Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 228: Hoài Vương tới chơi

- Đừng nhúc nhích!
Hạ Vũ Tình đứng ngay bên hắn, thấy hành động của hắn như thế thì vội vàng hô lên rồi lấy một cái khăn lụa ra, dịu dàng lau tro bụi trên mặt hắn.
Nhìn Đại tiểu thư ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt như tranh vẽ, bộ dạng hiền thục mà Triệu Tử Văn tâm thần rung động. Nếu không có Hạ Văn Đăng chết tiệt ở đây lúc này, chắc hắn phải lôi kéo Đại tiểu thư đi ôn tồn thân mật một phen. "Cái đồ bóng đèn chết tiệt!" Trong lòng hắn oán hận, thầm mắng một câu.
Hạ Văn Đăng nói với vẻ vui sướng khi người ta gặp họa:
- Ai bảo ngươi thích đi cửa sau cơ, ha ha.
Hạ Bình cũng bịt cái miệng nhỏ nhắn, cười cười run hết cả người. Thấy hắn mặt xám mày tro, bộ dáng quái dị, Đại tiểu thư cũng không nhịn được nữa, yêu kiều cười khúc khích. Triệu Tử Văn căm giận bất bình nhìn ba người đang vui sướng khi thấy người ta gặp họa. Hôm nay hắn tới đây là muốn ổn định nhà cửa ở kinh thành. Dù sao ở lâu ở thư viện cũng không hẳn là tốt.
Sau khi cười chán rồi, bốn người mới chậm rãi đi xem xét xung quanh.
- Oa, cái vườn thật là lớn!
Hạ Bình kêu lên một tiếng, làm cả ba người còn lại đều sực tỉnh. Triệu Tử Văn là người đầu tiên tỉnh táo lại, vội vàng vòng qua các lầu các từ cửa sau nhìn lại.
Trước mặt hắn là một cái hoa viên thật to, chừng phân nửa bãi bóng. Bốn phía là ngói xanh đá đỏ, tường vây cao cao, liếc mắt một cái trông không thấy hết được. Trong hoa viên, bồn hoa đình tạ, cầu nhỏ nước chảy, cái gì cần có đều có cả, có điều là do nhiều năm không có người tu bổ, sớm thành cảnh hoa lá thưa thớt, cỏ dại khắp nơi, chỉ có tiếng suối chảy róc rách, làm xúc động tâm trạng người ta.
- Phủ đệ thật là lớn!
Hạ Văn Đăng không kìm nổi phải tán dương, lại ngạc nhiên thư đồng này chẳng lẽ thật sự là một bước lên mây, đã trở thành Tể tướng của Đại Kinh rồi sao?
Hạ Vũ Tình nhìn Triệu Tử Văn, hé miệng cười duyên, nói:
- Tể tướng đại nhân, chàng thật là không có gạt chúng ta!
Đây mới là hậu hoa viên. Phía trước còn rất nhiều nội trạch, tiền thính, sương phòng, hoa viên phía trước. Thực sự là một phủ đệ cao cấp không hơn không kém. Trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi thầm vui vẻ. Dù sao có một cái nhà ở kinh thành thì vẫn tốt hơn. Chờ sau khí gió êm sóng lặng, đưa Lăng Nhi và Bảo Nhi đến kinh thành, hưởng thụ "Tề nhân chi phúc", chậc chậc, cuộc sống thật là hạnh phúc nha.
- Tử Văn, chàng đang nghĩ cái gì đấy?
Hạ Vũ Tình thấy Tể tướng đại nhân này đang nhếch môi cười dâm đãng thì cũng không đoán ra được là hắn đang suy nghĩ đến chuyện hạ lưu gì. Khuôn mặt nàng hồng lên, hờn dỗi.
Triệu Tử Văn đang còn chìm đắm trong tâm tư mộng mị, nghe thấy câu hỏi của Đại tiểu thư thì buột mồm nói theo bản năng:
- A, song phi!
- Song phi?
Hạ Bình nghiêng nghiêng cái đầu, chu miệng ra nói:
- Tử Văn, huynh lại muốn song túc song phi (hai chân đều đá hai cái) với ai đấy?
Đại tiểu thư oán trách lườm Triệu Tể tướng một cái. Đã là Tể tướng của một quốc gia rồi mà còn băn khoăn tư tình nhi nữ nữa.

Cũng may là Đại tiểu thư không biết. Triệu Tử Văn len lét vuốt mồ hôi trên trán. Vừa rồi hắn ao ước đồng loạt đẩy nhã cả tiểu thư và thư đồng, một người đầy đặn quyến rũ, một người xinh đẹp động lòng. Ôi, giấc mộng thật là vĩ đại làm sao!
Hạ Văn Đăng đang thưởng thức cảnh đẹp trong phủ Tể tướng xung quanh, nghe thấy hai chữ "song phi" này thì khinh thường lườm hắn. Y và Triệu Tử Văn đã tiếp xúc lâu ngày, đương nhiên là hiểu được ý tứ hai chữ "song phi", trong lòng căm giận. Hắn mà là Tể tướng thì nữ tử Đại Kinh coi như gặp họa lớn rồi.
"Khụ khụ", Triệu Tử Văn nhìn đến Hạ Văn Đăng đang đứng cạnh thì cũng không dám trêu ghẹo hai vị tiểu thư này quá đáng, chuyển giọng nói:
- Chúng ta đi xem tiền thính và sương phòng đi xem thế nào. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ chuyển từ thư viện đến đây ở.
Hạ Bình lập tức lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình, hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Tiểu thư, chúng ta đi chọn sương phòng đi.
- Phủ đệ này đã bỏ hoang nhiều năm, còn cần phải quét tước lại nữa.
Triệu Tử Văn đánh tan cả sự hưng phấn của hai nàng, cười khổ nói. Lúc trước Tô Thức cũng có nói cho hắn biết là Hoàng thượng sẽ ban phủ Tể tướng cho hắn. Hơn nữa, lão cũng nói là phủ Tể tướng này đã để không nhiều năm, bảo hắn đưa vài hạ nhân tới quét tước dọn dẹp đi đã. Nhưng Triệu Tử Văn không phải là người thích được hầu hạ, cũng không định sẽ tuyển nha hoàn với gia đinh cho nên mới quyết định hôm nay mang theo ba người này đến đây quét tước luôn.
- Hay cho cái thằng ranh nhà ngươi! Hóa ra là lừa chúng ta tới đây, thay ngươi quét tước phủ đệ. Ta muốn bóp chết ngươi!
Hạ Văn Đăng còn chưa ngủ đã giấc, mắt nhắm mắt mở quầng thâm, rống giận lao về phía trước đánh hắn.
- Văn Đăng, đây là phủ đệ của Tử Văn. Giờ không có nha hoàn. Đương nhiên là mấy chuyện quét tước dọn dẹp là chúng ta làm rồi. Cũng không thể quá cố kỵ được, cứ tùy tiện đi.
Hạ Vũ Tình giải thích hộ Triệu Tử Văn.
Hạ Văn Đăng nhếch mép lên nói:
- Tỷ tỷ đó, tỷ còn chưa vào đến cửa Triệu gia, làm sao mà cánh tay đã hướng ra ngoài rồi hả?
Trong lòng Hạ Vũ Tình đã sớm nhận định mình là con gái đã xuất giá, Triệu Tử Văn là tướng công của mình. Phủ đệ này thì cũng là phủ đệ của nàng. Nghe Văn Đăng nói thế thì dường như bị người ta vạch trần tâm tư, mặt cười đỏ lên đuổi theo Hạ Văn Đăng, không kiềm nổi xấu hổ mắng:
- Đáng đánh đòn!
Hạ Bình nhìn thiếu gia và tiểu thư đang truy đuổi nhau mà cười khanh khách rất vui vẻ. Bởi vì những sát khí vô tận cứ theo đuổi khiến cho mỗi ngày của nàng đều như trong cơn ác mộng, nên nàng cũng muốn có một mái nhà thật sự, ở đó Triệu Tử Văn có thể vĩnh viễn bảo hộ được nàng. Hôm nay có thể đến phủ Tể tướng này, có thể nói là việc mà nàng thấy vui nhất.
Tô Thức nói đây là khu phủ đệ cấp cao, quả thật là không nói dối. Tòa nhà này có diện tích rộng lớn, thiết kế và bài trí hoa lệ, lầu các tầng tầng lớp lớp, hoa viên lớn nhỏ có tận ba cái, ngoại trừ hoa viên phía trước và hậu hoa viên, ở trong nội trạch còn có một cái hoa viên nho nhỏ, chuyên là nơi những người thân thiết nhất trong gia đình thưởng ngoạn. Bốn người đứng giữa phủ viện rộng thùng thình mà ngẩn ngơ say sưa.
Bốn người đi từ cửa sau về phía trước, tới phía trước rồi chỉ thấy đình viện thật sâu, hàng hiên trống trải, so với cửa sau thì khác nhau một trời một vực. Từ trong đại môn đi ra, bốn người vừa bước lên phía trước thì đã thấy ngẩn ngơ. Hóa ra nơi đây đối diện với hoàng thành, có thể nhìn thấy cung điện liên miên nối tiếp ở bên trong hoàng thành, còn nhìn thấy được cả điện Thái Hòa uy vũ đứng sừng sững trước mắt nữa.
Triệu Tử Văn quay đầu nhìn lại gia môn của mình thì thấy cửa chính thật to sơn son, xà ngang rộng lớn có thể song song đi vào được năm cỗ kiệu, phía trên treo cao hai chữ TRIỆU PHỦ, hai con sư tử bằng đá chạm khắc tinh tế cao đến đầu người thật đứng ở hai bên, thật là uy vũ.
- Đại tiểu thư, nhà của chúng ta thế nào?
Triệu Tử Văn nhìn Đại tiểu thư vừa giật mình, cười ha hả hỏi.

Hạ Bình hưng phấn gật đầu nói chen vào:
- Tử Văn, nhà của chúng ta thật lớn! So với Hạ phủ ở Hàng Châu còn lớn hơn gấp hai ba lần nữa đó.
"Nhà của chúng ta", Hạ Vũ Tình nghe mà mặt mũi đỏ bừng, nhưng ý thức được ba chữ "Đại tiểu thư" của hắn thì xấu hổ giậm mạnh chân nói:
- Chàng đã là quan chức của Đại Kinh rồi, sao lại còn gọi thiếp là Đại tiểu thư nữa. Về sau không cho chàng kêu như vậy nữa.
Triệu Tử Văn cười cợt nhả, khẽ nói bên tai nàng:
- Thư đồng chinh phục Đại tiểu thư, chậc chậc, thật là kích thích a!
- Chàng......
Đại tiểu thư mặt như lửa đốt, hai vành tai trong suốt cũng hồng cả lên, xấu hổ vô cùng giậm mạnh chân nói:
- Chàng là đồ tồi!
Đại tiểu thư càng nghĩ lại càng xấu hổ, không nói tiếp được nữa, xoay người chạy vào trong đại sảnh.
- Tử Văn, huynh lại ức hiếp tiểu thư.
Hạ Bình hờn dỗi nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hạ Văn Đăng đối với thư đồng vô sỉ này, mà không, giờ phải nói là Tể tướng vô sỉ này, không còn gì để nói nữa, liếc mắt khinh thường, bỏ vào trong hoa viên thưởng thức cảnh đẹp của phủ Tể tướng, cũng coi như kiếm cớ để trốn việc.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ phía trước cửa chính. Triệu Tử Văn vừa đang định nói chuyện thì đã thấy bên ngoài có một người đi vào. Nam tử này khuôn mặt thô ráp, cương nghị, quần áo bằng gấm màu vàng, long hành hổ bộ, vô cùng uy nghiêm. Theo sau ông ta là mấy tên tùy tùng thị vệ, đều y phục bình thường nai nịt đơn giản, đi theo sát phía sau.
Đây là vị khách đầu tiên đến thăm? Triệu Tử Văn sửng sốt một lúc rồi vội vàng tươi cười tiến ra nghênh đón, nói:
- Hoài Vương gia, sao ngài lại tới đây?
Hoài Vương lại dường như không nghe thấy lời hắn nói, nhìn hắn mà như không thấy người, ánh mắt thẳng tăm tắp chăm chú nhìn về phía sau hắn. Một lúc sau mới mở miệng cười nói với Triệu Tử Văn:
- Bản vương ở trong phủ nghe thấy phủ này có động tĩnh cho nên mới tới thăm Triệu đại nhân.
Triệu Tử Văn hơi nao nao, lập tức hiểu được Hoài Vương chắc chắn là biết thân phận của Hạ Bình. Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, không biết vì sao mà Hoài Vương này cũng biết, cũng lo lắng ông ta có thể hạ độc thủ với Hạ Bình, nhưng trên mặt vẫn không hề đổi sắc, cười nói:
- Phủ đệ của Hoài Vương cũng ở đây ư?
Hắn chỉ biết phủ của Lý Cách Phi và Tô Thức ở hai bên phủ của hắn, chỉ cách một bức tường, không biết là phủ của Hoài Vương cũng ở ngay gần đây.
Hoài Vương không kìm nổi lén đánh giá nàng công chúa Đại Kinh nhiều gian nan này. Nhưng ông ta cũng không dám nhìn nhiều, để người khác khỏi sinh nghi, quay đầu cười nói với Triệu Tử Văn:
- Phủ đệ của bản vương đối diện với phủ này.
Hạ Bình căng thẳng nắm góc áo, rất sợ Hoài Vương này có sát ý với nàng, đột nhiên lại hạ sát thủ, vội vàng tránh né phía sau Triệu Tể tướng, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Triệu Tử Văn mỉm cười với Hạ Bình, bàn tay to nắm chặt bàn tay thon thả của nàng, ra vẻ kinh ngạc nói với Hoài Vương:
- Hóa ra là phủ của Vương gia ở đối diện. Vậy sau này phải nhờ Vương gia chiếu cố nhiều hơn rồi!
Hoài Vương không còn nhìn Hạ Bình nhiều nữa. Dù sao thân phận của nàng hiện giờ không ai dám công khai. Đó chính là vấn đề danh dự trăm năm của hoàng thất Đại Kinh. Hoài Vương là người hiểu lý lẽ. Đây là hậu quả của việc lão Hoàng đế phong lưu, mà Hạ Bình thì là người vô tội nhất trong chuyện này, hiện giờ lại chịu đựng nỗi đau khổ như thế, Hoài Vương trong lòng có chút thương xót nàng, ánh mắt không dấu nổi vẻ từ ái.
Bắt gặp thần sắc này của Hoài Vương, Triệu Tử Văn mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng còn may là Hoài Vương này lòng dạ rộng lớn, hiểu được lý lẽ, không có tâm địa ác độc như An Vương, bằng không, đồng thời đối địch với cả hai vị Vương gia thì thật sự là kẻ địch bốn phía.