Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 233: Giải thạch (1)

Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn Cách Lý Dương không xa, Thiệu Ngọc Cường đang chau mày nhìn về phía hắn, lúc này Thiệu Ngọc Cường vẫn đang nghi ngờ Lý Dương chính là người đã mua khối nguyên thạch số 605.Chẳng qua Thiệu Ngọc Cường đối với nhận định này của mình không có chút tin tưởng nào. Lúc Lý Dương đi vào hội đấu giá chỉ cách lúc bắt đầu đấu giá có mười phút, khối nguyên thạch này lại được đặt sâu bên trong, Lý Dương chỉ nhìn thoáng qua, ngay cả xem xét kỹ lưỡng cũng chưa từng có.Nếu chỉ như vậy mà có thể phát hiện ra khối nguyên thạch này là hàng tốt thì Lý Dương quả thật là đáng sợ.Còn có một giải thích khác đó là Lý Dương đã từng tới đây xem qua những khối nguyên thạch này rồi, lúc trước Lý Dương vội vã rời khỏi, điều này không phải là không có khà năng xảy ra.- Chị ba, chúng ta đã xong rồi.An Văn Bình đột nhiên kéo kéo cánh tay An Văn Quân, người phụ trách của An Thị đã giao tiền xong nên đã đi theo nhân viên công tác đi nhận nguyên thạch.Bên An Thị đã làm xong, bên Thiệu Thị cũng không kém bao nhiêu. Thiệu Ngọc Cường liếc mắt nhìn Lý Dương rồi đi theo nhân viên tới chỗ đặt nguyên thạch.- Văn Bình, em ở lại với Lý cố vấn hay là đi với chị?An Văn Quân gật gật đầu rồi quay đầu nhìn An Văn Bình hỏi, lúc này cô đang muốn mang An Văn Bình đi để hỏi xem vừa rồi xảy ra chuyện gì.- Chị ba, Lý cố vấn không biết chỗ lĩnh nguyên thạch, lát nữa em sẽ dẫn anh ấy đi, chị đi trước đi.An Văn Bình lắc đầu cười nói, An Văn Quân kinh ngạc nhìn cô một cái rồi cười cười tạm biệt Lý Dương.Giao tiền xong mọi người đều rời đi, Lý Dương trở lại chỗ Tư Mã Lâm.Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đang thảo luận việc đấu giá vui vẻ khi nãy. Mọi người đều thông minh, khi thấy nhiều người phẫn nộ như vậy thì họ không dại gì mà nói việc đó là mình làm. Nếu để mọi người biết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì cho bọn họ nữa.Người thanh niên kia mang theo bốn bảo vệ của mình rời khỏi, khi Lý Dương nhìn thấy hắn thì quay sang hỏi An Văn Bình:- Người này là ai vậy?- Anh nói Sang Dala?An Văn Bình ngẩng đầu nhìn Lý Dương.- Đúng, chính là gã!Lý Dương gật gật đầu, Thiệu Ngọc Cường gọi người này là Sang Dala, cái tên này thật kỳ quái.- Sang Dala là một thương nhân buôn bán nguyên thạch tới từ Myanma, là cháu của tướng quân Thornton ở Myanma, ở Myanma gã có vài cái mỏ ngọc, thế lực rất lớn.- Thương nhân nguyên thạch Myanma? Còn là cháu của tướng quân? Gã và Thiệu Ngọc Cường có quan hệ gì sao?Lý Dương liên tục hỏi vài vấn đề.- Đương nhiên là có, hai người họ là một đôi oan gia, gia tộc Sang Dala là chủ nhân lâu đời của nhiều mỏ ngọc ở Myanma, hơn nữa Sang Dala lại trẻ tuổi, trong giới trẻ Myanma thì gã có danh xưng là đệ nhất cao thủ đổ thạch. Thiệu Ngọc Cường vừa đến Myanma là hay người ngay lập tức có xích mích, nhưng mà nghe nói Thiệu Ngọc Cường mạnh hơn gã một chút.An Văn Bình nhẹ nhàng gật đầu, An Thị và Thiệu Thị cạnh tranh nên từ sớm An Thị đã điều tra mọi tư liệu có liên quan tới Thiệu Thị. Chuyện của Thiệu Ngọc Cường lại là trọng điểm để điều tra nên việc của y ở Myanma không phải là bí mật gì. Hơn nữa những điều tra này của An Thị còn có mục đích khác, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, thế của Thiệu Ngọc Cường bây giờ rất lớn, cái gì có thể sử dụng thì phải sử dụng, nếu không thì An Thị sẽ bị Thiệu Ngọc Cường kéo xuống, sau này muốn trở mình cũng khó khăn hơn nhiều.- Là vậy à, nhưng cũng không đúng. Sang Dala không phải là cháu của một tướng quân ở Myanmar rất có thế lực sao?Lý Dương nhíu nhíu mày, tình huống ở Myanma hắn không hiểu lắm, nhưng hắn biết bên kia rất hỗn loạn, tướng quân là một người rất có thế lực. Hơn nữa An Văn Bình cũng đã nói là tên Thornton tướng quân kia rất có thế lực. Thiệu Ngọc Cường thì chỉ có chút danh tiếng trong nước mà thôi, khi tới Myanma thì gã không còn là cái gì nữa, tại sao gã có thể so cao thấp với người ta, hơn nữa còn là thắng nữa.- Đúng như vậy, nhưng mà một người bác của Thiệu Ngọc Cường được gả cho một tướng quân bên đó, nếu không thì Thiệu Gia làm sao có thể cùng người Myanma cùng nhau khai thác mỏ chứ.An Văn Bình lộ ra một tia khinh thường, Thiệu gia chỉ dựa vào đám hỏi mới có thể có quan hệ với Myanma, nếu không có hai mỏ ngọc kia thì Thiệu gia căn bản không thể nào so với An gia được.- Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi.Lý Dương gật gật đầu, nhà giàu quả thật là phức tạp, bọn họ luôn tranh đấu khắp nơi không hề ngừng nghỉ.- Lý ca, thủ tục làm tốt rồi.Khi bọn họ nói chuyện thì Lưu Cương đã trở lại, hơn nữa còn có một nhân viên đi cùng anh ta, có thể một lần mua hơn bảy trăm vạn thì nhất định là khách hàng lớn, họ phải chiêu đãi cho thật tốt.- Đi thôi, lĩnh đổ thạch đi.Thời gian đã tới bốn giờ chiều, sáu giờ là thời gian hội giao dịch chấm dứt, tới sáu giờ ba mươi thì trên quảng trường không còn bất cứ người nào, Lý Dương phải tranh thủ hai tiếng này để giải thạch nếu không thì phải lãng phí thêm thời gian ngày mai để đến đây giải thạch.An Văn Bình đi đầu, cô đi rất gần Lý Dương, trên đường đi cô còn không ngừng giới thiệu những việc thú vị đã từng xảy ra trong những lần giao dịch trước. Ngô Hiểu Lỵ bình tĩnh đi phía sau, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt thì nhìn nhau rồi thầm nói, người trẻ tuổi thật tốt.Đi vài phút thì đã tới nơi nhận nguyên thạch, nơi này đã có không ít người, bên ngoài còn có không ít xe chờ sẵn.- Nhận nguyên thạch ngay tại đây hay sao?Lý Dương kinh ngạc nhìn phía cánh cửa lớn trước mặt, An Văn Bình dẫn bọn hắn tới khu A của hội đấu giá Minh Tiêu, nếu biết là nơi này thì hắn đã không cần An Văn Bình dẫn đi rồi.- Đúng vậy, một ngàn khối nguyên thạch đều đặt trong này, khối bị người khác mua thì được người mua mang đi, khối không ai mua thì để lại cho chủ nhân của nó xử lý, phần lớn những khối nguyên thạch còn lưu lại đều chảy vào thị trường giao dịch tự do, trong này những khối nguyên thạch đó từ từ sẽ được người khác mua.An Văn Bình nói, đám người Thiệu Ngọc Cường cũng đã lấy nguyên thạch của mình ra, An Văn Quân cũng sắp xong rồi.- Không biết lần này Lý tiên sinh mua được khối nguyên thạch nào thế?Mới đi được vài bước thì Thiệu Ngọc Cường đã cười cười đi tới chỗ Lý Dương hỏi.- Lý cố vấn lần này mua được mười khối nguyên thạch, những khối mà Lý cố vấn chọn khẳng định là tốt hơn của anh.Lý Dương còn chưa trả lời thì An Văn Bình đã tức giận nói một câu, xem ra mâu thuẫn giửa Thiệu gia và An gia đã ăn tới xương tủy rồi.- Lý tiên sinh một mình không ngờ lại mua được mười khối nguyên thạch, lợi hại a.Hai mắt Thiệu Ngọc Cường sáng lên.Lý Dương lắc đầu, nói:- Không phải công của một mình tôi, một mình tôi làm sao có thể mua được mười khối chứ, mấy người bạn của tôi đã hỗ trợ tôi rất nhiều.Thiệu Ngọc Cường cẩn thận nhìn những người bên cạnh Lý Dương rồi cười nói:- Thì ra là thế, Lý tiên sinh hôm nay đã mua được nhiều nguyên thạch như vậy, anh có muốn giải ngay bây giờ không?Thiệu Ngọc Cường hỏi như vậy là muốn biết khối số 605 có phải là rơi vào tay Lý Dương hay không, nếu không làm rõ vấn đề này chỉ sợ là đêm nay gã sẽ không ngủ được.- Chắc vậy, tôi đang định đi tới chỗ giải thạch đây.Lý Dương do dự một chút rồi gật gật đầu, hiện tại hắn có tới hơn hai mươi khối nguyên thạch cần giải, khẳng định là phải đi tới khu giải thạch tìm người hỗ trợ.- Tốt, tôi cũng định đi tới khu giải thạch, tôi sẽ ở đó chờ Lý tiên sinh.Thiệu Ngọc Cường cười nói, nói xong hắn liền ly khai. Trước mặt Lý Dương hắn vẫn rất lễ phép, mà đối với An Văn Bình bên cạnh thì hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm.Cách đó không xa, An Văn Quân từ từ đi tới, trên mặt cô hiện ra một tia lo lắng.An Văn Bình lập tức đem việc vừa rồi nói cho An Văn Quân, hơn nữa khi nói cô còn thêm mắm thêm muối, chuyện Thiệu Ngọc Cường tới khu giải thạch cũng bị cô nói thành Thiệu Ngọc Cường khiêu chiến Lý Dương, đối với việc này Lý Dương chỉ có thể cười khổ. Hắn thầm than cô gái này nếu có thể không đắc tội thì không nên đắc tội được.An Văn Quân buông lỏng không ít, bây giờ cô lo lắng nhất chính là Thiệu gia thay đổi chiến lượt. Cô sợ bọn họ để ý tới Lý Dương, Lý Dương dù sao cũng chỉ ký với bọn họ một cái hiệp ước cố vấn, nó cũng không có chút ước thúc nào. Hơn nữa Lý Dương cũng không có nhận một đồng lương nào từ An Thị, chỉ khi mua nguyên thạch thì hắn mới được trích phần trăm mà thôi.- Lý cố vấn, chúng ta đều tin tưởng Thiệu Ngọc Cường không phải đối thủ của anh, một lát nữa chúng tôi sẽ đến trợ uy cho anh.Sau khi nghe An Văn Bình tự thuật, An Văn Quân mỉm cười nói với Lý Dương. Lý Dương chỉ có thể cười khổ lắc đầu, nhưng mà hắn hiểu được chỉ cần đứng chung một chỗ với Thiệu Ngọc Cường rồi giải thạch thì mọi người đều sẽ cho là hai người đang tranh đấu với nhau.Người tên Sang Dala sau khi nhận xong ba khối nguyên thạch liền mang bốn bảo vệ rời khỏi, khi đi y còn liếc mắt nhìn Lý Dương một cái.Một lát sau Lưu Cương đã mang mười khối nguyên thạch của bọn họ tới. Lý Dương lại nhờ Trịnh Khải Đạt và Lưu Cương mang chúng đi để một lát sau giải hết.Nơi giải thạch Lý Dương biết, nó nằm ngay bên cạnh nhà đấu giá, nơi này đặt hơn mười máy giải thạch, hơn nữa còn có người ở nơi này giúp đỡ những người không biết giải thạch nữa.Lúc Lý Dương đến thì những máy giải thạch bên trong đang không ngừng hoạt động, Thiệu Ngọc Cường đang đứng chỉ huy ba máy giải thạch, xem ra gã thật sự muốn giải ngay tại đây.An Văn Quân ở một bên cau mày, lo lắng một hồi cô liền cắn chặt răng rồi đi thuê ba máy giải thạch, hơn nữa còn mời Cao lão phụ trách ba máy giải thạch này nữa.An Thị và Thiệu Thị tham gia lần giao dịch này không có ai ngoài ý muốn cả, nhưng mà hai nhà sau khi mua xong lại giải thạch tại chỗ làm cho không ít người xôn xao. Hai bên vừa mới triển khai thế trận, còn chưa kịp giải thạch thì xung quanh đã có rất nhiều người xem.Lúc Lý Dương vào vừa lúc nhìn thấy một màn này, đối với việc này hắn không có ý kiến gì, Lý Dương lần đầu tiên tham gia hội giao dịch lớn như thế này nên không biết thói quen của những công ty lớn.- Tư Mã ca, anh để ý giúp tôi một chút, tôi đi thuê vài máy giải thạch, thuận tiện tìm luôn vài người tới giúp.Lý Dương giao lại số nguyên thạch cho Tư Mã Lâm bảo quản.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ