Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 236: Khổng tước đồ

- Triệu đại nhân nói rất đúng! Đại Kinh ta chính là muốn đạp phá lều trại người Hung Nô, uống nước sông Hung Nô!
Tô Thức kích động tới mức nét mặt già nua đỏ bừng, cao giọng nói.
Hoài Vương bội phục nhìn Triệu đại nhân, không bao giờ dám hoài nghi thực lực của hắn nữa. Hắn tuyệt đối có thể đảm nhiệm vị trí Tể tướng Đại Kinh!
Chỉ một câu nói này của Triệu Tử Văn đã gây nên kích động rất mạnh, văn võ bá quan nghe thấy đều nhiệt huyết sôi trào.
- Hung Nô man di đã giết vô số con dân Đại Kinh ta, sao chúng ta có thể nghênh đón bọn chúng? Đại Kinh ta tuyệt không phái một người đón chào!
Tô Thức đột nhiên bước ra khỏi hàng nói:
- Lão thần Tô Đông Pha, tán thành Triệu đại nhân!
- Lão thần Tần Quán, tán thành Triệu đại nhân!
- Lão thần Lý Cách Phi, tán thành Triệu đại nhân!
Vô số đại thần liên tục bước ra, kích động ôm quyền nói với lão Hoàng đế, còn An Vương lúc này sắc mặt xanh mét. Hơn một nửa đại thần trong điện lúc này đều tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Triệu đại nhân, mà mỗi lời của Triệu đại nhân nói đều như châu ngọc, không có sơ hở nào để tóm lấy phản bác cả.
Nếu cứ tiếp tục kiên trì nghênh đón đại quân Hung Nô, như vậy chẳng khác gì phản tặc. An Vương đành phải cắn răng, đôi mắt lóe lên lạnh lẽo nhìn long trụ sống động trong đại điện, cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa...
Lão Hoàng đế híp mắt lại nhếch miệng cười, khẽ gật đầu với Triệu Tử Văn. Quần thần trên điện đều liên tiếp biểu lộ ý kiến, gần như tất cả mọi người đều ủng hộ Triệu đại nhân.
- An Kiền, nghĩ chỉ!
Hoàng đế khẽ mỉm cười nói:
- Dụ Hung Nô sứ giả, ngươi đến triều bái Đại Kinh trẫm, cần phải giữ nghiêm luật pháp Đại Kinh. Nếu phạm thiên uy Đại Kinh ta, trẫm tuyệt không tha! Khâm thử!
Lời này của lão Hoàng đế uyển chuyển cảnh cáo đại quân Hung Nô không được diễu võ dương oai, tự nhiên cũng ám chỉ sẽ không đi nghênh đón đàn man di này, cứ tự mình đến đây, không đến thì cút đi!
- Hoàng thượng anh minh!
Triệu Tử Văn cười ha hả, nịnh bợ nói. Các đại thần cũng là lập tức hô to nói theo, mà An Vương thì nghiến răng nghiến lợi không lên tiếng. Lần trước thắng Triệu đại nhân một bậc, hôm nay lại thua hoàn toàn, có thể thấy được Triệu đại nhân này tiến bộ cực nhanh.
Xem ra thư đồng này cũng không phải hư danh, phải phải trước tiên đối phó hắn. Đôi mắt An Vương ẩn hiện sát khí, trong lòng cười lạnh nói.
- Triệu ái khanh nói những câu chân lý, nên thưởng! Hiện giờ Triệu ái khanh mới nhậm chức Tể tướng Đại Kinh, trẫm lo lắng khanh làm việc không tiện, giờ trẫm ban cho khanh một tấm kim bài tùy thân của trẫm. Có tấm kim bài này, khanh có thể ự do xuất nhập hoàng cung!
Lão Hoàng đế vuốt chòm râu dài cười nói.
Vừa nói xong An công công đã cầm kim bàn đưa tới. Triệu Tử Văn nhận lấy, thấy giống như đúc so với kim bài lần trước Điền Hổ cầm, trên kim bài đều điêu khắc vô trảo kim long (rồng vàng không móng vuốt).
Có kim bài đương nhiên dễ làm việc, Triệu Tử Văn cười hì hì quỳ một gối nói:
- Tạ ơn Hoàng thượng ban ân!

Lão Hoàng đế mỉm cười gật gật đầu. . . . . .
Văn võ bá quan giật mình không nhẹ. Kim long bài này chỉ có những người lập được công lớn mới có vinh dự được nhận. Triệu đại nhân này vừa mới nhậm chức mà Hoàng thượng liền ban cho kim bài, có thể thấy được Hoàng thượng rất sủng ái Tể tướng đại nhân. Bọn họ đều suy nghĩ phải làm sao nịnh bợ Triệu đại nhân này cho tốt.
Đôi mắt An Vương đảo qua đảo lại vẻ bất an. Y cảm thấy thư đồng của Hạ phủ này cũng không hề đơn giản như tưởng tượng, nhưng lại không hề điều tra được tin tức gì về hắn. Tục truyền Triệu đại nhân này võ công phi phàm, chẳng lẽ là... An Vương lại lắc đầu, một người sao có thể đồng thời có hai tầng thân phận, hơn nữa này hai tầng thân phận này đều cực kỳ quan trọng đối với Đại Kinh? Không thể cùng xuất hiện trên một người được!
- Khụ khụ. . . . . . .
Lão Hoàng đế nhiễm phong hàn còn chưa khỏe, lại liên tục ho khan vài tiếng. . . . . . .
An công công vội vàng ngầm hiểu cao giọng nói:
- Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!
Văn võ bá quan đều lén liếc An Vương gia, bởi vì người khải tấu luôn là An Vương, cũng không biết y còn việc gì không. Dù sao cũng chẳng ai muốn ở mãi trong cung vàng điện ngọc nặng nề, đầy áp lực này, bãi triều càng sớm càng tốt. Trong lòng mọi người đều hy vọng An Vương sẽ không tìm ra việc gì nữa.
An công công khiếp nhược liếc nhìn An Vương, thấy y hồi lâu không nói gì mới thầm thở phào một hơi, nói:
- Bãi triều. . . . . .
Lão Hoàng đế mỉm cười gật đầu liếc nhìn Triệu Tử Văn, sau đó chậm rãi loạng choạng đi vào trong điện. Bước chân lão hỗn loạn vô lực, tình hình thân thể càng ngày càng suy yếu. Triệu Tử Văn nhìn thấy cũng phải âm thầm thở dài. Lão Hoàng đế này quả thật không còn bao nhiêu thời gian...
Ra khỏi đại điện, hơn mười vị đại thần đuổi theo Triệu Tử Văn, nói:
- Triệu đại nhân, Triệu đại nhân, không biết đại nhân có ở trong phủ hay không? Hôm nay chúng tôi muốn tới thăm hỏi đại nhân!
- Ồ, thôi, không không...
Triệu Tử Văn nhìn hơn mười vị quan viên nhao nhao tới hỏi, trán lập tức toát mồ hôi lạnh ròng ròng, liền cười ha hả nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Triệu đại nhân, mau lên xe ngựa đi!
Tô Thức đã sớm lên xe ngựa ở ngoài cửa hoàng thành, phất tay nói với Triệu Tử Văn.
Đám đại thần vây quanh người Triệu Tử Văn, không ngừng diễn thuyết bên tai hắn. Triệu đại nhân nghe mà đầu óc choáng váng, thấy Tô Thức giải vây cho mình, lập tức như thể tìm được cứu tinh, vội vàng nói với các vị đại thần:
- Ta còn có việc, cáo từ các vị đại nhân!
Triệu đại nhân nhoáng một cái đã lao vào trong xe ngựa của Tô Đông Pha, sau đó nhìn đám đại thần như lang như hổ, căm giận nhỏ giọng mắng:
- Một đám lằng nhằng!
Tô Thức coi như không biết Triệu Tử Văn mắng gì, nói phu xe điều khiển xe ngựa trở về phủ.
Dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lóc cóc. Sau trận khẩu chiến trên triều đình, Triệu Tử Văn cũng cảm giác hơi mệt mỏi, liền dựa lưng ra phía sau, bắt đầu ngủ...

Tô Thức cười khổ một tiếng, không quấy nhiễu hắn, mà khiến phu xe thả chậm tốc độ, để tránh tiếng vó ngựa quấy rầy thanh mộng của Triệu tiểu ca.
- Triệu tiểu ca, tỉnh tỉnh!
Tô Thức nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Triệu Tử Văn.
- A?
Triệu Tử Văn chậm rãi mở to mắt, đập vào mặt chính là khuôn mặt tang thương của Tô đại nhân. Hắn lập tức ý thức được vừa rồi mình đã ngủ trên xe, liền duỗi thẳng lưng, cười ha hả nói:
- Tô đại nhân, tới rồi sao?
Tô đại nhân cười khổ một tiếng nói:
- Đến rồi, tuy nhiên. . . . . . Tốt nhất là ngươi tự mình xem đi!
Triệu Tử Văn nghi hoặc vội vàng vén rèm xe lên, chỉ thấy bên ngoài Triệu phủ đang đứng kín người. Hơn mười vị quan viên đang kiên nhẫn chờ ở ngoài phủ, tay còn cầm những lễ vật to, nhỏ đủ loại, vừa nhìn là biết tới thăm hỏi.
- Sao bọn họ còn nhanh hơn chúng ta vậy?
Triệu Tử Văn ngạc nhiên hỏi. Hắn nhớ rõ là xe ngựa của mình đi trước mấy đại thần kia, vậy mà hiện giờ họ đã tay cầm quà chờ sẵn ở cửa phủ. Chẳng lẽ thời đại này còn có phương tiện nhanh hơn cả xe ngựa sao?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tử Văn, Tô Thức vuốt chòm râu cười nói:
- Triệu tiểu huynh, vừa rồi ngươi ngủ say, ta sợ tiếng vó ngựa quấy nhiễu ngươi, cho nên bảo phu xe chậm tốc độ lại...
Thì ra là thế, Triệu Tử Văn bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng rất cảm kích Tô Thức dốc lòng chiếu cố, khẽ cười nói:
- Đa tạ Tô đại nhân, tuy nhiên ta trở về như thế nào bây giờ?
Ở đây là khu vực hoàng thành, cách xa khu phố xá sầm uất, phần lớn là phủ đệ của các quan chức thượng lưu quyền quý. Các đại thần này đứng ngoài phủ Tể tướng, chậm chạp không chịu rời đi, mà xe ngựa của Tô Đông Pha cách bọn họ không xa, phố phường thì vắng vẻ, chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra xe ngựa này, nói không chừng liền phát hiện bọn họ.
Tô Thức biết Triệu Tử Văn là một người không thích khuôn sáo, tự nhiên là không muốn ứng phó với mấy đại thần tới thăm hỏi kia. Tô Thức cân nhắc sau một lúc lâu mới nói:
- Không bằng Triệu tiểu ca đi tới phủ ta chơi một lúc...
- Cũng tốt!
Triệu Tử Văn gật gật đầu nói:
- Vậy quấy rầy Tô đại nhân.
Tô Thức liền dẫn hắn lặng lẽ xuống xe ngựa, tiến vào phủ Thái sư gần phủ Tể tướng. Đám đại thần đều đang tập trung chú ý vào trong phủ Tể tướng, tự nhiên không nhìn thấy bóng dáng hai người.
Tuy rằng phủ đệ của Thái sư khá to lớn nhưng cũng không rườm rà, toàn phủ có vẻ vô cùng đơn giản.
Triệu Tử Văn đi qua ba tòa trạch viện, qua một hòn giả sơn có nước chảy, đi vào trong phủ Thái sư. Phủ Thái sư này còn vắng lặng hơn cả đường phố hoàng thành, chỉ có hai, ba nha, gia đinh. Cả phủ đệ to lớn có vẻ rất trống trải...
Hắn và Tô Thức vừa mới ngồi vào trong sảnh, nha hoàn lập tức dâng trà thơm. Ánh mắt của Triệu Tử Văn liền bị bức khổng tước đồ (khổng tước = chim công) trên tường hấp dẫn.
Khổng tước đồ dài chừng hai trượng cao chừng bảy thước, trong hình là một con khổng tước đang đứng bên bụi hoa. Khổng tước xòe lẽ ra phải đầy hoa lệ, tuy nhiên trong đôi mắt khổng tước lại toát ra thần thái ngoan dịu, đáng yêu. Bút pháp và cách dùng màu trong bức tranh đều xứng là hạng nhất, chỉ có điều trong lòng họa sĩ không có hào khí, không thể vẽ được sự hoa lệ của khổng tước xòe đuôi.
Tô Thức khẽ nhấp một ngụm trà thơm, cười nói:
- Xem ra Triệu tiểu ca có hứng thú với bức khổng tước đồ này, có thể bình luận một chút được không?
Hiện tại Triệu Tử Văn đang đợi đám đại thần kia rời đi, dù sao cũng đang nhàn nhã vô sự, coi như giết thời gian đi. Hắn chỉ vào tranh nói:
- Bụi hoa trong bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ, từng đường nét dịu dàng mượt mà, mà khổng tước xòe đuôi hạ bút tùy ý, nét bút lưu loát không kềm chế được, không có một khí thế uy nghiêm. Ta nghĩ họa sĩ không nắm được điểm này, cho nên bức tranh này là do nữ tử vẽ.