Ở Toronto có rất nhiều phố Đường Nhân, phố Ka-hu-lun là một người trong số đó . Phố Đường Nhân này không phải là lớn nhất, nhưng là nơi người Hoa sống nhiều nhất, đồng thời cũng là một trong ba phố Đường Nhân nổi tiếng nhất ở Toronto. Kích thước con đường này không bằng phố Đường Nhân Cựu Kim Sơn. nhưng ở nơi này, cuộc sống rất giống trở lại quốc nội. Ở đây, người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng rất ít thấy, người đi lại khắp nơi đều là người Hoa da vàng mắt đen. Theo như lời Lâm Lang, vị tiền bối kia, chính là ở nơi này . Trên đường đi, mỗi lần Lâm Lang nhắc tới vị tiền bối này cũng có vẻ có chút hưng phấn, mà sự tôn kính trên mặt hắn kia phát ra từ nội tâm cũng không chút nào che giấu. Điều này làm cho Lý Dương càng thêm tò mò đối với vị tiền bối này . Xe dừng ở bên một đường phố không rộng lắm, Lâm Lang nhảy xuống trước tiên. - Lý tiên sinh , chúng ta trước xuống xe đi. trong này khó thông xe!Lâm Lang cười ha ha nói với Lý Dương, nói xong lại quay đầu lại nhìn con phố phía sau. Con đường này không rộng, nhưng rất sâu, thọat nhìn, thật giống như đường ở quốc nội, cũng có chút giống với các con phố đi bộ ở quốc nội. Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng, những thứ này cửa hàng cũng treo biển hiệu bằng tiếng Trung, có một số cửa hàng căn bản cũng không có tiếng Anh, tất cả đều là tiếng Trung. Hiện tượng này ở nước ngoài cũng không thấy nhiều . Ngày hôm qua Lý Dương bọn họ đi cũng là phố Đường Nhân, nhưng nơi đó tất cả biển hiệu đều là Trung - Anh kết hợp. Còn một số cửa hàng mới chỉ có tên tiếng Anh, không có viết tiếng Trung, nơi này và nơi đó có thể nói là ngược lại hoàn toàn. Đứng ở đầu phố, Lâm Lang có vẻ hơi thất thần, chậm rãi nói:- Lý tiên sinh, nơi này là phố Đường Nhân cổ xưa nhất ở Canada, có lịch sử hơn một trăm năm, có rất nhiều người từ nhỏ đã sống ở đây, lớn lên ở đây, bọn họ thậm chí ngay cả Trung Quốc cũng chưa về qua. Nói tới chỗ này, Lâm Lang dừng lại. Trên mặt đột nhiên lộ ra tia kiêu ngạo:- Nhưng, mỗi một người Hoa nơi này đều có thể nói được tiếng mẹ đẻ, tiếng Hoa, tất cả đều vô cùng lưu loát, nào sợ bọn họ cả đời này cũng không trở về Trung Quốc một lần, bọn họ đều có thể nói tiếng Hoa lưu loát . Lâm Bá Văn đi tới bên người Lý Dương, nhỏ giọng nói:- Lý tiên sinh , năm đó ông nội tôi chính là xuất thân từ nơi này, ba tôi và chú tôi khi còn bé cũng từng sống ở đây!Lý Dương lập tức gật đầu, lúc này hắn cuối cùng đã hiểu, sau khi Lâm Lang tới đây tại sao lại kích động như vậy, nơi này cũng có thể nói là quê hương của hắn. Lâm Lang không phải là tự di dân tới, đời cha hắn đã di dân đến chỗ này, bản thân là một người Hoa. Ở đây bọn họ có được một mảnh đất lớn như vậy đúng là không dễ . Lý Dương cũng cuối cùng hiểu rõ , tại sao người của Lâm gia cũng có thể nói ra tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cái này có quan hệ rất lớn với sự giáo dục bọn họ từ nhỏ. Cuộc sống người Hoa ở đây, căn bản nhất là từ nhỏ đã phải bắt đầu học, đó chính là không thể quên gốc, chưa từng phủ nhận thân phận mình là người Hoa . - Thật ngại, Lý tiên sinh, để cho cậu chê cười rồi, chúng ta đi thôi!Lâm Lang cười cười, vẻ cảm thương trên mặt nhất thời biến mất không dấu vết, cả người cũng khôi phục vẻ uy nghiêm thường ngày. Đây mới là Lâm Lang – người nắm trong tay tập đoàn Lâm Thị. Bạch Minh, Mao lão và Lý Xán bọn họ cũng nhìn chung quanh một lượt. Sau đó cùng nhau đi theo Lý Dương vào trong phố. Mao lão xuất ngoại rất nhiều lần, cũng đã đến rất nhiều phố Đường Nhân, nhưng phố Đường Nhân trên căn bản chỉ có người Trung Quốc tồn tại giống như vậy thì cũng không thấy nhiều, trên đường đi, Mao lão còn không ngừng gật đầu. Con đường này là đường chính, bên trong còn có mấy đuờng nhỏ phụ, ở trên đường, Lâm Lang không ngừng giới thiệu nơi này cho Lý Dương. Nơi này trước mắt có hơn hai vạn người Hoa sinh sống, trong đó có một nửa người Hoa cũng là ra đời ở nơi này, lớn lên ở nơi này, sau đó sẽ từ nơi này đi về với thế giới . Một số phòng ốc trong này cũng là kiến trúc cổ, nhưng phòng ốc được xây dựng lại trong gần mười năm qua cũng không ít, phòng ốc mới cải tạo chính là tập đoàn Lâm Thị xuất tiền giúp một tay kiến tạo, toàn bộ kiến tạo miễn phí là Lâm Lang muốn dùng phương thức này tự nói với mình cùng con em Lâm gia, bọn họ cũng không phải là người quên gốc. Chỉ cải tạo một chút những phòng ốc này, liền tiêu hao của tập đoàn Lâm Thị hơn ức đô la Mỹ, bình quân hàng năm cũng tiêu tốn hơn ngàn vạn đô la Mỹ. Nói đến số tiền kia, Lâm Lang không có một chút tiếc nuối, ngược lại còn mang theo một niềm tự hào, hơn ức đô la Mỹ, với hắn mà nói không khác một đồng, nói ném ra ngoài liền ném ra ngoài. - Trước mặt liền tơid rồi, nhìn thấy vị tiền bối này, ngươi cũng không nên giật mình!. . . Đi tới bên một con phố nhỏ, trên mặt Lâm Lang đột nhiên trở nên hưng phấn, nên lôi tay Lý Dương bước nhanh tới trứơc, vừa đi vừa nói. Lâm Bá Văn theo ngay ở phía sau hơi sửng sốt một chút, vội vàng đi nhanh hai bước, hắn rất ít thấy Lâm Lang có lúc thất thố như vậy. Bước vào con phố này cũng chỉ có thể đi bốn năm người, đường phố thật nhỏ, Lý Dương cũng có vẻ rất là kinh ngạc, nơi này có thể nói là nơi phòng ốc cổ kính nhất, khác biệt trời vực với khu dân cư cao tầng bên cạnh mà tập đoàn Lâm Thị xây dựng. - A Hoa!... Lâm Lang vừa đi chưa được mấy bước, xa xa phía trước mặt một người ra sức kêu , Lý Dương nhìn chung quanh một lượt, thần sắc kinh ngạc trên mặt càng tăng lên . Con phố nhỏ này, lại cũng là các cửa hàng Ngọc, xác thực mà nói cũng là nơi gia công ngọc, rất nhiều người đang ngồi trong phòng gia công ngọc, phương pháp bọn họ dùng vẫn những phương pháp của thế kỷ trứơc. Nhưng bọn họ làm việc vô cùng nghiêm túc, Lý Dương chú ý một số ngọc thành phẩm trong cửa hàng điêu khắc, trong đó có mấy món kỹ thuật tốt vô cùng, so ra kém đại sư. Nhưng cũng là tinh phẩm. - Anh Lang, anh đã đến rồi ? Ở cửa một cửa hàng nơi xa, một người trung niên chừng bốn mươi tuổi đang ngồi đó, người trung niên này dáng dấp rất khôi ngô, dáng vẻ thoạt nhìn rất trung hậu, đang đứng ở đó, ngây ngô nhìn Lâm Lang. - A Hoa, ông có ở đó hay không ? Hôm nay tôi dẫn theo một người bạn nhỏ tới , một người bạn nhỏ rất tài giỏi! . Lâm Lang cười vươn tay ra, vỗ vỗ trên bả vai người kia, người trung niên chỉ cười, gật đầu lại chỉ chỉ bên trong . - Nơi này thật ra là nơi gia công cho tập đoàn Lâm Thị chúng tôi, thủ nghệ người điêu khắc ngọc nơi này ngọc cũng rất tốt, phần lớn ngọc bọn họ gia công cũng được châu báu Lâm Thị chúng tôi thu mua, cũng có một số ít lại được bọn họ trực tiếp bán đi. Lâm Bá Văn lại đứng bên Lý Dương, nhỏ giọng giải thích . Lý Dương yên lặng gật đầu, trong lòng đang không ngừng suy đoán, đây có phải là cũng là cách Lâm gia trợ giúp những người này hay không. Cả Châu Mỹ, Châu báu Lâm Thị có mấy trăm cửa hàng, chỉ dựa vào những người này khẳng định không được, nhưng có châu báu Lâm Thị thu mua, thủ nghệ của bọn họ cũng sẽ không bị mất, vẫn có thể an ổn sống ở nơi này. Trên thực tế thì không khác so với Lý Dương suy đoán, đây chính là Lâm gia báo đáp những người ở con phố này. Lâm gia phát tài, chính là bắt đầu từ các sản phẩm từ ngọc, không có những người này cũng không có Lâm gia bây giờ, Lâm gia phát triển được như bây giờ, không quên gốc quả thật đáng để mọi người tôn kính, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân mà Lâm gia có thể càng làm càng lớn một. - Lý Dương, đi thôi!Lâm Lang ở trước mặt vẫy tay về phía Lý Dương, trên mặt của hắn lại có vẻ có chút kích động . Lý Dương quay đầu lại liếc nhìn Lâm Bá Văn, bước nhanh đi theo. Phía sau cửa hàng là một khoảng sân, sân không lớn, để rất nhiều đồ, góc sân còn có mấy gian phòng, phòng ốc phía sau cửa hàng có vẻ lớn hơn phòng ốc phía trước cửa hàng. Trong sân còn có mấy băng ghế dài, Lâm Lang để cho Lý Dương bọn họ ngồi xuống , còn mình bước nhanh đi vào một trong những gian phòng đó. - Ông, cháu đến thăm ông!Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười của Lâm Lang, sau đó còn có giọng nhỏ nhẹ của vị lão nhân, chỉ chốc lát, Lâm Lang liền đẩy một xe lăn đi ra . Trên xe lăn có một lão nhân gầy gò, đầu đầy tóc trắng đang ngồi, nếp nhăn trên mặt cũng rất sâu, vừa nhìn cũng biết tuổi rất lớn rồi . - Lý Dương, đây chính là vị tiền bối mà tôi nói với cậu. Trần Xung - Trần lão gia, ông cũng là thầy của tôi trong ngành ngọc khí … Lâm Lang đẩy xe lăn, nhẹ cười giới thiệu cho Lý Dương, vị lão nhân ngồi trên xe ngồi thẳng người, mặt mỉm cười, tò mò quan sát Lý Dương. - Chào Trần lão!Lý Dương lập tức cúi thấp người, nhẹ giọng lên tiếng chào, đồng thời cũng nhìn vị lão tiên sinh này . Vị lão nhân trước mắt này, cũng có thể nói là người lớn tuổi nhất mà Lý Dương đã gặp ngoại trừ Hà lão. - Lý Dương, kỹ năng đánh cuộc thạch tàm tạm của tôi, cũng là theo chân ông học được!.... Lâm Lang lại bổ sung, Lý Dương hơi ngẩn ra, nghiêm nghị cung kính . Lúc này cuối cùng Lý Dương đã biết thân phận vị lão nhân này, lại chính là sư phụ cược thạch của Lâm Lang, tài nghệ cược thạch của Lâm Lang, Lý Dương vô cùng rõ ràng, so với Phỉ Thúy vương thì có chút chênh lệch, nhưng so với các chuyên gia cược thạch khác thì mạnh hơn không ít, Thiệu Ngọc Cường cũng không sánh bằng Lâm Lang. Cũng có thể nói, Lâm Lang là cao thủ trong số những cao thủ cược thạch mà Lý Dương đã gặp, đã nghe nói qua, trừ Phỉ Thúy vương và Trác lão ra, là người có năng lực cược thạch mạnh nhất. Người có thể dạy được một đồ đệ như vậy, tuyệt đối rất đáng tôn kính . Giới thiệu xong vị lão nhân này, Lâm Lang giới thiệu Lý Dương cho vị lão nhân kia:- Ông, đây chính là Lý Dương, người lần trước trong điện thoại con nói với ông, lần này ở Ngưỡng Quang, Trác Liên và Mã Cố Minh trước sau cũng từng bại bởi cậu ta. Cậu ta năm nay chỉ có hai mươi sáu tuổi !... Lâm Lang nói tới chỗ này , Lý Dương bén nhạy phát hiện ra, trong mắt vị lão nhân này thoáng qua nét tinh quang khác hẳn tuổi của ông. - Trường giang sóng sau đè sóng trước, A Lang nói qua cậu rất trẻ tuổi. Thật không ngờ cậu trẻ tuổi như thế. Đứa bé của tiểu Trác hiện tại ra sao ? . . Lão nhân từ từ nói, thanh âm của lão nhân rất nhẹ , già nua nhưng lại có một chút uy nghiêm, khi đang nói chuyện, nụ cười trên mặt lão nhân rực rỡ hơn. Điều này làm cho Lý Dương có vẻ kinh ngạc hơn, nhất thời quên trả lời . - Lý Dương, ông tôi lớn tuổi rồi, năm nay đã chín mươi lăm tuổi, nhưng mắt không hoa tai không điếc, chỉ là hành động hơi có chút không tiện. Lâm Lang vừa cười bổ sung một câu , hắn vừa nói xong, lão nhân liền ha ha cười to một tiếng:- A Lang, cái gì hành động hơi có chút bất tiện, liệt thì gọi là liệt, cũng không phải là chuyện gì phải giữ bí mật ! . . Lời của Trần lão khiến cho Lâm Lang có vẻ hơi lúng túng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn luôn không thay đổi. Đối với vị lão nhân vẫn có thể luôn vui vẻ như vậy. Lâm Lang hết sức cao hứng và hài lòng !