Tại cửa tiệm, người ngồi trước chiếc máy làm bằng gỗ chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình.Lý Dương đứng nhìn người này làm việc, vẻ mặt anh rất hưng phấn.ShuiDeng là một loại công cụ mài cắt đồ ngọc mà anh đã từng thấy qua trong một tài liệu cổ, nó hoạt động trên nguyên lý lợi dụng sức của đôi chân để truyền chuyển động đến bánh xe làm bánh xe quay để mài cắt đồ ngọc. Loại dụng cụ này anh chỉ đọc được trong sách, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng thực của nó.- Lý Dương, ShuiDeng là gì?Vương Giai Giai khẽ hỏi. Cô thực sự không thấy chiếc máy làm bằng gỗ trước mặt mình có điểm gì đặc biệt, có chăng cũng chỉ là một khúc gỗ bình thường.- ShuiDeng là một loại công cụ. Thời cổ đại không có điện, các công nhân phải ngồi lên chiếc máy này, dùng sức của đôi chân tác động lên bàn đạp để làm quay bánh xe, sau đó lấy keo dính chặt Ngọc Thạch vào một thanh sắt và bắt đầu mài hoặc cắt. Hiệu suất công việc tuy không cao, nhưng ở những chỗ không có điện, công cụ này lại tỏ ra rất hữu dụng.Lý Dương chậm rãi giải thích. Thời đó, ShuiDeng là loại công cụ phá nguyên thạch phổ biến nhất, nhưng ngày nay hầu như không còn nữa. Thật không ngờ khi đến Mianma anh lại có thể nhìn thấy thứ công cụ cổ xưa này.Cũng có thể là chỉ những nơi thường xuyên mất điện ở Mianma mới có loại công cụ này, nhưng dù thế nào, đây cũng là một loại di sản văn hóa cổ của Trung Quốc, đáng tiếc là ngày nay không còn ai sử dụng nó nữa.- Sao em nhìn nó rất giống một chiếc máy khâu.Vương Giai Giai thủ thỉ. Lý Dương nghe xong hơi sững sờ, sau đó anh gật đầu cười ha hả :- Giai Giai, em nói đúng, món đồ này thực sự không khác máy khâu là mấy, đây chính là chiếc máy khâu Ngọc Thạch.Câu nói của Lý Dương có chút xúc động, người đang ngồi trước chiếc ShuiDeng ngẩng đầu nhìn Lý Dương một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình. ở đây thường xuyên mất điện, và việc sử dụng công cụ cổ xưa này đã trở thành thói quen của rất nhiều người.Nhìn một lát, cuối cùng Lý Dương cũng đành ngậm ngùi rời đi.Loại công cụ hoàn toàn thủ công này gần như không còn ở Trung Quốc nữa. Cho dù là những thợ điêu khắc bậc thầy ngày nay cũng làm việc trên cơ sở sử dụng máy phá nguyên thạch sau đó mới tiến hành công đoạn điêu khắc. Nếu không phải là Lý Dương tận mắt nhìn thấy công cụ cổ xưa này thì có lẽ anh cũng đã quên.- Lý tiên sinh, phía trước đã là nơi bán hàng của chúng ta rồi, chúng tôi có một thị trường ở đây.Sang Dala đột nhiên quay sang Lý Dương. Đi qua khu bán đồ trang trí là tới khu nguyên thạch. Trong tổng số chưa tới 10 dãy phố nhỏ hẹp ở đây thì gia tộc Sang Dala đã chiếm trọn một dãy và tất cả các sạp hàng trong đó.Đó có thể coi là cánh cửa đối ngoại của gia tộc Sang Dala. Ngoài ra, họ cũng có một vài cửa tiệm ở khu trang sức thành phẩm và khu điêu khắc- một cánh cửa đối ngoại khác của gia tộc họ.- Thiếu gia Sang Dala.- Tam công tử.- Tam thiếu gia.Sau khi tiến vào khu phố này, không ít người lên tiếng chào Sang Dala. Sang Dala vốn xếp hàng thứ 3 trong gia tộc, nhiều người có tuổi trong gia tộc đều gọi anh là tam thiếu gia hay tam công tử.- Cao bá, hôm nay Trác lão có ở đây không?Sang Dala tỏ ra phấn khích, anh chào một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi.Lý Dương cẩn thận quan sát những nguyên thạch được bày trí tại đây, có một số là nguyên thạch mới, giá không cao lắm, nhưng cũng có một số nguyên thạch lâu năm trông rất khả quan, người nào muốn mua chắc chắn sẽ phải bỏ ra không ít tiền.Chỗ này thực sự tốt hơn nhiều so với khu bán đồ trang trí vừa nãy.- Có.Người được Sang Dala gọi là Cao bá vội lên tiếng đáp. Lúc này mặt của Sang Dala có vẻ càng rạng rỡ hơn.- Tốt, tôi biết rồi, tôi đi gặp Trác lão đây.Sang Dala nói, sau đó anh dang tay mời Lý Dương đi trước.Cao bá nhìn Lý Dương vẻ ngạc nhiên, ông lắc đầu rồi tiếp tục làm việc. Cao bá là người phụ trách thị trường này. Hôm nay ông không cùng tướng quân Sang Dun đến phi trường nên ông chỉ coi Lý Dương là một chàng thanh niên xa lạ.- Trác lão là chuyên gia đổ thạch mà chú tôi kính trọng nhất. Ông cũng là người Trung Quốc, 30 năm trước cùng tề danh với vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh, thậm chí hiện giờ trình độ của Trác lão cũng không hề kém vua Phỉ Thúy.- Không thua kém vua Phỉ Thúy?Lý Dương hơi nhíu mày. Bất kể là ở trong hay ngoài nước, người nổi tiếng nhất giới Phỉ Thúy và Ngọc Thạch chính là vua Phỉ Thúy, danh tiếng của ông đã vang xa hơn 30 năm nay, có thể nói là không ai bì kịp.Dù là Lý Dương cũng chỉ có thể so sánh với vua Phỉ Thúy mới nhậm chức là Thiệu Ngọc Cường, chứ nếu so sánh với Mã lão tiên sinh thì sẽ không ai công nhận Lý Dương có thể thắng được vị vua Phỉ Thúy đích thực này.- Đúng, cuộc đời Trác lão là một truyền kỳ đầy thú vị, lát nữa ông sẽ biết.Sang Dala gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Nơi quan trọng nhất của khu phố này chính là tổng kho nằm ở vị trí trong cùng. Đây là nơi gia tộc Sang Dala xuất những lô hàng nguyên thạch quan trọng, giá trị mỗi lần giao dịch từ vài đến vài chục triệu tệ.Tổng kho rất lớn, bên trong đặt lẫn lộn hàng ngàn viên nguyên thạch Phỉ Thúy các loại, tất cả đều là nguyên thạch Lão Khanh chính hiệu từ cao cấp đến bình dân, trong đó có một lượng lớn là toàn là đổ thạch.Tuy nhiên, đây mới chỉ là con số đại diện. Chỉ những con số đại diện đã có giá trị lên tới mấy chục triệu tệ, đủ để thấy thế lực của gia tộc Sang Dala tại Mianma lớn đến dường nào!Những nguyên thạch này để rất rải rác, thoạt nhìn không hề thấy bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là có người dám trộm cướp đồ ở đây. Ở Mianma, nếu đắc tội với chính phủ thì còn có ngày được thả, nhưng nếu đắc tội với 5 đại gia tộc thì chỉ có một kết cục duy nhất: Chết!- Trác lão, thật không ngờ hôm nay ông lại ở đây.Sang Dala bước liền hai bước, bên cạnh tổng kho là một chiếc ghế bành, bên trên có một cụ già hơn 70 tuổi đang nằm nghỉ, tóc bạc phơ nhưng dáng vẻ còn rất minh mẫn, chỉ có điều mắt lúc nào cũng nhắm chặt, trông giống như đang ngủ.- Sang Dala, cháu về rồi đấy à?Ông cụ ngồi thẳng dậy, gõ nhẹ lên tay vịn của chiếc ghế bành, mắt vẫn nhắm nghiền, mỉm cười.- Vâng, cháu đã về.Sang Dala gật đầu. Ông cụ từ từ mở mắt, Lý Dương giật mình đánh thót, mắt ông toàn là một màu trắng, không có một chút màu đen nào của con ngươi.- Sang Dala, đây là Trác lão ư ?Lý Dương kinh ngạc hỏi. Vừa nãy Sang Dala đã giới thiệu với anh rằng Trác lão là chuyên gia đổ thạch danh tiếng không kém gì vua Phỉ Thúy, nhưng Lý Dương không thể nào tưởng tượng được rằng Trác lão lại là một người có đôi mắt không bình thường.Khi đôi mắt Trác lão cử động, Vương Giai Giai sợ hãi nép vào lòng Lý Dương. Đôi mắt của ông không có gì ngoài một màu trắng, người có đôi mắt như vậy chắc chắn là một người mù.- Lý tiên sinh, đây đúng thật là Trác lão.Sang Dala một lần nữa gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.30 năm trước Trác lão là một chuyên gia đổ thạch danh tiếng lẫy lừng. Tình hình Trung Quốc khi đó khiến người ta không coi trọng cái gọi là đổ thạch, cho nên rất nhiều cao thủ đổ thạch, bao gồm cả vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh, đã di cư sang Mianma.Khi đó, hai người Trác, Mã là các cao thủ đổ thạch danh tiếng nhất, Trác ở đây chính là Trác lão, còn Mã chính là vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh, danh tiếng của Trác lão thời bấy giờ còn trên cả Mã lão.Đáng tiếc là thời kỳ huy hoàng đó kéo dài không lâu. Trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn, Trác lão đã mất đi đôi mắt. Với một chuyên gia đổ thạch, mất đi đôi mắt chính là đòn đả kích lớn nhất. Mọi người khi đó không còn đánh giá cao Trác lão nữa, dần dần, danh hiệu vua Phỉ Thúy đã thuộc về Mã lão tiên sinh, và cái tên Trác lão cũng dần rơi vào quên lãng.Nhưng, rất ít người biết được rằng, sau khi mất đi đôi mắt, Trác lão lại càng trở nên lợi hại hơn !30 năm nay, cái Trác lão luyện được chính là đôi tai có thính lực cực tốt. Không cần dùng mắt nhìn, chỉ cần nghe qua là Trác lão có thể phán đoán được những gì có bên trong nguyên thạch. Cũng từ đó, Trác lão trở thành khách quý và là chuyên gia đổ thạch được tôn trọng nhất của gia tộc Sang Dala.Đáng tiếc là, Trác lão chỉ có thể nghe được từng viên đổ thạch, đôi mắt mù khiến ông không thể đi thăm dò mỏ khoáng được nữa. Nếu không phải vậy thì chưa chắc tướng quân Sang Dun đã phải cho mời Lý Dương đến.Sang Dala khẽ kể lại một số chuyện cho Lý Dương nghe, khiến anh mỗi lúc một ngạc nhiên.Một chuyên gia chơi đổ thạch bằng đôi tai, quả thật Lý Dương chưa từng nghe qua, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Đặc trưng nổi bật nhất của nguyên thạch và đổ thạch là phải dùng mắt để phân biệt, mà dù vậy chưa chắc đã chính xác chứ đừng nói là chỉ dùng tai để nghe. Quả là không thể tưởng tượng được.- Sang Dala, cậu bạn bên cạnh cháu là ai vậy ?Trác lão đột nhiên hỏi. Lúc nói chuyện mắt ông vẫn nhắm. Khi ông nằm trên ghế, nếu không tiến đến xem thật kỹ thì không ai nghĩ đây là một ông lão mù đang nằm nghỉ.- Trác lão, Lý tiên sinh là khách quý mà cháu mời đến. Trong giới Ngọc Thạch, ông ấy được mệnh danh là Ngọc Thánh, một thiên tài kiệt xuất thời gian gần đây.Sang Dala vội lên tiếng đáp, mặt lộ vẻ rất kính cẩn.Trác lão có thể coi là cao nhân cùng thời với ông của Sang Dala. Bởi vậy không riêng gì Sang Dala, mà ngay cả tướng quân Sang Dun cũng phải kính trọng Trác lão. Ngày thường Trác lão sống rất tự do, khi thì ông tự mình đến trung tâm giao dịch nguyên thạch kiểm tra, khi buồn thì đi câu cá, không ai dám can dự vào cuộc sống riêng của ông.- Ngọc Thánh ? Ý cháu là Lý Dương, người đã khiến cho đệ tử của lão Mã không thể ngẩng đầu lên đó ư ?Trác lão đột nhiên đứng phắt dậy, mắt ông một lần nữa mở ra, chớp chớp. Con ngươi màu trắng trong mắt ông khiến người ta phải kinh rợn. Vương Giai Giai giật mình khép vào lòng Lý Dương, trong khi chính Lý Dương cũng sởn gai ốc.Sang Dala lặng người. Anh dẫn Lý Dương đến là để giới thiệu hai người với nhau, chuyện khác không nói, nhưng trong lĩnh vực đổ thạch, đây có thể coi là hai người mà Sang Dala anh bái phục nhất. Nhưng dù thế nào thì Sang Dala cũng không thể ngờ được rằng Trác lão sau khi gặp Lý Dương lại nhắc đến chuyện của Thiệu Ngọc Cường.Người có thể gọi Phỉ Thúy Vương là lão Mã chắc chỉ có một mình Trác lão, và đệ tử danh tiếng nhất của Phỉ Thúy Vương cũng chỉ có thể là một mình Thiệu Ngọc Cường....