Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 677: Bảo thủ

- Đây là khay trà bằng gỗ anh hảo hạng, có giá trị rất cao, trên thị trường có giá từ hai mươi đến ba mươi vạn, nếu đem đấu giá sẽ rất lời.Sau một hồi suy nghĩ Lý Dương mới nói.Đối với việc định giá Lý Dương cũng không am hiểu lắm, Anh Mộc vốn cũng khan hiếm, cũng may lần trước công ty có đấu giá một loại đồ tương tự khiến Lý Dương ấn tượng nên mới có thể đưa ra đánh giá này.- Bao nhiêu? Hai mươi đến ba mươi á?Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dương, người khác cũng nhìn anh ta và Lý Dương, Lý Dương nói ra giá như vậy là ngoài sức tưởng tượng của mọi người.Vài năm nay giá trị đổ cổ tăng rất nhanh, nhưng đó đều là đồ to như tủ, giường hoặc là cái bàn dài, đồ cổ nhỏ cùng tăng giá trị nhưng không nhiều. Hộp trang điểm của người phụ nữ vừa rồi Lý Dương mới định giá mười vạn, nay khay trà so với hộp trang điểm đó còn cao gấp hai gấp ba lần.- Được về giá cả, đấu giá sẽ cao hơn.Lý Dương mỉm cười, nhìn thấy khay trà Anh Mộc khiến tinh thần anh phấn chấn hơn hẳn, bởi vì người đàn ông xấu tính ban đầu đã khiến tâm trạng anh không được vui.Người đàn ông có chút căng thẳng nhìn Lý Dương va nói thêm:- Người, người anh em, không biết cậu có hứng thú với bảo bối này của tôi không?- Anh muốn bán sao?Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, đồ bằng gỗ lim anh cũng hiếm, Lý Dương cũng có ý tưởng muốn mua, chẳng qua chưa nhắc đến, không nghĩ đến việc đối phương chủ động như vậy.- Đúng tôi muốn bán, cũng không cần đến ba mươi vạn như lời cậu nói, khoảng hai mươi lăm vạn là được.Người nọ quả quyết nhìn Lý Dương.Trong nhà có chuyện gấp cần đến tiền, hiện giờ có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng cũng đã rút hết, có thể hỏi mượn ai cũng đã hỏi hết rồi nhưng vẫn thiếu mười vạn. Khay trà này của cha ông để lại cũng có rất nhiều người xem đây là đồ cổ có giá trị.Lần này vì thiếu tiền nên ông muốn bán.Lúc trước ông ta đã đưa khay trà đến cửa hàng đồ cổ Phan Gia và Ngọc Lưu Ly cho người ta xem qua, người ta trả giá nhiều nhất là tám vạn, ít nhất là năm trăm. Nay thấy Lý Dương định giá cao như vậy khiến ông ta tức giận hộc máu.Cho dù bán tám vạn cũng không đủ bù vào số tiền còn thiếu nay nghe nói ở đây tiến hành giám định đồ cổ ông ta mang khay trà đến nhờ chuyên gia đánh giá, nếu đúng như lời quảng cáo trên TV không chừng có thể bán với giá cao hơn.Bây giờ mặc dù chưa có chuyên gia xem xét nhưng có người định giá cho khay trà từ hai mươi đến ba mươi vạn, điều này khiến ông ta vô cùng phấn khởi, cũng không cần để cho chuyên gia đánh giá nữa, có thể bán bây giờ là tốt nhất, số tiền bán đủ đáp ứng phần còn thiếu thậm chí có dư thừa.- Hai mươi lăm vạn.Lý Dương cúi đầu suy nghĩ, người đàn ông có vẻ khẩn trương nhưng cũng không dám nói gì, chỉ nhìn anh.- Anh muốn tôi thanh toán bằng hình thức chuyển khoản hay chi phiếu.Sau mấy giây suy nghĩ Lý Dương mới ngẩng đầu, vừa rồi không phải anh suy nghĩ về giá trị mà nghĩ về nguồn gốc của khay trà.Đồ vật này nổi tiếng một thời, người có được đồ vật này ắt hẳn không phải bình thường, nếu không có nguồn gốc rõ ràng mà bỏ hai mươi lăm vạn ra mua thì cũng khá mạo hiểm.- Chuyển khoản, cậu chuyển khoản cho tôi là được.Người đàn ông vội vàng trả lời, người đàn ông rất hân hoan, cuối cùng có thể đem đồ vật này bán, thậm chí bán được với giá cao khiến ông ta rất vui.- Cũng được, anh đưa tôi số tài khoản ngân hàng, tôi lập tức chuyển khoản cho anh.Lý Dương mỉm cười, anh lấy điện thoại ra gọi, anh là khách hàng quen của ngân hàng, việc chuyển hơn hai mươi vạn thực rất nhanh.Hai phút sau, chuông điện thoại di động của người đàn ông vang lên báo hiệu có tin nhắn.Xem xong tin nhắn, người đàn ông vui mừng khôn xiết, mọi người đều khẳng định là người đàn ông này đã nhận được tin của ngân hàng, đồ vật chưa được chuyên gia đánh giá nhưng đã bán được hai mươi lăm vạn khiến ai cũng thầm ghen tị với người đàn ông đó.Ông ta nói lời cảm ơn với Lý Dương và đưa khay trà cho anh, ông rời đi rất nhanh để về nhà thông báo tin tốt.- Lý Dương, một cái khay nhỏ như vậy thật sự có giá trị hai mươi lăm vạn sao anh?Vương Giai Giai ngạc nhiên hỏi Lý Dương, trước kia cô biết khay bằng đồ sứ thật đắt giá nhưng không nghĩ tới đồ gỗ cũng đáng giá như vậy.- Có giá trị, chắc chắn có giá trị, hiện tại mọi người ở đây đều có đồ cỡ lớn, vài năm nữa đồ cỡ nhỏ sẽ tăng giá, nếu anh tìm hiểu rõ được nguồn gốc bảo bối này chắc chắn giá trị còn tăng gấp mấy lần.Lý Dương mỉm cười gật đầu, giá bảo bối này sẽ tăng, có thể kiếm nhiều ít về sau sẽ rõ. Cùng lắm Lý Dương không tính đến chuyện bán thứ này, hiện tại thiết bị bảo an của biệt thự cũng được lắp đặt khá tốt, bộ sưu tầm đồ cổ của anh vẫn còn ít, Lý Dương còn muốn sưu tầm thêm nhằm làm phong phú kho báu của mình.- Tiên sinh, anh có thể xem giúp tôi vật này được không?- Tôi nữa, xem giúp tôi nữa.Lý Dương vừa định đi đã bị mấy người gọi lại, dường như mọi người đã thay đổi thái độ với anh, xưng hô có vẻ kính trọng hơn.Vừa rồi trong suy nghĩ của mọi người Lý Dương chỉ là một thanh niên trẻ bình thường, bây giờ thì không như vậy, Lý Dương giúp mọi người đánh giá đồ vật khiến họ rất khâm phục khả năng của anh, lúc này đây họ tin Lý Dương, mong muốn anh xem xét đồ vật giúp họ.Lý Dương và Vương Giai Giai nhìn mọi người xung quanh, sau một hồi thể hiện trình độ mọi người đã xem Lý Dương như là một chuyên gia.Việc cho anh là một chuyên gia đích thực cũng có căn cứ.Nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người xung quanh, anh bất đắc dĩ phải đồng ý, ban đầu anh vốn định đến đây để xem có mua được món đồ nào không, không nghĩ đến chuyện sẽ gặp phải người đàn ông xấu tính kia, giờ nghiễm nhiên trở thành chuyên gia trong mắt bọn họ, họ lại còn thỉnh cầu anh đánh giá đồ giúp họ.- Tiên sinh, xem giúp tôi đi. Tôi thấy ngài cũng không thua kém gì những chuyên gia, giúp chúng tôi cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của ngài đâu.Người đàn ông chừng năm mươi tuổi, thái dương có chút trắng bệch tiến đến bên Lý Dương nhẹ nhàng nói, ông ta cũng chính là người kêu lên mấy từ Tử Khí Đông Lai, mọi người ở đây cũng đều khá nhiều tuổi.Nay có người ca ngợi Lý Dương như một chuyên gia đích thị đó là một câu khen ngợi, anh cũng không hề nghĩ tới, quả thật, năng lực của Lý Dương không hề thua kém các chuyên gia thậm chí nhiều chuyên gia còn không được bằng anh.- Được rồi, cùng lắm tôi không đưa ra được nhận xét tinh tế, lời nói cũng không cẩn thận thì các vị cũng đừng để ý nhé.Lý Dương do dự gật đầu, hôm nay anh bị Hà Kiệt gọi tới, cũng không có việc gì, nơi này có khoảng bốn mươi người cũng có nghĩa là có bốn mươi đồ vật cần anh xem, một hồi sẽ xong ngay.- Cám ơn, cám ơn.Mọi người đồng thanh nói lời cảm ơn Lý Dương, sau đó rất nhanh có một người đem đồ vật của mình cho anh xem.Đây là một cái ghế tròn rất bình thường, đồ vật này thật sự cũ, nhưng quá phổ biến, truyền lại đời sau cũng nhiều nên giá cũng không cao.Lý Dương nhận xét vài câu đơn giản, người đàn ông cầm đồ vật của mình lùi sang một bên, ông ta cũng biết đồ của mình thực là bình thường, chỉ cần đó là đồ thật là ông thỏa mãn rồi.Đề đưa ra nhận xét cho các đồ vật, Lý Dương dùng khả năng của mình quan sát hết một lượt. Những đồ ở đây một nửa là đồ mới, còn một nửa có giá trị không cao, nhiều đồ đã bị tổn hại, giá cũng không được cao, ngoại trừ khay trà Anh Mộc mà anh đã mua và hộp trang điểm của người phụ nữ đó.Dân gian đã lan truyền rồi, thứ tốt sẽ xuất hiện nhưng xác suất không nhiều, Lý Dương cũng không nghĩ ở đây có thể nhìn thấy nhiều đồ có giá trị cao.- Thứ này tôi xem không chuẩn lắm, anh nên đi tìm chuyên gia xem xét để có thể biết chính xác hơn.Lý Dương ngồi ở ghế bành, trước mặt anh có chiếc bàn dài, đây là mọi người chuẩn bị cho anh, việc đánh giá ở đây vốn không được phép, cũng may đồ vật của họ đều là đồ dùng trong nhà nên cũng tiệnNgười đàn ông vừa được xem đồ buồn bã lui sang một bên, vừa rồi Lý Dương đã xem hơn mười đồ vật, có cả đồ giả, người nào sở hữu đồ giả đều đặt ra câu hỏi, Lý Dương chưa từng xác minh làm sao nói là giả được, anh có cách để xác minh tính xác thực trong lời nói của mình khiến mọi người phải nể phục.Mọi người đều tán thành thực lực Lý Dương, dù sao anh còn trẻ nhưng có khả năng tuyệt vời hơn họ.- Tiên sinh, ngài xem cái này điNgười tiếp theo nói với Lý Dương, ông ta có một đồ vật khá to, Lý Dương phải đứng dậy quan sát.- Đây là một cái giường, tay nghề chế tác cũng không tệ lắm, nhưng năm tuổi tôi xem không được chuẩn.Lý Dương nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, loại giường này thời cổ đại rất nhiều, thời hiện đại trong nước lâu rồi không sử dụng nhưng Hàn Quốc có rất nhiều.Lý Dương nói xong liền trở lại chỗ ngồi, người đàn ông do dự một chút rồi lên tiếng:- Tiên sinh, đồ này ở triều đại nhà Thanh, tôi cũng có nghiên cứu về mô hình, cảm giác nó thật phù hợp với đặc điểm của triều đại nhà Thanh, hơn nữa qua nghiệm chứng nó đích thật làm từ gỗ lim.Lý Dương quay đầu nhìn người đàn ông, trên mặt thoáng có chút bất lực.Chợt nhớ đến lời Bạch Minh, lúc đánh giá sợ nhất gặp người theo chủ nghĩa bảo thủ, nói họ cũng không nghe lại còn tranh luận với mình, gặp kiểu người này Bạch Minh họ sẽ phớt lờ cho qua để khỏi lãng phí thời gian.Cuối cùng Lý Dương cũng có cái cảm giác như lời Bạch Minh nói, trước mắt anh là một người khá bảo thủLý Dương nói xem tuồi đồ vật không chính xác có ý đây là đồ mới chứ không phải đồ cổ, ông ta lại lên tiếng rằng đồ của mình có từ triều đại nhà Thanh, đó không phải người bảo thủ thì là gì.