỉ, run run nói:
- Triệu tướng quân, là thật sao?
Xem bộ dạng kích động của tiểu tử này, Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Chẳng lẽ là ta lại còn đi ngụy tạo thánh chỉ?
Triệu tướng quân từ trước đến nay đều là người hành xử quang minh lỗi lạc, không thể làm ra những chuyện như giả mạo đánh tráo sự thật được. Hạng Long Phi vừa chuyển ánh nhìn, vội vàng ôm quyền nói:
- Thập Nhất Hoàng tử Hạng Long Phi tham kiến Nhiếp Chính Vương!
Thập Nhất Hoàng tử quả nhiên rất thông minh. Trước hết là thừa nhận thân phận của Triệu Tử Văn cũng tương đương với việc y sẽ đăng cơ thuận lợi.
Vốn đang lo lắng chỉ có một mình Triệu Tử Văn ủng hộ, không ngờ rằng Triệu tướng quân lại nắm trong tay thánh chỉ, được phép lựa chọn tân hoàng đăng cơ. Hạng Long Phi không còn vì chuyện có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế thuận lợi hay không mà lo lắng nữa, ánh nhìn sắc bén và linh hoạt lại càng sáng rõ. Y nhìn ra không trung cao lớn ngoài kia, trong lòng chí khí tản mát. Nhất thống thiên hạ, để cho mọi người dưới bầu trời Đại Kinh có cuộc sống yên ổn!
Từ nhỏ đã mất đi sự chăm sóc của mẫu phi, Thập Nhất Hoàng tử nhận hết những sự châm chọc và khiêu khích của mọi phi tần và Hoàng tử trong cung. Cho nên ý chí của y đã sớm luyện thành quen. Y hiểu rằng chỉ có nắm quyền thế trong tay mới có thể không bị người khi dễ. Từng bước từng bước trưởng thành, y không phát triển theo hướng cực đoan, mà là muốn trở thành quân chủ của Đại Kinh, thực hiện chí khí trong lòng, muốn muôn đời lưu danh hậu thế!
Sau khi nói chuyện vài câu với Hạng Long Phi, Triệu Tử Văn nhìn theo bóng y rời khỏi, nhìn dáng người nhỏ nhắn của y, trong lòng hắn có chút cảm khái. Ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới rằng cuối cùng một đứa trẻ con như Thập Nhất Hoàng tử lại là người đoạt được ngôi vị Hoàng đế.
Nhìn thánh chỉ trong tay rực rỡ ánh vàng, lão Hoàng đế có lẽ cũng chưa bao giờ phát hiện ra Thập Nhất Hoàng tử là một nhân vật kiêu hùng. Triệu Tử Văn thầm nghĩ, "Lựa chọn Thập Nhất Hoàng tử đăng cơ, liệu ta có thất vọng không?"
Nếu đã sắp phải đến Trường Thành, cần gì lại phải vì chuyện đó mà quan tâm nữa. Vẫn là nên dùng một chút thời gian còn lại mà chăm chút các bà xã thì hơn. Nỗi u sầu trong lòng Triệu Tử Văn nhanh chóng bị gạt phắt, đi về nhóm các kiều thê đang phơi nắng.
- Tướng công, mau tới phơi nắng đi.
Vẫn là tiểu ny tử Lăng Nhi hay làm nũng nhất, bước tới bên người Triệu Tử Văn, dịu dàng nói.
- Đại ca, huynh sớm giờ còn chưa ăn gì. Để muội đi lấy ít điểm tâm cho huynh.
Bảo Nhi dịu dàng động lòng người khẽ nói.
Tô Uyển Nhu thì cầm theo cái hòm thuốc, bảo:
- Tử Văn, để thiếp xem thương thế của chàng nào.
- Đại ca, muội đọc thơ cho huynh nghe được không?
- Tử Văn, thiếp đến xoa bóp bả vai cho chàng.
- Muội cũng tới.
Hạ Bình không chút yếu thế đua chen theo.
- Này, không phải bảo là xoa bóp bả vai sao? Đừng có mà làm loạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Triệu Tử Văn cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Lương Mộ Phỉ không ngờ đang đi lùi xuống phía dưới thì càu nhàu. Đúng là hồ mị tử to gan!

- Đồ phóng đãng!
Hạ Vũ Tình sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, khẽ gắt lên.
Trong nhất thời, oanh oanh yến yến làm hoa viên trong Triệu phủ nhộn nhạo những phấn những hương, rất mê người. Triệu Tử Văn thích ý nằm trong vòng tay chúng nữ tử, vẻ tiêu diêu tự tại không nói nên lời, trong lòng cũng thầm oán hận, "Khi nào mới có thể quay về Hàng Châu để sống những ngày sung sướng thế này chứ!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau ba ngày, theo di chiếu của lão Hoàng đế và dưới sự trợ giúp của Triệu Tử Văn, Hạng Long Phi thuận lợi đăng cơ xưng đế. Còn đám người Tô Thái sư đều tin tưởng con mắt của Triệu Tử Văn, cho nên đáp ứng Triệu Tử Văn, sẽ tận tâm phụ tá Hạng Long Phi.
Thành Hàm Đan hôm nay thời tiết âm u, dường như dự báo trước những chuyện bất thường. Ở ngay ngã tư cửa thành, mấy đứa nhỏ phát báo phất cao tờ Hoa Hạ nhật báo trong tay, cao giọng hét:
- Nhật báo, nhật báo, Hoa Hạ nhật báo, Triệu tướng quân hôm nay sẽ suất lĩnh Kỵ binh đoàn, thẳng hướng Lâm Giang Thành, giết Hung Nô, giương cao quốc uy, bảo vệ quốc thổ Đại Kinh chúng ta!
Lâm Giang Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Trường Thành, nếu như thất thủ thì Hung Nô sẽ hủy diệt cả Trường Thành còn chưa xây xong, tiến quân thần tốc tấn công vào Đại Kinh, cái rốn của Trung Nguyên. Có thể thấy tầm quan trọng của trận chiến Lâm Giang Thành như thế nào.
Vọng Giang Thành, Lâm Giang Thành, hai cái tên khá giống nhau. Dường như Triệu Tử Văn sẽ lại có thể sáng tạo nên chiến tích huy hoàng như ở Vọng Giang Thành trong trận chiến sắp tới ở thành Lâm Giang.
Đồng thời, trong một thư đường ở trên phố, chợt lại văng vẳng vang lên tiếng đọc sách:
"Thiếu niên tài giỏi thì nước giỏi. Thiếu niên giàu có thì nước giàu. Thiếu niên mạnh mẽ thì nước mạnh, ...."
Đám người trên đường nghe thấy tiếng đọc đạo văn chương quen tai, trong ngực không khỏi trào dâng một cỗ nhiệt huyết. Ai nấy đều nhìn chằm chằm về phương Bắc. Nếu Hung Nô dám đến, chúng ta nhất định sẽ làm cho các ngươi có đến mà không có về!
Ở trong núi phía sau hoàng thành, Triệu Tử Văn đứng bên sườn núi. Mặc dù là gió lạnh đang thổi nhưng hắn không hề có chút dao động, lẳng lặng nhìn mộ bia cao cao trước mắt, trên đó có ghi: "Chính Nam Vương Hạng Tử Hiên chi mộ"
Đây là sau khi Triệu Tử Văn mất tích, Điền Hổ đã mai táng Hạng Tử Hiên. Bởi vì Hạng Tử Hiên là Vương gia .........., không thể nhập vào hoàng lăng, đành phải chôn ở trong núi phía sau hoàng thành.
Bên cạnh Triệu Tử Văn là một nữ tử xinh đẹp. Nữ tử này đương nhiên chính là Hạ Bình, muội muội của Hạng Tử Hiên. Thân thể mềm mại của Hạ Bình hơi lạnh, run run dựa vào bên cạnh hắn, nói nhỏ:
- Tử Văn, không cần khổ sở. Đây là con đường mà chính Vương gia đã lựa chọn. Muội nghĩ là hắn sẽ không trách huynh đâu.
Vừa mới cùng Hạ Bình tế bái lão Hoàng đế, Triệu Tử Văn cũng luôn tiện đưa Hạ Bình đến đây, cùng nhau bái tế ca ca của nàng, Hạng Tử Hiên. Có điều, Hạ Bình vẫn không biết rằng nàng vẫn còn có một người anh ruột như thế nữa.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, lập tức kéo bàn tay nhỏ nhắn:
- Đến đây, Hạ Bình, chúng ta cùng bái tế Hạng huynh một chút đi.
Hạ Bình hiển nhiên là không hề có chút hảo cảm nào với Chính Nam Vương đã từng trăm phương nghìn kế mưu toan hại Tử Văn. Nàng nói với ánh mắt rất nghi ngờ:
- Muội cũng phải bái sao?
Triệu Tử Văn rất nghiêm túc nói:
- Hạng huynh dù sao cũng là huynh đệ của ta. Muội lại vị hôn thê chưa cưới của ta, đương nhiên là phải bái rồi.
- Được rồi.
Hạ Bình gật đầu, có chút không tình nguyện.
Triệu Tử Văn và Hạ Bình đồng thời cúi người xuống, bái đủ ba bái trước mộ Hạng Tử Hiên. Đồng thời, trong lòng Triệu Tử Văn thầm nhủ: "Hạng huynh, tuy rằng không thể nói cho Hạ Bình biết huynh là ca ca ruột của nàng, nhưng hôm nay ta vẫn đưa nàng đến. Hy vọng huynh trên trời có linh thiêng, có thể phù hộ cho Hạ Bình được sống một cuộc đời hạnh phúc!"
Sắc trời càng thêm âm trầm, Hạ Bình biết thời gian sắp tới rồi, trong ánh mắt lộ ra một ý không đành lòng, nước mắt ngân ngấn, nức nở nói:
- Tử Văn, có phải là huynh sắp phải đi rồi không?
Nhìn phía cửa thành xa xa, những tướng sĩ Kỵ binh đoàn đang đứng chờ, Triệu Tử Văn gật gật đầu, nói:
- Phải đi rồi.
Nước mắt nhẹ nhàng rơi, Hạ Bình nhào vào trong lòng hắn:
- Tử Văn, nhất định phải sống trở về. Muội sẽ ở Hàng Châu chờ huynh về cưới muội.
Triệu Tử Văn vuốt ve mái đầu nhỏ nhắn của nàng, cười nói vô cùng thân thiết:
- Ta biết rồi.
Đối diện với ngôi mộ của Hạng Tử Hiên, mắt Triệu Tử Văn bắn ra một tia sáng lạnh:
- Hạng huynh, chờ ta trở lại, chúng ta lại cùng nâng đủ ba trăm chén!
Nói xong, cầm ba chén rượu tế rưới trên tấm bia.