Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1017: Tạo hình ngựa ba màu sinh động

Giao dịch thành công, người thanh niên rất vui mừng giúp An Văn Quân gói đồ sứ lại. Xung quanh một số ông chủ bán hàng rong đều rất ngưỡng mộ, nhìn thấy gian hàng của người thanh niên này, ngoài chợ trời đã có giá đã rất cao, bây giờ không phải là trước đây, ở ngoài chợ trời cũng có người lớn tiếng ra giá một trăm ngàn, hai trăm ngàn.Hiện giờ ở ngoài chợ trời này,bạn phải ra giá một trăm ngàn, chỉ biết một kết quả, khách quay đầu đi, sẽ bị mắng cho một trận.- Lý Dương, đồ nàyLúc rời khỏi, Hà Kiệt nói nhỏ bên tai Lý Dương, hỏi một câu rất nhỏ.Trước khi Lý Dương giải thích lý lịch của giá bút sơn, điều này Hà Kiệt không có bất ngờ gì, Lý Dương giống như ông cụ, chỉ cần có người hỏi, đều kiên nhẫn giải thích, để người ta hiểu hết tường tận.Không chỉ hai người bọn họ, kỳ thực rất nhiều đại sư đều nói như vậy rất nhiều, người hiểu cũng rất nhiều, văn hóa cổ Trung Hoa càng có thể tiếp tục lưu truyền.Nhưng lúc An Văn Quân mua món đồ này, không có phản ứng gì là có chút kỳ lạ.Nếu hàng giả, Lý Dương cho dù không nói phản đối, nhất định cho người nhắc nhở, biết giả mua giả, lại không phải là tính cách của Lý Dương.- Đây là thật, gốm giữa đời Thanh, giá năm mươi sáu mươi ngàn! Lý Dương mỉm cười, Hà Kiệt liền hiểu rõ, cái này giống như y nghĩ lúc nãy, món đồ này là thật là còn là tiểu lậu bao nhiêu tiền y không quan tâm, nhưng đối với An Văn Quân tới chỗ này mở ra trước là rất vui rồi.Mặc kệ tiểu lậu hay đại lậu, có thể kiểm được là chuyện rất vui.Lúc An Văn Quân mua cái giá bút sơn này, Lý Dương lại mở năng lực đặc biệt, quan sát xung quanh một chút, có ba chiếc bảo bối tốt hơn giá bút sơn, đều trong hiệu đồ cổ, nhìn cách bố trí những món đồ này, muốn mua e rằng phải tốn không ít tiền.Kiểm lậu, hoàn toàn là không thể.Đều này cũng có nghĩa là, trong phạm vi mấy chục thước, một chiếc tiểu lậu rất tốt, đã bị An Văn Quân lấy trước, Lý Dương bắt đầu hoài nghi, vận may của người con gái này cũng khá tốt.Mua giá bút sơn này chỉ là một chuyện nhỏ, mấy người tiếp tục đi về phía trước.- Gốm ba màu thời nhà Đường!Hà Kiệt nhỏ giọng gọi, chân bước nhanh một chút, rất nhanh tới phía trước một gian hàng khác, ở gian hàng này, rõ ràng là gốm ba màu thời nhà Đường.Trong vài món này, còn có một con ngựa đứng thẳng, nổi bậc hơn so với những món khác.Gốm ba màu đời Đường vốn là đồ vàng mã, nhưng vì ý nghĩa lịch sử tạo hình đặc thù của nó nên được rất nhiều người yêu thích đồ cổ yêu thích, giá của mấy chiếc gốm ba màu đời Đường này không ngừng tăng, triển vọng thị trường vô cùng lạc quan.Ở gốc độ đồ cổ mà nói, gốm ba màu đời Đường cũng là đồ cổ rất tốt, đặc biệt là con ngựa đó.Ngựa ba màu là tiêu chí hàng đầu của gốm ba màu thời Đường, nhiều người thích gốm ba màu đời Đường, đều h vọng có thể có được một con ngựa ba màu vô cùng xinh đẹp.Con ngựa này rất tốt, vừa nhìn rất có thần, bốn vó tuy không rơi xuống đất, nhưng tỏ ra rất sinh động.Còn đầu ngựa, hơi ngẩng lên, giống như ngửa mặt lên trời hí vang, lại giống như biểu thị sự cao ngạo của nó, bất luận nhìn thế nào, con ngựa này cũng rất xinh đẹp, có thần.Hà Kiệt người đầu tiên phát hiện con ngựa này, cũng là người đầu tiên đi tới.Gốm ba màu đời Đường khác đều bị y bỏ qua không chú ý tới, y vẫn nhìn chăm chăm vào con ngựa đó.Ở gốc độ đồ cổ mà nói, Hà Kiệt được xem là người yêu thích đồ cổ sơ cấp.Mặt dù chỉ là sơ cấp trong trung cấp thôi.Hà Kiệt nhìn một hồi, mới cầm lên quan sát, càng nhìn y càng cảm thấy tốt, con ngựa này rất có thần, con ngựa tốt giống như thế này, từ trước đến giờ y chưa từng thấy qua.- Ngựa này, bán thế nào, xem một hồi, Hà Kiệt không kìm được hỏi một câu, An Văn Quân vừa kiểm được tiểu lậu, làm cho y không ít kích thích, lúc này y lại nhìn thấy món đồ mà mình thích, thì muốn mua nó ngay.- Ông chủ, mắt ông cũng rất tinh, con ngựa này là gốm ba màu đời Đường thượng cấp, chỉ,... chỉ ba trăm ngàn.Ông chủ gian hàng khoảng chừng bốn mươi tuổi, lúc ra giá trong lòng ông rất ái nái, món đồ này vốn có giá tám mươi ngàn, bị ông đưa lên ba trăm ngàn.Nguyên do chủ yếu này là bởi vì An Văn Quân lúc nãy mua cái giá bút sơn đó.Cái chợ này không lớn lắm, người bày hàng trong này đều quen biết nhau, mấy người này mặc đẹp như vậy, tuấn nam tú nữ, vừa nhìn thì biết là con dê béo bở, không làm thịt thì thật là tiếc.Nếu không phải trước đây An Văn Quân rất sảng khoái mua món đồ năm trăm ngàn, y cũng không dám ra giá cao như vậy, ra giá cao, cũng dễ dọa người ta chạy mất.Hà Kiệt vừa nhìn thì rất có khí chất, nhất định có tiền, theo biểu hiện của y lại rất thích món đồ này, cho nên ông chủ này cuối cùng liền cứa một cái, đưa ra một giá mà trước giờ ông chưa từng nghĩ qua.Ông chủ hàng ngoài trời bán đồ, có lúc cũng biết nhìn người.Chân mày Hà Kiệt hơi nhăn lại, trong ngực ông chủ hơi hồi hộp, lúc đầu có chút hối hận, e rằng người có tiền cũng không phải là kẻ ngốc, ông muốn ra giá cao, để kiếm chút lời.- Ông chủ, nếu ông thích, cũng có thể thương lượng.Ông chủ hàng vội thêm lời, Hà Kiệt quay đầu lại, nhìn Lý Dương, Lý Dương lắc đầu.Chân mày Hà Kiệt lại càng nhăn thêm, nhẹ nhàng buông con ngựa xuống, không nói gì, bỏ đi.Kỳ thực đối với y mà nói ba trăm ngàn là không có là gì, nhưng y cũng đi qua rất nhiều gian hàng ngoài trời, mua rất nhiều đồ, biết một chút tình hình thị trường, ở ngoài trời hô giá ba trăm ngàn không phải là không có, bảo bối được ông chủ trưng này hấp dẫn người, rất nhiều người bày hàng như vậy.Mà đối với một con ngựa ba màu mà nói, ngựa tốt thế này, sản phẩm lại hoàn chỉnh thế này, ba trăm ngàn tựa hồ là có chút thấp, đều này làm cho trong lòng Hà Kiệt nghĩ đến rất nhiều.- Ông chủ, hai trăm ngàn, hai trăm ngàn ông thấy thế nào?Hà Kiệt muốn đi, ông chủ đó lại kêu lại, lần này Hà Kiệt cũng không quay đầu lại, đi thẳng.Đồ mà Lý Dương lắc đầu, hai trăm ngàn y cũng không mua.-Một trăm ngàn!, tám mươi ngàn !Ông chủ hô to, đuổi theo, Cao Phong nhảy ra chặn ông lại, mà bọn người Hà Kiệt đã đi ra ngoài mấy thước rồi, ông chủ đành âm thầm hối hận.Ông hối hận cũng rất đáng, dọa người chạy mất, lại không biết, bất luận ông ra giá bao nhiêu, bên cạnh Hà Kiệt luôn có một chuyên gia đỉnh đầu của thế giới.Nhưng cũng phải nói lại, nếu chỉ có một mình Hà Kiệt, cái giá như vậy có thể Hà Kiệt cũng không mua, dù sao y cũng có rất nhiều kinh nghiệm, bây giờ tâm tính không nóng nảy, học phí cao như vậy cũng phải có tác dụng.Sau khi mấy người này đi xa, ông chủ đó ngồi xuống một góc ảo não, xung quanh là một số hàng rong.Có những người nhìn ông với vẻ mặt hả hê, cũng có không ít người ảo não cho ông.Giống như tâm trạng ông chủ hàng, họ giống như người một nhà, ở đây rất nhiều đều là tự mỗi người trong nhà đều bày hàng, mỗi người trong nhà đều đến đây, mỗi người một gian, có thể thông báo tin tức cho nhau, tin tức của bọn Lý Dương trước đây, cũng chính là được truyền ra như vậy.- Lý Dương, ngựa đó không tốt sao?, đi mấy bước, Hà Kiệt không kìm chế được sự tò mò trong lòng, y rất tin tưởng Lý Dương, nhưng cũng rất thích con ngựa đó.- Rất tốt!Lý Dương mỉm cười gật đầu, Hà Kiệt hơi sửng sốt, đang muốn nói, Lý Dương lại cười nói:- Chính vì quá tốt, cho nên không thể được.- Quá tốt, lại không thể được, là ý gì?Trên mặt Hà Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc, không chỉ y, Sang Dala và An Văn Quân quay đầu lại nhìn Lý Dương, đồ tốt lại không được, cái này làm cho người ta khó hiểu.- Có khi nào anh thấy qua tạo hình của ngựa ba màu chưa?Lý Dương cười nhẹ, hỏi lại, Hà Kiệt nhăn mày nghĩ ngợi, rồi lắc đầu.Gốm ba màu thời nhà Đường y thấy qua quả thật không nhiều, ngựa ba màu lại càng ít, nhưng những cái thấy qua không giống với cái trước mắt, những thứ đó có nét hơi dại, cho dù là thật.Nhưng cũng chính là vì điểm này, mới hấp dẫn y.- Ngựa của nước ta, kỳ thực sớm làm ra đều không tốt, ngựa cổ đại, bất luận là ngựa sứ hay là cái khác, đều là tạo hình theo ngựa, thu nhỏ mà thành, nói như vậy, ngựa có nét hơi khô, không có tinh thần!Lý Dương cười cười, lại nói:- Bất luận là ngựa đứng hai là ngựa chạy, đều là như vậy, đây cũng được xem là thiếu hụt nho nhỏ, tình hình này kéo dài cho đến sau thời Khang Hi mới có thay đổi, khi giáo sĩ truyền giáo Phương Tây đến, có mang theo họa pháp của ngựa phương tây, lúc này mọi người mới hiểu nên làm như thế nào, dần dần, ngựa sau này càng đẹp hơn, cũng có thần, giống như con ngựa đó lúc nãy.- Thì ra làm vậy, tôi hiểu rồi, trước đây hoàn toàn không thể làm ra ngựa như vậy, cho nên chắc chắn là giả!Hà Kiệt chợt nói, khẽ hở lớn nhất của con ngựa này, dĩ nhiên chính là điểm mà y thích nhất.Điều này là cho y có cảm giác rất bùi ngùiĐồ cổ đang lưu hành này quả thật rất thâm sâu, không biết thì không được, kỳ thực điểm này không xem là tri thức cao thâm gì! Nhưng rất nhiều người yêu thích đồ cổ cấp cơ sở đều không hiểu, một số người làm giả, lợi dụng điểm này, có ý lừa mọi người.Tạo hình rất đẹp quả thật rất hấp dẫn người ta.- Đúng, không phải là thời dân quốc, mà chính là người đương đại làm ra.Sau cùng Lý Dương cười, cũng xem là kết thúc, lúc này bọn họ lại đi tới mấy gian hàng khác, Sang Dala và An Văn Quân đều vô cùng khâm phục Lý Dương.Về đồ cổ, Lý Dương và Phỉ Thúy Vương là lợi hại nhất, lúc hắn giải thích những cái này.Ngay cả hai người bọn họ đều bị cuốn hút.Trong lòng hai người, còn muốn đi học về đồ cổ.Kỳ thực bọn họ không biết, đây chính là sức quyến rũ của đồ cổ, rất nhiều người đều dưới ảnh hưởng của người xung quanh, dần dần thích hoạt động này.Đi về phía trước một chút, Lý Dương lại mở năng lực đặc biệt, đồ không thấy qua lần này đều sàng lọc qua một lần.Xung quanh vỉa hè còn chất cả đống đồ phế thải, chính là cái thị trường rất tệ, nhiều hơn hôm qua một gian hàng, nhưng cũng có hạn.Nghiêm túc mà nói không chỉ so với bên đó, ở đó chí ít làm cho Lý Dương kiểm lậu thu được không ít Hán Ngọc tốt.Lại đi mấy bước, Lý Dương đang muốn đóng hình lập thể lại, trong mắt đột nhiên thoát ra thần sắc kinh ngạc, có một món đồ có mười mấy vệt sáng màu vàng đang hiện ra trước mắt.