Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 247: Thiệu gia hào phóng

Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn - Lão Trịnh, hôm nay anh không ở lại thật đáng tiếc.Vẫn chưa bước vào cửa Vương Hạo Dân đã kêu to, Trịnh Khải Đạt buổi sáng chỉ mua bốn khối thạch, một khối tăng lớn, hai khối tăng nhỏ, nói chung kiếm được không ít, buổi chiều Tư Mã Lâm gọi điện thoại cho Trịnh Khải Đạt, khối thạch này là do Tư Mã Lâm làm chủ đều là do anh giải ra.Đứng trước cửa Vương Hạo Dân đột nhiên giật mình, lập tức cười:- Lão Trịnh anh cũng thật là, có bạn mà không nói trước một tiếng.Mấy người đi sau Vương Hạo Dân cũng ngạc nhiên nhìn người thanh niên đang ngồi cùng Trịnh Khải Đạt trong phòng, sau khi Vương Hạo Dân nói xong cảm thấy có chút không đúng. Bạn bè tốt nhất ở Bình Châu của Trịnh Khải Đạt chính là mấy người bọn họ, ở Bình Châu cũng không quen ai khác, thực sự gặp bạn rồi thì cũng nói trước với bọn họ một tiếng, tại sao mà không nói không rằng gì dẫn người lạ tới, việc này có chút kỳ lạ.- Mọi người cứ vào đây ngồi rồi nói tiếp. Trịnh Khải Đạt đứng lên cười cười, người thanh niên bên cạnh anh cũng đứng lên.Người thanh niên này khoảng ba mươi tuổi, có chút giống Thiệu Ngọc Cường, Lý Dương nghi ngờ nhìn Trịnh Khải Đạt lại quay đầu nhìn An Văn Bình bên cạnh mình.An Văn Bình lúc này trông rất nghiêm túc, cắn môi mắt trừng trừng nhìn người trong phòng kia, thái độ của An Văn Bình làm cho Lý Dương hiểu ra, người thanh niên này nhất định có quan hệ với công ty Thiệu thị.Sau khi đợi mọi người ngồi vào rồi Trịnh Khải Đạt đột nhiên đứng lên nói:- Mọi người, tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Thiệu Ngọc Hoa, Thiệu tiên sinh là phó tổng giám đốc công ty Thiệu thị, cũng là anh của Thiệu Ngọc Cường.- Từ lâu đã muốn đến bái kiến mọi người nhưng chưa có dịp, hôm nay mới đến được mong mọi người thứ lỗi.Thiệu Ngọc Hoa vội vàng giơ tay trước mặt mọi người, trừ Tư Mã Lâm và Cố lão trả lời còn những người khác không có bất kỳ phản ứng gì trong đó có cả Lý Dương.Trương Vĩ còn dùng ánh mắt căm hận nhìn Thiệu Ngọc Hoa kia, ở Nam Dương Thiệu Ngọc Hoa đã cướp mất sản phẩm cao cấp Lam Tinh Linh suýt nữa thuộc vào tay anh, Trương Vĩ có ánh mắt tốt với người Thiệu gia mới là lạ.Trịnh Khải Đạt cười một cách ngại ngùng, ánh mắt hướng về phía Lý Dương có ý cầu cứu.- Ăn cơm thôi, ăn trưa sớm lại mệt cả buổi chiều bây giờ mọi người đều đói cả rồi.Lý Dương thở nhẹ một cái, Trịnh Khải Đạt thở phào nhẹ nhõm vội vàng bảo phục vụ mang cơm lên, trước khi bọn Lý Dương đến anh đã gọi món rồi.Bữa tối được ăn rất nhanh, mấy người đều không uống rượu. Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng biểu hiện của Thiệu Ngọc Hoa lại đáng chú ý nhất, còn đặc ý xin lỗi Trương Vĩ về chuyện ở Nam Dương, còn hứa Thiệu thị sau này sẽ bồi thường choTrương Vĩ, về phương diện sản phẩm ngọc khí cũng đồng ý chung với Trương Vĩ.Ý của Thiệu Ngọc Hoa làm Trương Vĩ rất cảm động, nếu Thiệu thị đồng ý giúp anh cung cấp nguồn hàng thì mỗi năm anh có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tìm nguyên liệu và nguồn hàng, có thể đặt tinh lực này vào việc kinh doanh thì việc phát triển buôn bán sẽ được hỗ trợ rất nhiều.Nhưng Trương Vĩ lại không chủ động trả lời, cái này vẫn phải xem quyết định của Lý Dương. Trương Vĩ không ngốc, anh rất hiểu Thiệu Ngọc Hoa một người phụ trách một công ty lớn như vậy có thể nhún nhường như vậy đều là vì Lý Dương nếu không có Lý Dương thì Thiệu Ngọc Hoa ngay cả nhìn mặt anh hắn cũng không thèm nhìn đừng nói đến việc cùng góp vốn.Ăn xong bữa tối Thiệu Ngọc Hoa lập tức rời khỏi, khi anh ta ở đây biểu hiện rất khéo léo nhưng mọi người đều không có quan tâm đặc biệt gì, nhất là Lý Dương vẫn rất bình thản làm cho hắn không còn lý do để tiếp tục ở đây.- Lão Trịnh, anh dẫn hắn ta đến đây sao không nói với chúng tôi một tiếng?Xe Thiệu Ngọc Hoa vừa đi, Vương Hạo Dân trách cứ một câu, những người khác cũng đều nhìn Trịnh Khải Đạt.Trịnh Khải Đạt cười một cách khổ sở lắc đầu nói:- Nếu tôi nói trước các bạn có tới đây không?- Không.Trương Vĩ không nghĩ ngợi gì trả lời trước một câu, nếu Trịnh Khải Đạt nói có người của Thiệu gia ở đây anh sẽ là người đầu tiên phản đối, tuyệt đối không đồng ý đến. Nhưng hôm nay phản ứng của Thiệu Ngọc Hoa cũng ngoài dự liệu của mọi người, so với Thiệu Ngọc Cường vên váo hung hăng thì thái độ đối xử của cậu anh này còn tốt hơn nhiều.- Vậy thì không được rồi, nếu tôi nói trước chắc chắn các bạn sẽ không tới, không bằng cứ tạm giữ bí mật.Trịnh Khải Đạt phất phất tay, anh tương đối hài lòng đối với kết quả này, lần này Thiệu Ngọc Hoa đến anh cũng không ngờ có thể làm cho bọn Trương Vĩ tha thứ cho Thiệu gia, có thể giải hòa đôi chút mâu thuẫn cũng tốt, còn lời hứa hẹn Thiệu Ngọc Hoa với anh thì không đáng gì.- Anh Lý, muộn lắm rồi tôi phải về thôi.An Văn Bình đứng bên cạnh đột nhiên muốn về, Lý Dương lại thở dài, tối nay An Văn Bình không nói câu gì, sự xuất hiện của Thiệu Ngọc Hoa làm cô ấy kích động mạnh nhất.- Tôi bảo Lưu Cương đưa cô về, Lưu Cương, lại phải phiền bạn rồi, có thể giúp tôi đưa An tiểu thư về không?- Không vấn đề gì, anh Lý, An tiểu thư tôi đưa cô về.Lưu Cương lắc lắc chìa khóa xe, sau khi An Văn Bình chia tay mọi người lập tức lên chiếc VOLVO của Lý Dương, hôm nay tâm trạng của An Văn Bình không tốt lắm.Bất kỳ người nào gặp được đối thủ hay kình địch của mình mà vui vẻ mới là kỳ lạ, huống hồ Thiệu thị hiện tại không phải là kình địch bình thường của An thị. Thiệu thị đang muốn vùi dập An thị, mà tình cảnh của An thị tuyệt đối có thể bị thảm vô cùng, sớm như vậy mà công ty Châu Ngọc khác không thể lưu lại thời gian huy hoàng của An thị, chắc chắn sẽ liên hợp lại từng bước từng bước đưa An thị xuống vực thẳm.Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt, Lý Dương còn có Ngô Hiểu Lỵ đều lên xe của Trịnh Khải Đạt, lên xe cái Tư Mã Lâm không kìm chế được liền trách một câu:- Lão Trịnh, việc làm của anh hôm nay rất không được, anh tự ý liên lạc với Thiệu gia không thèm quan tâm đến bọn chúng tôi, nhưng anh không chào hỏi gì dẫn hắn ta đến ăn cơm cùng bọn chúng tôi, đều là anh không đúng.- Tư Mã, chúng ta quen biết nhau đã lâu, cô nghĩ tôi là người làm việc mà không suy nghĩ à?Trịnh Khải Đạt lắc đầu cười, nói với Tư Mã Lâm, anh không hề có biểu hiện hối hận ngược lại còn có chút đắc ý.- Lẽ nào còn có nguyên nhân khác? Tư Mã Lâm lộ ra vẻ nghi hoặc.- Đúng thế, Thiệu Ngọc Hoa đồng ý với chúng ta, nếu hôm nay dẫn hắn ta tới sẽ giải hòa mâu thuẫn giữa Thiệu gia và chúng ta, sau này toàn bộ sản phẩm bán đấu giá sẽ giao cho chúng ta, mỗi năm bảo đảm ít nhất có một cuộc bán đấu giá như vậy.Trịnh Khải Đạt cười hì hì, Tư Mã Lâm hít vào một hơi, Thiệu gia thật hào phóng, chỉ là mời Thiệu Ngọc Hoa ăn bữa cơm giúp anh giải trừ mâu thuẫn, mà có được sự hợp tác của Thiệu thị, mà về sau mỗi năm đều có một cuộc bán đấu giá, nếu là Tư Mã Lâm thì cũng đồng ý với Thiệu Ngọc Hoa rồi.- Thế nào? Vụ làm ăn này không tồi đấy chứ? Thiệu gia thực sự rất có thành ý, anh ta còn nói Lý lão đệ và Thiệu Ngọc Cường đều là người cùng ngành, giữa họ có sự cạnh tranh là tốt, nhưng Thiệu thị bảo đảm sự cạnh tranh giữa họ là quang minh chính đại, là công bằng, tuyệt đối không có bất kỳ người nào trộn lẫn vào.Trịnh Khải Đạt nắm lấy vô -lăng, quay đầu nhìn Lý Dương, nụ cười đầy ẩn ý, Trịnh Khải Đạt hiểu những điều này đều là do Lý Dương mang lại, lúc đầu mời Lý Dương hợp tác mở công ty bán đấu giá thạch bây giờ mới thấy đây là quyết định sáng suốt nhất từ khi làm buôn bán tới giờ.Lý Dương cũng ngây người ra một lúc, người Thiệu gia chấp nhận như vậy thật không dễ dàng gì, đầu năm nay có rất nhiều người thua lỗ, thực lực Thiệu thị rất mạnh, Lý Dương không phải là không lo lắng điều này.- Vụ làm ăn này không tồi nhưng có cảm giác khó chịu.Tư Mã Lâm cười một cách khổ sở, bây giờ anh cũng không trách cứ gì Trịnh Khải Đạt nữa, Trịnh Khải Đạt làm vậy cũng đều là vì công ty bọn họ, xuất phát điểm là tốt.- Anh Trịnh, tôi không phản đối anh tiếp tục tiếp xúc với bọn họ chỉ có điều nếu có những chuyện như ngày hôm nay tôi hi vọng anh nói trước với chúng tôi một tiếng.Lý Dương thở nhẹ rồi tiếp tục nói:- Khi về tốt nhất anh nên giải thích với Trương tổng một tiếng, có thể hóa giải mâu thuẫn giữa chúng ta là một chuyện tốt, còn điểm này chỗ Phỉ Thúy này của chúng ta uyệt đối không thể đồng ý cho bất kỳ ai, anh đừng để lão đệ em khó xử.Tư Mã Lâm ở bên cũng gật đầu, Thiệu Ngọc Hoa lần này hạ thân tới thăm chúng ta không phải là vì chỗ Phỉ Thúy trên tay chúng ta? Lý Dương là cố vấn thạch của An thị, lại có ký hiệp ước với An thị, bất luận thế nào cũng không thể lẳng lặng mang chỗ Phỉ Thúy này cho Thiệu thị được.- Ha ha, Lý lão đệ, anh cứ yên tâm, tôi không phải là không biết điều đó, việc được cái này mất cái kia thì tôi không làm, Thiệu Ngọc Hoa không nhắc đến việc mua chỗ Phỉ Thúy này, anh ta chỉ yêu cầu chúng ta bảo đảm việc tiến hành cho cuộc bán đấu giá là được, anh ta sẽ quang minh chính đại mang Phỉ Thúy đi trong cuộc bán đấu giá.Trịnh Khải Đạt cười lớn, Tư Mã Lâm và Lý Dương nhìn nhau, hai người đều ngạc nhiên, đều không ngờ Thiệu Ngọc Hoa lại có thể hào phóng đến như vậy, nếu thực sự như vậy thì việc buôn bán này quả thật không tồi, còn kiếm được không ít.- Thôi được rồi, những việc này Trịnh đại ca làm là được rồi, chúng ta ban đầu đã nói rõ rồi, tôi chỉ phụ trách giám định, còn việc kinh doanh và quản lý thì do các bạn làm, những việc vặt này tôi không quan tâm nữa.Lý Dương cười một cách khổ sở, trực giác cho anh biết Thiệu Ngọc Hoa làm như vậy chắc chắn không đơn giản là như vậy, những việc phiền phức này Lý Dương thực sự không muốn quan tâm, tất cả đều đưa cho Trịnh Khải Đạt, anh chỉ cần yên tâm làm tốt công việc của mình là được.- Điều này thì anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không làm anh khó xử đâu.Trịnh Khải Đạt lại cười một tiếng, đánh vô-lăng, không lâu xe đã đến trước cửa khách sạn.Bọn Lý Dương vừa mới tới khách sạn Lưu Cương liền quay lài, Trịnh Khải Đạt vẫn đặc ý một mình đi tìm Trương Vĩ, trên bàn ăn Thiệu Ngọc Hoa không nói rõ với Trương Vĩ, những điều này để Trịnh Khải Đạt nói là hợp nhất, tin chắc Trương Vĩ sẽ không thể từ chối vụ làm ăn rất có lời này.Tối Lý Dương ngủ rất ngon, buổi sáng tỉnh dậy tinh thần rất sảng khoái, hôm nay Lưu Cương dậy sớm hơn Lý Dương một chút, khi Lý Dương mở mắt Lưu Cương đã mặc xong quần áo.Sau khi xuống lầu, mọi người đều đang ở phòng ăn đợi, hôm qua Lý Dương là người sớm nhất hôm nay lại là người muộn nhất.Điều làm Lý Dương không ngờ nhất là trong phòng ăn còn có thêm một người, hôm qua cùng An Văn Bình cũng ở đây đang nhìn anh.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ