Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 324: Bảo bối chiếm tiện nghi làm cho người ta hoa mắt

Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn Mặc kệ là có được nó hay không, có thể nhìn thấy bức tranh của Đường Bá Hổ cũng đã là tốt lắm rồi. Đại danh của Đường Bá Hổ thì Lý Dương cũng đã sớm nghe nói qua. Vị này có thể nói là một vị họa sĩ nổi tiếng nhất dân gian. Lý Dương đến nay vẫn còn hâm mộ bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương của Châu Tinh Trì.- Món đồ sứ bị hỏng của tôi ở bên kia giá trị không bằng cái chén bằng sừng tê giác này. Không đáng để nhắc đến đâu.Nhìn cái chén bằng sừng tê giác trên tay Lý Dương, mới giải thích thêm:- Cái chén bằng sừng tê giác này giá trị trên thị trường của nó tuyệt đối là một trăm năm mươi vạn. Nếu mua với giá một vạn thì quả thật là hàng lậu rồi.Trong số những cái bàn bày ra ở chính điện thì có một cài bàn được đặt ngay trung tâm. Viện trưởng Hoàng, Liễu lão và một số ít người khác đều ngồi ở cái bàn này. Ngoài ra còn có một người ngoại quốc tóc vàng ngồi chung. Trong những năm gần đây thì người ngoại quốc cũng có rất nhiều nghiên cứu về văn hóa cổ của Trung Quốc và cũng có người đạt được thành tựu rất cao. Do đó khi đại hội giao lưu trao đổi được diễn ra thì luôn luôn gửi thiệp mời cho họ. Người ngoại quốc đến tham gia với thân phận là khách mời nên không cần thiết phải mang theo đồ vật.Mao lão thở dài nói:- Hơn một ngàn vạn, cho dù Mao lão không có thì hơn trăm vị chuyên gia đến tham dự đại hội cũng không có đến hơn mười người có được hơn một vạn. Người bình thường mà có món đồ hơn mấy trăm vạn đã là mừng lắm rồi.Đứng ở cửa, các vị chuyên gia đều mang tay không, chậm rãi theo thứ tự mà bước vào điện.Người đến ngày càng nhiều, thời gian cũng nhanh đến chín giờ. Các chuyên gia được mời đến đại hội cũng đã đến đông đủ.Mao lão lúc này bước lên phía trước. Gần một trăm vị chuyên gia sau khi bước vào bên trong, phân tán ra, thưởng thức hơn một trăm bức tranh chữ bày trên ba cái bàn dài trong điện.Sau lưng Lý Dương đột nhiên truyền đến một giọng nói sang sảng. Lý Dương và Bạch Minh đều quay đầu lại. Trên chiếc bàn sau lưng, nơi mà Lý Dương đặt cái khạp thời Vạn Lịch có hoa văn màu xanh. Hiện tại đang có năm, sáu người đang thưởng thức.Lý Dương lắc đầu cười, đột nhiên hỏi:- Thầy Bạch, ngài có được vật đó ở đâu vậy?Mao lão lắc lắc đầu rồi cầm món đồ lên. Đồ vật này rõ ràng là có dấu vết tu bổ qua. Hơn nữa, cũng không để lại được hình dạng nguyên vẹn như ban đầu. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến giá trị của nguyên thanh hoa.Qua nửa giờ, sau vài tràng vỗ tay, mọi người liền đứng dậy, trên mặt còn thể hiện sự hưng phấn. Không ít các chuyên gia đều nhỏ giọng bàn tán.Lý Dương lúc này phát hiện được đằng sau chiếc bàn đặt cái khạp thời Vạn Lịch là một chiếc bàn bày hàng trăm bức tranh cổ. Cái đại hang của Lý Dương khá nổi bật với cái đầu rất lớn.Chính điện này đã được sửa sang lại. Tại đại sảnh cung điện rộng lớn có bày ra ba cái bàn dài. Trên ba chiếc bàn này bày ra đủ loại tranh chữ cổ, ước chừng có hơn trăm bức.Chỉ nhìn vài món đồ này đã khiến Lý Dương cảm thấy cảm thán. Xem ra chuyến đi này cũng không tệ. Lý Dương bình thường may mắn có được một số món đồ quý nhưng cũng không có nhiều như vậy. Nguyên Lý Dương cảm thấy có chút kiêu ngạo khi mình may mắn có được vật quý nhưng khi nhìn thấy những thứ này thì hắn không còn cảm thấy kiêu ngạo được nữa. So sánh với các vị chuyên gia thì thành tích của hắn chẳng đáng vào đâu.Cái chén làm bằng sừng tê giác được chạm trỗ rất tinh tế. Lý Dương mơ hồ cảm thấy nó có nguồn gốc ở Tô Châu. Xem cách tạo hình và chạm trổ thì cái chén sừng tê giác này hẳn là vật thuộc triều đại nhà Minh. Hơn nữa còn là một tác phẩm nổi bật.- Cái sừng tê giác này của tôi là do Đặng Minh ở Nghiễm Châu đi Singapore mua về. Chỉ tốn có một vạn nhân dân tệ.- Đây là lối viết của Vương Suất, vật này của ai vậy?Sau khi nhìn vài món, Mao lão nhịn không được gật đầu nói một câu. Lý Dương lần đầu tiên tham dự đại hội trao đổi, với đồ vật trước mặt cũng không rõ ràng lắm. Nhưng rõ ràng các vật đang bày trước mặt hắn mỗi vật có giá trị thấp nhất cũng đã hơn trăm vạn. Ở nơi khác khó có thể thấy được nhiều vật tinh phẩm như vậy.- Bình hoa có hoa văn màu xanh!Bạch Minh cũng đi theo nói. Lý Dương đi giữa hai người, nghe Bạch Minh nói xong thì Lý Dương cũng có chút ngẩn người.- Đây là bình hoa có hoa văn màu mà Trùng Khánh Tần lão nhặt được. Nghe nói cái Bình hoa có hoa văn màu xanh này nguyên bản được dùng trong một nhà nông. Bởi vì không có chậu trồng hoa nên mới dùng lấy cái này. Trùng Khánh Tần lão ngẫu nhiên có cơ hội tìm thấy nên bỏ ra một ngàn đồng để mua nó.Mao lão đột nhiên thở dài. Lý Dương và Bạch Minh nghe xong liền vội vàng quay lại. Mao lão lúc này đang xem xét một cái thanh hoa quán. Cái này so với cái thanh hoa quán mà Lý Dương có được ở Hồng Công rất giống nhau. Chỉ có một điểm khác là mặt trên chỉ có hoa văn, chứ không có hình người.- Mao lão, thầy Bạch và thầy Thái đều ở đây.Thầy Thái vừa đến lập tức hướng Bạch Minh và Mao lão đi đến.Bạch Minh nhẹ nhàng nói, trong mắt ánh lên sự hâm mộ. Đây chính nguyên thanh hoa bị lưu lạc ở nhân gian nhưng đáng tiếc là người dân lại không biết giá trị đích thực của nó, lại dùng nó như một bình hoa bình thường, khiến cho nó bị hư hỏng đáng tiếc.- Bức thư pháp này giá trị cũng không thua kém gì Vạn Lịch Thanh Hoa Đại Hang của Lý tiên sinh.- Lần này thì so với lần trước còn mạnh hơn.- Làm thế nào mà cậu lại có được bức tranh của Đường Bá Hổ. Tại sao tôi lại không có vận may như vậy?Một bình hoa có hoa văn màu xanh giá thấp nhất đã hơn tám trăm vạn.- Lý Dương, nghe danh đã lâu.Buông bình hoa Vĩnh Lạc, Lý Dương lại cầm lấy cái chén làm bằng sừng tê giác. Cái chén này lớn bằng lòng bàn tay, màu đó. Khi cầm vào trong tay có cảm giác mềm mịn, ôn nhuận. Chỉ bằng điều đó cũng đã biết được cái chén sừng tê giác này tuyệt đối thuộc loại thượng phẩm.Đến chín giờ, viện trưởng Hoàng xin ý kiến được chủ trì đại hội giao lưu trao đổi các tác phẩm nghệ thuật văn hóa. Ngoại trừ viện trưởng Hoàng thì tất cả những người còn lại đều phát biểu ngắn gọn, xem như đại hội trao đổi được chính thức bắt đầu.- Xong rồi à?Lý Dương cẩn thận đánh giá Thái Quốc Khánh trước mặt và trên TV không có gì khắc biệt lắm. Ông ta nhìn có vẻ lớn tuổi hơn so với Mao lão. Hơn nữa, Thái lão và chuyên mục giám bảo của CCTV cũng có sự hợp tác chặt chẽ. Sự giảng giải dễ hiểu của thầy Thái làm cho không ít học giả bình thường học được nhiều kiến thức bổ ích.Lúc này Cao lão lên đài để giảng giải. Theo sau, hoạt động chủ yếu chính là việc này, tuyển ra những vật tiêu biểu và chủ nhân của vật đó sẽ kể lại cho mọi người, làm cho mọi người được tăng thêm kiến thức. Lý Dương phỏng chừng cũng muốn lên đài.Thầy Thái vốn tên là Thái Quốc Khánh. Giống như tên của Lý Dương, người trùng tên với thầy Thái cũng không ít.Lý Dương cẩn thận nhìn tác phẩm thư pháp. Hắn xem như thế nào cũng không hiểu. Nhưng hắn cũng không hề coi thường thư pháp vì có rất nhiều bức tranh chữ có giá trị cao hơn đồ sứ và cổ ngọc rất nhiều.Bạch Minh nở nụ cười. Những người khác đã bắt đầu ra ngoài. Bạch Minh cũng không kịp giải thích, lập tức lôi Lý Dương đi.- Thầy Thái, ngài đã quá khách khí rồi!Các chuyên gia đi vào trong điện, nhiều người vô tình nhìn đến Lý Dương một cái. Trong số những chuyên gia lớn tuổi, lại xuất hiện một chàng thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi. Không muốn bị mọi người chú ý cũng là điều rất khó.- Thầy Thái, đến đây tôi xin giới thiệu một chút. Đây là cậu Lý Dương mà tôi đã từng đề cập qua với anh. Cậu Lý, đây chính là Thái Quốc Khánh, là một trong những chuyên gia nổi tiếng nhất trong nước đấy.Lý Dương cầm lấy bình hoa có hoa văn màu xanh Vĩnh Lạc cẩn thận xem xét. Bạch Minh và Mao lão chỉ biết đây là vật do Cao lão mang đến từ Thượng Hải chứ không biết rõ quá trình cụ thể.Đại hội trao đổi cũng không có quá trình gì rườm rà. Đại hội này không giống với hiệp hội ngọc thạch Nam Dương. Đối với đại hội của hiệp hội ngọc thạch Nam Dương thì ngày đầu tiên phải dành cho các quan chức chính phủ phát biểu mấy câu mới được.Nhưng cái bình hoa hoa văn màu xanh này giá trị sẽ không thấp. Lý Dương còn không biết ai có vận may tốt đến như vậy, tự nhiên lại ăn may được một bình hoa còn nguyên có hoa văn màu xanh.Nhìn bình hoa Vĩnh Lạc trước mắt, Lý Dương cũng không nói gì. Việc may mắn có được vật phẩm này thì Lý Dương không nghĩ ngợi quá nhiều. Xem ra người có vận may không phải chỉ có mình hắn mà còn có rất nhiều người. Chỉ cần nguyện ý lưu tâm thì vẫn có ngày có được vật phẩm như mong muốn.Bạch Minh nhếch miệng, có chút khó chịu, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều. Nếu để Cao lão nghe được thì sợ rằng Bạch Minh sẽ gặp phiền phức không ít. Nghe nói Cao lão là người khá nóng tính.Sau khi gần trăm vị chuyên gia tiến vào trong điện thì lập tức chia ra từng nhóm nhỏ. Những người quen biết nhau thì tập trung lại một chỗ, lựa chọn nơi đặt hàng và xem xét những gì đang được đặt trên bàn.- Lý lão đệ, đi thôi!Lý Dương không ngồi ở bàn chính mà cùng với Bạch Minh và Mao lão ngồi ở hàng dưới. Lý Dương lần này đến cũng không phải thay mặt cho Hà lão. Mà đám người Liễu lão cũng không có mời Lý Dương ngồi ở bàn chính.Lúc trước khi bọn họ mới gia nhập đài truyền hình thì có rất nhiều các chuyên gia khác phản đối. Lý do rất đơn giản. Văn hóa cổ không nên phát ở một chỗ dung tục như vậy. Nhưng người theo dõi tiết mục giám định các loại bảo vật trên TV ngày càng nhiều thì sự phản đối cũng giảm bớt. Thậm chí còn có những chuyên gia các lãnh vực khác cũng gia nhập.- Đi đâu?Bạch Minh nhếch mép. Lý Dương cũng vội vàng chạy đến. Lý Dương đối với việc nghiên cứu tranh chữ thư pháp thì không nhiều nhưng cũng có nghe qua. Chủ yếu là khi hắn chụp ảnh cho công ty để bán thì mỗi bức thư pháp của Vương Suất đều có giá trên trời. Còn lại đều là do các công ty chủ yếu bán đấu giá, sẽ không có việc xuất hiện loại này trong đại hội giao lưu trao đổi.Mao lão đột nhiên chỉ vào một bộ thư pháp nói với Bạch Minh. Bạch Minh bước lại, cả người nhất thời sửng sốt, trên mặt còn thể hiện sự phấn khích.Lần đại hội này có tổng cộng chín mươi ba chuyên gia. Tám mươi bảy chuyên gia trong nước, còn lại là sáu chuyên gia nước ngoài. Cộng với lần đại hội trước với lần này thì có đến mười ba vị chuyên gia bận việc không thể đến được. Mỗi lần đại hội trao đổi diễn ra thì có đến một trăm thiệp mời, là những chuyên gia có tiếng nhất trong cả nước.Đi đến phía mấy bức thư pháp còn lại, Bạch Minh cầm lấy một bộ rồi lớn tiếng kêu lên. Lý Dương vội vàng bước đến ngay.Trước thời điểm mua được nguyên thanh hoa, thầy Thái chợt nghe Mao lão và Bạch Minh có nói đến Lý Dương. Trần Vi còn cho xem qua ảnh chụp. Khi nhìn thấy Lý Dương ở đây, thầy Thái đã đoán được thân phận của hắn.Bạch Minh đột nhiên có chút ngẩn người. Nghi thức khai mạc đại hội đã chấm dứt, cũng nên tiến vào chủ đề chính và cũng là tiết mục mà các chuyên giá thích nhất.- Đâu đã chấm dứt, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi. Sự phấn khích còn nằm ở phía sau.Bạch Minh ngẩng đầu nhìn. Tuy rằng không đáng nhắc đến nhưng trên mặt Bạch Minh vẫn hiện lên một sự tự hào. Đồ sứ bị hỏng, giá trị có thể không cao nhưng Bạch Minh lại cảm thấy tự hào.- Đúng vậy, Cao lão khi ở trên mạng nhìn thấy cái bình này, cảm giác không ổn liền tìm mua, chỉ tốn có ba vạn. Ông ta cũng không nghĩ đến đây chính là bình hoa thời Vĩnh Lạc. Vì thế ông ta cảm thấy cao hứng đến gần nửa năm trời.Bạch Minh mỉm cười khéo thầy Thái đến gần bên cạnh mình. Ông ta, Mao lão và thầy Thái có mối quan hệ không tồi. Khi chương trình được phát trên TV, thầy Thái cũng nguyện ý xuất hiện trong một vài chương trình. Do đó quan hệ giữa mọi người cũng trở nên thân mật hơn một chút.Lý Dương cuống quít đứng lên. Quá trình mà Hà lão nói qua với Lý Dương, hắn cũng không nghĩ đến lại mau như vậy.Mao lão cũng lắc đầu thở dài. Bức thư pháp với bút tích của Vương Suất khiến người đời phải mơ ước. Ngay cả Mao lão cũng âm thầm đoán xem ai rốt cuộc may mắn có được bức thư pháp này.- Cái bình hoa có hoa văn màu xanh này thật sự không tồi. Nếu định giá thì có thể có được ba ngàn vạn. Đúng là lão Cao may mắn quá mà.- Mao lão nói chính là bình hoa Vĩnh Lạc. Nghe Cao lão nói thì đây là do ông ta tìm được trên mạng. Đúng là chó ngáp phải ruồi mà.- Đáng tiếc!Xung quanh điện toàn là những nhân viên bảo an mặc đồng phục. Những người này đều là bảo an của cố cung có nhiệm vụ bảo vệ cho các vật phẩm có giá trị cao. Nếu để xảy ra vấn đề gì thì đến cả viện trưởng Hoàng cũng không đảm đương nổi. Mỗi một giờ phút có người cất vật phẩm thì đều có một nhân viên đứng bảo hộ.Trước mặt bọn họ bày năm, sáu món đồ cổ trân châu quý giá. Trừ cái bình hoa màu xanh mà Bạch Minh nói ra thì còn có tác phẩm thư pháp. Thầy Thái sau khi mở bức thư pháp thì liền trao đổi với vài người bên cạnh. Lý Dương và Bạch Minh cùng Mao lão đều quan sát bình hoa Vĩnh Lạc màu xanh.Mặc dù bên trong điện bày ra ba cái bàn dài cùng hơn một trăm bức tranh cổ nhưng không gian vẫn còn thoáng đãng. Lối đi nhỏ hơn một chút nhưng vẫn đủ cho bốn, năm người đi, tạo điều kiện cho các chuyên gia cùng xem xét một lúc.- Viện trưởng Hoàng, đây là cái khạp thời Vạn Lịch mới tái xuất sao?Cung Vĩnh Hòa nằm ở một nơi rất hẻo lánh nhưng vẫn có điện để các chuyên gia cùng trao đổi với nhau.- Thầy Bạch, đừng thở dài, thầy nhìn xem đây là cái gì?Lời nói của Bạch Minh làm cho Lý Dương mở to hai mắt, nhìn bình hoa có hoa văn màu xanh Vĩnh Lạc. Tác phẩm này nếu nói miệng không đã là mấy ngàn vạn. Thật khó tin là nó được mua trên mạng.Thầy Thái chủ động vươn tay ra. Lý Dương cuống quít bắt tay. Thầy Thái là một trong số các bậc thầy về giới đồ cổ trong nước, đặc biệt là hạng mục đồ cổ phụ loại. Có thể so sánh với thầy Thái thì không có bao nhiêu người.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ