Si Tướng Công

Chương 26: Hoa đào tập quân

“Ngươi đi đi, Chi Tâm ghét ngươi!” Khuôn mặt đẹp trai của Chi Tâm đỏ

hồng lên, quát lớn với thiếu nữ xinh đẹp tóc búi như ở trong cung, quần

áo màu hồng đào đang nhắm mắt tò tò đi theo phía sau mình.

“Chi

Tâm.” Thiếu nữ quần áo màu hồng đào mím đôi môi như cánh hoa. dáng vẻ

rất ủy khuất. “Đừng ghét Trân Châu, Trân Châu thích ngươi….”

Chữ “thích” còn chưa nói xong, lời vừa ra khỏi miệng ngược lại khiến Chi

Tâm kích động như một con khỉ con nhảy loạn lên. “Không cho phép ngươi

thích Chi Tâm! Ngươi thích Chi Tâm, nương tử sẽ không thích Chi Tâm. Chi Tâm chán ghét ngươi!”

“Ngươi ghét Trân Châu?” Khuôn mặt mềm mại thoáng chốc trắng bệch, mắt to đen nhánh chợt hiện ra vẻ sáng trong như ngọc trai. “Chi Tâm, không phải ngươi nói Trân Châu là của bằng hữu của ngươi sao? Giờ sao ngươi lại ghét Trân Châu rồi……”

“Ngươi không phải là bằng hữu của Chi Tâm! Bằng hữu sẽ không gả cho Chi Tâm. Tại sao ngươi muốn gả cho Chi Tâm? Chi Tâm đã có nương tử rồi, ngươi gả cho Chi Tâm, nương tử sẽ không cần Chi Tâm, Chi Tâm muốn nương tử, không cần

ngươi!”

Những hạt ngọc trai sáng trong hóa thành nước, chảy

xuống vành mắt, thấm ướt gò má thiếu nữ non nớt. “Nhưng mà, nhưng mà

Quốc quân ca ca nói chỉ có gả cho Chi Tâm. Trân Châu mới có thể cùng Chi Tâm vĩnh viễn ở chung một chỗ. Trân Châu muốn cùng Chi Tâm chơi. Trân

Châu muốn cùng Chi Tâm nói chuyện, Trân Châu sẽ không để cho nương tử

của Chi Tâm không cần Chi Tâm, ngươi cũng sẽ không phải không muốn Trân

Châu nữa.”

“Không được, không được!” Chi Tâm giậm chân, “Ngươi

vừa tới, nương tử liền bỏ đi. Nương tử không muốn gặp Chi Tâm, Chi Tâm

chỉ biết không thấy nương tử, không gặp nương tử được nên Chi Tâm cũng

rất chán ghét ngươi!”

Hai từ “chán ghét” được lặp đi lặp lại

liên tục chắc chắn là một thể hiện của sự ghét bỏ mà Công chúa Trân Châu chưa bao giờ phải chịu đựng qua. “Oa—” một tiếng, lệ chảy thành thác.

“Chi Tâm… Oa… Đừng ghét Trân Châu… Trân Châu thích Chi Tâm… Oa…”

“Ngươi, ngươi đừng khóc nữa…” Làm cho tiểu giai nhân khóc, Chi Tâm có chút

luống cuống. “Chi Tâm cũng không phải là rất ghét ngươi… Nhưng mà, nhưng mà ngươi vừa tới nương tử đã đi. Chi Tâm… Chi Tâm vẫn là rất chán ghét

ngươi!”

“Oa….” Tiểu giai nhân khóc càng to, nước mắt đầy áo. “Chi Tâm ghét Trân Châu… Oa… Trân Châu làm cho Chi Tâm ghét… Oa…”

Tieng khóc này phát ra đã đem người chạy tới: mama tùy thân của công chúa, và luôn cả La Chẩn.

Mama chầm chậm chạy thẳng một đường lại, miệng cáu kỉnh quát: “Công chúa,

công chúa ngài sao vậy? Ai dám khi dễ công chúa, lão nô truyền cho thị

vệ đem hắn giam lại!”

La Chẩn đáp lại, “Mama, ai dám khi dễ Công chúa đâu? Trước tiên ngài nên hiểu chuyện cho rõ ràng, rồi trở lại làm

khó dễ cũng không muộn.”

“Ngươi——”

Mama không nghĩ tới

bà đường đường là mama tùy thân đi theo công chúa lại bị một thương phụ

dám lên mặt chế nhạo như thế. Mặt thì biến sắc còn miệng thì muốn phát

tác.

La Chẩn lúc này đã quay vẻ mặt ôn nhu sang phía Công chúa,

nói: “Tại sao Công chúa Trân Châu khóc vậy? Ai khi dễ ngươi, nói cho tỷ

tỷ nghe.”

“Hu hu hu… Trân Châu tiếng khóc không ngừng, ngước đôi mắt dẫm lệ rưng rưng nhìn một nữ nhân có đôi mắt ôn nhu đang nhìn mình

chăm chú, lại dùng tiếng nói dễ nghe nói với mình, “…Ngươi là ai? Trân

Châu không biết ngươi… Hu hu…”

La Chẩn thản nhiên, “Ta là nương tử của Chi Tâm, Quốc hậu có ý chỉ để ngươi gọi ta là tỷ tỷ.”

Hai canh giờ trước:

Quốc hậu truyền chỉ đưa Công chúa đến Lương phủ, trong đó viết: “Lương phủ

Thiếu phu nhân hiền đức thục ý, tướng mạo song toàn. Công chúa còn nhỏ,

xin chỉ bảo nhiều…” vân vân, coi như mở màn cho chuyện Công chúa cùng

tướng công nhà nàng bồi dưỡng tình cảm. Dưới đôi mắt sắc bén đang nhìn

chăm chú của mama tùy thân, nàng thức thời quay sang ngốc tử nói một

câu:

“Quốc hậu đưa tới tiểu nương tử muốn kết hôn với chàng,

chàng cùng người ta chơi đùa đi”, sau đó quay người bước vào thư phòng

vùi đầu sửa sang lại đống sổ sách bị bỏ hoang phế từ lâu. Ngốc tử muốn

cùng đi, lại bị nàng liên lục dọa nạt xua đuổi. Khi đó, trong mắt tiểu

công chúa chỉ có mỗi mình Chi Tâm, tất nhiên chưa phát hiện ra sự tồn

tại của nàng.

“… Ngươi chính là nương tử của Chi Tâm?” Công chúa khóc thút thít, “… Chi Tâm ghét Trân Châu… Ngươi đừng cho Chi Tâm ghét

Trân Châu, có được không?”

“Cái gì?” mama tuỳ thân cất giọng the thé. “Lương Chi Tâm, ngươi thật to gan! Ngươi dám ghét Công chúa, lão

nô sẽ bẩm báo chuyện này cho Quốc hậu, để cho Lương gia các ngươi…”

La Chẩn không thèm để ý tới vị mama chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa đang loang lổ nước mắt, nhoẻn

miệng cười quan tâm. “Trân Châu, Chi Tâm không ghét ngươi. Trân Châu

đáng yêu như thế. Chi Tâm làm sao chán ghét ngươi được?”

“Thật, thật sự?” Trân Châu nấc cụt một cái, cầm tay áo lau lệ hỏi.

Aiz—, rõ là trẻ con mà! La Chẩn tâm mềm nhũn, lấy khăn lau nước mắt trên mặt

nàng. “Sẽ không ai ghét một người đáng yêu như ngươi. Chi Tâm không

ngoan, ta thay ngươi mắng hắn có được không?”

Tiểu công chúa nước mắt lã chã lúc này lắc đầu, “Đừng mắng Chi Tâm …”

“Đừng mắng Chi Tâm, nương tử. Chi Tâm ngoan, Chi Tâm ngoan mà…”

La Chẩn ngó lơ tên ngốc đang tận lực thay nàng gây phiền toái, vẫn dỗ dành an ủi Công chúa khóc lóc đáng thương như cũ: “Đừng khóc, Chi Tâm không

thương Trân Châu, tỷ tỷ thương Trân Châu, tỷ tỷ nấu bánh trôi ngọt ngào

cho Trân Châu ăn, có được không?”

Theo Ngọc Thiều nói, vị tiểu

công chúa này thích nhất là đồ ngọt. Thật vừa vặn, mặc dù không thể nói

là nàng tinh thông những món ngon, nhưng duy nhất món bánh trôi lại nấu

rất ngon, nhìn đứa nhỏ này thật khiến cho người ta đau lòng, thôi thì

nấu cho nàng ăn một lần đi cũng được.

“Nương tử nương tử, Chi

Tâm muốn ăn, Chi Tâm muốn ăn bánh trôi ngọ ngào, nương tử còn chưa nấu

cho Chi Tâm ăn, không thể nấu cho người khác ăn!”

La Chẩn làm như không thấy Đại cẩu dang dậm chân kêu la ầm ĩ, hai mắt ôn nhu nhìn Tiểu Công chúa. “Có muốn ăn bánh trôi không?”

Trân Châu gật gật cái đầu nhỏ, “Muốn ăn, muốn ăn!”

“Nương tử, Chi Tâm muốn ăn!”

La Chẩn ôm bờ vai mảnh khảnh của Trân Châu. “Đi thôi, theo tỷ tỷ…”

“Lương thiếu phu nhân!” Mama tùy thân nghiêm mặt lạnh lùng hà khắc, ngăn ở

trước mặt. “Ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện có ý đồ cân não gì với

công chúa. Cho dù ngươi thông minh, bất quá cũng không thể thông minh

hơn các nhóm chủ tử trong cung muốn đùa giỡn tâm cơ tính toán với lão

nô, ngài đừng tưởng rằng lão nô không biết trong lòng ngài đang xoay trở tâm tư gì…”

“Bà biết cái gì?” La Chẩn má lúm đồng tiền hơi cứng lại, mắt nhìn sắc bén lạnh lẽo, “Ta nhớ trong chỉ dụ của Quốc hậu có

nói ta nên đối đãi với công chúa như muội tử ruột thịt, không sai chứ?

Nếu ngài sợ ta động chân động tay gì trong bánh trôi của Công chúa, ngài là nô tài trung thành bảo vệ chủ tử hẳn sẽ không ngại vì Công chúa mà

thử đồ ăn trước đi. Còn nếu là muốn ngăn cản ta thương yêu Công chúa,

làm cho Công chúa không ăn được bánh trôi nàng thích nhất……”

“Đừng! Trương mama, ngươi đi đi. Trân Châu muốn ăn bánh trôi, ngươi đừng hung dữ với tỷ tỷ nữa!”

“Công chúa…”

“Cửu ca ca nói Trân Châu là chủ tử, ngươi là nô tài của Trân Châu, ngươi

phải nghe lời Trân Châu. Ngươi không nghe Trân Châu, Trân Châu liền nói

cho Cửu ca ca!” Trân Châu nghiễm nhiên là bất mãn đối với người không để cho nàng được hưởng lộc ăn, chu mỏ kêu to, còn nhảy tưng tưng lên.

“Ngươi mau tránh ra đi. Trân Châu muốn ăn bánh trôi ngọt ngào!”

“Ngươi không được ăn. Chi Tâm muốn ăn, nương tử không cho nàng ăn, cho Chi Tâm ăn!” có người so với nàng còn lớn tiếng hơn, nhảy còn cao hơn.

Liếc nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Công chúa bĩu bĩu chực khóc. La Chẩn giơ

tay gõ lên trán ngốc tử. “Chàng ngoan ngoãn đi dệt hết tơ tằm kia đi rồi mới có ăn.”

Chi Tâm đương nhiên rất bất mãn việc nương tử nhất

bên trọng nhất bên khinh, không phục nói: “Nàng ấy không dệt lụa, tại

sao có thể ăn?”

Học được cách tranh luận rồi? “Thối ngôc tử, bởi vì Công chúa đáng yêu hơn so với chàng.”

“Nàng ấy làm sao đáng yêu hơn Chi Tâm được? Nương tử, Chi Tâm đáng yêu nhất!”

Trân Châu ấp úng động môi, “Chi Tâm, cùng ăn với Trân Châu có được hay không? Cùng nhau ăn cũng rất ngọt đó, có được không?”

“Không được!” Nương tử đối với Trân Châu tốt hơn so với Chi Tâm, Chi Tâm rất

tức giận, Chi Tâm không vui! Chi Tâm rất không vui! “Ngươi rời khỏi

nương tử ta là tốt nhất, nương tử nàng đừng ôm nàng ấy!”

Chuyện này… là sao vậy?

“Ngươi tránh ra, ngươi đừng quấn nương tử!”

“Tỷ tỷ thích Trân Châu, Trân Châu không rời tỷ tỷ!”

“Nương tử mới không thích ngươi, nương tử chỉ thích Chi Tâm!”

“Chi Tâm nói dối, tỷ tỷ thích Trân Châu, tỷ tỷ cho Trân Châu ăn bánh trôi! Bánh trôi ngọt ngào!”

“… Chi Tâm cũng ăn bánh trôi ngọt ngào!”

Cái này… La Chẩn không biết nên khóc hay nên cười.

Từ một chén bánh trôi. Tiểu công chúa dường như đã ‘di tình biệt

luyến’(*), bây giờ mục tiêu dây dưa biến thành nàng. Ngay cả buổi tối đi ngủ, tiểu Công chúa cũng muốn cùng nàng ngủ chung giường, nhưng bởi vì

Chi Tâm tận lực ngăn trở nên khó được như mong muốn.

(* Di tình biệt luyến: đem tình yêu chuyển sang đối tượng khác)

Nhưng ngày hôm trước, La Chẩn bị tiểu Công chúa cuốn lấy thực sự không buông, thuận tiện ôm nàng làm gối ngủ luôn. Bởi vậy cho nên Trân Châu hoàn

toàn trở thành kẻ thù của Chi Tâm.

Cùng Công chúa ngủ chung một

đêm đã khiến cho Chi Tâm từ một Đại Cẩu ngoan ngoãn vui vẻ vâng lời biến thành một con sói con giương nanh múa vuốt. Mỗi ngày vừa thấy Trân

Châu, không nói hai lời, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm buông ngay một câu. “Ngươi đáng ghét!”

Công chúa lúc đầu còn ôn nhu thuận

theo, mặc hắn quát nạt, nhưng sau lại bị Chi Tâm quát hoài đến nóng nảy, cũng sẽ nho nhỏ cãi lại. Vì vậy, bên tai La Chẩn không phút nào được

thanh tĩnh. Cho dù từ trước tới giờ mỗi khi đối mặt với sổ sách thì lòng La Chẩn lúc nào cũng yên tĩnh như nước, thì bây giờ cũng bị những tiếng huyên náo này quấy nhiễu mà gợn sóng.

“Tướng công, thêu lụa hoa xong rồi à?”

“… Chưa!”

“Vậy sao chàng còn không đi?”

“Nàng ấy quấn nương tử, Chi Tâm không đi!”

“Công chúa cũng đâu phải là nam tử, chàng so đo cái gì?”

“Mặc kệ mặc kệ, nương tử chỉ có thể thích Chi Tâm!”

Công chúa Trân Châu đổ thêm dầu vào lửa, nhào lên ôm lấy La Chẩn, “Tỷ tỷ, ngươi thương yêu Trân Châu, Trân Châu thích ngươi!”

Tiểu Công chúa này nha, La Chẩn vừa quay đầu sang muốn nhẹ nhàng an ủi thì

Chi Tâm đã chợt tiến lên ngăn cản Trân Châu bằng một sức mạnh mà xưa giờ chưa bao giờ dùng đến. “Ngươi cút ngay!”

“Tướng công?” La Chẩn

kinh hãi giương mắt nhìn Trân Châu bị ngốc tử xô mạnh ra, nàng bất ngờ

nên không cứu kịp, “Tướng công, cứu nàng!”

Chi Tâm cũng bất ngờ ngoài ý muốn, vội vàng kêu gọi “bằng hữu” lúc nào cũng có măt ở khắp nơi. “Phong ca ca mau cứu!”

“Tỷ tỷ, từ xa đã nghe náo nhiệt rồi, tỷ cãi nhau với tỷ phu hả?”

Thật hoàn hảo, có người vừa trùng hợp đi tới trước cửa, đỡ được thân thể nho nhỏ của Công chúa. La Chẩn vui mừng, “Khởi nhi!”

……

“Tỷ tỷ, muội với Ngọc Vô Thụ hoàn toàn cắt đứt rồi.”

La Chẩn kinh ngac.

Khuôn mặt xinh đẹp của La Khởi đong đầy tổn thương sâu đậm bên trong. Nàng

vượt ngàn dặm đường đến gặp tỷ tỷ mà nàng có thể thẳng thắn trao đổi tâm tư tình cảm nhất, chinh là vì muốn bày tỏ chuyện đau khổ trong lòng.

Lúc này, nàng không cần phải kiên cường giả bộ rằng không có việc gì

nữa.

“Trước đó vài ngày, sủng cơ kia của Tấn Vương đã qua đời vì bệnh.”

Qua đời vì bệnh? Hình nhân bằng giấy kia của Phạm Dĩnh sao? Cũng chẳng lạ,

thân thể thật ở đây còn suýt nữa thì bỏ mạng, thân bằng giấy đương nhiên cùng phải từ trần thôi… Nhưng chuyện này thì có liên hệ gì đến việc

Khởi nhi và Nhị hoàng tử đường tình gián đoạn?

“Sủng cơ của Tấn

Vương bệnh qua đời, Tấn Vương đau thấu tâm can đến không muốn sống. Mà

lúc đó, người cùng thất hồn lạc phách còn có Ngọc Vô Thụ.” La Khởi cắn

môi dưới, muốn nỗi đau thể xác có thể chống đỡ đau đớn trong tâm hồn.

“Lúc vị sủng cơ này còn sống thì Ngọc Vô Thụ đã vô cùng yêu thích, còn khi

chết đi cũng có thể khiến hắn hết sức thương tâm. Thấy hắn như thế, muội liền hỏi hắn có phải đã yêu nàng ấy hay không. Lúc đó, hắn lập tức thổ

lộ thẳng với muội những thanh âm tận nơi đáy lòng mà trước giờ hắn luôn

tránh né. Hắn nói: Nếu gặp gỡ Phạm Dĩnh trước khi gặp muội thì có lẽ sẽ

yêu thương nàng ấy, nhưng bởi vì trong lòng đã có muội trước rồi, nên

Phạm Dĩnh chỉ là Hồng nhan tri kỷ thôi.”

“Hồng nhan tri kỷ?” La

Chẩn mỉm cười: các nam nhân thật đúng là có lòng tham vô đáy, có người

yêu tri âm còn muốn thêm Hồng nhan tri kỷ.

“Đúng vậy đó, Hồng nhan tri kỷ.” La Khởi cười một tiếng châm chọc, “Muội nghe xong lời này liền quay đầu đi. Hắn đuổi theo…”

“Nàng đang tức giận cái gì?”

“Ta không nên tức giận sao?”

“Chỉ bởi vì ta có tình bạn bè thân thiết với Phạm Dĩnh sao?”

“Tình bạn bè thân thiết? Quả nhiên là có tình cảm rất chân thành tha thiết…”

“Khởi nhi, giọng điệu chua ngoa như thế không thích hợp với nàng!”

“Như thế nào mới thích hợp với ta, là làn gió an ủi mênh mông, rộng lượng

sao? Bao dung đến mức làm như không thấy? Kỳ thật, lúc ở Tấn Vương phủ,

lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Phạm Dĩnh thì đã yêu phải không? Chẳng qua

là ngươi đã đồng ý với ta trước, còn nàng lại là ái thiếp của Vương thúc ngươi, nên ngươi đành đem tình cảm mãnh liệt đó áp chế xuống phải

không?”

“Khởi nhi, đó là một con người, sinh mệnh một người cứ

như vậy mà mất đi, chẳng lẽ nàng chỉ nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt ghen

bóng ghen gió như vậy thôi sao? Tuy đó là một người mà nàng không quen

biết, khi người ta chết đi cũng không nên quá thờ ơ chứ?”

La Chẩn thở dài một hơi, “Lúc trước muội đã gặp Phạm Dĩnh ở Lương trạch,

biết người thật của nàng là ở chỗ này, nên cũng biết rằng ‘người’ ở Tấn

Vương phủ chẳng qua là kết quả của thuật che mắt mà thôi.

Nhưng

Ngọc Vô Thụ không hiểu được. Lúc sinh mệnh người đó mất đi thì muội

không có một chút nào thương tiếc là bởi vì muội biết ‘người’ chết đi

không phải là một sinh mạng con người.

Hắn nổi giận, là bởi vì

hắn không biết muội biết. Mà muội nổi giận, nguyên nhân cũng không phải

vì hắn không biết.” Hừm…. thật lộn xộn. Nói năng rối rắm như vậy chẳng

phải sẽ làm cho càng vòng vèo thêm? “Muội nổi cơn tức giận là bởi vì…”

“Hắn động tâm với Phạm Dĩnh.”

Đúng, đây mới là vấn đề mấu chốt. Trong ba người tỷ muội các nàng, tính tình

Khởi nhi là ôn nhu chan hòa nhất, nhưng cố chấp cũng bậc nhất, sự “kiên

trì” đối với nàng mà nói là “khăng khăng một mực đến cực đoan” cũng

không phải là quá. “Muội với hắn đã chấm dứt thật sao? Hắn cũng mặc cho

muội đoạn tuyệt?”

“Sau lần cãi nhau đó, chúng ta không gặp mặt nữa.” La Khởi buồn bã tựa đầu vào trong ngực tỷ tỷ, nghẹn ngào nói.

“Muội tới nơi này chính vì không muốn làm cho cha mẹ quan tâm, chỉ muốn khóc một lần cho vơi, rồi quên người này đi….”

La Chẩn vỗ vỗ bả vai của tiểu nha đầu, “Khóc đi. Khóc cho đã đi, rồi còn phải bước tiếp.”

Bất kể là Người hay Yêu cũng đều phải đối mặt với chuyện tình đau khổ sao?

Người phàm trần thì cần lo lắng nhan sắc suy tàn không duy trì được sự

sủng ái, cần lo lắng một nàng mặt hoa da phấn nào đó trẻ hơn đẹp hơn sẽ

đoạt mất một phần mắt và tâm của người yêu. Mà mẫu thân của Phạm Dĩnh,

dù vĩnh viễn có một khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp không phai tàn, nhưng

vẫn không thoát khỏi nỗi thương tâm. Còn nàng thì sao? Cùng tướng công

yêu nhau sâu đậm, nhưng sóng gió lại đến không ngừng.

“Tỷ tỷ, ngươi đang ở đâu? Ngươi ra ngoài cùng Trân Châu đi, tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”

Nhìn xuyên qua màn cửa sổ lụa hoa thấy bên trong viện có một bóng dáng nhỏ

nhắn xinh xắn đang nhảy nhót tung tăng La Khởi ngẩn ra. “Nàng là ai

vậy?”

La Chẩn cười khổ. “Đó là một cửa ải mà ta lại cần vượt qua.”

“Lương Thiếu phu nhân!”

La Chẩn than thầm một tiếng với Ông Trời, rồi thản nhiên quay đầu lại. “Có chuyện gì phân phó?”

Người đi tới là mama tuỳ thân của Công chúa Trân Châu, cao giọng hà hiếp.

“Lương Thiếu phu nhân, ngươi dở trò tâm cơ với Công chúa, bổn mama đã

bẩm hết cho Quốc hậu!”

“…. Vậy thì sao chứ? Đôi mi thanh tú của La Chẩn nhướng nhẹ lên.

Nét mặt già nua ngang dọc nếp nhăn của mama tùy thân đầy vẻ đắc ý, “Lương

Chi Tâm là Phò mã được chỉ định cho Công chúa, ngươi tác động lên Công

chúa không có gì hơn ngoài việc muốn Công chúa nghe lời ngươi nói mà

thay đổi chủ ý, ngươi cho rằng những trò gian trá đó của ngươi có thể

lừa gạt được người nào? Ngay cả bổn ma ma cũngkhông thể gạt được chớ

đừng nói là Quốc hậu. Quốc hậu đã từng nói, nếu ngươi dám đầu độc đầu óc của Công chúa, thì sẽ lập tức để Công chúa cùng Phò mã thành hôn!”

Thật đúng là Diêm vương dễ nhìn, tiểu quỷ khó chơi. La Chẩn gật đầu vuốt cằm nghiêm nghị nói: “Được, ta đây lập tức đi cầu kiến Quốc hậu, đem những

lời nói này của ma ma bẩm cho Quốc hậu nghe. Nếu Quốc hậu thật sự muốn

đẩy nhanh ngày thành hôn của Công chúa lên kẻo muộn, thì Lương gia cũng

sẽ sớm chuẩn bị cho tốt.”

“Ngươi…” Ma ma tùy thân ngẩn ra.

“Mà điều kiện duy nhất của ta chính là muốn vị ma ma tuỳ thân của Công chúa là ngài đây phải rời khỏi Lương gia. Ngài nói xem, Quốc hậu có đáp ứng

ta không?”

“… Ngươi vọng tưởng!” Ma ma tùy thân cả giận nói.

“Lão nô là do Quốc hậu phái đến ở bên cạnh bảo vệ Công chúa, sao Quốc

hậu lại có thể đáp ứng tâm ý của một nữ tử thương nhân như ngươi được,

ngươi…”

“Làm càn!” Khuôn mặt thanh tú của La Chẩn trầm xuống.

“Quốc hậu đối với ta hoàn toàn là hiền đức lễ nghĩa. Công chúa còn gọi

ta một tiếng ‘tỷ tỷ’, ngươi chỉ là một tên nô tài mà lại dám lên giọng

khinh mạn bổn phu nhân như thế, muốn gì đây? Bảo vệ công chúa có cao thủ thị vệ do Cửu Vương gia phái tới, khi nào thì đến lượt ngươi? Có tin là bổn phu nhân sẽ dựa vào lý do này đem ngươi đuổi ra khỏi Lương phủ

không?”

Mama tùy thân da mặt co quắp, mặc dù há miệng lại quát

không lên tiếng. Nữ tử này mặt mày lạnh lùng, bà ta không hề nghi ngờ

một chút nào rằng nàng không phải là đang phô trương thanh thế.

La Chẩn chẳng thèm lãng phí tâm tư với bà ta, quay đầu dời chân lập tức

rời đi. Lúc trước bị Quốc hậu gây áp lực, mặc dù có sợ nhưng không nguy

và vẫn hóa giải được, nhưng trong đáy lòng vẫn không khỏi tích tụ ba

phần oán khí. Sau này lại bởi vì nghe chuyện về mẫu thân Phạm Dĩnh nên

không khỏi cảm thấy buồn bã mất mát. Cho đến vừa mới đây, nhìn thấy tình cảm tổn thương của Khởi nhi lại làm cho nàng yêu thương cùng sốt ruột.

Đủ loại tâm tình đan xen, vừa đúng lúc mama kia lại chọc vào, nên nàng

không khỏi đem toàn bộ bực bội ấm ức trút xuống bà ta, coi như là nàng

cầu người được người đi.

Nhưng La Chẩn quên một chuyện.

Mama kia là người đã tự mình bò ra khỏi tình cảnh hắc ám nhất thế gian, lúc

này lại phải nhận phản kích từ một thương nữ mà lúc đầu bà ta tưởng rằng có thể dễ dàng áp chế, không nghĩ cùng biết ngay là trong lòng bà ta sẽ chất chứa oán hận. Nhưng không biết một nô tài thì làm thế nào để phục

thù?

Bên trong Lương trạch, khi La Khởi từ xa thấy mặt Phạm Dĩnh thì thái độ

xã giao không chê vào đâu được, sau đó thì liền thản nhiên lướt qua

nhau. Phạm Dĩnh lại gọi nàng lại. “La Tam tiểu thư, không muốn cùng Phạm Dĩnh nói chuyện một chút sao?”

La Khởi lạnh nhạt quay đầu. “Vì sao phải nói chuyện?”

“Vì Hoàng tử Vô Thụ.”

“Được thôi.”

La Khởi không muốn giả bộ rằng mình không hề bị bất kỳ ảnh hưởng gì, từ

lúc nàng và Ngọc Vô Thụ chia tay trong tức giận, nàng hàng đêm lấy nước

mắt rửa mặt không phải là giả, lòng lúc nào cùng như có ai khoét một lỗ

vô cùng đau xót cùng không phải là giả. Phạm Dĩnh không phải là người

khởi xướng, nhưng sự tồn tại của cô ấy ở giữa nàng và Vô Thụ là sự thật.

Có nói chuyện thì cũng chẳng giúp được gì thêm cho quan hệ giữa nàng và

Ngọc Vô Thụ. Nhưng nói ra mà khiến cho nàng không còn tồn tại gút mắc

trong tim đối với Phạm Dĩnh thì cùng không phải là chuyện xấu.

Hai vị nữ tử xinh đẹp đều có tâm sự riêng bước từng bước nhỏ tiến vào bên

trong đình. Người hầu bưng tới nước trà trái cây, im lặng lui tới một

góc phía sau.

Hai mỹ nhân bên trong đình ngồi yên lặng hồi lâu, cuối cùng Phạm Dĩnh mở lời trước: “Hoàng từ Vô Thụ rất yêu La Tam tiểu thư.”

La Khởi cười một tiếng, không nói. Ngọc Vô Thụ dĩ nhiên là yêu nàng, hồi

mới đầu thì chỉ coi đây là một kiểu “gặp dịp thì chơi” giữa một hoàng tử và dân nữ. Lúc bắt đầu diễn tuồng này chắc hắn cũng không ngờ là phải

hao tổn khá nhiều khí lực, diễn tới diễn lui, cuối cùng diễn giả thành

thật.

Chẳng qua là nàng quá tham lam, muốn độc chiếm toàn bộ

tình cảm dành cho nữ tử từ tận đáy lòng của nam nhân này, kể cả tình cảm dành cho người yêu hay là tình cảm dành cho hồng nhan tri kỷ.

Nếu trong lòng nam nhân này còn giữ riêng lại một góc nhỏ dành cho một cô

gái khác, nàng sẽ không nhịn được mà lấy đại bộ phận giang sơn mà mình

đã chiếm được kia đem ra so sánh ghen tỵ với cái góc phong cảnh nho nhỏ

đó. Nước quá trong ắt không có cá, trời sinh tính mình như thế, sợ là

ngay cả mình cùng không chịu đựng được chính mình nữa là.

“Ngay

từ lúc Phạm Dĩnh chỉ là ‘bằng hữu’ của Tấn Vương thì trong bữa tiệc gia

đình tổ chức tại Tấn Vương phủ đã quen biết được Hoàng tử Vô Thụ. Hoàng

tử Vô Thụ đối với Phạm Dĩnh chẳng qua chỉ là thưởng thức. Giống như

người ta thưởng thức một đồ vật bằng ngọc tinh xảo đặc sắc, một vật báu

vô giá mà thôi.

Xin tin tưởng Phạm Dĩnh, ta hận nhất loại nam tử bạc tình phụ lòng. Nếu Hoàng tử Vô Thụ là một kẻ nông cạn đứng núi này

trông núi nọ, người không muốn nói chuyện với hắn nhất sẽ là ta.”

“Ta tin tưởng ngươi, nhưng không tin hắn.” Đôi mắt thản nhiên thẳng thắn

của Phạm Dĩnh đã loại bỏ một tia khúc mắc cuối cùng trong nội tâm của La Khởi đối với vị giai nhân tuyệt sắc này. “Chỉ cần một hư ảnh của ngươi

mà còn có thể mê hoặc một đám nam nhân, chỉ có thể nói là ngươi quá mức

xinh đẹp, khiến cho bọn hắn yêu mà không cưỡng lại được*.”

(*Nguyên văn: ‘tình bất do kỷ’ – yêu mà không khống chế ép buộc kiểm soát được

bản thân, chắc cái này lấy từ câu ‘thân bất do kỷ’)

Phạm Dĩnh

sắc mặt sốt ruột, “Hoàng tử Vô Thụ đối với ngươi tuyệt đối là thật lòng

thật dạ. Khi hắn và ta nói chuyện thì rất nhiều đề tài là về ngươi. Lúc

hắn nói tới ngươi thì hai mắt đều sáng lên, bất luận kẻ nào nhìn vào

cùng tin rằng hắn yêu ngươi vô cùng.

Ta đã từng thấy sự phản bội triệt để nhất và sự nông cạn vô ơn bạc nghĩa nhất nên đã mất lòng tin

đối với nam nhân từ lâu. Nhưng ta tuyệt đối không mong muốn nhìn thấy La Tam tiểu thư bởi vì tức giận nhất thời mà đánh mất lương duyên mà trời

cao đã an bài cho ngươi. Hoàng tử Vô Thụ tuyệt đối xứng đáng để La Tam

tiểu thư giao phó trái tim.”

“Nói sau đi.” La Khởi dời mắt,

không muốn nói nhiều hơn nữa. Nếu như mình cũng yêu thích hâm mộ một

‘Lam nhan tri kỷ’* thì liệu Ngọc Vô Thụ có thể dễ dàng tha thứ hay

không? Nếu hắn có thể, thế thì nàng cũng có thể thử một lần.

(* Hồng nhan tri kỷ: dùng cho nữ; Lam nhan tri kỷ: dùng cho nam).

“La Tam tiểu thư…” Aiz—, chẳng lẽ trời đất đã tạo nên một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đẹp như vậy mà chỉ bởi vì nàng vô tâm can dự vào thì đường tình liền lạc lối?

“Phạm cô nương.” La Khởi nhìn sắc mặt trầm trọng của nàng ấy, nói: “Việc này xin ngươi đừng để ý nữa được không.”

“Sao?”

“Ta biết ngươi bản tính lương thiện, ngươi không muốn bởi vì mình mà khiến

ta cùng Ngọc Vô Thụ trở thành người lạ. Nhưng ta muốn xin ngươi đừng

tham gia vào chuyện này. Nếu bởi vì Ngọc Vô Thụ nghe lời ngươi khuyên

bảo mà đến tìm ta, ta với hắn kiếp này sẽ không thể nào tiếp tục được

nữa.”

La Khởi kiên quyết như vậy càng làm Phạm Dĩnh thêm thổn

thức. May mắn là La Khởi nói ra, chứ nếu không ‘lợn lành chữa thành lợn

què’, chẳng phải càng làm cho lương duyên thêm lầm đường lạc lối? “La

Tam tiểu thư, ngươi thật sự cứ vậy mà buông tay đối với Hoàng tử Vô Thụ

sao? Các ngươi đã vượt qua được nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?”

‘Vượt qua được nhiều chuyện như vậy?’ Quả nhiên là hắn đã dốc trọn tâm can đối với vị hồng nhan tri kỷ này rồi.

“Ta cùng Ngọc Vô Thụ vốn là trắc trở trùng trùng. Bởi vì đoạn tình cảm này

mà ta phải nhận những ủy khuất mà trước giờ chưa bao giờ phải chịu, điều duy nhất động viên ta kiên trì chỉ là tình yêu của hắn.” Ý sợ hãi lộ ra trong đôi mắt xinh đẹp của La Khởi. “Nếu ngay cả tình yêu này cũng

không còn thuần túy nữa, ta kiên trì thêm thì có ý nghĩa gì?”

“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ sai rồi a!” La Khởi nhìn tiểu Công chúa đang dính vào

trên người La Chẩn, chỉ cảm thấy buồn cười, “Nàng yêu không phải tỷ phu

mà là tỷ đúng không?”

La Chẩn vẫn chưa cảm thấy thoải mái.

Tiểu công chúa rất thích quấn lấy nàng, theo như vị Quốc hậu kia tính tình

dễ chịu như vậy, nói không chừng vì vậy mới đem công chúa gả cho Chi

Tâm. Chính là, tiểu công chúa thật là khiến cho người khác thương yêu,

nàng thực sự không thể thương tổn… thật khó khăn a. “Trân Châu, đến bên

cạnh ngồi, bằng không Chi Tâm đến đây…”

“Chi Tâm?” Hiện nghe

thấy hai chữ ‘Chi Tâm’ này, Trân Châu công chúa như nai con trong mắt

tràn đầy hoảng sợ, thân mình bé nhỏ lại cuộn thành một đoàn chui vào

trong lòng La Chẩn, “… Chi Tâm ở nơi nào a?”

Bởi vì nàng phạt

hắn, nên đang ở trong phòng cắm đầu thêu lụa hoa chứ đâu. Đối với việc

lỡ tay làm Trân Châu bị thương, ngốc tử kia cũng có chút hối hận, vậy

nên mới ngoan ngoãn lĩnh phạt. “Trân Châu yên tâm, hắn không dám lại

đánh ngươi.”

Công chúa phồng cái miệng nhỏ nhắn, “Chi Tâm thật hung dữ a. Tỷ tỷ, Chi Tâm hung dữ như vậy, tỷ không sợ sao?”

La Chẩn sầu a: một người thuần khiết vô tội như trẻ con như thế, cứng rắn cũng không đành lòng, mềm cũng không phải…

“Thiếu phu nhân!” Phinh Nhi hốt hoảng vội vàng chạy tới, “Có vị công tử gia

đến đây, đang cùng Phạm cô nương tranh cãi ầm ĩ náo nhiệt!”

La

Chẩn đôi lông mày thanh tú nhíu lại, ánh mắt thông minh lưu chuyển, ôm

bả vai Trân Châu, “Trân Châu, Lục ca ca của muội đến thăm muội, muốn đi

gặp hắn hay không?”

“Lục ca ca tới rồi? Trân Châu muốn đi, Trân Châu muốn đi! Đi tỷ tỷ!”

Xem ra, tiểu công chúa ở đây, đều không phải là hoàn toàn vô ích, ít nhất

còn dễ dàng đuổi được vị Lục Vương gia đáng ghét kia hơn.

***

“Ngươi nhất định phải gả cho Bổn vương!”

“Ta vì sao phải gả cho ngươi?” Phạm Dĩnh mệt mỏi hỏi lại. Nam nhân này thật sự là phiền phức. Nàng thân thể chuyển biến tốt, tâm tình không tệ, mới thỉnh Phinh Nhi bưng chút trà bánh điểm tâm muốn ở trong đình thư giãn

sau giữa trưa. Ai ngờ tên nam nhân này vọt đến, trừng mắt muốn nàng gả

cho hắn, là nàng bệnh, hay là hắn bệnh?

“Ngươi vì sao không lấy Bổn vương?!”

“Ta vì sao phải gả cho ngươi?!”

Hàng Niệm Nhạn nghe giọng nàng thờ ơ như không liên quan đến mình, giận

không có chỗ phát tiết, “Ngươi yêu Bổn vương không phải sao?”

“Phụt—” một tiếng, Phạm Dĩnh một miệng trà hoàn toàn phun ra, bắn tung tóe đến trên mặt nam nhân này.

“Ngươi—” Hàng Niệm Nhạn đen mặt, lấy tay áo lau mặt, “Ngươi nữ nhân này, có thể cẩn thận một chút hay không?”

Phạm Dĩnh nhíu mày, sóng mắt liếc ngang, “Ta chính là ngỗ ngược khó thu như

thế, không biết cẩn trọng như thế. Cho nên, được Lục Vương gia ưu ái,

bổn cô nương không dám tiếp nhận. Còn nữa, Lục Vương gia tự khen mình

như thế, cũng thỉnh có chừng có mực.”

“Ngươi là nói ngươi không thương bổn vương?”

“Ta khi nào thì làm cho Vương gia ảo tưởng, khiến Vương gia cho rằng ta yêu ngươi?”

“Ngươi nếu như không thương ta, năm đó vì sao… Ủy thân cho ta?”

Phạm Dĩnh khẽ cười giễu, “Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói, súc sinh không biết

nhân gian liêm sỉ, nếu muốn phát tình, gặp ai cũng có thể làm chồng, nào có để ý đến cái gì trinh tiết…”

“… Ta không nhớ rõ!”

“Ha, Vương gia lựa chọn trí nhớ kiếp trước thật có thứ tự rõ ràng. Vậy ngươi nhớ rõ cái gì? Cùng ta hàng đêm tham hoan, cá nước giao hòa? Hay là

‘Chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên’?”

“Ngươi, ngươi nữ nhân này, nói chuyện không cảm thấy xấu hổ…”

“Ngươi đã quên sao?” Phạm Dĩnh tay chống cằm trên bàn đá, ánh mắt kiều mị

quyến rũ, “Ta vốn là súc sinh, không biết cảm thấy thẹn. Đúng rồi, ngươi còn có nhớ hay không, ngươi bởi vì cùng ta tham hoan, kết quả thi cử

thất bại, nhiều lần trách ta mê hoặc ngươi, hoàn toàn đã quên ta từng

nhiều lần khuyên ngươi đọc sách, thúc ngươi tiến bộ như thế nào. Bây giờ nghĩ lại, con người có khi so với súc sinh càng không biết xấu hổ hơn

nha.”

“Ngươi…” Lời của nàng làm hắn tức đến đầu muốn bốc khói,

thần thái của nàng lại làm ngũ tạng hắn như muốn thiêu đốt, “Đừng có bày ra bộ dáng trêu chọc, ngả ngớn như thế, còn ra thể thống gì?”

“Ngươi quản ta…”

“Lục Lục, ngươi như vậy không được nha. Ngươi như vậy, Phạm Dĩnh sẽ không gả cho ngươi.”

Hả? Hàng Niệm Nhạn trừng mắt với cái đầu người không biết từ nơi nào nhô ra, “Chuyện này liên quan gì đến ngươi?”

Chi Tâm đắc ý dương cổ, thật thà nói: “Lúc trước nương tử gả cho Chi Tâm,

chính là Chi Tâm theo đuổi được. Nếu muốn cưới được nương tử xinh đẹp,

không thể làm giống ngươi như vậy a.”

“… Ngươi, biết thật sao?”

“Hừ, Chi Tâm đương nhiên biết, bằng không Chi Tâm làm sao có thể có được nương tử xinh đẹp!”

Chuyện gì xảy ra thế này?

Khi La Chẩn dẫn Trân Châu đến nơi thì

thấy Phạm Dĩnh đang ngồi phồng mang trợn má, bộ dạng chán muốn chết, mà

mắt thì lại đặt ở chỗ hai nam tử đang sóng vai ngồi trên tảng đá dưới

bóng cây cách đó hơn một trượng, La Chẩn cũng thuận thế nhìn qua, một

người trong đó nhìn quen mắt vô cùng, chính là người mỗi đêm ngủ ở bên

cạnh mình chứ ai.

Nhưng hắn và tên còn lại tại sao lại có cái tư thế như bạn tốt ngồi bên nhau như thế… đây mới chính là điều làm cho

nàng kinh ngạc.

“Bổn vương sao làm như vậy được!” Khe khẽ bàn

luận nãy giờ, Hàng Niệm Nhạn chợt đứng lên. “Đường đường là nam nhi, há

có thể làm những chuyện mất khí phách nam tử như thế? Bổn vương không

giống ngươi…”

Chi Tâm đôi mắt đen sáng thuần khiết, thật vô tội

nói: “Nếu ngươi không học theo Chi Tâm, thì không lấy được nương tử xinh đẹp đó. Lục Lục ngươi không muốn lấy vợ sao?”

“Bổn vương…” Hàng Niệm Nhạn mặt mũi cứng đờ, “Bổn vương có thể áp dụng biện pháp khác!”

“Nhưng biện pháp của ngươi Phạm Dĩnh không ưng á.”

“… Bổn vương còn có biện pháp khác!”

“A.” Chi Tâm cũng không thèm để ý phương thức theo đuổi thê tử của mình bị

người ta xem thường, hảo tâm đề nghị. “Vậy Lục Lục phải nhanh nha, chờ

Phạm Dĩnh lành thương thế, đột nhiên biến mất, ngươi đuổi không kịp đâu. Ngươi không có Phong ca ca giúp một tay, đuổi không kịp Phạm Dĩnh đâu.”

“Vậy… ” Mi mắt Hàng Niệm Nhạn lại run rẩy một trận, “… Ngươi lặp lại lần nữa.”

“Cái gì?” Chi Tâm chớp mắt to không hiểu.

“Lặp lại lần nữa biện pháp ngươi vừa mới nói…”

“Lục Lục muốn cưới Phạm Dĩnh à?”

“… Khụ… Đúng vậy!”

“Vậy thì không thể quá ầm ĩ nha…”

“Xuỵt, nhỏ giọng chút…”

Hai người hạ thấp giọng làm người đứng xem khó nghe được thêm chi tiết gì.

La Chẩn khiêm tốn hướng Phạm Dĩnh thỉnh giáo. “Xin hỏi, bọn họ đang làm gì?”

“Ân công đang truyền thụ phương pháp theo đuổi thê tử cho Lục Vương gia.”

“… Ta nghe Chi Tâm kêu Lục Vương gia là ‘Lục Lục’ à?”

“Ân công nương tử không có nghe lầm.”

“Mà Lục Vương gia cũng không có phản đối cái tên thân mật này à?”

“Ân công nương tử không có nhìn lầm.”

“Có thể nói cho ta biết, trước khi ta tới đã xảy ra chuyện gì không?”

Phạm Dĩnh miễn cưỡng thở dài một tiếng, “Như ân công nương tử thấy đó thôi, đó chính là chuyện đã phát sinh.”

“Lục ca ca!” Trân Châu đang như một miếng keo dính chặt trên cánh tay La

Chẩn, lúc này bay ra như chim tước, “Lục ca ca tới thăm Trân Châu phải

không?”

Hàng Niệm Nhạn quay đầu lại, liếc thấy muội tử của mình, cách đó không xa là La Chẩn. Nữ tử này mỗi lần gặp đều làm cho mình

toàn thân bứt rứt khó chịu một cách khó hiểu, bởi lần nào gặp nàng hắn

cũng đang trong những tình huống có mấy phần chật vật, trên mặt Hàng

Niệm Nhạn không khỏi ngượng ngùng. Hắn đỡ lấy tiểu muội yêu quý, “Trân

Châu, dạo này khỏe không?”

Trân Châu ngước cao cái đầu nhỏ, vẻ mặt xán lạn, “Tỷ tỷ thương Trân Châu, Trân Châu rất tốt!”

“Tỷ tỷ?” Hàng Niệm Nhạn nhướng cao đôi lông mày, “Tỷ tỷ là ai?”

“Chính là tỷ tỷ đó…” Đôi mắt đen tinh khiết của Trân Châu chợt liếc qua Chi

Tâm, cao giọng làm nũng, “Lục ca ca, Chi Tâm khi dễ Trân Châu! Mau giúp

Trân Châu đánh hắn!”

“Sao?” Hàng Niệm Nhạn nhìn tiểu muội căm phẫn giơ tay chỉ hướng, “Hắn khi dễ muội ư?”

“Ừ, Lục ca ca phải thay Trân Châu trút giận đó, hắn khi dễ Trân Châu!”

“Làm sao có thể?” Hàng Niệm Nhạn búng tay vào giữa trán tiểu muội, “Tiểu hài tử chớ nói lung tung, cũng chính miệng muội nói hắn tốt, không phải là

hắn thì không chịu, bây giờ sao lại nói là hắn khi dễ muội? Muốn làm cho hắn khi dễ người ta còn khó hơn là làm cho trời trút Đại Hồng Thủy

xuống nữa đó.”

“Lục ca ca, thật mà…”

“Được rồi tiểu nha

đầu, nếu đã xuất cung rồi thì đi chơi cho đã đi!” Hàng Niệm Nhạn vỗ vỗ

cái ót tiểu muội như đuổi tiểu cẩu, “Lương Chi Tâm, Bổn vương mời ngươi

đến tửu lâu bên ngoài phủ uống một chén nhé?”

“Hả, uống rượu?” Chi Tâm con ngươi lấp lánh.

La Chẩn đuôi mày hơi động.

“Đúng, uống rượu.” Hàng Niệm Nhạn vung tay vô cùng hào khí, “Có đi hay không?”

“…Uống rượu đó nha?” Chi Tâm đưa mắt nhìn sang nương tử, “Uống rượu đó nha?”

La Chẩn muốn cười lại nhịn, còn chưa kịp để ý trả lời cho khát vọng nóng

bỏng trong mắt ngốc tử này, Hàng Niệm Nhạn đã nói: “Chuyện nam nhân, hỏi nữ nhân làm gì? Đi, nam nhân chúng ta đi uống rượu!”

“Ah, các nam nhân đi uống rượu!”

“Ân công, người này đã từng hại ngài, cùng hắn đi uống rượu phải cẩn thận kẻo hắn lại hại ngài nữa…”

Hàng Niệm Nhạn hung hăng trừng mắt với nữ nhân luôn chê bai hiềm khích phá đám mình. “Chuyện nam nhân, nữ nhân ít chen vào đi!”

Vì một câu nói này của Lục Vương gia mà thoáng chốc liền khiến cho lòng

hăng hái của Chi Tâm tăng lên cao ngất, vung tay lên nói: “Đúng, chuyện

nam nhân, nữ nhân ít chen vào!”

La Chẩn nhíu đôi mày lại.

“Đi!”

“Đi!”

Chi Tâm kề vai sát cánh với người kia đi xa đã được mười mấy bước nhưng

trước sau vẫn không nghe âm thanh của nương tử, nhiệt tình đột nhiên

xuống thấp, thấp thỏm dừng bước, cẩn thận quay đầu lại. “Nương tử, Chi

Tâm đi uống rượu nha.”

“Chuyện nam nhân, nữ nhân ít chen vào không phải sao?” La Chẩn cười tươi như hoa.

Chi Tâm dẩu môi mỏng lên. “Nương tử…”

Thối ngốc tử! La Chẩn cất bước tiến đến, đưa bàn tay trắng nõn sửa lại vạt

áo cho hắn, “Đi đi, rượu nhiều hại thân, không được quá chén đấy.”

“Ách, nương tử! Nương tử thật tốt a.”

Hàng Niệm Nhạn nhìn phu thê nhà người ta ngọt ngào ấm áp như thế, không nhịn được liền bắn ánh mắt sang nữ nhân không tim không phổi trong lòng hắn

kia. Người nọ, môi anh đào lẩm nhẩm, không tiếng động cho hắn hai chữ:

Nằm mơ!

La Chẩn đã quên một chuyện. Nàng đúng là đã dặn dò tướng công nhà mình

uống rượu không được quá chén, tướng công nhà nàng cũng quả thực là xem

mệnh lệnh của nương tử là đúng. Nhưng đối với một người chưa bao giờ

uống rượu như Chi Tâm thì có cái gì để so sánh đo lường?

Vì vậy

buổi chiều khi quay về thì Chi Tâm đã say mèm, lúc Phạm Trình đến đỡ còn vừa hát vừa gọi to, nhìn cây đại thụ kêu “Chi Hành”, hướng về phía cái

cọc gọi “Bảo Nhi”, chỉ duy nhất là không nhận lầm nương tử nhà hắn mà

thôi.

“Nương tử, ta cho nàng biết, uống rượu không tốt đâu, Chi Tâm không thích!”

Bị mùi rượu của hắn xông ra làm đầu óc choáng váng, lại bị hai cánh tay

dài của hắn ôm chặt đến nỗi muốn thở cũng khó khăn, La Chẩn cả giận:

“Không thích còn uống nhiều thế này? Còn để cho chàng uống rượu một lần

nữa thì ta không phải là nương tử của chàng!”

“Nương tử là nương tử của Chi Tâm, nương tử chỉ là nương tử của Chi Tâm!” Chi Tâm la to

đến Ông Trời còn nghe thấu. “Trân nhi chỉ là của Chi Tâm!”

“Hoàn Tố, Phạm Trình, đem ngốc tử này ném lên trên giường đi!”

Phạm Trình, Hoàn Tố hợp lực đem Chi Tâm say mèm ném lên giường, Phạm Trình

cởi giày Chi Tâm, Hoàn Tố đem nước tới, để cho La Chẩn lau mặt sạch sẽ

cho kẻ say.

“Nương tử, nàng là của Chi Tâm nha, nàng không phải là của Phạm Trù kia…”

Ách? La Chẩn nghĩ mình nghe nhầm, Phạm Trình lại giật mình đánh thót.

“Tướng công, say rồi thì ngủ ngoan đi, ít nói chuyện mê sảng.” La Chẩn tháo tóc hắn, lau qua mặt hắn, ôn nhu nói bên tai.

“Ưm.” Chi Tâm miệng mếu máo, nhắm mắt an tĩnh lại.

“Tiểu thư, Cô gia lần đầu say rượu, sẽ không nôn ra đầy giường chứ?”

“Ta sẽ trông nom, các ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, sáng mai nô tỳ nấu canh giải rượu cho Cô gia, ngài…”

“Phạm Trù, Trân nhi bây giờ là nương tử của Chi Tâm, nếu ngươi dám giành, Chi Tâm sẽ đánh ngươi, sẽ hung hăng đánh ngươi đó!” Chi Tâm lật người, lẩm

bẩm lầm bầm, lại nói một câu say rượu như vậy.

Phạm Trình sắc mặt biến loạn.

Đôi mi thanh tú của La Chẩn xiết chặt, “Tướng công, mê sảng càng nói càng thái quá, ngủ nhanh đi.”

“… Nhưng mà, nương tử chỉ có thể là của Chi Tâm, nương tử chỉ có thể muốn Chi Tâm.”

“Ta dĩ nhiên chỉ cần chàng.”

“…. Phạm Trù rất đáng ghét, nương tử đừng để ý đến hắn đó.”

La Chẩn hôn nhẹ lên giữa trán hắn, “Trong lòng ta, ai cũng không sánh bằng tướng công, ngủ thôi.”

Nàng vẫn chưa suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng có thể đó là do ngốc tử này

thấy tướng mạo Phạm Trù có khả năng ganh đua cao thấp với hắn, lại cảm

giác người này có lực hấp dẫn không tầm thường đối với nữ tử, vì vậy hắn mới có cảm giác nguy cơ rình rập nên nhớ đến trong cơn say.

Nhưng Phạm Trình đang đứng một bên lại không phỏng đoán như thế.

Không phải người thường, đương nhiên sẽ có góc độ nhìn khác thường. Mặc dù

Phạm Trình tu vi nông cạn, nhưng vẫn không phải là người phàm. Hắn cảm

giác được một điều, những lời nói lúc say của ân nhân có dị năng thiên

phú của mình tuyệt đối không phải là lời vô căn cứ. Cha của mình, cùng

nương tử của ân nhân, chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó……