Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu VũChương 1321 – Chốt phiền phứcNhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenLăng Thủy Hoàng, địa chỉ thực tế không phải là những nơi mà xã hội đang lưu truyền bây giờ, ít nhất là không phải ở Li Sơn.ở đây cụ thể là nơi nào Lý Dương cũng không thể biết rõ được, dù sao thì hắn cũng đã thăm dò vùng núi hẻo lánh đó trong thời gian rất dài mới được người ta dẫn đến một nơi không cây cối không chim choc, đây chính là nơi dựa vào bản đồ mà tìm được.- Ông Lý, đây là giáo sư Quách!Một người thanh niên dẫn Lý Dương đến, dau khi đến nơi, trước tiên là giới thiệu người phụ trách cho Lý Dương.Người phụ trách này khoảng hơn 60 tuổi, đầu tóc bạc trắng, còn đeo thêm một đôi kính nữa, mới nhìn là biết người có học vấn cao, người này đang đứng nói chuyện với mấy người nữa bên ngoài, Lý Dương vội vàng đi đến chào.- Chào giáo sư Quách, tôi là Lý Dương!- Ông Lý đến rồi, nói ra thật xấu hổ, lần này phải nhờ ông đến một chuyến!Giáo sư Quách rất hòa nhã, nhìn Lý Dương đưa tay ra ông liền đưa tay lau lên người rồi bắt tay với Lý Dương, ông không có cái kiểu cứng nhắc, cũng không phải vì mình lớn tuổi mà khinh thường Lý Dương.Thái độ này đúng là rất tốt, tốt hơn mấy chuyên gia Lý Dương từng gặp nhiều.- Giáo sư Quách khách sáo rồi, đây là điều tôi nên làm mà!Lý Dương cười, hắn không phải là đang khiêm tốn gì cả.Quốc gia đã đồng ý với hắn, sau khi khai quật Tần Lăng, sẽ cho hắn một số văn vật ở trong đó, hắn còn được ưu tiên cho chọn một bảo bối quan trọng nhất nữa, bất kể là vì quốc gia hay là vì bản thân thì hắn đều phải đến.- Ông Lý, hôm nay ông cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ dẫn ông đi!Giáo sư Quách cười nói, không đợi Lý Dương nói liền dặn người chuẩn bị đồ cho Lý Dương, đây là nơi không một bóng người, họ chỉ sống trong những căn nhà dựng tạm bợ, rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.Nhìn nhìn trời, Lý Dương cũng không kiên trì nữa, bây giờ đã là buổi chiều rồi, không còn thời gian để đi xem lăng nữa.Thực ra lúc nãy Lý Dương đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình, hắn quan sát trong phạm vi rộng, ít nhất trong phạm vi thấy được của hắn không có sự tồn tại của Tần Lăng, cũng không có bất kỳ chốt nào.Điều này chứng tỏ, Tần Lăng không phải ở đây mà là ở một nơi rất xa khác.Buổi tối, giáo sư Quách và mấy người phụ trách ở đây khoản đãi Lý Dương một bữa, tuy là ở đây rách nát nhưng thức ăn rất ngon, đây đúng là đồ rừng thực thụ.Có chim rừng, thỏ rừng và có cả một nồi thịt heo cách thủy nữa.Con heo rừng này, là tự chạy đến hôm trước, đúng lúc thì bị người cảnh sát trong đội đánh chết. Đội khảo cổ lần này còn có mang một đoàn cảnh sát đến, Tần Lăng là một nơi vô cùng quan trọng.Trong lúc ăn cơm, có mấy người thấy Lý Dương trẻ, còn muốn bắt nạt hắn, cố tình chuốc rượu hắn, kết quả không nghĩ cũng biết, mấy người này đều không biết mình trở về bằng cách nào.Sáng sớm hôm sau, giáo sư Quách đi cùng Lý Dương và tám cảnh sát nữa. Bọn họ đều có mang theo súng đạn.Đường núi rất khó đi, đi gần hai tiếng đồng hồ mới đến một nơi khe núi nhỏ, đây chính là nơi có Tần Lăng, đến đây Lý Dương mới biết vì sao giáo sư Quách không đặt nơi trú quân tại đây rồi.Địa thế ở đây rất hiểm trở, khe núi rất nhỏ, cửa vào cũng chỉ có được mấy người, vật lớn một chút là không mang vào được.Đây đúng là không thích hợp làm nơi đóng quân cho đội khảo cổ, đội khảo cổ có đến mấy trăm người cơ mà.Tuy nhiên beentrong cũng có dựng một vài lều bạt, có một đội cảnh sát ngày đêm canh giữ ở đây, ngoài ra còn có người trực ban trong đội khảo cổ, trước mắt họ đã đào được hai tầng chốt, vì vậy mà phải có người bảo vệ ở đây.- Ông Lý, qua xác định, đây chính là nơi có lăng của Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng thật là xảo quyệt, cố tình tạo nên một cái giả, còn cái thật thì cất giấu ở đây, nếu không phải ông cung cấp bản đồ, e rằng sẽ không ai nghĩ sẽ đến đây!Giáo sư Quách nhìn mấy cái động sâu trước mặt cảm khái nói một câu.Vị giáo sư Quách này đã nghiên cứu lăng Tần Thủy Hoàng trong một thời gian khá dài rồi, có thể nói là cả nửa đời người, ông sớm đã nghi ngờ cái ở Li Sơn không phải là thật, chỉ là bên đó cũng có một địa cung đã mê hoặc tất cả mọi người.Có được bản đồ của Lý Dương, cộng thêm những nghiên cứu của họ nữa, cuối cùng đã chứng minh cái trước mắt mới chính là Lăng Thủy Hoàng thực sự.Có được chứng minh này thật không dễ dàng gì, lúc đó giáo sư Quách cũng phải hao tốn rất nhiều công sức mới có được chứng cứ có lợi, cộng thêm sự khích lệ của Ông, cuối cùng mới đồng ý khai quật nơi đây.- Ông Lý, ông Lý…Giáo sư Quách nói xong, nhìn thấy Lý Dương không có phản ứng gì, liền tò mò nhìn sang, lúc này mới phát hiện Lý Dương đang ngây người ra, ánh mắt tỏ ra kinh hãi.- À, tôi không sao, tôi đang nghĩ nơi này hẻo lánh như vậy, không biết lúc trước Hạng Vũ đã đào như thế nào nhỉ?Lý Dương vội lấy lại thần thái, hắn ngẩn người ra là vì bị những thứ trong hình lập thể làm cho kinh hãi, lúc nãy trước khi giáo sư Quách nói, Lý Dương liền sử dụng năng lực đặc biệt của mình, để quan sát xung quanh.Phạm vi hai nghìn mét đủ để hắn nhìn thấy hết tấc cả.Cái khe núi mà bọn họ đang đứng thực ra là do con người đào nên, phái dưới đất hầu như đều bị đào rỗng, một địa cung rộng lớn đang ở cách mặt đấy khoảng trăm mét, ngôi địa cung này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Lý Dương.Ít nhất thì phạm vi quan sát hai nghìn mét của hắn không hoàn toàn nhìn thấy hết cả địa cung.Điều này chứng tỏ đường kính của địa cung này tuyệt đối vượt xa hai nghìn mét, hai nghìn mét là gì, đây là cả quảng đường bốn dặm, một vài huyện thị trấn nhỏ thời cổ đại, từ bên này cửa thành đến đầu bên kia cũng không dài như vậy.- Cái này tôi đã nghiên cứu rồi, phía không xa bên kia có một con rạch nhỏ, khoảng hơn nghìn năm trước đây có thể đó là một con sông, đi dọc theo con sông về dưới khoảng ba mươi dặm là đến nơi có mặt đất bằng phẳng, Hạng Vũ chắc là đã dùng thuyền rồi dùng xe để chở những vật bên trong.Giáo sư Quách vộ chỉ về phía đông, Lý Dương chỉ là hỏi cho vui thôi, ai ngờ họ lại biết đáp án.Có một con sông tồn tại, việc vận chuyển đồ vật đúng là rất thuận lợi, tiếc là con sông này bây giờ không còn nữa, nên việc vận chuyển đồ của họ có khó khăn hơn một chút, cũng may là điều kiện vận chuyển bây giờ phát triển hơn so với trước nhiều, có rất nhiều đồ có thể vận chuyện đến.- Chúng ta xuống dưới coi một chút!Lý Dương gật đầu, hắn chỉ là hỏi vậy thôi, chứ không phải có hứng thú với vấn đề này.Phía dưới đã được đào sâu khoảng mười mét rồi.Mười mét này cũng chính là hai tầng chốt đầu tiên, dưới năng lực đặc biệt, Lý Dương đã phát hiện được trong bản đồ đúng là chỉ có chốt lớn, không hề có chốt nhỏ, nhưng số lượng mấy chốt nhỏ này lại hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Lý Dương.Số chốt nhỏ này có thể nói là phân bố rải rác, không tìm được một đường chính xác, chỉ đối diện với những chốt này đã làm cho người ta đau đầu chết rồi.Còn có một điểm nữa, chín tầng chốt mà giáo sư Quách dự đoán lúc trước hoàn toàn không đúng, chốt ở đây không chỉ có chín tầng mà có ít nhất hơn hai mươi tầng, cái mà mọi người vừa đào được chỉ là hai tầng trên cùng, cũng là hai tầng đơn giản nhất.Ngoài ra Lý Dương còn phát hiện được nơi mà giáo sư Quách đào lên là không đúng.Có thể nói vừa mới bắt đầu đã sai phương hướng rồi, những chốt và cửa ra trên bản đồ không có một chỉ dẫn về phương hướng chính xác, nếu không phải Lý Dương có thể nhìn thấy tất cả thì hoàn toàn không thể phát hiện được điểm này.Theo phương hướng hiện tại thì không thể nào đào được địa cung Tần Lăng.Giáo sư Quách dẫn Lý Dương từ từ đi xuống dưới, trên đường còn không ngừng nói chuyện về sự khó khăn khi phá giải hai chốt này.Chốt lớn bọn họ dựa vào bản đồ tránh được, nhưng những chốt nhỏ này lại lại làm bọn họ chịu không ít khổ cực, may mắn là không ai gặp nạn vì chốt cả, chỉ cso một ít người bị thương nhẹ thôi.- Ông Lý, đây là một cửa đá, chúng tôi nghi dưới cửa đá này là tầng thứ ba, tiếc là cửa đá này quá dày, chúng tôi không mở ra được, mà cũng không dám dùng thuốc nổ.Giáo sư Quách đi trước lại cười khổ, phái trước đúng là một cửa đá, vẫn còn bộ dạng của cái cửa, tiếc là cái cửa này không thể mở được.Lý Dương đứng trước cửa, cúi đầu cũng không biết là đang nghĩ cái gì.Mấy người giáo sư Quách đều đứng một bên, không ai làm phiền Lý Dương.Thực ra Lý Dương sớm đã nhìn thấy hết tất cả, cái cửa đá này chỉ là một tượng giả, phía sau cũng không phải là tầng chốt thứ ba gì cả, cái cửa này chỉ có phải trước có hình cánh cửa, phía sau thì không có gì cả, chỉ là một khối đá lớn mà thôi.Cửa như vậy mở được mới lạ.Lý Dương cúi đầu không ngừng phân tích hình ảnh hiện lên trong hình lập thể.Lý Dương đã tìm ra được con đường chính xác rồi, sau khi mấy người giáo sư Quách phá giải được tầng thứ nhất, đổi một hướng khác mới hướng đến cái thứ hai, tìm được đường rồi, nhiệm vụ của Lý Dương là phá giải những chốt nằm trên đường, đảm bảo thông hết cả tuyến đường.Tầng thứ hai, tầng thứ ba.Rất nhanh Lý Dương đã phá giải được đến tầng thứ tám, cho Lý Dương thời gian, hắn tự tin có thể dẫn người đến tầng thứ tám mà không hề bị thương vong gì, nơi đây đã cách mặt đất hơn 40 mét rồi.Chốt của tầng thứ chín rất khó khăn, đây là con đường có nhiều chốt phức tạp liên tiếp nhau, không có một phương pháp chính xác, đụng vào một điểm đều có thể phong tỏa tất cả con đường lại.Lý Dương chau mày, nghĩ ngợi khổ sở, trong vòng hai tiếng đồng hồ, dưới sự giúp đỡ của năng lực đặc biệt mới thành công giải phá chốt này.Trong hai tiếng đồng hồ này làm giáo sư Quách lo lắng đến phát điên.Nếu không phải bị Lưu Cương ngăn lại, thì ông đã mở miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, một người đứng bất động ở đó trong suốt hai tiếng đồng hồ, mà còn đang ở dưới mặt đất, đúng là rất đáng sợ.Sau khi phá giải tầng thứ chín, Lý Dương mới lấy lại thần thái chú ý đến những thứ xung quanh.Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của giáo sư Quách, Lý Dương ngại ngùng gõ vào đầu mình:- Thật xin lỗi, lúc nãy tôi đang suy nghĩ một vấn đề, giáo sư Quách, chúng ta lên trên thôi!Phá giải chốt không phải một lúc là làm được, tầng thứ tám đã như vậy rồi, những chốt phía sau lại càng phức tạp hơn, Lý Dương không thể cứ đứng ở đây được.Trở lên trên, lấy một lý do đơn giản để giải thích câu hỏi của giáo sư Quách rồi Lý Dương trực tiếp ở tại khe núi này.Phía sau còn có mười mấy tầng chốt phức tạp cần hắn giải nữa, phá giải sớm chừng nào thì hắn mở được địa cung sớm chừng đó, để những bảo bối bị niêm phong mấy nghìn năm bên trong được nhìn thấy mặt trời.Chỉ là Lý Dương không ngờ, hắn đã ở đây hơn một tháng rồi.