Trên tay phải Lý Dương lẳng lặng nâng lên một kiện ngoc tỷ.Hình dáng ngọc tỷ với ngọc tỷ của Tam Tỉnh Khang không khác nhau, nhưng hai người cùng đem một chỗ lại khác nhau một trời một vực.Ngọc tỷ trên tay Lý Dương, cả vật thể là một màu trắng, nhưng không phải loại màu trắng nhũ này, đây là loại màu khiến người xem không nói nên lời, thoạt nhìn thật khoan khoái, bên trong màu trắng cồn mờ mờ ảo ảo phiếm động phiến phiến màu xanh, loại thanh này khiến cho người ta có cảm giác thật dễ chịu.Hơn nữa hai loại màu sắc cũng không phải kết hợp cùng một chỗ, thoạt nhìn như là hòa hợp, hoàn toàn dung hợp cùng nhau.Giữa ngươi có ta, trong ta có ngươi.Ánh sáng màu xanh mờ nhạt, bên trong hình thành một xoáy sống động, phảng phất một vẻ rực rỡ đến mê người.Khi ánh sáng rọi xuống, trên ngọc tỷ còn có một vầng hào quang màu trắng như một con mắt, có vẻ thiêng liêng mà không thể xâm phạm, ngọc tỷ của Lý Dương cũng giống như đế vương cao quý.Ở một góc ngọc tỷ có chứa kim loại màu vàng nhạt, màu vàng này cũng không phải vàng tinh khiết.Ngọc tỷ này bị làm tổn hại một cái sừng, đồn rằng sau đó bị hoàng kim bù lại, lời đồn cũng không sai, nhưng đó cũng không phải là hoàng kim bình thường mà là một loại hợp kim, thành phần chủ yếu là hoàng kim.Loại hợp kim ấy lúc đó được tạo ra như thế nào, hòa hợp lại thành kim chúc gì hiện tại cũng không ai rõ.Có điều khối ngọc tỷ này hầu như hoàn mỹ, giống như được tạo ra từ ban đầu vậy, không có dấu vết gì là phục hồi cả.Điểm ấy Tam Tỉnh Khang không nhận ra, Tam Tỉnh Khang liếc mắt nhìn ngọc tỷ chỉ biết là hoàng kim được khảm lên.Nhìn ánh hào quang sáng rực trước mặt, trong lòng Lý Dương cũng rung động.Ngọc tỷ này anh mới có được cách đây không lâu, đây cũng là lần đầu tiên được mở ra xem, anh đã dùng năng lực đặc thù để quan sát, chất ngọc của khối ngọc tỷ này thật là tốt, sắp xếp chặt chẽ, chất ngọc này chỉ có long thạch loại Phỉ Thúy mới có thể so sánh với.Dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương đã thấy bản chất vật chất, nhìn thấy vầng hào quang sáng rực, bất kể ai sau khi xem xong cả đời cũng không thể quên được.Đây mới là ngọc tỷ truyền quốc chân chính, tượng trưng cho thân phận hoàng đế cùng với thần khí uy phong.Cha con Tam Tỉnh Khang ngây người ở đó, thậm chí phía dưới kia có người nín thở, ngay cả trước TV cũng có người quên việc của mình đang làm.Cho đến lúc này Lý Dương mới hiểu được, vì sao quốc gia coi trọng sự an toàn của ngọc tỷ như vậy, phái đặc công bảo hộ, hoàn toàn xứng đáng thần khí dân tộc.Lý Dương cẩn thận đặt ngọc tỷ trên bàn triển lãm, anh cũng không giới thiệu gì nhiều.Camera tập trung quay các góc của ngọc tỷ, khiến cho người xem rung động.Người quản lý đài truyền hình liền bị kích động, với bảo bối này càng thu hút được nhiều người xem, chắc chắn lần truyền hình trực tiếp này thành công rực rỡ rồi.- Hóa ra Lý Dương có Ngọc Tỷ Truyền Quốc chân chính, chẳng trách cậu ta lại tin tưởng như vậy.Chu lão nỉ non nói một câu, ánh mắt ông dừng lại trên bàn triển lãm, hiện tại ông đã hoàn toàn hiểu được, Lý Dương tin tưởng là có lý do, ông sớm biết điều đó nên không có gì lo lắng.Đồ thật sự đã ở tay của chính mình, vậy của đối phương chắc chắn là giả, như thế nào lại không tin tưởng được.- Tiểu tử này, bất kể là chuyện gì cũng khiến chúng ta kinh ngạc, không khiến cả đoàn giật mình là không chịu bỏ qua.Hoàng lão mỉm cười lắc đầu, nghe có vẻ như là phê bình Lý Dương, nhưng với khẩu khí như vậy chính là khen Lý Dương, trong lòng ông đang rất vui.- Đúng vậy, mỗi lần Lý Dương lại đem cho chúng ta một điều bất ngờ.Liễu lão cười đau khổ, thời điểm nhìn thấy Lý Dương đem ra ngọc tỷ thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mình, mọi người đều không nghĩ là Ngọc Tỷ Truyền Quốc lại ở trong tay Lý Dương.Lý Dương giữ bí mật, cũng có thể nói là làm được việc lớn.Thời điểm các chuyên gia Trung Quốc bàn tán, các chuyên gia khác cũng đang rất sôi nổi.Buổi hoạt động hôm nay phát sinh nhiều chuyện, khiến mỗi người đều chịu một áp lực, chuyện trước mắt chuyển biến cực nhanh còn thú vị hơn xem phim.- Lão đại, không hổ là lão đại, đúng là thần tượng của em.Lý Xán ôm cổ Liễu Tuấn kêu lên, trong lòng Lý Xán rất xúc động không cách nào biểu đạt, vừa rồi tưởng mọi chuyện đã xong, không ngờ lại có kết cục tốt đẹp như vậy.Thực tế còn chưa đi đến hồi kết, một hồi lại phát sinh chuyện lại một lần thử thách trái tim Lý Xán.- Được rồi Tiểu Xán, cái mũi của tôi.Liễu Tuấn vội kéo Lý Xán xuống, tức giận kêu lên nhưng không dám la lớn.Lý Xán không nghĩ ra, trên người Liễu Tuấn lưu lại một phiến màu xanh, ghê tởm chẳng chắc Liễu Tuấn giận dữ.- Ngại quá, không phải tôi cố ý, tôi lau khô cho cậu đây.Lý Xán vội lấy khăn tay của mình ra lau cho Liễu Tuấn và cười hì hì, Liễu Tuấn dở khóc dở cười nhìn cô, không còn biết nói sao nữa.Trịnh châu, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đang mở to mắt.- Lý lão đệ khi nào có được ngọc tỷ thế?Trịnh Khải Đạt rầu rĩ hỏi Tư Mã Lâm.- Tôi nào biết, trên tay Lý Dương có bao nhiêu bảo bối cũng không biết được.Tư Mã Lâm nhìn xuống dưới, Trịnh Khải Đạt đồng cảm gật đầu đồng ý. Chẳng qua hai người không nghĩ tới, rất giống với lời của Tư Mã Lâm, Lý Dương có trong tay bao nhiêu bảo bối thật sự họ cũng không biết.Tại hiện trường, các chuyên gia vẫn đang xôn xao, sự tán thưởng càng lúc càng nhiều, mọi người đều bị thuyết phục bởi ngọc tỷ truyền quốc chân chính.Khổng Huyên ghen tị nhìn Lý Dương trên đài, lão Khổng và lão Lương cảm thán bàn luận về ngọc tỷ, đây mới là ngọc tỷ chân chính, gặp qua ngọc tỷ này không thể hoài nghi thân phận của nó.Chỉ có ngọc tỷ như vậy mới xứng thân phận đế vương.Chẳng trách hoàng đế đời sau đều liều mạng tìm bảo bối này, từng hoàng đế đời sau đều không hài lòng với ngọc tỷ giả, có hoàng đế thậm chí làm ra nhiều ngọc tỷ để bù lại.Các chuyên gia nước ngoài sau khi kinh sợ đều không tiếc lời khen ngợi.Lịch sử Trung Quốc thật uyên thâm, nền văn minh Trung Quốc có lịch sử lâu dài, xứng đáng với truyền thống của nền văn minh cổ xưa, chỉ có quốc gia như vậy mới có thể sáng tạo ra một nền văn hóa huy hoàng, sáng tạo ra một tinh phẩm đẹp và huyền diệu như vậy.Thời gian bàn bạc diễn ra chừng 5,6 phút, người chủ trì một lần nữa đứng trước đài.- Đây là chuyên gia Trung Quốc Lý Dương tiên sinh mang đến Ngọc Tỷ Truyền Quốc, hiện tại mời quý vị tiến hành xem xét lựa chọn kết quả.Người chủ trì vừa dứt lời, đèn đỏ toàn hội trường sáng lên, ngọc tỷ này đúng là thật, người không hiểu cũng biết, chân khí ngọc tỷ khiến người ta mê hoặc như vậy, rất cao quý, không thể nào phỏng chế được.Ánh mắt Tam Tỉnh Kết Y đỏ bừng.Ngoài trừ sự ghen tị và oán hận hắn còn không cam lòng, Lý Dương sớm đã có ngọc tỷ nhưng không nói trước, rõ ràng là nhằm vào họ, đều là Lý Dương cố ý.Lý Dương cố ý làm bọn họ mất mặt, cố ý trị bọn họ.Lúc này Tam Tỉnh Kết Y lại quên rằng, chính sự kiêu ngạo của họ, lại không ngừng khiêu khích các chuyên gia Trung Quốc, nếu không như vậy đã không chịu ra nông nỗi này, chỉ biết đem trách nhiệm đổ lên người khác, không nghĩ lại chính mình.- Chúng ta đi thôi.Tam Tỉnh Khang khó khăn nói, hắn bây giờ cũng chẳng khác Liễu lão nói, lần này coi như hắn hết đường, về sau muốn sưu tầm có lẽ không có khả năng nữa.Không chỉ như vậy, sau khi về nước chắc chắn chịu áp lực từ nhiều phía, lần này toàn bộ thể diện Nhật Bản đã bị hắn làm mất, đặc biệt thời gian trước giới truyền thông còn tung hô hắn, lần này e rằng sẽ muốn bóp chết hắn mất.Còn có công ty nữa, hoàn toàn có thể nghĩ đến kết quả, không bị đuổi đi, có cơ hội ở lại đã là tốt lắm rồi.Lúc này đây hắn đã đoán được hết kết cục, hầu như là bị tán gia bại sản.Nếu không phải từ đầu tỏ ra kiêu ngạo, bộ dáng hắn lúc này thật thê thảm, mặt mũi Tam Tỉnh Kết Y xám xịt đi xuống và về chỗ ngồi.- Ngu ngốc- Ngu ngốcCòn chưa ngồi xuống thì xung quanh đã có vài tiếng cười nhạo, sắc mặt Tam Tỉnh Khang trở nên trắng nhợt hơn.Bình thường hắn tỏ ra kiêu ngạo, khiến cho các chuyên gia cùng đoàn cũng không mấy có cảm tình, hơn nữa hắn lại đánh mất thể diện người Nhật Bản như vậy, nay có thể hòa nhã với hắn mới là lạ.Thanh Mộc quay đầu nhìn hắn, lại trừng mắt nhìn vài người vừa châm chọc kia, để cho cha con họ có thể ngồi xuống.Bất kể là thế nào, Tam Tỉnh Khang cùng mọi người đều là đại biểu, không thể tuyệt tình quá mức như vậy, nếu không thì chỉ làm trò cười cho các quốc gia khác mà thôi.- Hì hì cứ như vậy trở lại à, không phải ngay từ đầu rất kiêu ngạo sao?Người Nhật Bản không lên tiếng không có nghĩa là những người khác không nói gì, Bạch Minh nở nụ cười, hiện tại Bạch Minh có cảm giác sắp xếp chỗ ngồi cho người Trung Quốc cạnh Nhật Bản thật là đúng, nếu không không có cơ hội tốt như vậy.Tam Tỉnh Khang cúi đầu không nói gì, Bạch Minh nói hai câu không ai đáp lại cũng không nói nữa.Mà nhóm chuyên gia Trung Quốc càng lúc càng vui hơn, bọn họ sẽ không như vậy bới móc đối thủ, Bạch Minh không cần nói gì cả.- Tất cả đánh giá, kết quả cho thấy là chính phẩm, chúc mừng Lý Dương.Người chủ trì đọc kết quả, phía dưới vỗ tay ào ào, tràng vỗ tay càng lúc càng nhiều càng vang.Lần này thật sự là mọi người thực tâm vỗ tay, so với lần Lâm Lang đem Nguyên Thanh Hoa còn có vẻ nhiệt liệt hơn, trong lòng anh thầm ghen tị.Chỉ có điều sự ghen tự cũng nhanh chóng biến mất, Lâm Lang cũng nở nụ cười.Có Lý Dương ở đây, không thể không phấn khích, hơn nữa còn đặc biệt kích thích phấn khích, nhớ tới quá trình của sự việc vừa rồi, Lâm Lang cũng hiểu được tim mình đập nhanh hơn.