Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 690: Gây khó dễ cho chuyên gia (3)

Mọi người nhìn hình thái những con chim này, đều là đầu hướng về trước, sải cánh, giống như là chạy trốn khỏi chỗ chết, có phải giống như là đang nói hay không: Thế giới thay đổi rồi, chúng ta mau chạy đi. Đây là tâm trạng biến phổ tâm của người thời kỳ cuối triều Thanh, hy vọng mong manh đối với tiền đồ, thất vọng đối với quốc gia!Lý Dương nhìn Bạch Minh một cái, tiếp tục nói:- Thời Khang Hi chân chính thì không phải như vậy, những con chim thời Khang Hi đều là lớn bụng, rất nhiều cũng là đậu trên nhánh cây, thời Khang Hi bọn họ đã lấy được lòng thiên hạ, là giai đoạn hưng thịnh, chứng tỏ người thời đó không nhiều lo lắng, tự tại như chim bay giống như, nhiều khi người công nhân vẽ tạo hình đang làm việc liền đem hình thái xã hội lúc ấy biểu đạt ra ngoài!Lời của Lý Dương khiến cho rất nhiều người chung quanh cũng trợn to hai mắt, còn phân biệt được đồ cổ như vậy, công nghệ mỗi thời kỳ quả thật đều không giống nhau, điểm này là thật.- Nói không sai, nếu cậu cũng biết rồi, còn đem đến nơi này làm chi?Bạch Minh gật đầu một cái, trên mặt còn có chút hài hước, Mao lão và Chu lão càng tăng thêm nét cười. Lý Dương đột nhiên xuất hiện ở nơi này là cho bọn hắn sự kinh ngạc rất lớn, còn khiến cho Chu lão mất hình tượng một lần, bây giờ Bạch Minh mượn cơ hội này cố ý gây khó khăn cho Lý Dương, bọn họ đương nhiên là vô cùng ủng hộ.- Tôi đi cùng bạn bè đến, đây cũng không phải đồ của tôi, chúng tôi chủ yếu là muốn giám định món bảo bối này!Lý Dương chỉ chỉ cái đĩa trong tay Lão Lương, những món đồ sứ này, giám định cũng có chút khó khăn, không phải là Bạch Minh muốn kiểm tra hắn hay sao, tốt lắm, tới mà có lễ vật cũng không phải lắm, Lý Dương cũng phải ra đề, cũng phải kiểm tra Bạch Minh một chút!Lời phê bình của rất có ý tứ, để cho mấy người chung quanh cũng hứng thú lên, ngay cả những nhân viên làm việc kia cũng nhìn Lý Dương, muốn nghe xem Lý Dương sẽ nói gì tiếp.- Những người ngoại quốc cũng là vừa đến Trung Quốc, bọn họ không phân ra được thiệt giả, nhưng bọn họ sẽ nhận được chữ, cho là chỉ cần là đồ sứ lò nung trong cung cũng đều phải có năm chữ, các lão tổ tông liền đem những đồ sứ chế phẩm này viết lên là năm Khang Hi, những người ngoại quốc này liền thật cao hứng cầm những chiếc bình mới đi, trở về nước rồi còn huyên thuyên đây toàn là đồ cổ Đại Thanh Khang Hi!- Ha ha!Lời của Lý Dương để cho mấy người chung quanh vui vẻ nở nụ cười, nụ cười trên mặt Bạch Minh và Mao lão bọn họ cũng càng ngày càng rộng.Chờ mọi người cười xong, Lý Dương tiếp tục nói:- Cho đến hiện đại, loại chế phẩm này ở nước ngoài còn nhiều hơn so với quốc nội, có vài người yêu thích sưu tầm cho rằng nước ngoài đồ toàn là thật, thật ra thì không hẳn, trước kia rất lâu lão tổ tông chúng ta liền đem đồ giả bán hết, món của tôi, chính là từ nước ngoài mua về.Người cầm bảo bối kia đột nhiên nói một câu, thanh âm còn có chút khổ sở. Hắn tin chắc mình mua được chính là đồ thật cũng bởi vì điểm này. Đây là bảo bối hắn mua từ nước ngoài với giá cao, hơn nữa vị người nước ngoài kia sưu tầm đã có mấy thập niên, lúc còn trẻ hắn đã nhìn thấy có cái món đồ sứ này.Nếu thật như lời Lý Dương nói vậy, kia cái này nhất định là chế phẩm năm đó bị bán đi, bây giờ lại bị bọn họ - những hậu nhân này mua về, chuyện này không vào đầu người khác, chỉ có thể coi số hắn xui xẻo.- Thật ra thì cái đồ sứ này có rất nhiều chỗ sơ hở, biết điểm này mọi người cũng sẽ không cho giả làm thành thật!Ánh mắt mọi người lập tức cũng nhìn ngay vào Lý Dương, ngay cả những nhân viên làm việc kia cũng đều một dạng, không ai không muốn học thêm chút kiến thức, đặc biệt là loại kiến thức này có thể tránh tình huống nhầm lẫn.Lý Dương đi tới trước bàn, nhẹ nhàng ôm lấy cái bình, chỉ vào sáu chữ đề khoản phía dưới nói:- Năm đề khoản chính là chỗ sơ hở lớn nhất, Đao Mã Nhân thịnh hành ở sơ kỳ cùng trung kỳ Khang Hi, khi đó Khang Hi vô cùng mê tín, không cho phép lò nung trong cung đốt chế đồ sứ có mang theo năm chữ, viết tên của mình, rất thiếu cát lợi!Lão Lương cùng Ngô Thanh Phong bọn họ cũng mắt to nhìn chằm chằm Lý Dương, điểm này bọn họ thật đúng là không biết, đi theo Lý Dương họ vừa nhiều học được mấy kiến thức trọng yếu.- Nói không sai, đồ sứ lò nung trong cung sơ kỳ Khang Hi không có năm chữ, chữ viết thường là tiền triều, tiền triều đã qua rồi, cho dù viết cũng không có gì không tốt.Mao lão cười ha ha nói tiếp một câu, Mao lão cười thì ánh mắt cũng sắp không nhìn thấy gì nữa, mọi người cũng lại đưa ánh mắt nhắm ngay Mao lão.Mao lão lại nói:- Còn có một điều đáng nhắc đến một chút, khi đó quốc gia mới vừa an định lại, nhưng cái bóng quá khứ chiến tranh còn chưa tiêu trừ hết, lúc ấy rất nhiều đồ văn hóa cũng lấy đề tài chiến tranh làm chủ, tỷ như những món Đao Mã Nhân này. Lui về phía sau nữa, cuộc sống yên ổn rồi, dần dần liền xuất hiện một số đồ có họa tiết chút vui mừng, tỷ như, đèn Bách Tử Long, tú cầu sư tử … những thứ như Đao Mã Nhân kia ngược lại rất ít thấy!Nhìn sang Lý Dương, nụ cười trên mặt Mao lão càng tăng lên, nói tiếp:- Cái này giống như khi chúng ta mới vừa dựng nước, điện ảnh có rất nhiều đề tài về chiến tranh, như “địa đạo chiến tranh”, “địa lôi chiến”, “ Tiểu binh” … đến niên đại tám mươi, một vài đề tài vui vẻ xuất hiện trong điện ảnh hơn một chút, ví như “sự nghiệp ngọt ngào”, rất nhiều người các anh cũng còn nhớ chứ, thật ra thì đây đều là chính trị ảnh hưởng vào văn hóa!Theo như lời Mao lão: “sự nghiệp ngọt ngào” là một tác phẩm điện ảnh rất cũ, đầu niên đại tám mươi vô cùng nổi danh, nó tuyên dương ca ngợi cuộc sống của chúng ta rất tốt đẹp, Lão Lương cùng Ngô Thanh Phong bọn họ cũng có chút ấn tượng.Mao lão vừa nói như thế, mọi người cũng đều hiểu, cái bình Thanh Hoa này đúng là chế phẩm hậu kỳ, lời của Mao lão tương đương với đang giúp Lý Dương xác định lại như lời hắn nói.- Tiểu Lý nói không sai, món đồ sứ này đích xác là chế phẩm thời kỳ Đạo Quang, chế tác chính là minh chứng tốt nhất. Khi đó tuy nói là lừa người ngoại quốc, nhưng thợ làm tay nghề còn rất tốt, không giống như đời Hàm Phong, Đồng Trị sau này, ngay cả chế phẩm lò nung trong cung cũng trở nên rất thô!Chu lão cũng nói một câu, ba vị chuyên gia cũng lên tiếng, tương đương với định luận cuối cùng cho món đồ sứ này.Mấy người cũng đã chú ý tới, Chu lão nói là “tiểu Lý ”, chứng minh giữa bọn họ dã quen biết, Ngô Thanh Phong chợt gật đầu một cái, trước đó hắn cũng cảm giác được có chút không đúng, bây giờ cuối cùng đã hiểu.Tình cảm mấy vị chuyên gia này với Lý tiên sinh vốn là quen biết, chẳng trách đã gây ra những chuyện kỳ quái này.Tới đây, Lý Dương cũng coi như là phê bình xong cái bình này rồi, đây chính là chế phẩm lò nung trong cung thời kỳ Đạo Quang, tuy nói không phải là đồ sứ lò nung trong cung Khang Hi bổn triều, cũng là một vật cổ, đáng giá sưu tầm.- Mao lão, tôi, món này của tôi nếu thật là chế phẩm dời Đạo Quang, vậy trị giá đáng bao nhiêu tiền?Cuối cùng người cầm bảo bối đã hồi phục lại một chút, hắn quan tâm nhất vẫn là vấn đề kinh tế, lần này vốn định kiếm lớn một khoản, không nghĩ tới lại là cái kết quả này.- Điểm này, hãy để cho Lý huynh đệ nói đi!Mao lão mỉm cười lắc đầu một cái, trên mặt mọi người cũng đều lộ ra kinh ngạc. Chênh lệch số tuổi giữa Mao lão và Lý Dương là rất lớn, không ngờ cũng gọi nhau là huynh đệ, Ngô Thanh Phong vì vậy mà giật mình cũng há to miệng, Lão Lương lộ ra thần sắc đắc ý.Trong mắt Lý Dương lộ ra một chút bất đắc dĩ, bất quá cũng không phản đối, món đồ này nếu vẫn do hắn phê bình, đánh giá về giá cuối cùng cũng không vấn đề.- Đồ chế phẩm thời Đạo Quang, khẳng định không sánh bằng đồ sứ lò nung trong cung bình thường, nhưng giá cả cũng không thấp. Giá cả so với lò nung dân gian thì vẫn cao mạnh hơn nhiều, món đồ sứ này, tôi đoán chừng có thể từ 20 đến 25 vạn, dĩ nhiên, gặp phải người thích cũng có thể sẽ ra giá tiền cao hơn!- 20 vạn.Sắc mặt người cầm bảo bối lập tức chùng xuống, không tính phí xuất khẩu và vận chuyển về, hắn còn phải bồi thường gần một trăm vạn, lần này vốn định kiếm một khoản, không nghĩ tới một kết quả là như vậy.Người cầm bảo bối ôm lấy cái bình của mình, từ từ đi ra ngoài, người số 2568 bị chen đang đứng bên cạnh cuối cùng có cơ hội vọt lên trước mặt. Bên ngoài đột nhiên bước nhanh tới mấy người, hướng bọn họ đi chính là Lý Dương bên này.Đi tuốt ở đàng trước chính là đạo diễn Bành Vũ - tổ trưởng tổ tiết mục “truy tìm bảo vật”, hắn nhận được thông báo của nhân viên làm việc liền tự mình chạy tới, trước đó hắn vẫn ở phồng điều chỉnh làm tổng chỉ huy.Chuyên gia một lần để cho rất nhiều người cầm bảo bối vào giám định cũng không có gì, những chuyên gia này đều có thói quen tính tình của mình, chút chuyện nhỏ này sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì lớn.Nhưng chuyên gia để cho người cầm bảo bối làm giám định cho người cầm bảo bối khác thì lại khá nghiêm trọng, điều này rất không phù hợp quy định, sự việc tương tự cũng không thể để có tiền lệ, nếu không sau này cũng không thể làm người ta phục, đến lúc đó tiết mục cũng có thể biến thành một trò hề.Cho nên vừa nghe tên nhân viên làm việc kia hồi báo xong, hắn liền quyết định tự mình tới xem một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Đạo diễn vừa đến, những nhân viên làm việc kia lập tức cũng đứng thẳng người, ở tổ tiết mục tổ, tổng đạo diễn thì tương đương với lão tổng, có quyền lực cực cao.- Bạch giáo sư, Mao giáo sư, Chu giáo sư!Bành Vũ mang theo nụ cười sáng lạn, lên tiếng chào hỏi với mấy vị chuyên gia trước, những chuyên gia này chính là người đạo diễn như hắn cũng phải ra vẻ tôn kính rất nhiều, bọn họ dù sao cũng không phải là người đài truyền hình, cũng không phải là dựa vào tiết mục ti vi để kiếm tiền.Chào hỏi xong, Banh Vũ lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhất thời cũng sửng sờ ra đó.