Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 692: Phỉ Thúy Vương ủng hộ Lý Dương

- Đi đi, có một số việc làm có thể cứu vãn, có một số việc lại không thể cứu vãn được!Phỉ Thúy vương lần nữa thở dài, Hồ Hán Giang là người Vân Nam, hắn cũng muốn giúp một chút, đáng tiếc hắn làm những chuyện như vậy khiến cho Phỉ Thúy vương không cách nào giúp được, thật muốn giúp, vậy thì hoàn toàn không nể mặt Lý Dương, hơn nữa con trai Hồ Hán Giang quả thật rất không ra sao.Phỉ Thúy vương biết, những lời này của hắn truyền đi rồi, người này hoàn toàn hết cách, tuy nói không đến nỗi trực tiếp phá sản, nhưng không thể nào tiếp tục duy trì trong giới ngọc thạch, chỉ có thể chuyển qua làm buôn bán khác, hơn nữa sẽ bồi thường không ít, đầu năm nay người kinh doanh tốt không nhiều lắm, nhưng người sa sút khẳng định không ít.Sở dĩ Koba tướng quân nắm hàng ở Vân Nam không phát, không phải là chờ xem thái độ của Phỉ Thúy Vương hay sao, bây giờ Phỉ Thúy vương đã tỏ thái độ, tương đương với hắn ủng hộ Lý Dương công kích Hồ Hán Giang, Koba tướng quân lại càng không vì chuyện nhỏ này đi đắc tội cùng Lý Dương, sau này năm đại gia tộc Myanmar sẽ không có bất kỳ buôn bán gì với Hồ Hán Giang.Nhà cung cấp nguyên liệu khác dám âm thầm cung cấp hàng hóa, cũng sẽ bị năm đại gia tộc liên hiệp vây hãm, ngành nào có quy luật của ngành ấy, phá quy luật sẽ phải bị trừng phạt.Những nhà cung cấp nguyên liệu ở Kôn Minh hoặc giả coi như là một nhân vật có tiếng, nhưng ở trong mắt năm đại gia tộc Myanmar thì chẳng là cái gì, đối phó người như vậy chẳng qua chỉ là câu nói.Ngoài cửa, Hồ Hán Giang nghe được Thiệu Ngọc Cường nói, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, người này ở Kôn Minh vẫn luôn khôn khéo trong giới ngọc thạch, lần này thật bị con trai hại thảm.Nhìn bóng lưng Hồ Hán Giang, Thiệu Ngọc Cường khẽ thở dài, cuối cùng mới lắc đầu một cái trở về biệt thự.Từ nay về sau, giới ngọc thạch Kôn Minh sẽ ít đi một người, nhưng những xưởng ngọc thạch nên quyết định thế nào, Hồ Hán Giang thông minh thì sớm một chút chuyển tay mấy cái xưởng này, còn có thể giảm bớt tổn thất nhất định.- Sư phụ, con nghĩ xong rồi, con muốn đi khu mỏ!Đứng trước mặt Phỉ Thúy vương lần nữa, trong mắt Thiệu Ngọc Cường đột nhiên lộ ra một thần sắc kiên định, từ từ nói.Phỉ Thúy vương chợt ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Thiệu Ngọc Cường, một lát sau, mới nhẹ giọng nói:- Lần này quả thật suy nghĩ kỹ chứ?- Vâng ạ, con đã suy nghĩ kỹ, đi mỏ với con là rèn luyện tốt nhất, bây giờ con không thiếu lý luận, thiếu hụt nhất chính là hiểu biết về cược mỏ, chỉ đi khu mỏ con mới có thể có đột phá!Thiệu Ngọc Cường nặng nề gật đầu, trên mặt Phỉ Thúy vương từ từ lộ ra nụ cười sáng lạn, nói:- Nếu con đã ra quyết định, ta cũng không cản con, đi đi, đến sau khi con đi ra, ta cũng nên chính thức về hưu!Thiệu Ngọc Cường trước đó cũng từng đi khu mỏ, thế nhưng chẳng qua là rèn luyện sơ sơ, cùng một vài chuyên gia cuộc mỏ học tập kinh nghiệm, lần này đi khu mỏ hòan toàn khác, lần này đi khu mỏ hắn là muốn triệt để sinh hoạt chung với các chuyên gia cược mỏ.Hắn muốn giống như Phỉ Thúy vương, trước tiên phải làm thợ đào mỏ, làm việc khổ nhất, làm người trong tuyến đầu tiên tiếp xúc với nguyên liệu, thời gian này có thể là một năm, có thể là hai năm, cũng có thể thời gian sẽ lâu hơn.Đến khi hắn hoàn toàn làm quen rồi, còn muốn đi làm công nhân chọn nguyên liệu, đơn giản mà nói chính là từng bước từng bước đi làm những công việc của công nhân khu mỏ, dùng trái tim của hắn đi đến gần cược thạch, cảm thụ tiếp xúc cược thạch.Hắn làm xong hết thảy, một ngày kia đột phá rồi, hắn liền được nhận cái danh hiệu Phỉ Thúy vương chân chính.Hết thảy sự việc phát sinh ở Kôn Minh, Lý Dương căn bản không biết, hắn đang cáo biệt cùng đạo diễn Bành Vũ.Bên cạnh Ngô Thanh Phong bọn họ tất cả đều kính nể nhìn Lý Dương, khi đang nghỉ ngơi, bọn họ cuối cùng cũng biết thân phận thật của Lý Dương.Ngọc Thánh Lý Dương, người đứng đầu giới cươc thạch, đại sư giới chơi đồ cổ, người có các bảo vật tuyệt thế như: cái bát Trương Sinh, bình tiên âm, kiếm trạm lô, bức vẽ thủy trung họa…, những thứ này vô luận thành tựu thế nào, cũng đáng để bọn họ ngưỡng thị.Ngô Thanh Phong bọn họ rốt hiểu tại sao Lão Lương có lòng tin lớn như vậy, thì ra Lý Dương thật là một cao thủ ở ẩn, không thua những chuyên gia đài truyền hình kia một chút.Bọn họ cũng hiểu mấy vị chuyên gia tại sao lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy, thì ra là cũng là bởi vì Lý Dương, bọn họ biết Lý Dương, biết thân phận của Lý Dương, cho nên mới để cho Lý Dương tự làm giám định đồ của mình.Suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu mình là một vị chuyên gia, một người bạn là chuyên gia khác đột nhiên mang theo đồ tìm đến mình giám định, còn là hoạt động công cộng, chắc chắn hắn cũng sẽ phản ứng như thế.Cự tuyệt lời mời thịnh tình của Lão Lương và Ngô Thanh Phong bọn họ, Lý Dương và Lưu Cương không trở lại sân vận động, giám định bảo vật hôm nay cũng nhanh chóng kết thúc, trở lại cũng không làm gì.Buổi trưa nay thật lãng phí, nhưng thu hoạch cũng rất không tệ, kính bồ đào đời Đường kia đúng là tinh phẩm khó gặp, cũng đáng giá đến mấy ngàn vạn.Vừa lên xe, điện thoại di động của Lý Dương liền vang lên.- Anh Kiệt, thu hoạch thế nào?Người gọi điện thoại tới là Hà Kiệt, Lý Dương vừa nghe liền hỏi, điện thoại bên kia liền truyền đến thanh âm yếu ớt:- Chẳng có gì, không nói nữa, cậu ở đâu đây, chúng ta cùng trở về!- Anh Kiệt, hôm nay đoán chừng em không về, lát nữa em muốn đi cùng mấy bằng hữu.Lý Dương do dự một chút, từ từ nói, đã thấy Bạch Minh và Mao lão bọn họ, Lý Dương đương nhiên không thể cứ đi như vậy.Hơn nữa, hôm nay Bạch Minh muốn từng bước chặc ép cho hắn khó chịu, thế nào cũng phải trả đũa vụ này, biện pháp trả đũa tốt nhất chính là để người nầy ngã dưới gầm bàn, cái này Lý Dương có thể đảm bảo!- Vậy cũng được, buổi tối tôi cũng còn có chút chuyện khác!Hà Kiệt không hăng hái lắm, nói xong liền cúp điện thoại.Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng cất điện thoại di động, đáng tiếc chuyện này mình không giúp được hắn, vận khí trong chuyện kiểm đồ cổ không thể so bì nhiều ít với mua vé số trúng thưởng lớn được, trong lòng Lý Dương cũng chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho hắn.Nhưng Lý Dương tin tưởng, cho dù Hà Kiệt thật không mua được cái gì, tâm của hắn lão gia cũng sẽ nhìn nhận trong lòng, đối với lão gia mà nói chỉ cần có cái tâm này là đủ rồi, trong tay lão gia thật không thiếu hụt những thứ đồ tốt này.Chờ khi hoạt động hôm nay kết thúc, Lý Dương lập tức gọi điện thoại cho Bạch Minh, mấy vị chuyên gia đều ở đây, trong điện thoại Bạch Minh vẫn còn kêu muốn Lý Dương giải thích.Buổi tối khi cùng nhau ăn cơm, cuối cùng Lý Dương cũng hiểu tại sao Bạch Minh có những phản ứng đó, cố ý nhằm vào hắn.Suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu mình là chuyên gia giám định, Bạch Minh này cầm đồ chạy tới tìm mình giám định, đoán chừng một cước liền đạp hắn ra ngoài rồi.Hiểu ra rồi, Lý Dương tự mình phạt ba ly rượu lớn, cuối cùng để cho Bạch Minh và Mao lão hai người hài lòng chút, Thái lão cũng cùng đi theo bọn họ ăn cơm thì trợn mắt hốc mồm, vị trí của hắn khá xa, căn bản không biết hôm nay xế chiều có chuyện gì.Hiểu đâu đấy, Lý Dương cũng không định cứ như vậy bỏ qua cho Bạch Minh, kết quả buổi tối Bạch Minh bị mang trở về nhà rất bi thảm.Cơm tối xong, Lý Dương mới đưa Vương Giai Giai về nhà, trước khi đính hôn cuộc sống hạnh phúc thế này đoán chừng là không có, nhưng đính hôn rồi thì có thể, Vương Giai Giai rốt cục đồng ý đính hôn xong sẽ thỉnh thoảng trở về biệt thự ở đó mấy ngày.Đính hôn rồi, tương đương với hai người đã danh chính ngôn thuận, ở chung một chỗ cũng sẽ không có ai nói ra nói vào.Đưa Vương Giai Giai đi rồi, Lý Dương còn có vẻ có chút hưng phấn, thấy thời gian còn sớm, trở về biệt thự cầm cái kính liền chạy thẳng tới nhà lão gia. Tối nay Lý Dương không muốn ở nhà mới bên này, Triệu Vĩnh bọn họ đều ở đây, làm cho nơi này có không khí hơn, nhưng một lọat Đại lão gia ở chung một chỗ bây giờ không có gì hăng hái.Cái kính này mặc dù không thần kỳ như bằng cái bát Trường Sinh, nhưng cũng là một đại biểu cho một thời kỳ văn hóa cường thịnh, vô luận là giá trị nghệ thuật hay là giá trị sưu tầm cũng rất cao.Đồ tốt như vậy, lão gia nhất định sẽ thích, ít nhất cũng có thể được mấy câu khích lệ.Bây giờ đã là người đứng đầu giới cược thạch, nhưng tâm tính trẻ con của hắn cũng không có thay đổi, tỏ ra kiêu ngạo vì chút thành tích, lấy được hảo bảo bối cũng muốn trước mặt trưởng bối được khen vài câu, lấy được món đồ tốt các trưởng bối khẳng định sẽ tán thưởng.- Lão gia có ở đó hay không?Trở lại biệt thự, Lý Dương liền hỏi một cảnh vệ viên trước cửa, cảnh vệ viên gật đầu một cái, hơn nữa còn ngẩng đầu nhìn trên lầu.Lý Dương nói cảm ơn, lập tức đi lên lầu hai, động tác của cảnh vệ viên là nói cho hắn biết lão gia đang ở thư phòng, thời gian này còn chưa tới lúc lão gia nghỉ ngơi, vô luận là mùa đông hay là mùa hè, lão gia đều không phải là thích đi ngủ quá sớm.Đi tới cửa thư phòng, Lý Dương đột nhiên bước chậm rất nhiều, nhẹ nhàng mở cửa thư phòng, thư phòng của lão gia không khóa cửa bao giờ.Có một cảnh vệ viên thầm do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.bây giờ người này được cưng chìêu còn hơn cả con gái lão gia, cũng chỉ có Lý Dương dám làm chuyện như vậy, bọn họ là cảnh vệ thật, nhưng đều không phải là kẻ ngu, huống chi lão gia cũng đã sớm nhắc nhở, bất kỳ quy củ nào cũng không cần áp dụng với Lý Dương.Hà lão đang ngồi ở trên ghế nhìn một phần tờ báo, Lý Dương cố nén cười, cố ý hắng giọng, để cho lão gia biết phía sau có người.Lão gia dù sao cũng lớn tuổi, Lý Dương có thể cho ông một tin vui mừng, nhưng không dám kinh sợ đến ông, phải chịu trách nhiệm thì Lý Dương không kham nổi.- Về rồi à? Hôm nay không đi à?Mới vừa tới sau lưng lão gia, lão gia đột nhiên nói một câu, hơn nữa từ từ quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lý Dương.Thân thể Lý Dương chợt rung lên, những lời này của lão gia ngược lại để cho hắn giật mình.- Lão gia, người làm sao biết là cháu?Thấy trong mắt lão gia không có bất kỳ kinh ngạc nào, Lý Dương liền hiểu ông khẳng định biết mình tới, điều này làm cho Lý Dương rất là buồn bực, hắn cố ý định hắng giọng là để cho lão gia biết có người vào phòng, cũng không ngờ đến lão gia đã sớm biết là mình.- Tiểu tử nhà ngươi, gian phòng của ta đây có người khác dám đi vào như vậy không?