Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 348: Giơ tay bắt đom đóm

"Dùng đạo của kỳ nhân trả lại kỳ nhân sao?" La Thanh Yên hơi sửng sốt, nàng tức giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi tưởng bọn họ sẽ mắc lừa à, đây chính là quỷ kế của chúng đấy!
- Ta có nói mình muốn nổ đá đè chết bọn họ sao?
Triệu Tử Văn liếc mắt nhìn La Thanh Yên:
- Không bằng chúng ta đặt thuốc nổ trực tiếp trên đường bọn chúng đi qua, khi xe ngựa của họ đi đến thì chúng ta đốt dây dẫn, để ta cho đám đó ngã ngựa, hì hì.
"Tiểu tặc này thật nham hiểm, lại muốn chôn thuốc nổ trên đường. Nếu xe ngựa của Thế tử dính vào thuốc nổ, không phải sẽ bị vỡ tan thành năm sáu mảnh sao?" La Thanh Yên không kìm được phải hít vào một hơi khí lạnh rồi mới chậm rãi nói:
- Với thân thủ của Sở Thăng chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra.
Triệu Tử Văn cười với ánh mắt giảo hoạt:
- Khi chúng ta từ Tây Lương cùng nhau quay về, ta sẽ quấn lấy tên nhân yêu họ Sở này để phân tán lực chú ý của hắn. Khi hắn không phát hiện ra được, ta sẽ sai thủ hạ mồi thuốc nổ, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai sót nào.
La Thanh Yên biết ngay cả người có tính cách hờ hững như mình cũng không thể khống chế nổi tâm tình trước mặt tên tiểu tặc này. Nàng bị hắn chọc tức mất đi từng tấc một, huống hồ tên Sở Thăng Các chủ Ám Kiếm Các kia?
Chỉ cần Triệu tướng quân hô lên một tiếng Sở Thăng yêu nhân, nhân yêu, thì sẽ chắc chắn làm Sở Thăng phải kích động rút kiếm, làm gì còn thời gian để ý đến những hành động khác thường xung quanh chứ?
- Hừ! Tiểu tặc ngươi quả nhiên âm hiểm xảo trá!
Trong con ngươi xinh đẹp của La Thanh Yên bùng ra những luồng sáng lạnh.
Nàng không phải nhìn về phía Triệu Tử Văn mà lại nhìn về phía con đường bắt buộc phải đi qua khi từ Tây Lương quay về Đại Kinh, giống như kế này chắc chắn phải giết được Sở Thăng.
- Đúng vậy!
Triệu Tử Văn cười cười rồi ngáp một cái:
- La tỷ tỷ, đi qua đi lại nửa ngày rồi, ta có thể quay về khách điếm ngủ được chưa!
La Thanh Yên dùng giọng lạnh như băng nói:
- Đợi đã, nhớ kỹ những gì ngươi vừa nói, nhất định phải hợp lực với ta giết chết Sở Thăng. Còn tên Hạng Long Uyên thì muốn đánh muốn giết cứ tùy ngươi.
- Ta sẽ không giết Hạng Long Uyên, nếu kế phản kích này thành công, ta sẽ bắt hắn lại để uy hiếp cha hắn.
Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói:
- Về phần Sở Thăng thì ta nhất định sẽ giúp ngươi. Nhưng ta giúp ngươi nhiều chuyện như vậy, dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết mối thù giữa ngươi và hắn chứ?
Hai tháng nay La Thanh Yên hoàn toàn làm hộ vệ cho Triệu Tử Văn, bảo vệ cho ba vị tiểu thư của Triệu phủ. Vậy mà tên vô sỉ kia còn nói chính hắn đang giúp đỡ mình, nàng chán nản hừ lạnh nói:
- Làm người không thể vô sỉ đến mức độ này được!
- Đây không phải là cá tính của một người lãnh đạo như La tỷ tỷ sao?
Triệu Tử Văn cười hì hì nói.
La Thanh Yên giống như không nghe thấy lời nói của hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, sương đêm nặng trĩu, một làn sương mỏng đang ngưng tụ trên búi tóc bên tai. Những hạt sương trong suốt này dưới ánh trăng nhẹ lóe ra những tia sáng chói lọi. Nàng đan những ngón tay lại với nhau, áo trắng như tuyết, những sợi tóc khẽ phất phơ trong gió lạnh giống như tiên tử trên cung trăng rơi xuống phàm trần. Vẻ đẹp kinh người và thanh khiết này làm cho Triệu Tử Văn nhìn thấy cũng phải há hốc mồm.
- Ta nghĩ ngươi cũng đã biết mối quan hệ giữa ta và sư phụ ngươi rồi.

Vẻ mặt La Thanh Yên dần trở nên lạnh như băng, trong giọng nói có kèm theo sát khí:
- Trước đây hắn và Trân phi mẹ ta vô cùng ân ái, hắn cũng coi ta là một hòn ngọc quý, một nhà chúng ta sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng không lâu sau Sở Vương lại hướng về phía hắn tố cáo mẫu thân của ta có tình cảm với Tể tướng. Đây cũng là chuyện cũ năm xưa có thể xem như mây gió trôi qua, nhưng tên Sở Thăng lại nói mẫu thân của ta có gian tình với Tể tướng. Mà đáng hận chính là hắn lại không tin mẫu thân của ta, hắn ném mẫu thân ta vào lãnh cung, làm hại mẹ ta phải dùng cái chết để chứng minh sự thanh bạch! Chính ta tận mắt nhìn thấy mẹ mình treo cổ tự vẫn.
La Thanh Yên vừa nói vừa cắn chặt đôi môi anh đào làm chảy ra một sợi máu nhỏ. Trường kiếm trong tay áo nàng cũng được vung lên rồi bổ thẳng vào một cây tùng xanh biếc bên cạnh. Một tiếng xoẹt vang lên, trong chớp mắt cây tùng xanh tốt đã bị chém thành hai đoạn. Trường kiếm phát ra tiếng kêu xé gió trong bóng đêm yên tĩnh làm người khác nghe được phải cảm thấy chấn động.
Năm xưa Sở Vương chắc chắn đã bị An Vương xúi giục, hắn dò la tin tức khắp bốn phía, sau đó hắn nghe được tin tức năm xưa khi Trân phi và Tể tướng đại nhân còn trẻ thì có tình cảm với nhau. Năm xưa khi Hoàng đế thoái vị thì quyết định để tể tướng duy trì chức vụ đến đời Hoàng thượng kế tiếp. Cho nên An Vương mới mượn cơ hội này để vu khống Tể tướng và Trân phi nối lại tình xưa, như vậy hắn mới có cơ hội đoạt được hoàng vị.
Mà Hoàng thượng lúc đó nhất thời phẫn nộ đã tin vào những lời vu oan giá họa, ném Trân phi vào lãnh cung. Trân phi phải dùng cái chết để chứng minh, nàng để lại một cô công chúa nhỏ tuổi.
Những cô gái cổ đại đều thích dùng phương pháp này để chứng minh sự trong sạch, trong lòng Triệu Tử Văn cũng phải bất đắc dĩ thở dài. Hèn gì La Thanh Yên mới vứt bỏ địa vị công chúa mà đi làm một bà góa Các chủ, thì ra nàng có nhiều kỷ niệm đau khổ như vậy.
- Đàn ông khắp thiên hạ đều là loại bạc tình!
La Thanh Yên nắm chặt trường kiếm trong tay rồi đưa mắt lạnh lùng nhìn bầu trời đêm, giống như đêm nay nàng muốn đem tất cả đàn ông trên thiên hạ này giết sạch mới hả giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Triệu Tử Văn phải vô thức lùi lại vài bước, cách nhân vật nguy hiểm kia càng xa càng tốt, hắn khẽ nói nhỏ:
- Nếu yêu quý tính mạng thì phải rời xa Bạch Phát Ma Nữ này.
- Ngươi nói gì?
La Thanh Yên đứng đó cau mày, có lẽ đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Triệu Tử Văn.
- Sao?
Triệu Tử Văn vội vàng cười ha hả, hắn nói lái sang chuyện khác:
- Nghe ta nói này La tỷ tỷ, sao ngươi có thể vơ đũa cả nắm được. Ví dụ như ta, đại gia như ta không phải tuyệt đối đại biểu cho những đàn ông tốt sao?
La Thanh Yên hừ lạnh một cách khinh miệt:
- Có bản lĩnh! Ngươi cũng vượt trội đấy, ngươi có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?
"Vấn đề này sao? Hơi khó trả lời đấy!" Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười:
- La tỷ tỷ, vấn đề này quả thật rất khó trả lời. Không phải chỉ một mình ta cố ý tạo ra, mà hai bên ta và các nàng nguyện ý kết lá liền cành, đây đâu phải chuyện phạm pháp chứ?
La Thanh Yên đã di chuyển lực chú ý, hình như nàng lại nhớ đến những ký ức đau khổ, giọng nói cũng lạnh như băng:
- Chỉ cần các cô gái có chút cảnh giác thì bọn họ sẽ không mắc lừa ngươi.
- Ta giống như loại người lừa đảo lắm sao?
Triệu Tử Văn bĩu môi, bộ dạng của hắn giống như chẳng thèm tin những lời nói của La tỷ tỷ.
- Nếu không phải trước đây Lăng Nhi đã mang thai, ta đã sớm một kiếm chém chết ngươi, để ngươi khỏi gieo rắc tai họa cho nhiều cô gái như vậy.
La Thanh Yên lại hừ lạnh một tiếng.
Triệu Tử Văn lập tức cảm giác được sống lưng trở nên lạnh lẽo, lúc trước chính mình đã bị trọng thương, nếu Bạch Phát Ma Nữ này thật sự ra tay thì sợ rằng mình đã sớm vùi thân vào đất. Lúc này hắn không khỏi cảm thán, may mà trước đó "một pháo trúng đích".
Sau khi biết rõ mối thù sâu sắc giữa La Thanh Yên và Sở Vương, Triệu Tử Văn đã quyết định, hắn nhất định phải xử lý tên Sở nhân yêu kia đi.

- Nghe ta nói này La Các chủ, hiện nay chúng ta đang có chung một mối thù, cho nên chúng ta nói chuyện phải giữ hòa khí với nhau.
Triệu Tử Văn nhìn bầu trời càng lúc càng đen rồi cười nói.
La Thanh Yên đảo mắt nhìn lên bầu trời, vẻ mặt nàng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại:
- Ngươi về nghỉ trước đi, ta muốn ở lại ngắm sao.
Triệu Tử Văn sao lại không biết trong lòng La Thanh Yên đang đau đớn nên khó ngủ chứ? Một tiểu cô nương hơn mười tuổi đã phải chứng kiến mẫu thân treo cổ tự vẫn, đả kích thế này người bình thường nào có thể chịu đựng được. Chẳng qua La Thanh Yên thích che dấu không muốn biểu lộ ra bên ngoài, nhưng nổi đau của nàng có ai biết được?
Thì ra Bạch Phát Ma Nữ cũng có những ký ức đau lòng, cũng là loại người đáng thương. Triệu Tử Văn than nhẹ một tiếng rồi biến mất trong đêm tối trong nháy mắt. Lúc này La Thanh Yên vẫn đứng vững trên đỉnh núi không chút sợ hãi, những luồng gió lạnh đang gào thét đập thẳng vào thân thể mềm mại và yếu đuối của nàng.
Khi tên tiểu tặc vô sỉ kia biến mất thì không khí hình như cũng thanh tĩnh trở lại, La Thanh Yên giống như tiên tử, mặt mày như vẽ, áo trắng bồng bềnh, đứng thẳng trên đỉnh núi.
Đột nhiên trong một lùm cỏ dại phát ra những tiếng động sột soạt, La tiên tử cũng không thèm để ý. Đây có lẽ là chim trĩ hay thỏ hoang gì đó, chẳng lẽ một người còn sống lại phải chui vào bên trong bụi cỏ sao? Nhưng trong bụi cỏ lại liên tục phát ra những âm thanh, những động vật nhỏ có thể gây ra những động tĩnh lớn như vậy sao? Khi La Thanh Yên còn đang nghi hoặc thì đột nhiên trong bụi cỏ bay ra rất nhiều những điểm sáng nhỏ nhàn nhạt rồi lóe lên những luồng sáng êm dịu.
Đom đóm đột nhiên bay lên đầy trời giống như những vì sao đang giăng đầy trên kia. Mấy trăm con đom đóm đang phóng thẳng lên bầu trời trước mặt La Thanh Yên lóe ra những luồng sáng lấp lánh. Lúc này La Thanh Yên lại đột nhiên nghe thấy một tiếng ca véo von rất dễ nghe:
- Ánh đèn buồn chia ly đứng cô đơn bên cửa sổ.
Ta đứng sau cửa vờ như em vẫn chưa ra đi.
Đất cũ như quay về, trăng sáng càng trở nên tịch mịch.
Nữa đêm thanh tĩnh ánh đèn mờ vẫn không đành lòng chê trách ta.
Bình rượu lưu lạc khó uống cạn cuộc du chân trời.
Em đi rồi, rượu ấm ngày xưa, ta võ vàng nổi nhớ.
Nước chảy về đông, thời gian sao gấp gáp
Hoa chỉ nở một lần mà ta chẳng kịp ngắm nhìn
Là ai đang dùng tỳ bà đàn một bản đông phong phá
Năm tháng tuổi thơ lộ ra trên bức tường xưa cũ
Nhớ ngày xưa khi đôi ta còn bé,
Mà nay nghe tiếng tỳ bà văng vẳng em còn nhớ ta không?
Ai đang dùng tỳ bà hát lên bài đông phong phá,
Lá Phong đã nhuộm vàng kỷ niệm, anh có thể nhìn thấy
Con đường xưa ngoài hàng rào anh từng nắm tay em qua,
Năm tháng đã hoang tàn, đến lúc chia tay sao vẫn quá lặng lẽ.
(Bài hát cổ của Trung Quốc tên là Đông Phong Phá.)
Giai điệu nhẹ nhàng, làn điệu cổ điển và u nhã, như dòng nước nhỏ chảy róc rách qua khe núi, như những hạt mưa mát thấm đẫm mầm non. Bài hát bao phủ cả khoảng không, mấy trăm con đom đóm giống như nghe thấy khúc ca tuyệt vời này và không muốn bay đi. Chúng vẫn bay lượn trên khoảng không trước gương mặt xinh đẹp của La Thanh Yên. Những luồng sáng nhàn nhạt chiếu lên làm rực rỡ gương mặt trắng bóng của La tiên tử, giống như làm nổi bật hai gò má trái đào đỏ hồng, làm cho cái cổ trắng nõn thêm thon dài, thân thể thêm uyển chuyển. Vẻ đẹp của La tiên tử lúc này kinh động lòng người, sinh ra cảm giác hoa nhường nguyệt thẹn.
Những đom đóm đang bay khắp trời giống như cảm giác được nổi lòng La tiên tử, làm nàng phải hướng về phía giọng ca tuyệt vời giống như đang đi theo gió nhẹ, như say như dại.
- Ánh đèn buồn chia ly đứng cô đơn bên cửa sổ.
Ta đứng sau cửa vờ như em vẫn chưa ra đi.
Đất cũ như quay về, trăng sáng càng trở nên tịch mịch.
Nữa đêm thanh tĩnh ánh đèn mờ vẫn không đành lòng chê trách ta.
...
Lời ca tuyệt vời, đom đóm lại phủ đầy khoảng không rồi tất cả lại tản ra, La Thanh Yên chưa từng cảm nhận được cảnh sắc lãng mạn và tuyệt đẹp thế này bao giờ.
Lúc này trong bụi cỏ có một bóng người bước ra, dưới ánh sáng le lói của đom đóm lộ ra một gương mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng. Miệng hắn đang cất tiếng ca động lòng người, đang chậm rãi tiến về phía La tiên tử.