Si Tướng Công

Chương 4: Thê vì quân mưu

Uống rượu hợp cẩn, ăn bánh sinh quý tử, hỉ nương và các nha hoàn lúc này đồng loạt lui ra. Trong phòng, chỉ còn lại tân nương cùng tân lang đang nhìn tân tương tử xinh đẹp của mình cười khúc khích.

La Chẩn khẽ quát, “Còn cười nữa, ta sẽ vá miệng của chàng lại.”

“Hi hi….” Chi Tâm từng chút, từng chút một cọ sát đến… “Trân nhi sẽ không.”

“Sẽ không cái gì?”

“Trân nhi đối với Chi Tâm rất tốt nha, sẽ không may miệng Chi Tâm đâu, Trân nhi rất yêu Chi Tâm.”

Tóm lại, ngốc tử này đã định ăn nàng rồi. “Ngồi xuống.”

“Được!” Chi Tâm ngồi xuống cạnh bên nàng, nghiêng đầu nhìn tân nương kiều diễm

đang mặc bộ giá y đỏ thắm. “Trân nhi, Trân nhi thật đẹp nha.”

Ở trước mặt ngốc tử này, nàng thật không dám nói mình “Đẹp”. Sờ sờ gương mặt bóng loáng của hắn, “Có mệt không?”

“Không mệt, cưới Trân nhi không mệt, Chi Tâm có thể mỗi ngày đều cưới Trân nhi, đều không mệt!”

Ngốc tử này! La Chẩn bật cười, vươn ngón tay trắng noãn nhéo vành tai của

hắn, “Có ai lại đón dâu mỗi ngày? Chàng không mệt, ta sẽ mệt mỏi nha.”

Chi Tâm tựa vào tay của nàng. “Vậy Trân nhi tới cưới Chi Tâm!”

Ôi…. Tướng công ngốc của nàng. La Chẩn chu môi hôn nhẹ lên miệng của hắn một cái, “Mệt mỏi suốt một ngày rồi, ngủ thôi.”

“Trân nhi….”

Sao lại quên mất nhỉ, hắn là học trò học rất giỏi và chăm chỉ mà. Nàng chưa từng trông cậy vào hắn sẽ cho nàng một đêm động phòng mất hồn, nếu gả

cho một tướng công ngốc, nàng sẽ kiên nhẫn đợi. Nhưng một nụ hôn nhẹ,

hắn sao có thể không đồng ý chứ?

“Trân nhi….” Chi Tâm ngậm lấy

lấy cánh môi thơm mềm của nàng, ra sức mút, nhấm nháp, đoạt lấy từng

chút thơm ngọt từ trong miệng của nàng, khẽ rên ri nỉ non, vì mãi vẫn

chưa được thỏa mãn.

“Sau này, Chi Tâm có thể ngày ngày hôn Trân nhi không?”

“Lúc không có người, có thể hôn.”

“Có thể ôm Trân nhi không?”

“Lúc không có người, có thể ôm.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng Phong bá bá nói muốn xin Nguyệt Nguyệt gia gia dạy Chi Tâm động phòng…”

Cái gì?— Mắt đẹp của La Chẩn bất chợt mở to, nàng không cần biết Phong bá

bá, Nguyệt gia gia gì đó của hắn là thần tiên hay yêu quái phương nào,

hay chỉ là tưởng tượng mà tướng công ngốc của mình tự nghĩ ra, nhưng đêm động phòng của nàng không cần phải nhờ người khác chỉ bảo.

“Không cho học hỏi bọn họ!”

“Này? Phong gia gia cũng nói như vậy nha, ông ấy không muốn Phong bá bá quản việc này, ông ấy nói Chi Tâm sẽ tự mình hiểu lấy…”

Màu đỏ ửng đã nhuộm đỏ đôi má phấn của La Chẩn. “Không thể hỏi bất kì ai,

cũng không học trước với bất luận kẻ nào, hiểu chưa? Nếu chàng hỏi người ngoài chuyện này, Trân nhi sẽ không thèm để ý đến chàng nữa. Nếu người

khác hỏi chuyện riêng tư của Chi Tâm cùng Trân nhi, chàng chỉ cần dùng

đôi mắt nhìn hắn là được rồi, không cần phải làm gì khác.”

Nàng

rất rõ ràng, ngày mai, không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào gian

phòng này, khi hắn và nàng đi ra. Có người sẽ đánh cuộc ngốc tử của

Lương gia sẽ cưới một người nương tử như thế nào, cũng tất nhiên sẽ có

không ít công tử bột vô dụng ngu ngốc giống như Phùng Mạnh Thường trêu

chọc đánh cược với Chi Tâm….

Kể từ hôm nay, sinh mạng của nàng

cùng ngốc tử này đã ở chung một chỗ, ‘chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’;

kể từ hôm nay, nàng không chỉ phải bảo vệ tướng công ngốc của nàng mà

thôi, mà còn phải dạy hắn lớn lên.

Tính tình của hắn trời sanh

tinh khiết lương thiện không có sai, tính tình hắn chí thiện nàng cũng

thích, nhưng nàng muốn dạy hắn học được cách tự bảo vệ bản thân khi nàng không ở gần bên hắn.

Ác ngôn ác ngữ, giọng lưỡi lợi hại hắn

vĩnh viễn cũng sẽ không học, chi bằng không tiếng động mà chống đỡ. Ánh

mắt của Chi Tâm thuần khiết như viên ngọc tinh khiết nhất trên thế gian

này, bất kì thủ đoạn bẩn thỉu nào cũng sẽ tự cảm thấy dơ bẩn trước đôi

mắt này của hắn.

Nàng chính là muốn hắn không lên tiếng, để cho những người đó tự động ngậm miệng lại. Những chuyện khác, nàng sẽ làm thay hắn.

“Nhớ nha, nếu có người muốn hỏi thăm chuyện Chi Tâm cùng Trân nhi, chàng

không cần phải nói gì hết, cũng không cần cười, nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn ta là được.”

Trân nhi đang quan tâm Chi Tâm, Trân nhi đang thương Chi Tâm…. Chi Tâm nở nụcười xinh đẹp ngây ngô, “Chi Tâm nghe lời Trân nhi.”

“Nếu nghe, thì đi ngủ sớm nha. Sáng mai, chúng ta sau khi ra mắt cha mẹ, sẽ đến miếu Uyên Ương chơi.”

“Thật tốt quá, thật tốt quá, Phong bá bá nói nơi đó có Nguyệt Nguyệt gia gia nha….”

“Mau ngủ đi.”

Giúp hắn kê gối, đắp chăn, ngay lập tức đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ của chú

‘Đại cẩu’ nào đó. La Chẩn khẽ hôn nhẹ một cái lên trán của hắn, sau đó

thả xuống tấm sa màn dày, đi ra khỏi phòng.

“Hoàn Tố, vào đi.”

“Tiểu thư.” Hoàn Tố lắc mình vào.

“Hôm nay Chi Hành công tử vì sao không xuất hiện ở đó?”

“Bẩm tiểu thư, Chi Hành công tử dường như bị mẹ của công tử níu chân.”

Chính là vị thẩm thẩm xinh đẹp, không thích huynh đệ cẩu cẩu miêu miêu của Chi Tâm đó sao? “Ba ngày nay em tra được cái gì?”

“Lão gia cùng phu nhân rất thiện lương, Nhị lão gia cũng coi như là một

chánh nhân quân tử, khuyết điểm duy nhất chính là sợ vợ. Chi Hành thiếu

gia còn có một đệ đệ cùng muội muội, đệ đệ 10 tuổi, muội muội 12 tuổi.

Hai hài tử này, thường ngày đối với Cô gia đều không được tốt lắm.”

“Không tốt tới trình độ nào?”

“Bọn họ luôn gọi Cô gia là tên ngốc, ngay cả những gia nhân nô bộc trong

viện của Nhị lão gia cũng không cung kính với Cô gia lắm. Cũng vì vậy,

gia nhân hai viện thường hay tranh cãi nhau. Chi Hành thiếu gia cũng bởi vì thế chưa từng vui vẻ với hai đệ muội của mình.”

Trước mắt mà nói, nắm giữ đến những thứ này, đã đủ rồi. La Chẩn khẽ ngáp, “Trời đã không còn sớm, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngài mai, cần nô tỳ sáng sớm mang nước nóng vào không?”

“Nước nóng?”

“Trước kia nữ đầu bếp A Thúy trong phủ chúng ta cũng làm nha hoàn bên cạnh

tiểu thư nhà giàu có, nàng từng nói với nô tỳ, sau đêm động phòng nhất

định phải đun thật nhiều nước nóng, mới đủ cho người dùng nha….”

“Xú nha đầu!” La Chẩn hiểu ý tiểu nha đầu ranh mãnh này, trợn đôi mắt đẹp,

“Còn dám ba hoa nữa, sáng mai nhất định sẽ tìm một nơi gả em đi đó, có

im lặng không.”

“Nhưng nô tỳ lúc này vẫn chưa xuất giá nha. Vậy

sáng mai rốt cuộc có cần bưng nước nóng vào không nhỉ?” Dưới tay tướng

mạnh không có binh hèn, đi theo tiểu thư bốn năm, không giống bình

thường nha.

“Chuẩn bị cho ta hai thùng nước nóng thật to, bổn tiểu thư muốn đem con heo nhỏ như em nhổ lông thay da!”

“Nô tỳ tuân lệnh, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nô tỳ nãy giờ đã lãng

phí mấy ngàn lượng vàng của tiểu thư rồi, có lỗi, có lỗi, cáo lui cáo

lui…”

Không có dáng vẻ chủ tử, kết quả chính là bị tiểu nha đầu của mình trêu ghẹo.

***

“Đêm động phòng hao tàn ngọn nến đỏ,

Trước hỉ đường bái lạy song thân.

Nữ nhân thầm thì hỏi hôn phu,

Trang điểm hôm nay cần đậm nhạt…”

Nàng trang điểm, tất nhiên không cần hỏi ngốc tử này rồi, dù sao nàng ở trong mắt hắn, là đẹp mắt, đẹp mắt, lại đẹp mắt….

“Nương tử…

“Ừ.”

“Nương tử….”

“Ừ?”

“Nương tử…”

“….”

Bát!

“Trân nhi, đau Chi Tâm mà!” Người nào đó xoa xoa cái trán trơn bóng, mếu máo hô to.

Người vừa đánh đang nhìn trong gương đeo lên cái hoa tai cuối cùng, “Nếu chàng còn gọi nữa, sẽ phải bị đánh.”

“Trân nhi…”

“Ừ.

“Trân nhi…”

“Ừ?”

“Trân… Hu hu, đau nha!”

La Chẩn cười, liếc nhìn ngốc tử đang giả vờ đáng thương kia, “Ta đánh rất đau sao?”

“Hu Hu…. Đau Trân nhi….” Lúc này trong lòng Chi Tâm, tràn đầy vui sướng to

lớn, đến nỗi hắn không biết nên biểu đạt tâm tình mãnh liệt này như thế

nào, chỉ đành phải tìm đủ mọi cách thu hút mọi chú ý của nữ nhân bên

cạnh mình.

“Trân nhi…”

La Chẩn không biết nên khóc hay cười.

Tân hôn ngày đầu tiên, ở trên giường mới vừa mở mắt, gần trong gang tấc là

một đôi mắt đẹp trong sáng như ngọc. Mà chủ nhân của đôi mắt này, khi

thấy nàng tỉnh lại, lúc này liền hé miệng nở một nụ cười ngây ngô thật

tươi, “Trân nhi là thật, Trân nhi không phải là mộng, hi hi, Trân nhi

không có biến mất…”

“Chi Tâm thức dậy lúc nào?”

“Trời vẫn chưa sáng, Chi Tâm thấy Trân nhi, thật vui vẻ, thật vui vẻ, không muốn ngủ…”

Đứa ngốc này, luôn làm cho nàng mềm nhũn cả cõi lòng, thật ấm áp êm dịu…

Trước mắt, thấy hắn như một chú cún nhỏ bên cạnh mình cọ tới cọ lui, La

Chẩn càng thêm buồn cười. “Nhanh đi rửa mặt sạch sẽ, ta không muốn

thương Đại cẩu không sạch sẽ đâu nha.”

“Đại Cẩu? Trân nhi, Chi Tâm dẫn nàng đi gặp các cẩu ca ca được không? A Hắc A Hoàng, bọn họ cũng biết Chi Tâm cưới nương tử.”

“Được.” La Chẩn đóng hộp trang sức lại, giơ tay sửa lại cổ áo cho hắn, thắt lại đai lưng, “Nhưng phải đến bái kiến cha mẹ mới có thể đi.”

“Ưm. Nhưng tại sao? A Hoàng ở gần đây mà…”

“Đây là lễ tiết, tướng công à. Bởi vì cha mẹ là trưởng bối, chúng ta theo lý nên đi bái kiến trưởng bối trước, rồi mới đi.”

“Đối với trưởng bối phải có lễ tiết sao?”

“Tướng công thường ngày đã làm rất tốt… a, không phải chàng có Phong gia gia, Tùng gia gia sao?”

“Vậy sau này Phong gia gia, cùng Phong bá bá, còn có Phong ca ca đều muốn

Chi Tâm mang điểm tâm đến cho bọn họ, Chi Tâm đưa cho Phong gia gia

trước hả?”

“Đúng vậy, lớn trước, nhỏ sau, đây cũng là lễ tiết.”

Hi hi, thật tốt quá, Phong gia gia sẽ không vì tranh Chi Tâm mà gây gổ

nữa, Chi Tâm không cần buồn nữa. Hi hi, có nương tử thật tốt, có Trân

nhi thật tốt….

Không thể nghi ngờ, việc ra mắt cả nhà bên chồng vào ngày đầu tiên thành công rực rỡ. Khi vợ chồng Lương Đức nhìn thấy tân nương xinh đẹp tuyệt

trần đứng nép bên thân thể cao to của con trai mình, thì gần như không

thể nào tin được.

“Con là Chẩn nhi?”

“Con bái kiến cha,

bái kiến mẹ.” La Chẩn được Hoàn Tố đỡ lấy quỳ hành lễ, dâng chén trà con dâu, chén trà này là Diệp dưỡng sinh trà tự tay nàng điều chế. “Chén

trà phúc thọ này, con kính chúc công công bà bà phúc thọ dài lâu, trẻ

mãi không già.”

Phu thê Lương Đức đưa mắt nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, ngẩn ngơ, vẫn không thể tin được đứa con si ngốc của

mình lại có thể cưới được một thê tử như vậy. Dù ở trước hỉ đường đã

nghe nàng mồm miệng lanh lợi, cho là một nữ thương nhân lanh lẹ như thế

là điều dĩ nhiên, cũng không dám hy vọng nàng tài mạo song toàn. Hôm nay nhìn thấy, không những hơn cả sự mong đợi, dáng vẻ, lễ nghi đều quá

xuất sắc, ngay cả lời chúc phúc này cũng làm người ta vui vẻ không thôi.

“Cha, mẹ, Trân nhi quỳ rất mệt mỏi, cho Trân nhi đứng đậy đi.” Chi Tâm chu mỏ nói.

“Đúng, đúng, đúng!” Vợ chồng Lương Đức vạch nắp trà, cũng uống một hớp, vốn là định nhấp môi cho có, nhưng khi vị trà vừa vào miệng mùi thơm ngát

quyến rũ làm ông bà vui đến mức ngẩn ra: “Đây là trà gì thế?”

“Là trà Tang Diệp con đặc biệt pha chế riêng cho cha mẹ, nấu Tang Diệp có

pha thêm ‘Thiên tiên thảo’, uống thường xuyên rất có ích sẽ có công dụng kéo dài tuổi thọ. Lúc con còn ở nhà cha mẹ, cũng thường hay pha cho cha mẹ để dưỡng sinh.”

“Ngoan, ngoan, ngoan lắm!” Lương Đức nói liên tục ba chữ “Ngoan”, vui vẻ nhẹ nhàng. “Cha mẹ của con, bọn họ có khỏe không?”

“Dạ, cha và mẹ rất khỏe ạ, Cám ơn công công bà bà* đã nhớ.”

(*công công, bà bà: cha chồng, mẹ chồng)

“Tốt, tốt.” Lương Đức vui đến mức cũng không biết ngoài từ ‘tốt, ngoan’ ra thì có thể nói thêm được từ gì nữa.

Chi Tâm ở bên thấy thế không vui, “Cha, mẹ, mau cho phép Trân nhi đứng đậy đi.”

Ngốc tử này nha! La Chẩn cúi mặt cười thầm.

“Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi.” Lần này, Lương mẫu nghiêng người xuống đỡ

con dâu của mình dậy. Nhìn gần, càng cảm thấy da thịt nhẵn mịn, lịch sự

tao nhã động lòng người. “Chẩn nhi, dáng vóc con dường như không giống

mẹ con lắm.” Trong trí nhớ bà, La gia phu nhân giống như đóa Hải Đường

kiều diễm, mà đứa con dâu này của bà lại xinh xắn trang nhã như một đóa

hoa Cúc.

La Chẩn khéo léo đỡ mẹ chồng về chỗ ngồi, cười nói: “Cha mẹ con nói, Chẩn nhi rất giống bà nội.”

Lương Đức gật đầu, “Đúng, đúng, năm đó tướng mạo của bá mẫu xinh đẹp đức hạnh, nổi tiếng khắp vùng…”

“Thật là tốt, chúng ta chúc mừng đại ca, đại tẩu cưới được một đứa con dâu

xinh đẹp, tài đức.” — Lương Đức vẫn chưa kịp dứt lời đã có người xen

ngang.

Âm thanh này, làm vợ chồng Lương gia chợt tỉnh mộng, “Đúng rồi, Chẩn nhi, nhanh đến bái kiến thúc thúc thẩm thẩm con đi.”

“Vâng ạ.” La Chẩn nhẹ nhàng đáp.

“Không cần, đừng để cho con dâu mới vào nhà thêm vất vả, đều không phải là

người ngoài mà, lễ nghi phong tục gì đó miễn bớt đi thôi.”

Thanh âm này, vẫn là giọng nói sang sảng vừa rồi. Xem ra, vị Lương Nhị lão

gia này thật sự sợ vợ, nếu không sao từ đầu đến giờ chỉ có một mình

Lương Nhị phu nhân lên tiếng?

La Chẩn khẽ nghiêng người thi lễ, “Bái kiến thúc thúc thẩm thẩm, thúc thúc thẩm thẩm mời uống trà.”

Lương Nhị phu nhân thấy cô cháu dâu mới toanh này không dùng đại lễ quỳ bái

bà ta, lập tức nổi giận đùng đùng. Nhưng do mình đã lên tiếng trước, nên không thể bắt lỗi người ta, “Cháu dâu mới à, trà của con thật quý nha,

không biết chúng tôi có phúc hưởng ngày ngày được uống một chung hay

không?”

La Chẩn cười không hé răng, ôn nhu uyển chuyển nói:

“Thẩm thẩm khách khí. Nhị đệ là danh y Vạn Uyển Thành, phương pháp dưỡng sinh điều dưỡng so Chẩn nhi cao minh hơn rất nhiều, muốn bêu xấu, Chẩn nhi

cũng chỉ dám thể hiện một lần này, những ngày khác, nên toàn quyền giao

cho Nhị đệ lo lắng cho người vậy.”

Có vài người, sẽ lợi dụng lúc ai đó yếu đuối lương thiện sẽ lấn lướt. Trong chốn thương trường, loại

ác thương này càng thêm nhiều không kể xiết.

Lương Nhị phu nhân

có thể ngay tại tân hôn của đứa cháu ruột, ngăn con mình ra mặt giúp

huynh trưởng, một lòng muốn cho cháu ruột bị bêu xấu nhục nhã, loại

người có lòng dạ này, nói là “Ác độc” cũng không có gì quá đáng. Một

người như thế, nếu chung sống hòa bình chưa chắc đã bình an vô sự.

Nếu như thế, La Chẩn cũng không muốn lãng phí khí lực lấy lòng để làm gì.

Những ngày tháng sau này, người không phạm nàng, nàng cũng sẽ không đụng chạm đến người.

“Nói như vậy, là cháu dâu không muốn cho ta chút mặt mũi? Chỉ vừa mới

vào Lương gia đã phân xa phân gần, dù sao chúng ta cũng là thúc thúc

thẩm thẩm của cháu, lại thua kém công công bà bà của cháu dâu sao…”

“Thẩm thẩm, thật ra thì, dung mạo của ngài rất đẹp, khí chất cũng không phải tầm thường.”

“Ồ?” Đột nhiên được tán dương, Ngụy Thiền khôn khéo thăm dò, liệu nàng cháu

dâu mới vào cửa này có ý gì, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ kính

cẩn nghe theo như thế. “Vậy thì sao?”

“Mới vừa rồi, lần đầu tiên Chẩn nhi nhìn nhìn thấy thẩm thẩm, cảm thấy thẩm thẩm khí chất tôn quý, đoan trang thanh tao lịch sự.”

“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?”

“Theo khí chất này của thẩm thẩm, thích hợp nhất với việc ngồi bên cửa sổ vẽ

tranh, hoặc ngắm trăng đánh đàn, không hợp với những lời so sánh, khách

khí làm hao tổn tới khí chất tôn quý này của thẩm.”

(Ý chỗ này La Chẩn muổn mắng Ngụy Thiền lớn già đầu rồi còn so sánh hơn thua như trẻ con.)

“… Ngươi, thật không đơn giản nhỉ.” Ngụy Thiền híp đôi mắt đẹp.

“Chẩn nhi chỉ nhất mực hiếu tâm, thẩm thẩm có thể thông cảm là tốt rồi….”

Đột nhiên hai thân ảnh của hai đứa bé chạy ào vào phòng khách, “Ê, thằng

ngốc kia, leo lên cây lấy diều xuống giúp chúng ta ngay!”

“Con diều, ở chỗ nào?”

“Đang ở bên ngoài, mau lên, mau…”

Theo âm thanh thúc giục liên tiếp, chân Chi Tâm vừa động, La Chẩn mềm mại cười nói: “Tướng công, định đi đâu vậy?”

“Lấy diều giúp bọn họ…”

“Không cần, nhiều người làm như vậy, đâu cần chàng phải đi. Tới đây, trò chuyện cha cùng mẹ đi.”

“Ừm.” Chi Tâm hất hai đôi tay đang lôi kéo tay của mình, đi tới bên cạnh kiều thê xinh đẹp, “Nương tử….”

La Chẩn vuốt nếp nhăn trên áo hắn, ôn nhu nói: “Ngồi vào trên ghế bên cạnh cha đi chàng.”

“Nhưng Chi Tâm muốn ngồi chung một chỗ với Trân nhi.”

Mấy nha hoàn sau lưng vợ chồng Lương Đức che miệng cười trộm.

Lát nữa trở về sẽ tính sổ với ngốc tử này! — La Chẩn thẹn thùng nhuộm đỏ

đôi gò má phấn, “Đến ngồi bên cạnh cha đi, chàng là trưởng tử, dĩ nhiên

phải có phong thái của trưởng tử chứ.”

“Ừm…”

“Ê, thằng ngốc kia, sao mi không lấy diều giúp chúng ta hả? Mi ngu đến mức hết biết rồi hả? Mi….”

La Chẩn quét mắt nhìn một vòng:

Vợ chồng Lương Nhị lão gia tựa hồ dường như vô tình không nghe thấy gì

hết, mà công công bà bà của nhà mình tuy sắc mặt có giận dữ, nhưng cũng

cố nén giận. Như vậy, không thể làm gì khác hơn là phải tự trưởng tẩu

như nàng thay mặt dạy dỗ vậy…

“Im miệng! Đây là hai đứa nhóc xấc láo nhà ai? Dám vô lễ hô to gọi nhỏ với Đại thiếu gia không nói, còn

dám lên tiếng sỉ nhục Đại thiếu gia, còn không cút đi ra ngoài!”

“Trân nhi…” Chi Tâm sợ hết hồn, trước mắt của hắn, dáng vẻ giận dữ đó của

Trân nhi: mắt sắc như dao, mặt lạnh băng. Nhưng tự dưng thấy nương tử

như vậy làm trái tim của hắn vô cùng ấm áp.

Đôi tỷ đệ kia cũng

bị kinh hoảng, liếc về hướng cha mẹ mình vài lần, sau đó lại tăng lên

can đảm, ưỡn ngực nói: “Ngươi… Ngươi là ai? Chúng ta là thiếu gia tiểu

thư trong phủ này, sao ngươi dám lớn tiếng với chúng ta?”

“Chỉ

dựa vào ta là Thiếu phu nhân của Lương phủ.” La Chẩn lạnh lùng, nói:

“Các ngươi cũng nói thử xem, các ngươi là tiểu thư thiếu gia nhà ai? Lại không hề có gia giáo, lễ nghi cũng chẳng có, là ai dạy ra những đứa xấc xược thế này?”

“Cái này…” Lương phu nhân Vương Vân dù trong

lòng cảm thấy hả hê, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ lúng túng, “Chẩn

nhi, để cho con chê cười rồi, bọn họ không phải là…”

“Không

phải?” La Chẩn kinh ngạc, “Chẳng lẽ là con cháu nhà ai đến Lương gia ta

làm khách sao? Mà nếu loại không hề được dạy dỗ, không biết chừng mực

này, nghiễm nhiên là thiếu hụt quản giáo, làm sao thuộc con nhà đàng

hoàng trong sạch được?”

“Khụ, khụ, khụ.” Nhị lão Lương gia —

Lương Thiện (lúc này mới lên tiếng) lấy ngón tay để lên môi, khẽ ho vài

tiếng: “Chi Tri, Chi Nguyện, còn không mau xin lỗi đại tẩu.”

“Con…” Đôi tỷ đệ ngông nghênh đó, vừa rồi bị ánh mắt của chị dâu dọa cho sợ

hãi. Nhưng từ nhỏ bọn họ đã được nâng niu chìu chuộng, khi nào thì chịu

uất ức như thế này chứ? Liền vội vã kiếm núi lớn để dựa vào, nhìn về

hướng mẫu thân, hi vọng mẫu thân có thể thay mình ra mặt.

Sắc mặt của Ngụy Thiền lúc này đã quá mức khó coi, lạnh lẽo mím chặt môi, “Ngươi….”

La Chẩn biến sắc, mặc dù tiếng nói không run rẩy, nhưng sự lúng túng tràn

đầy mặt: “Thúc thúc, ngài nói bọn họ là Chi Tri cùng Chi Nguyện sao?

Này, này… Là cháu dâu đã thất lễ, cháu dâu không biết là đệ đệ muội muội bướng bỉnh, cùng tướng công đùa giỡn, còn tưởng rằng là đứa bé vô lễ

nhà ai muốn khinh thị, làm nhục tướng công, xin thúc thúc đừng trách

móc.”

“Không sao không sao, người không biết không có tội, huống chi bọn chúng cũng không hiểu chuyện…”

Ngụy Thiền cắt đứt trượng phu đang qua loa khỏa lấp, cười nói: “Cháu dâu

thật lợi hại, vừa vào cửa đã đánh phủ đầu chúng ta một chiêu trước nhỉ?

Chúng ta thật sự mở rộng tầm nhìn trước phong thái trưởng nữ của La đại

hoàng thương đây.”

“Thẩm thẩm chê cười rồi ạ, nếu nói ra oai phủ đầu, mặc dù có đôi khi cũng rất cần thiết, nhưng đó chỉ là chuyện bất

đắc dĩ mới phải dùng. Cha hiền con hiếu thuận giống như Lương gia chúng

ta, hoà thuận vui vẻ, kính trên nhường dưới, vậy cần gì cháu dâu phải lo lắng lao tâm lao lực chứ. Chỉ cần họ hiểu được kính trưởng tôn huynh,

cháu dâu sau này tất nhiên sẽ thương yêu bọn họ.”

Ngụy Thiền từ

khi bước vào cửa Lương gia cho đến giờ, trượng phu hèn yếu, anh trai và

chị dâu lại luôn chú ý đến câu “Gia hòa vạn sự hưng”, nên lúc nào cũng

tỏ rõ uy phong.

Lần này, cho rằng một tiểu nha đầu chỉ nhận lãnh mệnh lệnh của Quốc quân gả vào cửa này, rồi lại có một tướng công ngu

ngốc, tất nhiên sẽ một mực cung kính, nhỏ nhẹ kiệm lời. Ngờ đâu, tiểu

nha đầu này ngay tại hỉ đường công khai bảo vệ tên ngốc đó, còn công

khai đối nghịch với mình, thật là đáng giận mà.

Thời gian còn

dài, ta cũng muốn nhìn thử xem, ngươi cùng ta đấu như thế nào!— Sắc mặt

Ngụy Thiền lần lượt chuyển từ xanh sang trắng, âm thầm đè nén cơn giận

vào lòng. Mọi người uống trà xong, vẻ mặt lại hòa nhã cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng, vãn bối mới bái biệt trưởng bối, đi làm chuyện riêng.

“Nương tử, vẫn còn tức giận sao?” Bên trong xe ngựa, Chi Tâm từng chút

từng chút tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn má lúm đồng tiền kiều diễm của

nương tử.

La Chẩn bình thản, ngắt nhéo lỗ tai hắn một cái, “Không tức giận.”

“Nương tử, nàng lại nhéo nữa rồi.”

“Sao?”

“Nhéo tai chi Tâm nữa đi, Chi Tâm thích Trân nhi nhéo lỗ tai Chi Tâm.”

Gương mặt thanh tú của La Chẩn nghiêm lại, dùng sức nhéo thật mạnh vào lỗ tai giống như khối vàng của hắn.

“Ối… Đau nha…. Nương tử, nàng lại khi dễ Chi Tâm…”

Thật là biết cách giả vờ đáng thương. La Chẩn mỉm cười, “Không phải bảo ta nhéo sao?”

“Nhéo nữa, nhéo nữa… Ái da, đau…”

Aiz…. La Chẩn vuốt ve gương mặt xinh đẹp ngốc tử này, “Nói thử xem, chàng thường hay lấy diều giúp bọn họ lắm à?”

“Ừ.” Chi Tâm cụp mắt, lông mi thật dài rũ xuống như cánh quạt, “Bọn họ không thích Chi Tâm, có lúc, cố ý đem đồ vật để thật cao thật là cao, để cho

Chi Tâm đi lấy. Chi Tâm mang cái thang, bọn họ ở phía dưới xô ngã

thang….”

Phải không? La Chẩn kéo đầu hắn qua, dựa vào đầu vai

mình, ngón tai khẽ lướt qua mái tóc dài mịn như tơ của hắn, “Còn gì nữa

không?”

“Sau lại có Phạm Phạm, Phạm Phạm giúp Chi Tâm lấy, nhưng bọn họ không muốn Phạm Phạm lấy…”

“Phạm Phạm là ai?” Dường như trước kia có nghe Chi Tâm nhắc đến người này, nhưng vì sao vẫn không thấy?

“Phạm Phạm là Chi Tâm cõng về từ trong núi đó, hắn chảy thật là nhiều thật là nhiều máu nha. Chi Tâm nghe lời của Tiểu Bạch tỷ tỷ, cho hắn dùng nước

mắt của Tiểu Bạch tỷ tỷ, hắn sống lại….

Hắn rất lợi hại, một

mình có thể nâng một khúc gỗ to thật to, trên lưng vác năm túi gạo,

Phong ca ca nói hắn muốn báo ân với Chi Tâm. Hắn đối với Chi Tâm rất

tốt…”

“Hắn ở đâu?”

“Thẩm thẩm phái hắn đến địa phương xa thật xa để đòi tiền, hắn vốn không chịu đi, thẩm thẩm bảo Chi Tâm nói

với hắn, hắn phải đi.”

Ai nói tướng công ngốc của mình ngốc nhỉ? Hắn hiểu tất cả mọi chuyện, hiểu hết ý tưởng của người chung quanh

chẳng qua hắn hồn nhiên khiến cho hắn không hiểu được việc lợi dụng tính toán. Nếu đổi thành nàng, sẽ như thế nào?

“Tướng công, nói cho

ta biết, chàng biết rất rõ ràng Chi Nguyện cùng Chi Tri không thích

chàng, vì sao còn phải lần lượt giúp bọn hắn vậy?”

“Bọn họ là đệ đệ cùng muội muội của Chi Tâm. Cũng là của Chi Hành, Chi Tâm rất muốn cùng bọn họ chơi đùa…”

Là thế đấy, tướng công của mình chính là như thế. “Tướng công, chàng thật đáng yêu.”

“Hửm?” Chi Tâm bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo như ngọc ẩn chứa vui mừng, “Chi Tâm đáng yêu sao?”

“Dĩ nhiên, đừng quên, chàng là tướng công của Trân nhi, tướng công của Trân nhi làm sao có thể không đáng yêu?”

“Ừ, ừ, Trân nhi khả ái, tướng công của Trân nhi cũng nhất định rất đáng

yêu. Chi Tâm là tướng công của Trân nhi, cho nên Chi Tâm cũng đáng yêu

nha!”

“Cho nên, tướng công đáng yêu à, sau này nếu đệ đệ muội

muội của chàng, muốn chàng lấy giúp bọn họ, chàng hãy tìm ta giúp một

tay, chàng sẽ tới tìm ta có được không?”

“Nhưng, Chi Tâm không muốn để cho Trân nhi bị đau, cái thang không có, rất đau đấy….”

La Chẩn đè nén lệ đã dâng lên trong mắt cười nói: “Trân nhi sẽ không đau,

Trân nhi sẽ tìm cách để lấy xuống. Cho nên, Trân nhi sẽ không đau, chàng chỉ cần đến gọi Trân nhi…”

“Nhưng….”

“Nếu để cho Trân nhi biết, chàng lấy đồ mà không có gọi Trân nhi, Trân nhi sẽ tức giận, Trân nhi sẽ giận cả đời, tâm sẽ đau…”

“Trân nhi không đau, Trân nhi không đau nữa, Chi Tâm sẽ gọi Trân nhi, Trân

nhi không thể đau nha, Chi Tâm không để cho Trân nhi đau đâu….” Nói đến

cuối cùng, bên trong đôi mắt to như ngọc lại long lanh ánh lệ.

Ngốc tử này thật là, chỉ là lời nói hắn đã như thế rồi, nếu mình thật sự xảy ra chuyện, không biết hắn sẽ như thế nào đây. “Như vậy, vì không để cho Trân nhi đau, tướng công phải hứa với ta sau này không lấy giúp đồ cho

bọn họ nữa, có chuyện gì thì tìm Trân nhi, có được hay không?”

“Được, Chi Tâm nghe Trân nhi.” Gật đầu thật mạnh, “Chi Tâm sẽ không để cho Trân nhi đau, Chi Tâm sẽ bảo vệ Trân nhi!”

Ngốc tử này… Không nhịn được, La Chẩn lại hôn nhẹ lên đôi môi mọng đỏ. Không có chút nào ngoài ý muốn, Chi Tâm nỉ non một tiếng, lập tức ngậm lấy

đôi môi thơm ngọt kia…

“Tiểu thư, Cô gia, đã đến miếu Uyên

Ương…. Ái da, nô tỳ không thấy gì cả!” …Mới là lạ a! Bên trong xe kiệu,

một đôi uyên ương đang tựa sát vào nhau, Cô gia tuấn tú ôm tiểu thư xinh đẹp, áo choàng xanh ôm lấy thân váy màu vàng nhạt, thật đẹp, thật sự

rất đẹp nha….

“Chi Tâm buông ra đi đến rồi….” La Chẩn cố tránh

né đôi môi mê mải mút lấy nàng. Ngốc tử này, không thấy Hoàn Tố đang vén rèm nhìn sao?

“Chi Tâm không muốn buông ra…. Hôn thật ngọt mà…. Không muốn…” Ôm nương tử mềm nhũn trong lòng, Chi Tâm đang muốn khoe

với nương tử toàn bộ kỹ xảo, đâu chịu buông tha?

“Chàng… Buông ra…. Không phải muốn đến miếu Uyên Ương chơi sao?”

“Chi Tâm hôn thật ngọt mà…. Chi Tâm muốn Trân nhi…”

“Hoàn Tố đang nhìn…”

“Không có sao, không có sao, Cô gia, ngài từ từ hôn, nô tỳ có thể để cho phu

xe chạy thêm vài vòng quanh miếu Uyên Ương. Ngài cứ hôn, cứ hôn đi ạ,

không vội, không vội đâu…” Hoàn Tố cười xấu xa thả rèm xuống, để cho đôi uyên ương này, tận tình hôn nhau.

Nha đầu hư, ngốc tử này! La Chẩn khép đôi mắt đẹp chấp nhận….

Sau nửa canh giờ, nàng từ trong xe thoát thân ra, đôi môi đỏ mọng sưng,

tươi đẹp như hoa, đáy lòng ảo não, lại cảm thấy may mắn: Thật may là,

ngốc tử này vẫn chưa hoàn toàn biết chuyện nam nữ. Nếu hắn biết, không

biết sẽ dây dưa nàng đến mức nào?

Tận đáy lòng La Chẩn âm thầm

quyết định, chuyện dạy Chi Tâm động phòng, thôi để sau này hãy tính đi…

Mặc dù nàng cũng học hỏi từ trong sách ra, nhưng ít ra cũng đỡ hơn ngốc

tử này.

Ai ngờ, có người đã không thể chờ đợi được, đã tận tình chỉ dẫn cho tướng công ngốc của nàng tuỳ cơ hành động….

Bên trong thư phòng, Vương Vân đem sổ sách phân loại xếp sang một bên,

nghĩ đến sau này mình không cần vất vả một mình như thế nữa, mặt lộ vẻ

vui mừng.

“Phu nhân, Thiếu phu nhân đến!”

“Mau mời, mau

mời!” Thường ngày Lương phu nhân ít khi nói ấp úng, nay lại nói lắp hai

từ, thật hiếm có, nhìn thấy đứa con dâu xinh xắn thanh nhã, trước mắt

Vương Vân càng thêm sáng lên, “Chẩn nhi, đến ngồi bên này.”

La Chẩn thi lễ, “Mẹ, gần đây chứng choáng váng đầu của mẹ có khá hơn chút nào không?”

Vương Vân gật đầu, vui vẻ mỉm cười, “Tốt hơn nhiều, nhờ món trà dưỡng sinh

của con đó, không nghĩ tới lại hữu hiệu như vậy. Nói ra thật xấu hổ,

người Lương gia thì thực sự rất ít. Chi Hành, tiểu tử đó mặc dù cũng có

hiếu tâm, thường xuyên pha chế vài loại thuốc dưỡng thân cho chúng ta,

nhưng vừa đắng vừa khó uống, lúc không bệnh ai lại chịu uống mỗi ngày

chứ? Cho nên, len lén bảo nha hoàn đừng pha chế, làm uổng phí không ít

tâm huyết của thằng bé. Nhưng trà này của con, chúng ta uống rất ngon

miệng, mười mấy ngày nay không bỏ ngày nào đó.”

“Chẩn nhi cũng

là từ trong miệng một khách thương Trung Nguyên vô tình nghe được. Hắn

nói, Hoàng thượng và Hoàng hậu Trung Nguyên cũng sử dụng trà Tang Diệp

bổ thể mỹ dung, có thêm ‘Thiên tiên thảo’ nữa.”

Đứa con dâu này, càng nhìn càng là hài lòng mà. Ai có thể nghĩ tới, đứa con si ngốc của

mình, lại cưới được một người vợ sắc sảo như vậy chứ? “Chẩn nhi, hôm qua ta nghe Chi Hành nói, lúc còn ở nhà, là con xử lí tất cả việc kinh

doanh trong nhà đúng không?”

Hôm nay trước khi đến thư phòng, La Chẩn đã đoán được dụng ý của mẹ chồng, nên thong dong đáp, “Chẩn nhi đã bắt đầu từ năm mười ba tuổi.”

Nhờ phụ thân đại nhân ban tặng,

từ nhỏ đã mang theo La Chẩn bên người, mưa dầm thấm đất. Năm mười tuổi

đã lộ ra bản năng kinh doanh thiên phú, phụ thân lúc đó mừng rỡ như

điên, cứ thế đến năm mười ba tuổi, liền đem gia nghiệp giao cho một cô

bé còn nhỏ như vậy, còn mình cùng phu nhân tiêu dao sung sướng đi ngắm

cảnh.

Ai có thể nghĩ tới, ông chủ thương hiệu tơ lụa lớn nhất

Ngọc Hạ quốc — La Tử Kiêm, nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời ông,

không phải là làm nên những chuyện phi thường, lợi chiếm tứ phương, mà

là cùng phu nhân tay trong tay ngao du bốn bể, khoái hoạt tựa thần tiên

chứ?

Đoạn nhi từng tò mò hỏi: “Phụ thân, sao cha lại có thể yên

tâm, cha không sợ tỷ tỷ lúc ấy tuổi quá nhỏ, sẽ làm cho phụ thân thất

thoát mười mấy vạn lượng bạc? Hoặc là toàn bộ gia sản của cha sao?”

“Tiền của phụ thân đủ nhiều, bồi thường toàn bộ gia sản thì không được. Nếu

là bồi thường mười mấy vạn, vậy thì có sao đâu? Bồi thường thì bồi

thường, ta tin tưởng với trí thông minh cùng tâm tính của Chẩn nhi, một

lần thất bại nhất định tỷ tỷ con sẽ ghi nhớ bài học đó, làm việc sẽ càng thêm kín đáo quả quyết.

Mà sự thật chứng minh, Chẩn nhi của ta

chỉ có một lần sơ sẩy thua lỗ mấy vạn lượng bạc, ngay lập tức mua về

danh tiếng vang lừng: ‘Thương trường nữ thần đồng’, là ‘Cây rụng tiền’

của La gia ta…Ha ha ha!”

Phụ thân như vậy, chỉ có thể nói là “Bất Lương”….

“Chẩn nhi, con cũng biết tình trạng của Chi Tâm rồi đó, trông cậy vào nó là không thể nào. Thật may là ông trời có mắt, để cho La gia chúng ta

cưới được một đứa con dâu như con, con có đồng ý giúp mẹ xử lý gia

nghiệp này không?”

La Chẩn vào cửa Lương gia, cũng đã không có ý định làm một Thiếu phu nhân rảnh rỗi, “Ý của mẹ là sổ sách trong nhà,

hay là cửa hàng kinh doanh ở bên ngoài?”

“Tất cả.” Vương Vân chỉ vào đống sổ sách thật dày xếp chồng trên bàn. “Phụ thân của con thường

ngày lo chuyện giao tiếp ở bên ngoài nhiều, mẹ thì quản lí đống sổ sách

trong nhà và ngoài cửa hiệu. Chẩn nhi, mẹ sẽ không bỏ con làm một mình

đâu, ban đầu mẹ sẽ giúp con.

Mẹ cũng biết, con vừa mới gả vào

phủ hơn mười ngày, vợ chồng mới cưới vẫn còn nhiều quấn quýt, theo lý

nên để cho con nghĩ ngơi một thời gian. Chẳng qua mẹ bây giờ muốn có một người giúp một tay.”

“Chẩn nhi là con dâu của mẹ, huống chi mẹ lại thương Chẩn nhi như con gái ruột, Chẩn nhi đương nhiên phải tận hết tâm sức rồi.”

“Con thật là một đứa con ngoan, cha mẹ con nhất định rất hãnh hiện về con.”

Vợ chồng La hiền đệ khéo dạy dỗ con khiến người ta bội phục, dạy ra được một đứa con gái xuất sắc như thế.

“Nhưng mẹ à, Chẩn nhi muốn biết một chuyện.”

“Ừm?”

“Chẩn nhi biết rằng ở Lương phủ ta chia thành hai đại viện, một là đại viện

bên này của cha và mẹ, một là nhị viện thuộc về bên Nhị thúc. Con muốn

hỏi chính là, người làm trong phủ này cũng phân chia hai bên trả tiền

sao?”

Mặt Vương Vân hiện nét sầu khổ, lắc tay nói: “Tất cả người làm trong phủ này đều là đến đại viện bên này nhận tiền tháng.”

“Nói cách khác, là cha mẹ đang thay Nhị thúc nuôi người làm cả phủ sao?”

“Đúng vậy!” Vương Vân cụp con mắt xuống, buồn bực khôn nguôi.

“Như vậy, khế ước bán thân hoặc là khế ước làm thuê của bon họ đều kí kết bên này?”

“Nếu bên này phát tiền, dĩ nhiên là bên này thuê. Tổng quản Đại viện sau khi thỏa thuận thuê người xong mới phân phó qua bên Nhị viện cho thúc thúc

thẩm thẩm chỉ điểm.”

Như vậy sao? “Có thể để cho Chẩn nhi nhìn thử khế ước của gia nhân bên kia được không?”

“Đương nhiên có thể.” Vương Vân đưa tay vào túi lấy ra hai xâu chìa khóa: “Xâu này là chìa khóa các tủ trong thư phòng, sổ sách nằm bên ngăn tủ thứ

ba, đó là nơi để giấy tờ khế ước, con cứ tự nhiên xem. Còn xâu này là

chìa khóa dự bị tất cả các phòng, con cũng giữ đi.”

“Cám ơn mẹ.” La Chẩn nhận lấy vật tượng trưng cho tín nhiệm cùng coi trọng này bỏ

vào túi tay áo. Rồi sau đó, đôi mắt đẹp, trong sáng nhìn chăm chú vào

mặt của mẹ chồng mình, “Mẹ, thứ cho Chẩn nhi vô lễ, Chẩn nhi muốn hỏi

một chút, ngài đối với loại tình huống này cũng không cam tâm phải

không?”

“Ôi…” Vương Vân khoát tay, “Ban đầu chúng ta làm như

vậy, chỉ là muốn lấy lòng thẩm thẩm của con, để cho bà ấy đừng bạc đãi

Chi Tâm sau lưng chúng ta. Nhưng con cũng thấy đó, ngay trước mặt chúng

ta họ vẫn đối xử với Chi Tâm như thế, như vậy cũng đủ hiểu, sau lưng

chúng ta thì như thế nào. Tình hình như thế, ai có thể cam tâm đây? Cũng nên trách ta quá mềm lòng, cũng vô cùng dung túng. Nhưng chuyện đã xảy

ra đã nhiều năm rồi, muốn thay đổi cũng đâu dễ dàng? Làm không khéo, sẽ

khiến người nhà mất hòa khí. Gia đình an, mọi sự mới an nha.”

Đôi mắt sáng của La Chẩn chợt lóe, “Nếu tác phong làm việc của Chẩn nhi,

cùng tấm lòng nhân hậu mềm mại của mẹ có chút ít bất đồng, mẹ có trách

Chẩn nhi không?”

“Không có.” Vương Vân cầm tay con dâu của mình, “Ta đã sớm biết vấn đề của nhà chúng ta là ở nơi nào, thiếu quyết đoán

cùng mạnh mẽ. Nhưng theo mẹ thấy Chẩn nhi không phải sợ cái gì, con cứ

làm sẽ có phụ thân và ta sẽ làm hậu thuẫn cho Chẩn nhi. Người xấu, chúng ta cũng sẽ gánh vác luôn.”

La Chẩn cười thản nhiên, “Chẩn nhi

sẽ không vừa mới vào nhà đã cậy quyền ỷ thế, không thể thay đổi thói

quen đã mấy chục năm qua của nhà mình, có một số việc, sẽ từ từ bắt tay

vào làm, từ từ đi làm, mới không thương gân động cốt. Mà có một số việc, Chẩn nhi nghĩ phải nên xử lí nhanh, nên cũng chưa nói được như thế sẽ

là người xấu hay người tốt.”

Đứa con dâu này, chẳng lẽ thật sự

do Lương gia hành thiện tích đức đã tạo thành sao? Sóng lòng Vương Vân

sôi sục, gần như nghẹn ngào.

Ánh mắt La Chẩn đang đặt vào sổ

sách, không phát hiện mẹ chồng khác thường,“Mẹ, như thế này được không?

Trước buổi trưa con hầu mẹ xem sổ sách ở thư phòng, buổi chiều mang sổ

sách trở về Song Uyên cư, gặp vấn đề gì, Chẩn nhi sẽ đến hỏi ý của mẹ.”

Chi Tâm, ngốc tử đó, dây dưa nàng không rời, nếu suốt ngày không ở bên cạnh hắn, sợ rằng hắn sẽ nghĩ rằng mình không muốn hắn, nói không chừng sẽ

làm ra vẻ tủi thân đáng thương đến mức nào cho nàng xem đây.

“Sao cũng được, nhưng con cũng đừng cố sức làm mệt mỏi mình…”

“Trân nhi có ở đó không? Trân nhi có ở đó không? Trân nhi, Trân nhi, Trân nhi….”

Nghe thanh âm trong suốt tinh khiết ấy, La Chẩn đứng dậy, lập tức đến phía

trước cửa sổ, cười nói: “Không phải đã nói với chàng, lát nữa ta sẽ về

sao?”

“Trân nhi!” Chi Tâm nhảy qua, úp sấp trên cửa sổ, “Chi

Nguyện cùng Chi Tri tìm đến Chi Tâm, muốn Chi Tâm giúp bọn hắn lấy ngựa

gỗ cùng con diều.”

Sao? Đôi mi thanh tú cùng đuôi lông mày của La Chẩn giật giật, môi khẽ mím lại, “Bọn nhóc ở đâu vậy?”

“Bên kia Thiên viện. Bọn họ phái Tiểu Tứ tử tìm đến Chi Tâm, Chi Tâm nói với Tiểu Tứ Tử, Chi Tâm một lát nữa mới đến, Chi Tâm đến tìm Trân nhi, Chi

Tâm không muốn Trân nhi đau lòng…”

Không kìm hãm được, La Chẩn vuốt ve chơi đùa vài sợi tóc mai xinh đẹp mượt mà của phu quân, “Tiểu Tứ tử là ai?”

“Tiểu Tứ tử chính là Tiểu Tứ tử…” Chi Tâm si ngốc mở to đôi mắt: Nương tử thật dễ thương nha!!!

Một đôi vợ chồng son đang chìm trong ngọt ngào làm Vương Vân vô cùng vui

mừng, rất vui mừng, đáp thay: “Là người hầu của Chi Tri, hai đứa bé này

sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ…”

“Không sao, Chẩn nhi sẽ đến giúp bọn họ lấy đồ xuống.”

“Chẩn nhi, con….”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Chẩn nhi làm việc rất có chừng mực, sẽ không đánh, cũng sẽ

không mắng.” Chẳng qua là, Chẩn nhi sẽ cho bọn họ một dạy dỗ mà cả đời

cũng khó quên, cần phải biết, bóng ma của tuổi thơ, sẽ đeo đẳng suốt cả

đời người nha…