“Lương Nhị phu nhân, đây là cái gì?”
Vương lão gia vừa thấy Ngụy Thiền, đưa tay lấy một vật nặng bên trong túi ném xuống chân của bà.
“Vương mỗ cần chính là Linh Chi hoang dã của Tây Sơn, bà cho là Linh Chi hạng
bét này thay thế được sao! Vương mỗ muốn năm trăm cân Tương Lăng Đan Bỉ, bà lại chỉ để vào đó có hai trăm cân thôi! Còn lại là Quế hương, Đương
quy, toàn bộ đều là hàng kém phẩm chất….”
“Vương lão gia, ngài cũng đừng vội, ngồi xuống uống chén trà…”
“Vương mỗ há có thể không vội sao!” Vương lão gia mặt đã đen sạm lại, giận đến run rẩy cả người:
“Ta cùng với Lương gia hợp tác cũng đã vài chục năm rồi, mấy năm nay chỉ
cần là hàng hóa đến từ Lương gia ta đều không cần kiểm tra, nhưng gần
đây mấy gian cửa hàng của Vương mỗ, thường có người tới gây chuyện, nói
là hàng giả kém phẩm chất. Vương mỗ lúc này mới xem lại. Thế mới biết,
bạn làm ăn đã hợp tác mấy chục năm nay, cũng gạt người bạn già thương
trường như ta đây, hàng càng lúc càng kém chất lượng, vàng thau lẫn lộn. Hôm nay Lương gia các ngươi nhất định phải cho Vương mỗ một câu trả lời thỏa đáng!”
“Vương lão gia, có chuyện gì từ từ nói, ngài cũng
nhìn thấy, chúng tôi còn phải làm ăn. Ngài theo tôi đến phòng khách,
bình tĩnh đem chuyện này tra xét cho rõ ràng, để xem có phải gia nhân
trong nhà tham lam động tay động chân, tráo hàng của Lương gia chúng
tôi….”
Vương lão gia không nghe thì thôi, càng nghe lửa giận
càng bốc cao, thân thể mập mạp nhảy dựng, giọng nói trầm thấp lúc nảy
cũng không kiềm nổi nữa, hét ầm lên:
“Lời này của bà có ý gì? Bà ngầm ám chỉ người của tôi tay chân không sạch sẽ? Những người làm cho
Vương mỗ, đều là những người bạn theo Vương mỗ mấy chục năm nay, làm sao có thể làm ra những chuyện trộm cắp bẩn thỉu đó được? Nếu có, chỉ có
người Lương gia các người mà thôi!”
Ngay trước cửa hàng, trước
mặt gia nhân cùng không ít khách hàng, tiếng quát tháo này đã làm cho
Ngụy Thiền không thể không giữ mặt mũi:
“Vương lão gia, có thực
sự thanh cao hay không, ngài cần gì phải kích động như vậy? Lương gia
chúng tôi kinh doanh dược liệu đã nhiều năm, uy tín trên thương trường
há chẳng lẽ là hư danh, chẳng những thế chúng tôi còn buôn bán với cả
người của Hoàng gia, đường đường là một đại hoàng thương như chúng tôi
chẳng lẽ tham lam chút lợi ích nhỏ nhặt của ngài như thế sao?”
“Vậy ý của Lương Nhị phu nhân là nói Vương mỗ cố tình gây sự còn vu hãm danh tiếng nhà các người sao? Dược liệu của Lương gia ta chỉ kiểm tra một
nửa đã phát hiện bấy nhiêu khuyết điểm, nếu bà không nhận, một nửa còn
lại chúng tôi sẽ mang đến quan phủ để kiểm tra. Nếu thực sự Lương gia
làm đúng, tôi muốn hủy hoại cũng đâu thể làm được…”
“Vương lão gia, ngài uống trà…”
“Vương lão gia, ngài nói Lương gia giao hàng cho ngài có vấn đề?”
“Đúng!” Vương lão gia quan sát trên dưới, “Cô nương là ai?”
La Chẩn cười thản nhiên, “Tiểu bối là dâu cả của Lương gia…”
“À, là ngươi.” Vương lão gia gật đầu, “Ta nhớ được ngươi, ngày ngươi thành
thân ta cũng có đến. Nghe nói ngươi cũng là một nữ thương nhân, miệng
lưỡi sắc bén lợi hại. Thế nào, cũng muốn học theo Lương Nhị phu nhân,
trở mặt sao?”
“Vương lão gia, ngài nói chuyện xin có chừng mực!” Ngụy Thiền lạnh giọng, “Lương gia khi nào thì không có quy tắc như vậy, trưởng bối nói chuyện đâu đến phiên vãn bối chen miệng, còn không lui
xuống!”
“Thật xin lỗi, thẩm thẩm, cháu dâu bây giờ là lấy thân
phận dâu cả của Lương gia ra mặt quản lí mọi chuyện, chứ không phải vãn
bối của ngài. Mà lại chuyện liên quan đến thương dự(*) của Lương gia,
không thể có một chút sơ sót nào, thứ cho cháu dâu vô Iễ.”
(*Thương dự: danh dự trên thươngtrường)
“Ngươi…”
“Tốt!” Vương lão gia lớn tiếng đáp, cắt đứt Ngụy Thiền đang định quát tháo.
“Ta xem ngươi làm thế nào để duy trì thương dự của Lương gia đây, ngươi
nói thử xem, ngươi định làm thế nào?”
“Không cần báo quan, Lương gia phái người cùng ngài trở về kiểm hàng. Nếu thật như lời của Vương
lão gia, Lương gia sẽ theo như hiệp ước bồi thường gấp đôi.”
“Lời ngươi nói có thể tin được sao?”
“Ta lấy uy tín trên thương trường nhiều năm của công công* nhà ta để đảm bảo với ngài.”
(*công công: cha chồng)
Cơn tức giận của Vương lão gia tạm lắng xuống. “Theo lời ngươi nói, các ngươi phái người đến kiểm tra đi.”
“Chi Hành.” La Chẩn phất tay.
“Đại tẩu.”
“Sở trường của đệ là phân biệt dược liệu, nên đệ mang theo vài người theo
Vương lão gia trở về phủ cẩn thận kiểm tra, sau đó lưu vào sổ sách.”
“Vâng.” Lương Chi Hành gật đầu.
“Không được!” Lông mày của Ngụy Thiền dựng thẳng, “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám ra lệnh cho Chi Hành nhà ta. Chi Hành, không cho phép con đi! Nếu con
vẫn còn là con của mẹ, không được đi!”
Lương Chi Hành hành lễ,
“Mẹ, nếu mẹ hoài nghi về huyết thống của Chi Hành, sau chuyện này, hài
nhi nhất định sẽ chích máu(*) để kiểm chứng. Hài nhi cáo từ trước.”
(*Đây là cách nhận người thân của Trung quốc xưa, lấy một chén nước, hai
người đồng thời trích máu, nếu cùng dòng máu sẽ hòa tan cùng nhau, nếu
không phải, sẽ không hòa lại.)
Bên trong thư phòng, Lương Chi Hành đem sổ sách ghi chép giao đến tay La Chẩn, sắc mặt nặng nề. La Chẩn cẩn thận kiểm tra, nhìn lại sắc mặt hắn, đối với chuyện này đã hiểu rõ bảy tám phần.
“Lần đầu tiên đệ mới gặp chuyện này sao?” Nàng hỏi.
“Nếu theo tình huống trước mắt này, đích thực là lần đầu tiên.” Sâu trong
đôi mắt đẹp của Lương Chi Hành là niềm đau khó nén. Có người mẹ như thế, lại là người đã mang đến sinh mạng này của mình, hắn có thể làm sao?
“Trước kia, bà ấy chỉ báo cáo sổ sách dối trá, đem số tiền gian lận sổ sách
lấy được giữ lại cho bản thân, nhưng Chi Hành nhớ những năm này mẹ thật
có chút khổ cực, cũng không truy cứu. Nhưng giống như thế này, không để ý đến danh dự kinh doanh bao năm của Lương gia, dám tráo hàng kém phẩm
chất, rồi lại đem hàng bán ra ngoài bỏ tiền vào túi riêng, quả thực
chuyện này Chi Hành từng nghĩ đến.”
La Chẩn lật những trang sổ
sách, một bên tính toán, một bên gãy bàn tính, và suy nghĩ. Cuối cùng,
bàn tay trắng nõn khẽ khấu trừ… “Mười tám vạn, sáu ngàn ba trăm hai mươi lượng bạc trắng, đây là Lương gia cần phải bồi thường cho Vương lão
gia. Nếu đây không phải là người đầu tiên, cũng không phải là cửa hiệu
cuối cùng, ta nghĩ, sẽ có người còn tìm tới cửa, số tiền chúng ta cần
trả, còn có thể nhiều hơn.”
Lương Chi Hành đã có dự liệu, bất đắc dĩ nói: “Đại tẩu dự định xử lýnhư thế nào?”
La Chẩn không đáp hỏi ngược lại, “Sao đệ lại đối với Chi Tâm tốt như vậy?
Cho dù là anh em ruột cùng cha mẹ, cũng chưa chắc sẽ toàn tâm toàn lực
duy trì như vậy, tại sao?”
Lương Chi Hành hơi giật mình, hồi lâu mới nói: “Nếu không có đại ca, có lẽ ta sẽ là loại người giống như Chi
Nguyện cùng Chi Tri, trưởng thành một cách ích kỉ ngay cả chó cũng sẽ
phỉ nhổ.”
Ừ? Có cần nhắc nhở “Ngốc mặt lạnh” này một chút không, có một vài thời điểm, ngôn từ hắn nói, thật vô cùng….
“Năm ta tám tuổi, cực kỳ ngu ngốc, ngu ngốc đến mức ghét đại ca, giống như
Chi Nguyện cùng Chi Tri. Ta từng lừa đại ca ra khỏi nhà, ở phía sau núi
vắng vẻ không người, đẩy huynh ấy vào một cái hố. Muốn huynh ấy, một
thằng ngốc làm xấu mặt Lương gia – Theo ta nghĩ trong lúc đó –, biến mất như thế… đối với một tám tuổi hài tử mà nói, có phải rất ác độc hay
không?”
La Chẩn mỉm cười, “Đệ rất may mắn.” – Vì khi đó không gặp phải bổn cô nương.
“Một ngày một đêm sau, huynh ấy đã trở lại. Lúc ấy ta mặc dù không hiểu đại
ca làm sao leo ra khỏi cái hố đó, nhưng ta còn có chút may mắn. Bá mẫu
luôn luôn thương ta, nhìn bà ấy bởi vì không tìm được đại ca mà khóc
ngất đi, ta đã vô cùng sợ hãi. Hơn nữa thấy nụ cười ở khóe miệng của mẹ
thì ta đối với mình càng thêm thất vọng…
Cho đến một ngày, ta
cũng không hiểu sao lại rơi vào bên trong hố, té gãy chân. Trăng thanh,
gió rét, ta kêu gào đến khan cả cổ nhưng đáp lại ta chỉ có tiếng sói tru từ đằng xa, không hề có âm thanh nào đáp trả… Cho đến nửa đêm, đại ca
tới.
Là đại ca ngốc của ta đó, trong đêm đông giá rét chạy tới
cứu ta, cũng không biết gọi người làm tới giúp một tay. Huynh ấy vừa
khóc vừa kêu gào, thật vất vả gọi tới một thằng nhóc không hề cam lòng
tình nguyện cũng không biết dùng biện pháp gì đã cứu ta…
Huynh
ấy cõng ta, đi xuống núi, vừa khóc vừa bảo ta đừng chết… Ta bảo huynh ấy câm miệng, lúc ấy huynh ấy thật sự im… sau đó lại không nhịn được: ‘Chi Hành đừng chết, đừng chết’ khóc suốt đường đi…”
Đó là phu quân khả ái của mình!! La Chẩn cười nhuộm thắm đôi mắt đẹp.
“Cái chân này của ta cũng là đại ca cứu, kể từ lúc đó, ta liền không cho phép bất kì ai đối với đại ca không tốt.”
“Sao hắn biết đệ rơi vào trong hố? Thằng nhóc mà đệ nói là ai?”
Lương Chỉ Hành mỉm cười thần bí, “Ta nói rồi, đại ca ta là một bảo vật.
Không, phải nói là một bảo tàng thì thích hợp hơn, huynh ấy đang cần đại tẩu từ từ khám phá, như thế mới kinh hỉ. Nhưng ta có thể nói với đại
tẩu chuyện này, thằng nhóc đó, chính là người đã đẩy ta vào hố đó. Khi
ấy muốn khoe khoang tranh công với đại ca, nhưng ngược lại lại đem đại
ca từ ổ chăn ấm áp kinh ngạc chạy ra ngoài.”
Có gì thần bí ở
đây? La Chẩn chớp đôi mi thanh tú, trở lại vấn để chính, “Nghĩ tình đệ
đối với Chi Tâm tốt như vậy, ta đồng ý cho thẩm thẩm một cơ hội. Nếu
thẩm thẩm có thể tự mình cầm bạc đem những thứ thiếu hụt này bổ sung cho đầy đủ, ta sẽ hứa bàn bạc với cùng Vương lão gia, không cần kinh động
công công.
Công công cùng bà bà tuy vô cùng thiện lương, nhưng
chuyện này liên quan đến danh dự kinh doanh của ông bà, tất nhiên sẽ
giận tím mặt. Đến lúc đó, câu chuyện sẽ không còn dễ dãi nữa. Về phần
gia nhân trong cửa hàng, ta tin thẩm thẩm sẽ có biện pháp đè xuống.
Nhưng, nếu khách hàng có mặt ngày hôm đó có quen biết với công công, hoặc có
khách hàng khác đồng thời cũng bị lừa gạt mà xảy ra chuyện, như thế sẽ
không còn nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta nữa. Đệ tốt nhất nên
khuyên thẩm thẩm trước khi mọi chuyện lan rộng thêm, kịp thời tu sửa
lại.”
Lương Chỉ Hành nghiêng người thi lễ, “Đa tạ đại tẩu, ta sẽ đi khuyên mẹ.”
“Cô gia, ngài sao lại đứng ở cửa thế?”
Hửm? La Chẩn liếc mắt, thấy tướng công ngốc của mình đứng tần ngần trước cửa, trên mặt có thể gọi là buồn bã.
“Tướng công, tìm ta hay Chi Hành? Sao không vào đây?”
“Trân nhi…” Chi Tâm chạy nhanh tới, ôm cổ nàng, “Trân nhi, Chi Tâm sẽ trở nên thông minh, Chi Tâm sẽ học chép sổ sách, Trân nhi đừng bỏ Chi Tâm…”
Này… La Chẩn kinh ngạc, đưa mắt dò hỏi nhìn mắt Hoàn Tố vừa bưng trà bước vào, “Cô gia sao vậy?”
Hoàn Tố để mâm trà xuống, lắc tay, “Cô gia thế nào tất nhiên đều có liên
quan đến tiểu thư ngài, ngài không rõ ràng, nô tỳ lại càng không rõ.”
“Tướng công?”
Một mái đầu đen bóng cọ cọ vào cổ nàng, vòng tay siết chặt lấy nàng nỉ non
lẩm bẩm. “Trân nhi, Chi Tâm rất thích, rất thích, vô cùng thích Trân
nhi…”
Mặc dù Lương Chi Hành cùng Hoàn Tố cũng thức thời thối lui ra khỏi phòng, nhưng đôi má phấn của La Chẩn vẫn ửng hồng, cười nói:
“Ta biết.”
“Chi Tâm sẽ làm việc, sẽ trở nên thông minh, Trân nhi không thể bỏ rơi Chi Tâm.”
“Hửm?” La Chẩn cảm giác ngốc tử này rõ ràng có cái gì đó không đúng. Bình
thường khi hắn thấy Chi Hành, vô cùng thân thiết, vô cùng vui mừng,
nhưng mới vừa rồi, hắn đi vào, làm như không nhìn thấy người kia, chỉ
một mực ôm chặt lấy nàng. Tất nhiên là có vấn đề.
“Tướng công, mới vừa ở bên ngoài gặp phải chuyện gì sao?”
“Bên ngoài a?” Đôi mắt to của Chi Tâm sáng lên, “Có! có! có!” Buông nương tử ra, từ trong tay áo mang một thứ gì đó giống như bảo bối ra. “Trân nhi, nàng có thích không? Đây là Chi Tâm mua cho Trân nhi đó.”
Đây
chẳng qua chỉ là một trâm gỗ bình thường, kiểu dáng chạm trổ cũng không
coi là mới mẻ độc đáo, nhưng có khuôn mặt cười rực rỡ của tướng công,
làm tôn thêm mấy phần trân quý. La Chẩn cười nhẹ, “Ta rất thích, vô cùng thích, cám ơn tướng công.”
“Vậy Chi Tâm cài giúp Trân nhi nha?”
Hửm? Tướng công của mình càng lúc càng biết chuyện, thú vị thật?… Nhưng mà, đây cũng là ai dạy đây? “Được.”
Ngắm nghía, rồi lại sửa, sửa rồi lại ngắm. Người nào đó sửa một lúc lâu
nhưng chiếc trâm vẫn chưa được cài lên máy tóc mây của nương tử mình.
Chi Tâm vây vòng quanh nương tử, lẩm bẩm rồi lại lẩm bẩm: “Lúc đó, mình
thấy tướng công kia cài cho nương tử kia rất dễ nha… Nha nha nha….”
Aizz—. Bất đắc dĩ, La Chẩn nắm lấy tay của hắn, đem đem chiếc trâm chậm rãi cài vào búi tóc.
“Được rồi, nương tử cài lên thật đẹp, nương tử thật là đẹp!”
La Chẩn kéo hắn ngồi vào trong ghế, “Nói cho ta biết, vừa rồi sao lại không vui?”
“Trân nhi…”
Nâng khuôn mặt ủ rũ nhìn xuống của hắn lên, bốn mắt nhìn nhau, “Trân nhi
không thích tướng công của mình có chuyện gạt Trân nhi nha.”
“Chi Tâm nhìn thấy nương tử cùng Chi Hành, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Nương
tử thông minh, Chi Hành cũng thông minh, Chi Tâm không thông minh giống
Chi Hành, Chi Tâm thật buồn, thật khó chịu… Chi Tâm sợ nương tử biết Chi Tâm không thông minh giống Chi Hành, không cần Chi Tâm, cần Chi Hành…”
Ngốc tử này! La Chẩn hung hăng véo lỗ tai giống như thỏi vàng của hắn.
“Ui… Đau mà, Trân nhi.” Chi Tâm ủy khuất cong môi.
“Tướng công, Trân nhi rất tức giận.”
“A, Trân nhi đừng tức giận mà, Chi Tâm để cho Trân nhi véo tai nha, Trân nhi véo đi, véo nữa đi mà…”
“Trân nhi tức giận, là bởi vì tướng công thế nhưng không tin Trân nhi.”
“Chi Tâm không có…” Hu hu, dưới ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm của nương tử nương, tự động im tiếng.
“Chi Hành là đệ đệ của tướng công, cũng là đệ đệ của ta. Chỉ cần hắn còn gọi tướng công là đại ca, thì hắn đã là đệ đệ của ta, nhưng tướng công của
ta, chỉ có thể có một, hiểu chưa?”
“Chỉ có thể có một?”
La Chẩn khẽ nghiêng đầu nhìn, “Chúng mình bái thiên địa, cũng giống như đã báo với Thiên địa quỷ thần rằng, suốt đời suốt kiếp, chúng ta đều sẽ
vĩnh viễn ở chung một chỗ. Chi Tâm chỉ có Trân nhi, Trân nhi chỉ có Chi
Tâm, bất kể Chi Tâm là người như thế nào, Trân nhi cũng thích. Dĩ nhiên, bất kể Trân nhi biến thành hình dáng gì, Chi Tâm cũng nhất định phải
thích.”
“Chi Tâm thích Trân nhi mà, Chi Tâm chỉ thích Trân nhi, chỉ cần Trân nhi làm nương tử!”
“Cho nên, tướng công à, Trân nhi cũng chỉ thích Chi Tâm thôi.”
“Thật sao?” Mắt đẹp nhíu lại, “Chàng còn dám hoài nghi Trân nhi?”
“Không dám, không dám nữa!”
Chi Tâm cầm đầu ngón tay nương tử thật chặt, “Chi Tâm cùng Trân nhi vĩnh viễn ở chung một chỗ đó.”
Chuyện của Ngụy Thiền, giấy cuối cùng không thể gói được lửa.
La Chẩn dự liệu quả không sai, dù chuyện này không phải là nàng khởi
xướng. Nhưng dẫn đến sự việc đã lộ, không phải là bởi vì người bên cạnh
tố giác, mà là Ngụy Thiền không chịu lấy bạc ra để bù đắp vào.
Lương Chi Hành phân tích lợi hại, nhưng Ngụy Thiền cũng không hề nghe đến:
“Chuyện này liên quan gì đến mẹ chứ? Tất nhiên là gia nhân trong hai nhà có
người tay chân không sạch sẽ, tham lam làm của riêng, La đại tiểu thư
nếu tự xưng là thông minh, có giỏi thì gánh vác xử lí, có bản lãnh tự
mình tra đi, đâu liên quan đến mẹ? Còn thằng con bất hiếu này, dám giúp
người ngoài tính toán mẹ ruột của mày…”
Lương Chi Hành không đợi mẹ mắng xong, nghiêng người thi lễ sau đó bỏ đi. Phía sau tiếng hét với theo đương nhiên là tiếng hò hét ầm ĩ của mẹ hắn.
Ngụy Thiền
không giao bạc ra, La Chẩn cũng không ngại vận dụng đồ cưới của mình để
đền bù thương dự trước. Chẳng qua là số lượng không hề nhỏ, đến Bảo
Thông Hào đổi bạc rất mất thời gian. Đợi gom đủ số bạc thì cũng là lúc
hai vợ chồng Lương lão gia từ bên ngoài thành trở về.
Lương Đức
ra bên ngoài giao thiệp làm ăn với khách hàng vừa trở về, trên đường đi
qua cửa hàng, đúng lúc đụng phải Vương lão gia chờ lấy ngân lượng bồi
thường… Lương Đức vô cùng hưng phấn rất muốn cùng người bạn già làm ăn
đã nhiều năm thân thiết trò chuyện đôi câu, không ngờ người bạn già của
ông có vẻ bối rối che che giấu giấu, mặt lộ vẻ khó xử.
Đúng vào
lúc này, La Chẩn vừa đến, trên tay đang cầm ngân phiếu bồi thường, cầm
danh sách dược liệu không đúng chất lượng vén rèm bước ra. Như vậy, tất
nhiên cũng không thể nào che dấu được nữa.
Lương Đức nhẫn nại
chờ đến khi hai người trẻ tuổi cùng Vương lão gia đem chuyện bồi thường
thỏa đáng, chờ đến khi khách hàng lâu năm của mình rời khỏi, mới đem hai người gọi tới hậu viên, hỏi rõ ngọn nguồn.
Ban đêm, Lương gia mở cuộc họp mặt gia đình. Người có mặt, ngoại trừ người của Lương gia, còn có các vị quản sự.
Đã đến nước này Ngụy Thiền vẫn chối đây đẩy:
“Chuyện này mắc mớ gì tới tôi chứ? Vốn là, chúng ta có thể đem trách nhiệm này
đổ hết cho người của Vương gia, ai bảo bọn họ không kiểm tra hàng kĩ
lưỡng cơ chứ. Nhưng cháu dâu lại tự cho là thông minh, đứng ra lãnh
trách nhiệm, hôm nay lại quá dư dả, nguyện ý đem bạc dâng hai tay cho
người khác, chúng tôi có thể làm gìđược đây?”
Pằng!
Một
tiếng nổ này, xuất phát từ Lương Đại lão gia vốn từ trước đến nay luôn
giữ vẻ hòa nhã bình tĩnh, làm chén dĩa trên bàn run rẩy không ngừng.
Nhìn lại sắc mặt của Đại lão gia, lúc này đã bừng cháy cơn thịnh nộ kinh hoàng. Tuy gian xảo như Nhị phu nhân, cũng bị tình huống trước mặt này
dọa cho sợ đến mức im bặt.
“Lão Nhị, sao đệ lại có một phu nhân
như thế!” Lương Thiện còn đang ngập ngừng, Lương Đức đã nổi cơn lôi đình thịnh nộ. “Lúc trước ngươi gian lận sổ sách, bỏ túi làm của riêng,
chẳng qua chỉ là chuyện riêng ở trong Lương gia ta, nên ta có thể vờ như không biết. Nhưng hôm nay, ngươi lại có ý định gian lận ngay cả với
khách hàng, đã vậy lại còn dùng loại thủ đoạn xấu xa tồi tệ này, thật là ghê tởm, ghê tởm tới cực điểm!”
Từ khi bước vào nhà này cho đến nay chưa bao giờ bị quở trách, huống chi là quở trách nặng nề như thế
này, Ngụy Thiền biến sắc, định mở miệng nói, đã thấy Đại phu nhân xua
ống tay áo kịch liệt ra dấu bảo đừng lên tiếng.
“Trân nhi…” Chi Tâm dựa vào bên người nương tử, dường như bị cơn thịnh nộ của phụ thân làm cho sợ hãi.
La Chẩn cầm tay hắn, cười thản nhiên.
“Chi Hành, Chẩn nhi!”
“Dạ.”
“Hai người các ngươi cũng có lỗi! Các ngươi mặc dù theo quy định của Lương
gia bồi thường lại thiệt hại cho khách hàng, nhưng chuyện lớn như thế
này, lại giấu giếm không báo, cũng là sai lầm lớn!”
“Vâng.” Hai người kính cẩn nghe theo, nhận trách nhiệm.
Phàm là người trên thương trường phải biết rằng danh dự đối với người kinh
doanh, còn quý hơn cả sinh mạng. Nếu nói gian thương, chữ “Gian” đó,
cũng cần đắn đo vừa phải đúng mực.
Vẫn làm cho người ta thu được lợi ích nhưng lợi ích của mình lại kiếm khác xa của người, đó mới là
bản chất của kinh doanh. Nếu tham lam không đúng mức, như thế lợi nhuận
mà mình thu được hoàn toàn không đáng, chẳng khác gì việc mổ gà lấy
trứng?
Chỉ nghĩ lợi ích trước mắt nhưng lại không nghĩ đến lợi nhuận trăm năm, đó là sự khác nhau giữa thông minh và ngu ngốc.
Lương gia lấy được tư cách hoàng thương (Vua kinh doanh), từ trước đến nay
không tránh khỏi những giao dịch cùng các tầng lớp khác nhau, nhưng nếu
không có danh tiếng cùng phẩm chất, ai lại dám mang bọn họ giới thiệu để làm ăn với người của hoàng gia chứ?
Hơn nữa Lương Đại lão gia,
đem việc hành thiện tích đức xem như là chuyện hàng ngày, làm sao có thể để chuyện này hủy đi danh dự bao lâu nay mà ông đã tốn công gầy dựng.
“Lão Nhị, em dâu, tiền lãi năm nay của các ngươi toàn bộ đều bị cắt giảm!”
“Tại sao?” Chuyện liên quan đến tiền tài, Ngụy Thiền làm sao có thể kềm chế được:
“Đại ca, huynh chỉ nghe lời nói một bên của đứa dâu cưng yêu quý của huynh,
nhất định đỗ lỗi cho em dâu phải không? Huynh lấy chứng cớ ra đi. Nếu
huynh không có chứng cớ, làm sao chúng tôi phục được?” Âm thầm, bấm
trượng phu một cái ý bảo uất ức này chồng mình phải đứng ra nói giúp cho mình.
“Phạm sai lầm vẫn còn không nhận lỗi, dám mạnh miệng ngụy biện, đổi trắng thay đen, tăng phạt gấp đôi.” Ai bảo Lương Đại lão gia
không biết dùng từ để nghiêm trị chứ. Chẳng qua là chưa bị bức đến cực
hạn mà thôi. “Chi phí sinh hoạt hàng ngày cũng giảm bớt xuống một nửa!”
“Huynh…”
Lương Đức giận dữ hét lớn:
“Ngươi muốn chứng cớ phải không? Hàng hóa của Lương gia vẫn chưa giao cho
khách hàng, trong đó tốt xấu lẫn lộn. Những hàng hóa này đều trải qua
kiểm nghiệm của ngươi, nếu muốn đổ lỗi cho người làm tham lam tráo đổi
thì đócũng chính do ngươi quản lí không nghiêm, phải chịu trách nhiệm
hoàn toàn!”
Sắc mặt của Ngụy Thiền chuyển từ xanh sang trắng, lúc này mới biết, nữ
nhân dù có giỏi giang đến đâu, ngay tại thời khắc mấu chốt, không có
chồng và con ủng hộ ở phía sau, cũng không còn cách nào khác.
“Chi Hành, Chẩn nhi!”
“Dạ.”
“Các ngươi từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên trong thương trường, không nên không biết nặng nhẹ, mặc dù đã đền bù, nhưng vẫn phải tiếp nhận trách phạt.
Phạt các ngươi ba tháng không được lĩnh tiền, các ngươi có phục không?”
“Cháu / con dâu nhận phạt.”
“Cha, không thể trách…”
“Suỵt.” La Chẩn đem ngón tay nhỏ nhắn ngăn lại trước đôi môi mỏng của trượng
phu, ngăn những lời nói biện hộ của hắn muốn giúp mình. Ai nói tướng
công ngốc của mình không thể bảo vệ mình chứ? Bảo vệ, có đôi khi không
chỉ là một cỗ khí lực, còn phải thêm một phần tâm ý.
Chi Tâm vẫn không cam lòng: “Nhưng…”
“Tướng công, Trân nhi có lỗi, nên chịu phạt, cha xử không hề sai.”
“Vậy… Cha, Chi Tâm cũng muốn nhận phạt!”
La Chẩn mỉm cười: Là thế đó? Muốn cùng chung trải qua hoạn nạn với ngươi,
muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu. Mặc dù tướng công cũng không biết khi
hắn nhận lãnh phạt sẽ làm cuộc sống hai người túng quẫn, nhưng phần tâm ý này, vô cùng quý báu. Cũng may tướng công ngốc của mình cưới chính là
một nương tử có tiền.
“Chẩn nhi, trang sức hồi môn của con là
tâm ý của cha mẹ bên con, sai lầm của Lương gia không thể để riêng mình
con gánh vác được. Ngày mai đến phòng thu chi nhận bạc, đem những thứ đã cầm cố chuộc về…
“Không cần, cha. Chẩn nhi đã vào cửa Lương gia, cũng đã là người của Lương gia, nên ra một phần sức lực.”
“Không được.” Vương Vân lên tiếng: “Trang sức là tiền riêng của con, Lương gia làm sao có thể sử dụng? Nhưng lão gia, chuyện này xảy ra cũng không
phải lỗi một mình em dâu, chúng ta là người lớn cũng phải chịu trách
nhiệm, tất cả mọi người cũng phải chịu phạt không nhận tiền ba tháng.”
Lương Đức khen hay, “Như thế rất tốt.”
“Còn chuyện này, em dâu, ngươi nên kiểm tra lại tất cả khách hàng đã bị
ngươi làm thất thoát, lập ra danh sách, đại ca ngươi cùng ta ngày mai sẽ đến từng nhà để tạ lỗi bồi thường.”
“Ừ, như thế tốt hơn, phu nhân nghĩ vô cùng chu đáo.”
“Cửa hiệu dược liệu bên kia vẫn giao cho em dâu quản lí, nhưng phải nhớ kĩ, không được tái phạm.”
Ngụy Thiền nén giận, không nói.
“Chi Hành, từ hôm nay trở đi tất cả Bách Thảo Viên thuộc về con. Không chỉ
là trong vườn trồng trọt dược thảo để xuất ra, mà tất cả những dược liệu trân quý được nhập từ bên ngoài về cần kiểm tra cẩn thận, miệng người
ngoài tuyệt đối không thể tin.”
“Cháu đã biết.”
“Vừa
đúng lúc có tất cả mọi người ở đây, tại chỗ này ta cũng muốn tuyên bố
hai chuyện.” Vương Vân cười một tiếng, nói: “Chuyện thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, tất cả những chuyện lớn nhỏ bên trong phủ, Thiếu phu nhân sẽ
thay mặt ta toàn quyền định đoạt. Quản gia, nghe rõ chưa?”
Quản gia ẫn đứng hầu ở bên cạnh, lên tiếng: “Vâng!”
“Chuyện thứ hai, tất cả những chuyện kinh doanh lớn nhỏ bên ngoài, Thiếu phu
nhân sẽ tiếp nhận, ngoài ta và lão gia, thiếu phu nhân là người thứ ba
có thể quyết định tất cả mọi chuyện.”
Nghị sự xong, đã là nửa đêm. Lương Đức sai người chuẩn bị phòng ở cho các quản sự nghỉ ngơi lại, sau đó giải tán.
La Chẩn, Chi Tâm trở lại trong viện, Hoàn Tố cùng Phạm Trình đều không
ngủ. Nhưng hai người trong lúc chờ đợi chủ tử, không khí không hề mềm
mại hơn bao nhiêu so với sự căng thẳng bên trong phòng nghị sự.
Hai người đứng hai góc, thái độ hung dữ, khoanh tay trợn trừng nhìn nhau.
Khi chạy lên đón cũng không quên hung hăng trợn mắt nhìn nhau một cái
rồi mới chạy đến.
“Tiểu thư…” / “Ân nhân…”
La Chẩn biết
tướng công của mình vẫn còn có chuyện bực mình, muốn vội vã trở về phòng an ủi cậu bé to xác của mình, không rảnh để ý tới hai người lớn mang
tính cách như trẻ mới lớn tranh đồ chơi.
“Các ngươi cũng đi ngủ đi. Nếu không ngủ được, cứ tận tình ở chỗ này đại chiến ba trăm hiệp nữa vậy.”
Đẩy cửa, cài then, đem hai người chận ngoài cửa.
“Hừ!” Hai người ở ngoài cửa, liếc nhau hừ lạnh một cái.
Bên trong cửa, Chi Tâm vừa vào phòng, liền chạy vào nội thất, đưa lưng về phía ngoài, mặc cả quần áo ngã xuống giường.
“Tướng công?”
“Chi Tâm đang tức giận.”
Cũng biết chàng đang tức giận mà. La Chẩn dùng tay vuốt ve mái tóc dài tựa
như gấm của hắn, “Có thể nói cho Trân nhi, sao Chi Tâm lại tức giận hay
không?”
“Tại sao Trân nhi không để cho Chi Tâm chịu phạt cùng Trân nhi chứ?”
“Tướng công, chàng muốn Trân nhi đói chết sao?”
“Hả?” Chi Tâm bỗng dưng ngồi dậy, “Trân nhi đói bụng à, Chi Tâm đến nhà bếp mang thức ăn đến cho Trân nhi…”
Tướng công ngốc a…. La Chẩn chu cái miệng nhỏ nhắn lướt nhẹ lên đôi môi mỏng của tướng công.
“Trân nhi, nàng hư thật đó.” Mặt Chi Tâm đỏ hồng, “Chi Tâm còn đang tức giận, nàng lại hôn Chi Tâm, nàng hư quá!”
“Tướng công, chàng có biết, phạt tiền là gì không?”
“Là cái gì?”
“Là chúng ta không được nhận bạc. Trân nhi bị phạt tiền, nói đúng hơn là
Trân nhi sẽ không có tiền nữa, nếu tướng công cũng bị phạt, mỗi ngày
chúng ta dùng cái gì đây? Không có bạc để dùng, không phải là muốn Trân
nhi chết đói sao?”
Đôi mắt đen như mực của Chi Tâm trợn to, “Không có bạc, sẽ đói chết?”
“Dĩ nhiên, tướng công thích ăn bánh bao cùng cháo thịt, không có bạc, cũng không mua được.”
“Nhưng phòng bếp lúc nào cũng có thức ăn nha.”
“Nếu nhà bếp cũng không có bạc, thì vẫn sẽ không thể mua được gì.”
“Vậy…Vậy… Chi Tâm không muốn Trân nhi bị đói, Chi Tâm sẽ đến gặp cha xin bạc!”
“Cha quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài, là vì muốn tìm kiếm bạc về để
nuôi cả đại gia đình này. Mẹ mỗi ngày tính toán sổ sách, cũng là vì kiếm bạc. Bọn họ cũng rất khổ cực, chúng ta sao có thể xòe tay xin bạc của
cha mẹ mãi được?”
“Vậy Trân nhi luôn tính toán sổ sách, cũng là vì kiếm bạc phải không?”
“Đúng Vậy.”
“Chi Tâm vô dụng, Chi Tâm không biết kiếm bạc, Chi Tâm thật ngốc mà…”
“Được rồi được rồi.” Ôm mái đầu suôn mượt của hắn, “Tướng công không phải là
đang cùng Trân nhi học làm sao để sửa sang lại sổ sách sao? Tướng công
cũng đang kiếm bạc đấy.”
“Chi Tâm cũng đang kiếm bạc? Chi Tâm sẽ không để Trân nhi đói chết phải không?”
“Đúng vậy.”
Gương mặt tuấn tú này, thật là nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, nhìn thế nào
cũng thấy thích, không nhịn được, lại hôn nhẹ lên môi hắn… “Không tức
giận nữa phải không?”
“Trân nhi…” Người nào đó không tức giận nữa, đem nương tử ômvào trong ngực, hôn thỏa thích.
Nhưng không thể không nói, sự thân mật gần gũi như thế đã làm tâm hồn hắn
rung động, Trân nhi trong mắt hắn hiện nay, càng lúc càng trở nên quan
trọng, hôn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Tay của hắn, vụng
về thám hiểm thân hình mềm mại của nương tử khác xa thân thể mình, trong lòng có một phần khát vọng càng lúc càng nồng, là một phần giống như
chỉ có đem nương tử hòa tan vào trong cơ thể của mình mới có thể thỏa
mãn khát vọng.
Nhưng phải làm sao…. Làm sao mới có thể đạt thành?
“Tướng công… Chàng…”
Đúng rồi, mấy ngày trước đây bởi vì những chuyện kia, quên hỏi hắn, hắn từ đâu học được những thứ này? “Tướng công…”
“Ô ô… Sói ca ca xé rách y phục sói tỷ tỷ… Nhưng y phục củaTrân nhi thật đẹp, Chi Tâm không nỡ xé…”
La Chẩn xấu hổ, “Nói cho ta biết trước, sói ca ca cùng sói tỷ tỷ củachàng
là ai? Bọn họ làm sao lại biểu diễn…” Xuân cung đồ sống cho chàng xem
chứ?
Dạy hư tiểu hài tử như thế sao? Còn có, còn có, vì sao lại
có người đáng sợ như vậy? Sau này, phải để tướng công của mình cách bọn
họ xa một chút mới được.
“Sói ca ca chính là sói ca ca, sói tỷ tỷ chính là sói tỷ tỷ… Ưm, Trân nhi, Chi Tâm muốn nữa…”
Trời ạ… La Chẩn bị ngốc tử này làm cho tức chết! Bàn tay kia, rõ ràng là tà
ác lại bá đạo, vẻ mặt lại làm ra vẻ ngây thơ, đôi môi mím chặt lại,
giống như là nàng dấu diếm gì đó không cho hắn vậy…
“Tướng công, chàng có biết chính xác chúng ta đang làm gì không?”
“Động phòng, chỉ có tướng công cùng nương tử mới có thể động phòng.”
Đáp án đó, mặc dù không xa sự thật là mấy. Người khác thì như thế nào, nàng không quan tâm, nhưng tướng công nàng…
“Chỉ có Trân nhi cùng Chi Tâm mới có thể làm, hiểu chưa…”
Đối với ngốc tử này mà nói, rất nhiều việc đều là giấy trắng, nếu một khi
thực sự biết được mùi vị này rồi, tùy tiện kéo người tới thử, chẳng phải nàng sẽ tức chết sao?
“Chi Tâm chỉ cần Trân nhi… Trân nhi cho Chi Tâm…”
Trời ạ, đây rõ ràng là tiếng nói tinh khiết trong trẻo của một hài đồng, sao lúc này
lại nhuốm đầy vẻ gợi tình đến thế kia, đáng xấu hổ đến như vậy?
Cùng áo ngủ của nương tử vật lộn hồi lâu, Chi Tâm, rốt cục tìm được nút buộc, nôn nóng giật ra, tà áo lúc này mở rộng.
Chi Tâm cười đắc ý, bắt đầu bước tiếp theo, đến phần trung y (quần áo lót bên trong)….
Khi thân thể xinh đẹp trắng như một khối ngọc được điêu khắc công khu hiện
ra trước mắt thì trong đôi mắt tinh khiết của Chi Tâm, lúc này đã nhuốm
đầy tình dục.
Cho Chi Tâm…
“Trân nhi, Trân nhi…”
Tên ngốc này! Nói xong ủy khuất đến như vậy, giống như nàng cố tình giấu giếm hắn.
“Y phục của chàng vẫn chưa cởi mà…” Mắc cỡ chết người!
“Đúng, đúng, Chi Tâm cũng muốn cởi.”
Đôi mắt xinh đẹp của La Chẩn nhắm lại, nghe được âm thanh xột xoạt của quần áo đã được cởi ra bên tai, còn có hơi thở hổn hển gấp gáp tràn đầy nam
tính của tướng công nhà mình, lúm đồng tiền đả bị nhuộm một màu đỏ rực
“Trân nhi, Chi Tâm…”
Khi một thân thể trần trụi mạnh mẽ của nam nhân áp lên người nàng, thì La
Chẩn càng cảm thấy toàn thân giống như đang bị lửa thiêu đốt, tưởng
chừng như sắp bị cháy rụi.
“Trân nhi, Chi Tâm đã cởi xong…”
A? Hắn….
“Trân nhi cho Chi Tâm nha…”
Tên ngốc này, không phải là đã có người đích thân làm mẫu trước rồi sao? “Sói ca ca cùng sói tỷ tỷ không có dạy chàng sao?”
“Đúng nha, Chi Tâm sờ nương tử trước, sau đó mới ăn nương tử…”
Oanh!!!
Lần này, không phải là lửa cháy, là thêm thuốc nổ. Toàn thân, trong mỗi lỗ
chân lông của nàng đều toát ra vẻ ngượng ngùng không thôi? Tên ngốc này!
“Không nên nói!”
“Ừm… Trân nhi thơm quá…”
“Đừng nói nữa!”
Gã ngốc tử này đương nhiên không biết rồi, những lời nũng nịu âu yếm ngày
thường, giờ phút này bỗng chốc trở nên mờ ám, thẹn thùng đến chết đi
được!
“Trân nhi, ngươi nhìn Chi Tâm một chút đi mà…. Chi Tâm muốn thấy ánh mắt của Trân nhi…. Chi Tâm muốn nhìn…”
Giọng nỉ non tha thiết bên tai, La Chẩn không thể nào cự tuyệt. Chậm rãi mở
đôi mắt đẹp, rơi vào mắt nàng, là dung nhan tuấn mỹ vô cùng của tướng
công nhà mình lúc này đã thấm đẫm màu tình dục.
Đôi mắt đen bóng như ngọc giờ phút này, đang bừng cháy, là hai ngọn lửa nham thạch nóng chảy.
“Tướng công…”
“Nương tử…”
“Chi Tâm…”
“Trân nhi…”
Đây là phu quân của nàng, là tướng công của nàng, đêm động phòng của nàng,
thời khắc mất hồn của nàng, nàng không nên xấu hổ, không nên che giấu,
đây là hạnh phúc là niềm vui sướng vô hạn mà trời xanh đã ban cho bọn
họ…”
Nàng vươn tay vòng qua chiếc gáy trắng noãn của hắn, kéo
hắn lại gần mình hơn, khẽ xoa nhẹ bờ ngực vững chãi xinh đẹp của hắn,
hấp dẫn hắn, dẫn dắt tướng công sa vào mật ngọt của ái tình mà trước nay chưa từng trải qua quen thuộc lẫn nhau, tiếp nhận lẫn nhau.
Ở
bên tai tướng công mình nhẹ nhàng nỉ non, yêu kiều chỉ dẫn thật thấp;
khi hắn cuối cùng gấp gáp tìm kiếm đòi hỏi mạnh mẽ hơn, hòa vào nhịp
điệu thân mật nguyên thủy nhất của thế gian, mà nỉ non, thủ thỉ….
Ngoài cửa sổ, ánh trăng đã treo cao, yên lặng chiếu sáng khắp trăm hoa trong
viện. Trên đám mây yểu điệu nhẹ nhàng, dường như có vị thần tiên chủ
quản nhân duyên nhân gian đang vui mừng vì lại thêm một đôi uyên ương,
chuyện tốt đã thành tựu, vuốt râu mỉm cười.
(Tác giả: *Gắn tên lửa sau mông* Ta chạy đây…. cổ đại nên chỉ hot thế thui, ta hok dám viết thêm mà.)
8
“Chẩn nhi, con tới…” Hửm? Vương Vân trông thấy con trai mình đang đi bên cạnh con dâu, ngẩn ra, “Chi Tâm, sao con tới đây?”
Từ trước đến nay, bà sợ nhất là con trai mình vào thư phòng, vạn nhất bôi
bôi trét trét xé rách, hay phá hủy cái gì đều là tâm huyết. Từ lúc con
dâu đến thư phòng giúp một tay, con trai của bà luôn luôn vui vẻ đi theo thê tử, nhưng cũng may con dâu hiểu được nặng nhẹ, luôn để cho nó chờ ở bên ngoài. Nhưng nhìn tình cảnh hôm nay, đường như con mình đang đường
hoàng bước vào?
“Mẹ.” La Chẩn cụp mắt xuống, tim đập dồn dập như nổi trống, nhưng bên ngoài lại cố ý vẻ bình thản, thong dong trấn định.
Từ một thiếu nữ đến một nữ nhân, làm lòng người ta đâm ra e thẹn ngại
ngùng! Trên thực tế, đích xác là chính nàng đang lo sợ hoặc là do nàng
làm “Chuyện mờ ám” nên chột dạ.
Mẹ chồng nàng không phải là nha
đầu nghịch ngợm Hòan Tố, nên sao có thể hiểu được chuyện đã xảy ra tối
qua. Chỉ là bản thân nàng cảm thấy không được tự nhiên, hôm nay gặp bất
kì ai cũng cảm thấy e thẹn và chột dạ.
Nhìn lại ngốc tử nào đó
đang vô cùng hào hứng đứng ở một bên, khí phách hiên ngang, lại thỉnh
thoảng cười khúc khíchngọt ngào, tự dưng làm nàng tức giận thẹn thùng,
đưa tay nhéo thật mạnh vào hông hắn.
“Mẹ, Chi Tâm đến giúp Trân nhi, Chi Tâm đến giúp Trân nhi chép sổ sách.”
“Con trai à, đừng ồn nữa, mẹ cùng Chẩn nhi đang có việc quan trọng…”
“Mẹ.” La Chẩn ngăn mẹ chồng mình lại, nàng không bỏ qua gương mặt tuấn tú
trong nháy mắt ủ rũ hẳn xuống. Có lúc, cho dù là người thương yêu nhất
của mình, nhưng cũng không ai được phép châm chọc, chế giễu hoặc tổn
thương tướng công của mình được.
“Là con nhờ tướng công tới giúp một tay.”
“Ách?” Vương Vân sửng sốt, “Chẩn nhi, con…”
“Mẹ, ngài không ngại ngồi ở bên cạnh xem một chút, tướng công làm rất tốt nha.”
Chẩn nhi rốt cuộc đang làm gì?
Vương Vân bối rối. Bà biết đứa con dâu này của bà không phải không biết phân
biệt nặng nhẹ, ban đầu nghe từ cửa miệng của Phùng gia, bàn tán về tài
năng uyên bác khôn khéo của nàng, nên mới nghĩ kế cho trượng phu, xem có thể tìm cách cưới đứa con dâu này một lần nữa hay không.
Không
cầu gì khác, chỉ cần đứa con ngốc của mình có chỗ nương tựa vững chắc là được rồi, nhưng vợ chồng bọn họ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn. Tuy
là mời được Quốc quân ra mặt, lấy tiền tài quyền thế của La gia nếu muốn đối phó chuyện này tất nhiên sẽ có biện pháp.
Mà cũng may nhờ
trời cao có mắt khiến cho bọn họ chẳng những cưới được đứa con dâu thông minh, như hoa như ngọc một lần nữa, chẳng những thế còn dịu dàng đúng
mực, bảo vệ con trai mình bằng đủ mọi cách, thật sự khác xa đứa em dâu
cay cú chua ngoa kia.
Có thể bảo vệ được đứa con yêu quý của bà đã làm cho bà vạn phần vui mừng, nhưng nếu là nuông chiều như thế này, bọn họ…
“Rất tốt đó, tướng công, cứ như vậy làm tiếp tục, một canh giờ nha.”
Ách? Vương Vân lập tức bước đến phía sau lưng của con trai mình, một hàng
chữ thanh tú đang lướt nhẹ trên mặt giấy, làm Vương Vân nhìn thấy kinh
ngạc không thôi. Ngắm nhìn con trai mình, mặt hoàn toàn không hề có chút đang đùa cợt, ánh mắt kiên định không dời…
“Chi Tâm, con đây là…”
“Mẹ, Chi Tâm bề bộn nhiều việc, đừng làm phiền Chi Tâm nha.”
Hả? Thái độ xa lạ này của con trai làmVương Vân không khỏi luống cuống,
nhìn về hướng đứa con dâu của bà. La Chẩn cười một tiếng, “Trong vòng
một canh giờ, chàng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.”
“Nhưng, hắn…”
La Chẩn chỉ chỉ phòng kế bên thư phòng, người sau hiểu ý.
Mẹ chồng nàng dâu, lẳng lặng đi đến căn phòng bên cạnh, khẽ đóng cửa, La Chẩn cười nói:
“Mẹ, con biết mẹ cùng cha cũng rất thương Chi Tâm, Chi Hành càng thêm liều
mạng bảo hộ Chi Tâm, không cho phép chàng bị một tia thương tổn, các
người đều đem Chi Tâm trở thành một đứa bé để yêu thương nâng niu.
Dưới sự che chở cùng bảo vệ, như vậy không tự chủ, Chi Tâm cũng cho phép
mình không cần lớn lên. Kì thực, tướng công rất muốn giúp người nhà làm
chút việc. Hiện tại, mẹ hãy cho tướng công cơ hội đi nhé.”
“Chẩn nhi, ta vẫn cảm thấy kì lạ, sao con lại đối xử tốt với Chi Tâm như vậy? Con không…” – Chê hắn sao?
Câu nói kế tiếp, thật sự cảm thấy có lỗi với con trai mình, bà không đành
lòng nói. Nhưng con dâu tướng mạo xinh đẹp thông minh là sự thật, người
như vậy, biết bao nhiêu nam nhân xuất sắc hâm mộ, sao đến phiên thằng
ngốc của mình?
“Chi Tâm là tướng công của con, nên con đối xử
tốt với chàng là lẽ tất nhiên.” La Chẩn cười một tiếng, “Hơn nữa, Chi
Tâm đáng giá cho con đối tốt với chàng.”
Là tổ tiên đã tích đức, hay là trời xanh thấy thương hại đây? Trong mắt Vương Vân ngấn lệ,
“Tốt, tốt, như vậy cũng tốt. Chẩn nhi, con thật là một đứa bé ngoan.”