Ông Hawes còn có một đặc điểm là thích kết giao bạn bè.Hơn nữa uy danh của ông Hawes rất cao, thật lực cũng rất mạnh, những viện bảo tàng quan trọng của các nước khác có hoạt động giao lưu với nước Mỹ đều sẽ chào hỏi với ông một tiếng , ông là người trong ngành, là chuyên gia hàng đầu, hoạt động tích cực hiếm thấy.Vả lại, ông Hawes còn là tiền bối được nhiều người biết đến, trong số nhiều chuyên gia ở đây, người biết ông Hawes còn nhiều hơn biết Lâm Lang.Một người như vậy cũng giám định là giả, khiến cho mọi người bắt đầu dao động.Có bốn người bên phía đại diên các chuyên gia Trung Quốc chọn đó là giả, phía Mỹ có ba người, ba người còn lại, trong đó có hai chuyên gia là bên phía đại diện chuyên gia của Pháp.Sau khi nhìn thấy chuyên gia pháp trên cổ tay đang sáng đèn đen, sắc mặt của nhiều chuyên gia thay đổi hẳn.Hai chuyên gia trên cổ tay đang sáng đèn đen là anh em Jose người Pháp, anh em họ là những nhà sưu tầm nổi tiếng, cũng là những tài năng quái dị trong giới sưu tầm, hai người là anh em ruột, cha mẹ là tỷ phú, kinh doanh ngân hàng. Cả hai là anh em song sinh, sau khi cha mẹ qua đời đã để lại cho hai người một món tài sản kết sù, còn có 60% cổ phần trong một ngân hàng lớn, xuyên quốc gia, anh em họ mỗi người nắm 30% cổ phần.Tiếc là cả hai không có hứng thú gì với công việc kinh doanh, bọn họ đều có một sở thích chung đó là sưu tầm.Từ lúc mới tốt nghiệp đại học thì cả hai đã như thế rồi, không ít lần sưu tầm bị mắc lừa, trước đây còn bị giới sưu tầm Pháp gọi là “Bồ câu”, bồ câu trong tiếng Pháp có ý chỉ những kẻ tiêu tiền hoang phí.Cũng chính vì vậy mà rất nhiều kẻ lừa đảo ở Pháp đều thích tìm đến anh em họ, nhưng cùng với sự học hỏi và nỗ lực của hai anh em, những kẻ lừa gạt bên cạnh họ càng ngày càng ít đi cho đến khi biến mất, sau này không còn ai có thể lừa được bọn họ nữa.Nghe nói, cung điện Louvre Pháp từng mời bọn họ đến làm cố vấn nhưng đã bị cả hai từ chối.Hai anh em nhà này thích tự mình sưu tầm, không thích gia nhập nhóm, lần này Lâm Lang cũng chỉ là mời thử xem sao, không ngờ bọn họ lại đến, hơn nữa cả hai còn không cùng đến với các chuyên gia người Pháp khác.Cả hai anh em đều không thích phô trương, không thích xuất đầu lộ diện trước công chúng, nhưng trình độ của họ lại rất cao, điều này cũng đã được công nhận, nếu không thì cung điện Louvre cũng chẳng mời bọn họ.Ngoài bọn họ ra, người nhấn đèn đen cuối cùng là người Mexico, mà còn là người da đen, chỉ khoảng 30 tuổi, không được nổi bật lắm.Thật sự khiến mọi người hồ nghi vẫn là Lý Dương và ông Hawes, anh em Jose tuy có nổi tiếng nhưng chỉ là nổi tiếng trong nước Pháp còn người bên ngoài thật sự biết đến họ lại không nhiều.Còn về ông bạn Mexico này, người biết ông ta lại càng ít.Hiện tại có mười người cho là giả, có điều người hiểu sự tình đều nhận ra, người cho rằng pho Tượng này là giả, trên thực tế chỉ có bốn người.Lý Dương, ông Hawes, anh em Jose và ông bạn người Mexico không biết tên kia.Khoan hãy nói về anh em Jose, ngay cả Lâm Lang cũng không biết vị khách Mexico này là ai, thật sự khiến cho mọi người chú ý vẫn là Lý Dương và ông Hawes.Hai người này, một là chuyên gia trẻ tuổi đang nổi đình nổi đám, còn một vị lại là lão tiền bối có danh vọng cao quý, cả hai đều cho rằng pho tượng Phật này là giả, vậy thì vấn đề trước mắt rất đáng để cân nhắc rồi.-Hoàng Lão, trình độ của tôi có hạn, ông thấy thế nào?Tống Học Dân nhỏ tiếng hỏi Hoàng Lão ngồi bên một câu, Tống Học Dân là nhà sưu tầm lớn nhưng trình độ giám định chỉ ở mức bình thường, chỉ có thể xếp vào hàng dưới trong đội ngũ các chuyên gia Trung Quốc, lần này Đài Loan muốn trưng bày quốc bảo Trung Quốc trong tay hắn nên mới mời hắn đến. Tống Học Dân thực sự không nhận ra món đồ đó giả ở chỗ nào nên mới hỏi Hoàng Lão bên cạnh.Hoàng Lão là chuyên gia giám định danh tiếng nhất ở Hồng Kông, không có người thứ hai, đồng thời cũng có tiếng tăm trên quốc tế, lúc này hỏi ý kiến của Hoàng Lão là có lý, giữa Hoàng Lão và Lý Dương, Tống Học Dân tuyệt đối tin tưởng Hoàng Lão.Hoàng Lão có tiếng tăm lâu năm như vậy, biểu hiện trong vài ngày ngắn ngủi của Lý Dương không thể nào so sánh được.Hơn nữa, Lý Dương thật sự quá trẻ tuổi.-Tôi không biết, thật sự là không biết!Hoàng Lão cười gượng một cái, lắc lắc đầu, khiến cho Tống Học Dân tròn to mắt, hắn trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của Hoàng Lão, thậm chí còn nói liền hai câu không biết.Dáng vẻ hiện nay của Hoàng Lão, rõ ràng là không có tự tin, ngay cả Hoàng Lão cũng không có tự tin, Tống Học Dân cũng không biết nên nói gì rồi, có lẽ lựa chọn ban nãy của họ thật sự là sai rồi.Trong lòng Hoàng Lão lúc này quả thật mâu thuẫn vô cùng.Nếu chỉ có một mình Lý Dương không đánh giá cao, có khả năng là Lý Dương đã lầm, dù gì thì Lý Dương còn trẻ tuổi lại có mâu thuẫn sâu sắc với đám người Nhật Bản, lúc này cho dù có nhìn lầm thì cũng có nguyên nhân của nó.Nhưng cả ông Hawes và anh em Jose cũng cho là giả thì món bảo vật này thật khó để đánh giá.Hoàng Lão và ông Hawes rất thân với nhau, lúc ông Hawes đến Hồng Kông cũng là do Hoàng Lão đi cùng, Hoàng Lão cũng từng đến Mỹ mấy lần, chỗ ở chính là ở biệt thự của ông Hawes, tình cảm giữa hai người không thua kém gì với các chuyên gia trong nước.Hoàng Lão vô cùng khâm phục trình độ của ông Hawes. Bất luận là đồ cổ của châu Á hay châu Âu, ông đều có trình độ đánh giá rất cao. Bảo vật Nguyên Thanh Hoa nổi tiếng, Long Văn Song Nhĩ Bình năm Chí Chính thứ 11 cũng được cất giữ trong viện bảo tàng của ông Hawes.Hoàng Lão thậm chí từng nói, đối với một vài văn vật Trung Quốc,ông Hawes còn tìm hiểu thông thạo hơn các chuyên gia Trung Quốc.Mà ông Hawes am hiểu nhất chính là đồ sứ và đồng thau.Cũng chính vì ông Hawes cũng thấy đó là giả, trong lòng Hoàng Lão mới mâu thuẫn như vậy, một người nói còn có thể không tin, hai người sẽ làm người ta dao động, hai người này còn là người mà Hoàng Lão cảm thấy không thua kém gì mình.Nhưng quan trọng nhất vẫn là người thứ ba.Người thứ ba, người mà khiến cho Hoàng Lão không yên tâm, đó chính là sự lựa chọn của anh em Jose, người khác có thể không hiểu anh em Jose nhưng Hoàng Lão thì biết rất rõ.Cả hai anh em vẫn chưa tới 60 tuổi nhưng hơn 20 năm trước đã từng đến Hồng Kông, còn đặc biệt theo Hoàng Lão học hỏi rất nhiều thứ, khi ấy trình độ của cả hai đã rất xuất sắc rồi, nhưng trên phương diện gốm sứ Trung Quốc thì vẫn ở trình độ sơ cấp mà thôi.Thái độ siêng năng, ham học hỏi của họ từng khiến cho Hoàng Lão cảm động một phen, vì thế mà đem tất cả những kiến thức mình biết được về gốm sứ truyền hết lại cho họ. Hai anh em người nước ngoài, không quản ngại đường xá xa xôi đến đây học về gốm sứ Trung Quốc, thái độ đó cũng đủ để Hoàng Lão ghi nhận.Hai người ở Hồng Kông một năm, không đi được những nơi khác, đi theo Hoàng Lão học hỏi đúng một năm, trong một năm đó, Hoàng Lão tận mắt chứng kiến sự trưởng thành nhanh chóng của họ.Khi bọn họ đến đây chỉ biết sự khác biệt giữa thanh hoa và phấn thái, nhưng sau một năm, thanh hoa của 3 đời Nguyên, Minh, Thanh gần như chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra, tốc độ tiến bộ như vậy khiến Hoàng Lão khen ngợi không ngớt, thậm chí hối hận ban đầu không nhận họ làm đệ tử.Lúc mới đầu hai người họ muốn bái Hoàng Lão làm thầy, khi ấy Hoàng Lão vẫn chưa lớn tuổi, so với tuổi tác bây giờ của họ còn trẻ hơn một chút, đối với người Pháp còn có chút thành kiến, vì thế viện cớ bọn họ là người nước ngoài để từ chối, nhưng khi dạy bảo bọn họ thì không hề dấu nghề.10 năm trước, hai người lại đến Hồng Kông, vẫn rất tôn kính Hoàng Lão.Nhưng khi ấy biểu hiện của họ trên phương diện gốm sứ đã không thua kém gì Hoàng Lão, hơn nữa trình độ cũng không thua kém gì Hoàng Lão lúc bấy giờ, điều này khiến Hoàng Lão vô cùng ngạc nhiên, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, vì vậy mà còn rầu rĩ một phen.Lần này đến Canada, hai người họ và Hoàng Lão từng gặp nhau một lần, thái độ đối với Hoàng Lão vẫn vô cùng tôn kính, còn đặc biệt mời Hoàng Lão đến Pháp làm khách, tiếc là bị Hoàng Lão từ chối.Đối với hai anh em họ, Hoàng Lão có thể nói là người khá hiểu bọn họ trong số các chuyên gia ở đây.Hai anh em họ không nghiên cứu thì thôi, chỉ cần có hứng thú là nhất định sẽ rất nỗ lực, có thể học được trình độ đích thực. Hoàng Lão không biết trình độ của họ về đồng thau thế nào nhưng lại hiểu rõ trình độ về gốm sứ Trung Quốc của họ tuyệt đối không thua kém gì mình.Thậm chí có thể còn cao hơn mình một bậc.Hai người bọn họ là thiên tài mà Hoàng Lão từng biết tới, điều hiếm có nhất là họ vẫn có một hứng thú rất lớn với việc sưu tầm.Đương nhiên Lý Dương cũng là thiên tài, trong mắt của Hoàng Lão, Lý Dương thậm chí còn lợi hại hơn anh em Jose.Một thiên tài, hai thiên tài thêm vào bậc tiền bối nước Mỹ đức cao vọng trọng, đây mới là nguyên nhân lớn khiến cho sự tự tin của Hoàng Lão bị dao động.“Ba người thì thành hổ”, biết được có ba người có trình độ không thua kém mình ko đánh giá cao món bảo vật này, trong lòng Hoàng Lão bắt đầu dao động.-Đã đến giờ, kết quả của lần giám định này là Kim Kê Toản Thạch được mọi người công nhận là thật, tượng Phật quan âm của Nhật Bản có mười chuyên gia cho là giả, tượng Phật quan âm phải được giám định tiếp còn Kim Kê Toản Thạch có thể trực tiếp đưa lên trưng bày. Người chủ trì đứng lên, chậm rãi nói, theo quy định của đại hội giám định, chỉ cần bảo vật có chuyên gia giám định là giả, đều có đợt giám định thứ hai, đây là lần quan trọng để tiết lộ bảo vật này rốt cuộc là thật hay là giả.Lần giám định thứ hai này, không chỉ chuyên gia có thể cầm lên xem mà còn có giám định kỹ thuật nghiêm ngặt, chặt chẽ. Lần giám định thứ hai này cũng đồng nghĩa với quyết định cuối cùng.Đợi có được kết quả lần này thì có thể xác định được thực hư của món bảo vật, rốt cuộc là đại đa số các chuyên gia bị mắc lười, người cầm bảo vật mang đồ giả đến hay là số ít các chuyên gia bị che mắt nhìn lầm đồ thật thành đồ giả.-Chờ đã!Người chủ trì nói dứt lời, không đợi tuyên bố hoạt động sáng nay kết thúc, Thanh Mộc Vị Ương đột nhiên la lên một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dương dưới đài.-Ông Thanh Mộc này, thời gian không còn kịp rồi!Người chủ trì khéo léo nói một câu, giờ là trưa 12 giờ 10 phút rồi, hoạt động buổi sáng do Lý Dương đã phải kéo dài thêm 30 phút rồi.-Không sao, tôi chỉ hỏi một câu thôi!Thanh Mộc Vị Ương lắc đầu, lại nhìn xuống những người lựa chọn đèn đen ở dưới đài, chậm rãi nói:-Ông Lý, ông Hawes, ông Jose, tôi chỉ muốn biết, tại sao các ông lại có sự lựa chọn này?Tại sao lại có lựa chọn như vậy, Thanh Mộc Vị Ương cảm thấy không phục.Sau khi hỏi xong, Thanh Mộc Vị Ương cứ nhìn chằm chằm vào Lý Dương, nghiêm khắc mà nói, Lý Dương mới là người mà hắn muốn hỏi nhất.Lý Dương khẽ lắc đầu, đứng dậy, chậm rãi nói:-Ông Thanh Mộc, thật ngại quá, mặc dù món bảo vật của ông được làm giả rất khéo léo, gần như là hoàn mỹ, nhưng rất tiếc phải nói với ông, hàng nhái vẫn là hàng nhái, đây quả thật là đồ giả.