Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 481: Người quen trong nhà hàng ăn tây

Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn Sau khi cùng Hà lão bàn bạc kế hoạch cụ thể, Lý Dương xuống lầu tìm Vương Giai Giai, trong khi đó Hà lão ở lại thư phòng để chiêm ngưỡng bức họa cổ mà Lý Dương mang về.Đứng trước bức tranh thần kỳ, tinh thần của Hà lão có vẻ tốt hơn so với viện trưởng Hoàng. Chỉ có điều lúc mới nhìn thấy bức tranh thủy mặc xuất hiện dưới mặt nước, Hà lão cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Bút tích đích thực của Họa Thánh khiến Hà lão phải hết lời khen ngợi. Ý nghĩa, phong cảnh và bút pháp của bức họa đã đạt đến một trình độ cực kỳ cao siêu. Đặc biệt là bức họa hiện lên trong làn nước càng khiến người ta bội phục. Hà lão và viện trưởng Hoàng đều hết sức tán thưởng sự vĩ đại của nghệ thuật cổ đại Trung Quốc.Hà Kiệt còn chưa chuẩn bị xong nên Lý Dương vẫn có thể nghỉ ngơi thêm dăm ba ngày nữa.Thực ra, ngay từ lúc biết thanh bảo kiếm mà Thanh Mộc Long truy tìm đang ở Tây Tạng, Lý Dương đã có chuẩn bị trước. Những ngày này anh dành thời gian để nghiên cứu về cuộc sống và con người Tây Tạng.Không giống đại lục, Tây Tạng là nơi đất rộng người thưa, kinh tế phát triển chậm, hiện vẫn còn nhiều bộ lạc nguyên thủy sinh sống cho nên nhất định có rất nhiều cấm kỵ về văn hóa. Nếu như không cẩn thận phạm vào những điều cấm kỵ này thì dù Hà Kiệt có đi cùng cũng không tránh khỏi rắc rối.Đã nhiều ngày trôi qua, Lý Dương đã học hỏi được rất nhiều điều về vấn đề này. Giờ là lúc anh áp dụng vào thực tiễn.Sáng sớm hôm sau, Lý Dương bắt xe đi đón Vương Giai Giai. Sau khi anh đồng ý đi Tây Tạng, Hà lão đã chuẩn bị sẵn vài thứ cho anh. Một người sắp đi xa như anh không biết phải chuẩn bị những gì cho mình, rất may vẫn còn thời gian dành cho Giai Giai.Sau khi đón Giai Giai, hai người cùng đi Trịnh Châu. Lưu Cương cũng đi cùng họ.Lần này đi Trịnh Châu là để giúp Giai Giai làm thủ tục chuyển ngành. Giai Giai đến Trịnh Châu cũng là vì Lý Dương. Giờ cô đã ở bên cạnh anh nên không cần phải lưu luyến với nơi này nữa, chi bằng chuyển đến một cơ quan nhàn nhã ở Bắc Kinh. Như vậy cô sẽ có nhiều thời gian bên Lý Dương hơn.Việc đi Tây Tạng khiến Lý Dương do dự rất nhiều. Cuối cùng anh cũng quyết định không cho Giai Giai biết. Chỉ còn vài ngày nữa là lên đường, anh không muốn Giai Giai mạo hiểm đi cùng mình, vì đây không phải là một chuyến du ngoạn.Lúc đến Trịnh Châu đã là 10 giờ sáng, lần này Giai Giai không còn ngượng ngùng nữa, cô khoác tay Lý Dương tiến vào cơ quan, miệng cười rạng rỡ.Từ cổng chính đến tòa nhà làm việc, Lý Dương cảm giác như bị mấy mươi ánh mắt nhìn chằm chằm. anh ngậm ngùi lắc đầu, vì Giai Giai nhất định muốn kéo anh vào cùng.Trong khi Giai Giai lại giống như một nàng công chúa với vẻ mặt kiêu ngạo, khiến cho những ai hiểu rõ tính cách của cô phải trợn tròn mắt ngạc nhiên. Đây chẳng phải là mỹ nhân lạnh lùng của cơ quan họ hay sao?Thủ tục chuyển ngành làm xong rất nhanh, chủ tòa soạn là người hiểu rõ thân phận của Vương Giai Giai. Việc cô đến đây làm việc, cậu của ông đã đánh tiếng trước.Ngoài một vài lãnh đạo tòa soạn, những người khác không hề biết rằng đồng nghiệp của mình lại là cháu gái của một vị tỉnh trưởng tai to mặt lớn.Vị chủ tòa soạn nhìn Lý Dương với ánh mắt khác lạ, ông tỏ ra đố kỵ với chàng thanh niên trẻ tuổi này. Có được một cô bạn gái như Vương Giai Giai, ít nhất cũng đỡ được 10 năm phấn đấu khổ cực.Tất nhiên, nếu ông biết sau lưng Lý Dương là một thế lực lớn mạnh đến mức nào thì ông sẽ không nghĩ như vậy. Hơn nữa, Lý Dương cũng chưa từng có ý định tham gia vào chốn quan trường.- Lý Dương, giờ em đã được giải phóng rồi, hôm nay em sẽ mời anh ăn trưa để chúc mừng sự kiện này.Tay cầm giấy tờ, Vương Giai Giai dương dương tự đắc. Lý Dương lắc đầu, lúc này, trông cô chẳng khác nào một đứa trẻ ngây thơ.- Anh không nói nghĩa là đã đồng ý rồi nhé, mình đi thôi.Vương Giai Giai khẽ cười, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tay Lý Dương tung tăng chạy ra khỏi phòng. Mọi người trong tòa soạn nhìn theo họ với dáng vẻ đầy kinh ngạc.Lý Dương lắc đầu, anh buộc phải cùng Giai Giai chạy ra ngoài.Hôm nay Giai Giai thực sự rất vui, cô cùng Lý Dương đến một tiệm đồ ăn tây.Hai người tuy quen nhau đã lâu nhưng chưa từng cùng ăn đồ tây với nhau. Lý Dương cũng chỉ ăn qua vài lần. Ngày xưa nghèo khó, không có tiền thì thôi. Nay giàu sang rồi thấy không hợp khẩu vị nên cũng không mấy khi đi.Phía bắc vườn hoa Trịnh Châu có một nhà hàng đồ ăn Pháp rất nổi tiếng, phong cách cũng rất đặc trưng.Những nơi nổi tiếng thường đắt đỏ. Nếu là một năm trước, muốn ăn một bữa cơm tại đây, Lý Dương phải bỏ ra ít nhất hai tháng lương. Nhưng nay, dù là mua lại cả nhà hàng này cũng chẳng là gì với anh.Chiếc Volvo dừng lại trước cửa nhà hàng, Lý Dương, Vương Giai Giai và Lưu Cương cùng bước xuống.- Lý ca, hai người vào trước, tôi còn có chút việc.Lưu Cương đột nhiên dừng lại trước cửa khiến Lý Dương ngạc nhiên quay đầu nhìn.- Lưu ca, giữa chúng ta còn khách sáo gì nữa, nếu anh không vào, chúng tôi cũng không vào.Vương Giai Giai khẽ cười, Lưu Cương không vào cùng là vì không muốn quấy rầy hai người, điều này cô biết.Hơn nữa, Vương Giai Giai hiểu rõ thân phận của Lưu Cương. Quan trọng hơn, Lưu Cương là ân nhân cứu mạng của Lý Dương. Trước kia, khi gặp bọn thổ phỉ, nếu không có Lưu Cương đi cùng, Lý Dương còn không biết có thể sống trên đời này nữa hay không, nên trong lòng Giai Giai rất cảm kích Lưu Cương.- Lưu Cương, mấy ngày trước chẳng phải chúng ta vẫn ăn cơm cùng nhau sao, hôm nay anh làm sao thế?Lý Dương cười hì hì, kéo Lưu Cương vào cùng. Mấy ngày hôm nay, anh và Giai Giai đã quen với sự có mặt của Lưu Cương. Mà dù hai người họ ăn cơm riêng với nhau cũng không có cử chỉ nào thân mật quá mức.Tất nhiên, nếu chỉ hai người ở với nhau thì sẽ khác. Bởi chỉ cần không phải là nơi công cộng, Lưu Cương sẽ không theo họ nữa.Lần này Lưu Cương không hề phản đối, vài ngày trước quả thật họ luôn ăn cơm cùng nhau, nhưng đó là trong những quán cơm bình dân, có rất nhiều người cùng ăn, chứ không phải là một nhà hàng Tây Âu sang trọng như thế này. Hơn nữa, Vương Giai Giai có vẻ muốn có một bữa cơm lãng mạn cùng Lý Dương, anh theo họ không phải ý kiến hay.Lưu Cương bị Lý Dương kéo vào trong. Không khí trong nhà hàng Tây Âu quả nhiên không giống như nhà hàng trong nước, người có mặt bên trong không nhiều, họ ăn uống cũng rất lịch thiệp nhẹ nhàng.Vương Giai Giai chủ động chạy lại hỏi một phòng riêng, vừa khéo còn một phòng trống vì khách phải đi có việc gấp.Phòng ở tầng hai, nhân viên nhà hàng chạy lại dẫn bọn Lý Dương lên.Nhà hàng nhìn chung không lớn, nhưng bài trí rất sang trọng, hai bên hành lang có treo những bức tranh sơn dầu rất đẹp. Lúc Lý Dương lên lầu đã cẩn thận nhìn từng bức một. Đây tuy không phải là đồ cổ, nhưng là tác phẩm của những họa sĩ danh tiếng thời gian gần đây, giá mỗi bức phải lên đến vài chục ngàn tệ.Vừa lên tầng hai, phía bên cạnh đã tiến đến một người, xem dáng vẻ thì là vừa đi từ nhà vệ sinh ra.Lý Dương vừa nhìn thấy người này, trên mặt thoáng vẻ kinh ngạc, đây là người mà anh biết rất rõ.Lý Dương vội vàng bước tới đi bên cạnh người kia, lần này anh đã có thể nhìn rõ mặt người đó. Đúng là người quen của anh, một trong những người mà anh biết khi chưa thành danh- đối tác Trịnh Khải Đạt.- Trịnh ca?Lý Dương buột miệng gọi, Vương Giai Giai cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trịnh Khải Đạt.Về phần Lưu Cương, anh đã nhận ra sự có mặt của Trịnh Khải Đạt trước cả Lý Dương, chỉ có điều khi Lý Dương chủ động tiến đến chào hỏi người lạ mặt, anh mới im lặng không nói.- Lý lão đệ, sao cậu lại ở đây?Dáng vẻ Trịnh Khải Đạt cho thấy anh còn kinh ngạc hơn cả Lý Dương, mặt anh sau đó thoáng vẻ vui sướng, anh tiến lại nắm tay Lý Dương cười ha hả:- Em dâu và Lưu Cương lão đệ cũng đến rồi ư, đi, chúng ta vào trong nói chuyện.Vừa rồi Lý Dương kéo Lưu Cương thế nào, nay đổi lại là Trịnh Khải Đạt kéo anh như vậy. Sau vài bước chân, Trịnh Khải Đạt đã kéo họ vào trong phòng riêng.Trong căn phòng có một chiếc bàn hình chữ nhật đủ chỗ cho 8 người ngồi. Có điều chỉ 3 chiếc còn trống, những người ngồi trên hai chiếc ghế còn lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Dương.Hai người mặc tây trang, vẻ mặt ngơ ngác này vừa hay cũng là người quen của Lý Dương. Họ là Tư Mã Lâm và Trương Vĩ. Lý Dương cũng không ngờ lại gặp được 3 người họ ở nơi này.- Tư Mã đại ca, Trương tổng.Lý Dương khẽ cười chào, khó trách Trịnh Khải Đạt nhất quyết kéo anh vào, thì ra đều là người quen.- Lý lão đệ, cậu trở về khi nào vậy?Mặt Tư Mã Lâm vẫn chưa hết ngạc nhiên, sau khi lên tiếng hỏi lại tiếp tục nhìn Trịnh Khải Đạt:- Là cậu gọi Lý lão đệ đến?- Đâu có, vừa nãy tôi vào nhà vệ sinh, lúc ra vừa hay gặp Lý lão đệ đang bước lên.Trịnh Khải Đạt cười hì hì, bảo bọn Lý Dương ngồi xuống.Lý Dương và Vương Giai Giai nhìn nhau rồi cùng khẽ lắc đầu một cái. Gặp bọn họ ở đây, muốn đi cũng không được.Có điều thế cũng tốt, Lưu Cương sẽ không vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng nữa.- Hôm nay tôi mới đến Trịnh Châu để đưa Giai Giai đi làm thủ tục chuyển ngành, định vào đây ăn trưa, không ngờ lại gặp được Trịnh đại ca.Lý Dương khẽ cười, nói tiếp:- Sao hôm nay ba vị đại gia lại cao hứng cùng đến đây ăn đồ tây thế này?Lý Dương vừa nói vừa chỉ vào một nồi lẩu to giữa bàn, Trịnh Khải Đạt cùng bè bạn đã đến được một lúc, trước mặt mỗi người đều đã bày thức ăn, trên bàn còn có hai chai rượu vang, một trong số đó đã cạn đáy, chai còn lại chỉ còn một nửa.- Nào hứng thú gì đâu, chúng tôi đến đây là để ăn mừng, chỗ này gần nhất, không muốn đi những chỗ xa hơn.Trịnh Khải Đạt thoáng ngẩn người, vẻ mặt dở khóc dở cười nói.codon.traiSiêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ