Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 226: Tiếp chỉ

- Thiếu Du, trước hết chúng ta hãy đưa Nghiêm huynh về Nghiêm phủ đi đã. Hoàng thượng sẽ hạ chỉ để xử lý việc này.
Tô Đông Pha biết rõ tâm tư Hoàng đế. Hoàng đế nhất thời bi phẫn, trực tiếp bãi triều. Sau khi tỉnh táo lại sẽ lập tức xử lý việc này ngay. Hoàng thượng chắc là sẽ hậu táng thật tốt cho Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân.
Tần Quán lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy thi thể Nghiêm đại nhân, cất bước trầm trọng bước ra khỏi đại điện.
Đối với việc Nghiêm đại nhân lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân mình, văn võ bá quan vô cùng khâm phục, đều đứng phía sau, muốn tiễn đưa Nghiêm đại nhân một đoạn đường. An Vương cũng đi theo phía sau bọn họ, giả bộ nức nở nước mắt nói:
- Nghiêm đại nhân, là Tiểu Vương hiểu lầm ngươi.
Vương gia đã đi cùng thì đương nhiên phe phái của y cũng từng người từng người bước theo sau. Vẻ mặt An Vương bi thiết, nhưng văn võ bá quan còn ai không biết tính tình của y chứ? Y là kẻ đầu sỏ gây ra, đã gián tiếp giết chết Nghiêm đại nhân giờ lại còn giả bộ thương tiếc ông. Bộ dạng như thế càng khiến bọn người Tô Thức căm hận đến tận xương tủy, hận không thể hợp nhau lại quần công táng cho y một trận
Hoài Vương cũng dẫn đầu mấy quan viên theo phe mình đi theo phía sau Tô Thái sư. Hoài Vương rất bội phục Nghiêm đại nhân đã dám lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch. Nếu như Đại Kinh có thêm nhiều vị quan viên thanh liêm ái quốc như thế thì cần gì phải lo việc bàn triều chính không xong hay dân tâm loạn lạc. Hoài Vương nhìn An Vương đã vu hãm hại chết Nghiêm đại nhân lại còn giả bộ từ bi, mèo khóc chuột mà hừ một tiếng khinh thường.
Văn võ bá quan theo trình tự đi trong hoàng thành. Một đội ngũ thật dài như dãy núi uốn lượn, kéo dài từ hoàng thành cho tới bên ngoài Nghiêm phủ.
Triệu Tử Văn đánh tan được âm mưu đào rỗng quốc khố của An Vương. Lão Hoàng đế lại phái Binh bộ Thượng thư Hứa đại nhân đi giám thị việc xây dựng Trường Thành, khiến cho An Vương bị tổn thất mất một tay trợ thủ đắc lực. Vốn tưởng rằng hôm nay chính là toàn thắng, thu hoạch lớn. Không ngờ là An Vương còn lưu lại sự chuẩn bị sau này, vu hãm Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân biển thủ kho ngân, hạ nhục sự trong sạch của ông, bức con người cao thượng như ông phải lao đầu vào cột mà chết, khiến cho Hoàng đế cũng tổn thất một cận thần trung thành. Cứ như thế, trận giao phong hôm nay, về cơ bản là An Vương được lợi hơn một bậc.
Sự đấu tranh gay gắt trong triều đình, ngươi lừa ta gạt, Triệu Tử Văn lần đầu tiên được trải qua. Hôm nay hắn bại bởi An Vương, cũng không cảm thấy uể oải. Nếu không có thất bại thì sao có thể nói đến thành công? Chỉ có thể qua sự khổ luyện thì mới có thể là người chiến thắng cuối cùng.
"An Vương, cuộc chiến giữa chúng ta, hiện giờ mới chính thức bắt đầu." Triệu Tử Văn đứng cuối cùng trong hàng ngũ, nhìn về phía đội ngũ thật dài xa xa, lạnh lùng nói. Một khí phách uy nghiêm toát ra từ trên người hắn, bao phủ cả hoàng thành, rất lâu vẫn chưa tiêu tán.
Trong đại sảnh Nghiêm phủ, lụa trắng giăng khắp nơi. Một quan tài bằng gỗ đàn hương để ngay giữa trung tâm đại sảnh. Xung quanh quan tài là các văn võ bá quan, biểu tình ai nấy đều thê lương và bi thương, không cần nghĩ cũng biết rất nhiều người là đóng kịch làm ra vẻ, nhất là An Vương khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa kia, quả thực là có thể lĩnh giải Oscar được.
Gió nổi mây phun, sóng ngầm bắt đầu vận động, đa số những quan viên ở kinh thành vì để đảm bảo sự bình an của người nhà, đều muốn con cái rời xa kinh thành. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Lý Dịch An lại ở lại Hàng Châu. Đương nhiên lúc này Tần Quán và Tô Thức cũng không có thân nhân nào ở kinh thành cả, họ đều để người nhà rời khỏi Hàm Đan nhiều nguy hiểm. Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân thì lại càng như thế. Có điều Tô Thức thì tốt xấu gì cũng còn có một cháu gái là Tô Tiểu Muội ở lại làm bạn. Còn trong phủ của Nghiêm đại nhân thì chỉ có nha hoàn và gia đinh.
Có thể thấy được thảm trạng thê lương của Nghiêm phủ, không có người nào đốt giấy tiền và để tang cho ông. Càng đáng giận hơn nữa là, đa số nha hoàn và gia đinh nghe nói lão gia đã chết thì lại tranh thủ cơ hội vơ vét tài vật trong phủ rồi thu thập hành lý rời đi. Đã vậy còn rêu rao thêm một câu rằng Nghiêm đại nhân sinh hoạt cần kiệm, đơn giản, bọn họ đều mang ấm ức mà đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Triệu Tử Văn đứng ở một góc trong đại sảnh, không ai chú ý đến hắn cả. Hắn vẫn đi theo mọi người, chỉ là muốn đưa tiễn Nghiêm lão thanh liêm và cao thượng này. Hắn còn cảm thấy rất có lỗi với Nghiêm đại nhân. Dù sao một người ngày thường túc trí đa mưu như hắn mà không thể vãn hồi được thế cục thất bại hôm nay thì cũng thật đáng buồn.
- Triệu tiểu ca, sao ngươi cũng đi theo à?
Tô Thức hai mắt đẫm lệ chú ý tới Triệu Tử Văn đứng một góc, đi đến bên cạnh hắn, hỏi.

Triệu Tử Văn thần sắc bi thương. Dù sao hắn cũng không cứu được Nghiêm đại nhân này, than nhẹ một tiếng, nói:
- Ta tới đưa tiễn Nghiêm đại nhân một đoạn đường.
Tô Thức đoán được tâm tư của Triệu tướng quân, lắc đầu nói:
- Lúc đó An Vương đột nhiên bộc lộ âm mưu. Dù cho là ai cũng không thể phản ứng kịp thời được. Chưa nói tới chuyện Triệu tiểu ca không chút chức tước trong triều, mà nhân chứng vật chứng cũng đều ở đó cả. Ngươi cứu sao được Nghiêm huynh nữa.
Triệu Tử Văn cười khổ, thật sự là hắn không quan không tước, đứng ra đảm bảo là không có khả năng rồi. Để giải vây cho Nghiêm đại nhân thì cần phải đưa ra chứng cớ. Hắn thì đang ở trên triều đình trong khi nhân chứng vật chứng của An Vương đều đã chuẩn bị đủ cả rồi. Hắn đi đâu tìm chứng cớ bây giờ? Hắn vốn định để sau khi Hoàng thượng tạm thời giam giữ Nghiêm đại nhân lại thì hắn sẽ đi tìm chứng cớ để giúp ông biện bác. Nhưng không ngờ rằng Nghiêm đại nhân lại cương quyết đến như thế.
Tô Đông Pha tạm dừng một lúc lâu sau ánh mắt toát ra sát ý lạnh lẽo, nhìn về phía An Vương, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ hận có kẻ tiểu nhân âm hiểm, quá mức đê tiện!
Giờ Nghiêm đại nhân đã chết rồi. An Vương này còn giả bộ đến đây làm bộ làm tịch, chính là muốn để ông chết không nhắm mắt được. Có thể thấy được sự âm độc của y ở đây không ai có thể so sánh được. Những quan viên đứng đấy nhìn An Vương khóc lóc rơi lệ mà đều không kìm nổi rùng mình lạnh hết cả người.
An Vương liếc mắt nhìn quét qua những quan viên đối lập với y, trong ánh mắt như có như không toát ra lãnh ý, dường như muốn nói với những kẻ đối đầu rằng: "Thuận ta thì sống, chống ta thì chết. Nghiêm đại nhân chính là một ví dụ cụ thể nhất cho các ngươi.
Hoài Vương nhếch mép liếc nhìn An Vương. Về cơ bản, ông không e ngại y mà chỉ là càng thêm khinh thường y mà thôi. Chỉ biết bày bố âm mưu, đến giờ lại lạm dụng uy quyền để chấn trụ các quan viên ở đây. Thật là một kẻ tiểu nhân!
Ánh mắt Lý Cách Phi phức tạp, đứng giữ đầu quan tài bằng gỗ đàn hương, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện trọng yếu gì. Triệu Tử Văn hơi cân nhắc một chút liền đoán được Lý đại nhân đang suy nghĩ xem có nên đưa An Nhi và tiểu ma vương Tiểu Lý kia rời khỏi kinh thành hay không. Tình thế hiện giờ, vạn vạn phong vân, lão không thể không suy xét đảm bảo sự an toàn cho người nhà.
Triệu Tử Văn không nhịn nổi than nhẹ một tiếng:
- Aizzz, ta nguyện làm Triệu tướng quân chứ không muốn ở trong cuộc tranh đấu triều đình gay gắt này chút nào.
Tô Thức có thể hiểu được sự cảm thụ của hắn, cười khổ nói:
- Con người ta đều như thế. Rất nhiều việc là thân bất do kỷ!
Những lời này hàm ý muốn nói, Triệu Tử Văn nhất định sẽ lâm vào vòng đấu tranh chốn quan trường hắc ám này, Triệu Tử Văn sao lại không biết điều đó chứ. Lão Hoàng đế giận giữ vỗ án bãi triều. Cừu hận với An Vương đã ngày càng thêm sâu sắc. Có lẽ chẳng mấy ngày nữa mà cái ghế Tể tướng sẽ rơi vào đầu hắn, để hắn hoàn toàn gia nhập cái chiến trường không khói thuốc súng gươm này.
- Tất cả danh lợi và của cải rồi cũng sẽ như mây bay mà thôi.

Triệu Tử Văn nhìn không trung xanh thăm thẳm bên ngoài đại sảnh, lẩm bẩm nói.
Tô Đông Pha nghe xong cũng không có ngạc nhiên gì lớn, thầm nghĩ trong lòng, "Nếu hắn đã không muốn làm Triệu tướng quân thì đã sớm chứng tỏ rằng hắn không màng danh lợi. Cái hắn theo đuổi chỉ là cuộc sống hạnh phúc bình dị mà thôi."
- Hoàng thượng có chỉ!
Bỗng nhiên, một tiếng hô vang thánh thót từ ngoài cửa lớn của Nghiêm phủ truyền đến. Văn võ bá quan trong đại sảnh lập tức nhất tề đi đến hoa viên lát đá xanh bên ngoài, quỳ xuống.
Chỉ thấy An công công cầm thánh chỉ, đi vào trong cửa phủ rồi cao giọng nói:
- Quyến thuộc của Nghiêm đại nhân tiếp chỉ.
- Chuyện này ...... An công công, Nghiêm đại nhân không có quyến thuộc ở kinh thành. Chi bằng để ta đại diện, thay Nghiêm đại nhân tiếp chỉ đi.
Tần Quán đôi mắt đỏ ngầu, hạ giọng nói.
"Khụ khụ ......" An công công ngượng ngùng ho khan vài tiếng rồi cất giọng đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Hộ bộ Thượng thư Nghiêm Chính Thanh một thân thanh liêm, đã lập vô số công lao hãn mã vì Đại Kinh ta. Hôm nay vì gian nhân làm hại mà qua đời, quả thật là bất hạnh của Đại Kinh. Trẫm chắc chắn sẽ tra xét rõ án này, trả lại công đạo cho Nghiêm ái khanh. Nay gia phong Hộ bộ Thượng thư Nghiêm Chính Thanh là Hộ Quốc Công, lưu truyền vĩnh viễn đời đời!
Nghe tới câu "gian nhân làm hại", khóe miệng An Vương nhếch lên. Cũng là, An Vương này vốn là Vương gia, thế mà trên thánh chỉ của Hoàng đế lại mắng y là kẻ tiểu nhân nham hiểm, y không động tĩnh gì thì cũng tài. Triệu Tử Văn quỳ một gối xuống đất vẫn chú ý đến vẻ mặt An Vương, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Hộ Quốc Công? Hơn nữa lại còn phong hào vĩnh viễn đến các đời sau. Tất cả đại thần nghe rồi mà đều trợn mắt, há hốc mồm. Thế này là vinh hạnh đặc biệt tới mức nào đây? Hoàng thượng thật sự là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Trên thánh chỉ lão Hoàng đế đã nói là sẽ tra rõ án này. Nhưng trong lòng lão biết rõ đây là do An Vương gây nên, nhưng vì không có chứng cớ gì, hiện giờ trên thánh chỉ cũng không đề cập đến Nghiêm Thành, chắc là sẽ tha cho ông ta một cái mạng chó, rồi từ trên người ông ta sẽ lần ra được manh mối nào đó để trừng trị tội ác của An Vương này. Trong lòng Triệu Tử Văn không ngừng cân nhắc hàm ý ẩn chứa trong thánh chỉ. Nhưng An Vương lại là kẻ ngu xuẩn như vậy sao? Nghiêm Thành này chắc chắn sẽ không thể sống được vài ngày nữa đâu.
- Vi thần thay mặt Nghiêm đại nhân lĩnh ý chỉ, tạ ơn Hoàng thượng ban ân! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hai mắt Tần Quán đã ướt đẫm nước mắt. Nghiêm đại nhân có thể được phong danh hiệu Hộ Quốc Công, linh hồn ông trên trời có linh thiêng cũng được an ủi. Tần Quán cảm động tiếp nhận thánh chỉ trong tay An công công, nghẹn ngào đáp.
Hơn phân nửa văn võ bá quan dập đầu theo hướng thánh chỉ, cảm động hô to:
- Hoàng thượng thánh minh!
Nhìn quan tài và linh đường của Nghiêm đại nhân trong đại sảnh và những quan viên Đại Kinh đến lễ bái cho ông, An công công vui mừng lén xoay người lau lệ trong khóe mắt.
Bỗng nhiên An công công lại lấy một thánh chỉ sắc vàng rực rỡ trong mâm vàng mà thái giám phía sau đang cầm giơ lên, cao giọng nói:
- Triệu Tử Văn tiếp chỉ!
Hai đạo thánh chỉ? Tất cả quan viên, kể cả An Vương và Hoài Vương cũng nhìn đến líu cả lưỡi. Từ trước tới nay ở Đại Kinh, chưa từng có trường hợp hai đạo thánh chỉ đồng thời tuyên cáo. Mọi người sao có thể không kinh hãi được chứ? Càng không biết là thánh chỉ đưa cho thư đồng này là về vấn đề gì.