Si Tướng Công

Chương 15: Hiểm đản quân tử

Không cần hắn làm tướng công, thì cần người nào làm tướng công đây?A a

a…. “Không muốn, Chi Tâm không muốn nữa! Trân nhi là của Chi Tâm!” Khuôn mặt xinh đẹp lắc lư, quả đấm giơ lên cao.

“Hừ, nếu chàng không

nghe lời, ta sẽ còn đi đến nơi mà Phong ca ca, Phong gia gia tìm không

tới, để cho chàng không thấy được ta.” Trên đời có không có một chỗ như

vậy, thôi tạm nghĩ sau, trước dọa ngốc tử này một chút hãy nói.

“Chi Tâm sẽ nghe lời, Chi Tâm nghe lời nương tử nói, Chi Tâm chỉ nghe lời nương tử nói.”

“Nếu Y Y tới tìm chàng, chàng sẽ làm sao?”

“Để cho Phạm Phạm chơi cùng nàng ấy!”

Tại sao lại là ta? – Phạm Trình cau mày bĩu môi, chăm chú nhìn vào chóp mũi, hắn vô tội a.

“Nếu nàng ấy khóc, nàng nói nàng ấy không muốn thì sẽ làm sao?”

“Để cho Hoàn Hoàn chơi cùng nàng ấy!”

Cô gia, nô tỳ nợ ngài chuyện gì a? – Hoàn Tố không tiếng động thở dài.

La Khởi sáp đến, tham dự kế hoạch thuần phu của tỷ tỷ, “Nếu tỷ tỷ cùng

Diêu Y Y cùng nhau ngã nhào, tỷ phu sẽ đỡ người nào trước?”

“Khởi nhi, ngươi ngốc sao?”

“A?”

“Đương nhiên là Trân Nhi a, Chi Tâm sẽ bảo vệ Trân nhi cùng tiểu bảo bảo, Chi Tâm sẽ không để cho Trân nhi ngã xuống đâu.”

“…… Vâng, tỷ phu, ta quyết định không ghen tỵ với người nữa….”

“Khởi nhi, ngươi vì sao phải ganh tỵ Chi Tâm? Chi Tâm rất tốt nha.”

La Khởi thở dài, “Cũng là bởi vì tỷ phu quá tốt đó. Tỷ phu, tỷ phu có biết ta chỉ học một bức đơn giản nhất là “Mặt trời đỏ mới lên” trong bao lâu không? Ba ngày đó. Tỷ tỷ chỉ biểu diễn không đến nửa canh giờ, tỷ phu

đã dệt ra bức bướm lượn hoa này, bây giờ tỷ phu đã khiến cho Khởi nhi

ghen tỵ…”

La Khởi khuôn mặt u sầu chợt đảo qua, cười cợt vỗ tay, “Ha ha, nếu Nhị tỷ biết, chỉ sợ sẽ tìm con sông mà nhảy xuống thôi hoặc sẽ cầm sợi dây thừng treo ngược a! Chúng ta là người La gia, đều là học chức lụa từ trong bụng mẹ! Ừ, Khởi nhi lập tức viết thơ nói cho Nhị tỷ, để cho tỷ ấy tức đến muốn chết đi sống lại, hi….” Tiểu nha đầu nhảy

nhảy, vội vàng muốn kéo một tỷ tỷ khác xuống nước.

Ngọc Vô Thụ

là tìm ra manh mối ngượng ngùng cười nói: “Tỷ tỷ, tiểu đệ quyết định

giấu tài, sau này sẽ tiếp tục học. Về phần học phí, lập tức sẽ cho người đưa tới! Tiểu đệ cáo từ! Khởi nhi, nàng chờ người ta một chút chứ!”

Cây này, thật đúng là làm người ta…. Im lặng.

“Trân nhi, đừng nhìn hắn nữa, nhìn Chi Tâm nè!” Chi Tâm quyến luyến ôm lấy

nương tử, nâng nâng lỗ mũi hít hà mùi thơm thanh nhã từ cơ thể nương tử

giống như chú chó con, “Chi Tâm nhớ nương tử, thật là nhớ nha.”

Hoàn Tố thấy tình trạng như vậy, chỉ đành phải giả trang nha đầu hiểu chuyện, thối lui khỏi cửa phòng.

“Ta còn chưa hết giận, không cho phép chàng ôm!”

“Thôi mà, nương tử đừng tức giận nữa.” Chi Tâm hôn cái miệng nhỏ một cái, rồi lại một cái.

Ngốc tử này, từ nơi nào học được kỹ xảo tán tỉnh như vậy nhỉ? “Thối tướng công, chàng lại xem ai làm qua như vậy?”

“Không có người nào a, nương tử thơm quá, Chi Tâm muốn nếm đó…..”

Má phấn La Chẩn ửng hồng, “Được rồi, Bảo Bảo đang đá ta, ta muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.”

“Bảo Bảo đá nương tử?” Chi Tâm kéo ghế đệm qua cẩn thận rồi lại cẩn thận đỡ

nàng ngồi xuống, cúi đầu trên bụng tròn trịa của nương tử, chấn động đến từ bên tai làm cho hắn niềm nở vui mừng kêu lên, “Phải ha, phải ha, Bảo Bảo đá nương tử, Bảo Bảo cũng đang đá Chi Tâm!”

Nụ cười La Chẩn thuần mỹ: Tướng công như vậy, sao có nàng khả năng chắp tay nhường cho

người ta chứ? “Tướng công, chàng thật thích dệt lụa hoa sao?”

“Thích a, nương tử dệt lụa hoa, Chi Tâm cũng sẽ dệt lụa hoa, Chi Tâm sẽ làm

những gì có thể cùng nương tử, nương tử cũng sẽ không nhìn người khác,

cũng sẽ không cười với người khác!”

“Như vậy…..” La Chẩn từ trong tay túi áo, lấy ra một bức vẽ lụa, “Mấy ngày này, chàng hãy dệt bức lụa này nhé.”

“Bảo Bảo?” Chi Tâm đưa mắt nhìn hai đứa bé đang mở miệng cười, mắt long lanh như hạt ngọc, lóe ra tia ấm áp, “Nương tử, đây là Bảo Bảo của chúng ta

phải không? Nương tử vẽ đấy à?”

La Chẩn gật đầu, “Cái này gọi là ‘Song anh đùa giỡn liên đồ’.”

“Chi Tâm hiểu, đứa lớn là Đại bảo bảo của chúng ta, đứa nhỏ là Tiểu bảo bảo của chúng ta, phải không?”

“Hừ.” La Chẩn nắm lỗ tai hắn, suy nghĩ có nên nói cho hắn biết, nàng vẽ Đại

bảo bảo kia thực tế là hắn đấy hay không? “Nếu chàng chọc giận ta, tiểu

bảo bảo ta sẽ không cho chàng đâu.”

“Không chọc giận không chọc giận, Chi Tâm lớn hơn Bảo Bảo, cũng muốn tiểu bảo bảo, nương tử không tức giận nữa.”

“Từ ngày mai trở đi, chàng dệt bức song anh đùa giỡ này, khi nào dệt xong, khi đó ta sẽ không tức giận.”

“Ừ! Ừ! Ừ!”

“Không cho phép không ăn không ngủ.”

“Ừ! Ừ! Ừ! Nhưng….”

“Nhưng?”

“Chi Tâm muốn ôm nương tử ngủ.”

“Thối tướng công, còn dám cùng ta nói điều kiện?”

“Không phải mà…. Trân nhi, hôn nhẹ có được không…”

“Không được!”

“Hôn đi mà, hôn đi mà….”

“Không được!”

“Trân nhi khi dễ Chi Tâm!”

Ở ngoài viện, sau cây chuối có người ẩn núp hồi lâu. Lời Chi Tâm nói vọng vào tai nàng ta. Nếu là người bên cạnh, còn có thể xem thành đúng là vì thê tử nhà mình mà hoa ngôn xảo ngữ, nhưng đó là Chi Tâm, trong lời nói không một chút giả dối.

Nàng không hiểu, rốt cuộc là chỗ đó có

vấn đề gì? Vốn là mình định ở bên cạnh Chi Tâm, sao lại cách xa thế này? Nàng cố ý giả vờ si ngốc, để tranh thủ lòng đồng tình của hẳn, nhưng

phải làm sao để cho Chi Tâm hiểu, mình mới là bạn đời của hắn, chẳng lẽ

mình làm sai rồi sao?

Không không không, Đại tiểu thư như La

Chẩn, tuy là trên mặt luôn giả vờ thanh tao lịch sự, trong xương vẫn là

kiêu căng ghen tỵ, Chi Tâm tuy là bởi vì thuần chân không thể hiểu,

Lương gia Nhị lão cũng không thể bị qua mặt mãi thế….

La Chẩn,

ta vốn định tha cho ngươi, chỉ cần ngươi không có ý kiến ta ở cùng với

Chi Tâm…. Ta vốn định tha cho ngươi! Nhưng hôm nay, con đường này, là

ngươi chọn, ngươi chớ trách ta.

Nửa tháng sau, thời tiết mùa thu thoải mái đã đến. Ngày mùng tám tháng mười, là lễ mừng thọ của Lương Đại phu nhân.

Lấy địa vị, tiền tài, quyền thế của Lương gia, khách mời đều là quan lại

danh môn, giờ đã đến chật phòng khách. Chỗ phụng lễ thượng thọ, càng làm họ thêm hao tổn tâm tư.

Lương gia lấy dược liệu lập nghiệp,

không thiếu những dược liệu trân quý. Thế nên, nếu đem Thủ ô trăm năm,

Nhân sâm ngàn năm đến chúc thọ, liền mất tiêu chuẩn. Kết quả là, kim

ngân ngọc khí, trân châu phỉ thúy, đồ cổ trân quý, sắc thái sáng lạn,

không kịp nhìn ở bên trong, đã tấp nập được trình lên.

Ngụy

Thiền cảm thấy rất bất bình ở điểm này. Theo ý bà ta, Lương gia buôn bán nhiều năm qua là dựa vào mình bà hết sức chống đỡ, nhưng trong mắt

người ngoài, cũng chỉ có đại ca và đại tẩu. Chỉ nhìn lễ thọ đơn giản

này, đã đủ thấy sự khác biệt.

Hơn nữa, lúc này bà ta càng cảm

thấy ấm ức nhất chính là…. Mỗi năm các đại tiết khánh, bao gồm yến tiệc

chúc thọ của Nhị lão Lương gia, đều do một mình bà ta lo liệu, lúc trước bất kể là lễ hay bố trí thu lễ, nơi nào mà không thấy bàn tay của Lương nhị phu nhân? Có thể nghĩ, trong này lại có bao nhiêu ‘chiết khấu’ có

thể vơ vét.

Nhưng hôm nay, hai lão hồ đồ kia lại qua cầu rút

ván, đem hết thảy đều giao cho con dâu bảo bối của bọn họ…. Mà tiểu tiện nhân đó, lại không biết nặng nhẹ chút nào! Rõ ràng Vương Vân đã từng

hỏi: “Chẩn nhi có thai, chuyện ngày chúc thọ có muốn Nhị thẩm giúp con

xử lý hay không?”

“Chẩn nhi thân là dâu cả Lương gia, tình cờ

gặp đại sự là mừng thọ mẹ, đâu thể làm phiền thẩm thẩm vất vả? Thời kỳ

thai nghén đã qua, hơn nữa thân thể con hiện tại đã rất tốt, lại có thêm các đại quản sự giúp một tay lo liệu, mẹ không cần phải lo lắng.”

Vương Vân sau lại còn từng nói: “Chẩn nhi từ khi vào nhà ta là lần đầu tiên

tổ chức chuyện này, Nhị thẩm lại có nhiều kinh nghiệm, có gì khó làm hay không hiểu, thì nên đến thỉnh giáo Nhị thẩm.”

“Chẩn nhi tuân lệnh.”

Nói thì khéo léo như vậy, nhung từ đầu đến cuối, có từng hướng bà thỉnh giáo đến một lần không?

Mọi người trong ngoài, ngay cả quản sự Lương gia này, cũng không phải là

loại vô dụng gì đó, mà thời gian chỉ hơn nửa năm, đã bị con tiểu tiện

nhân này thu phục được, luôn luôn theo lệnh mà làm. Nếu không, thọ yến

lần này, nó có thể nào làm cho tốt đẹp nhường này? Còn không phải đều

nhờ các quản sự giúp nó làm chân chạy việc? Nó động cũng chi là há miệng ra lệnh mà thôi!

“Nhị phu nhân, Nhị phu nhân, đến phiên ngài.” Bên người nha hoàn lấy tay áo che miệng, cúi người nhỏ giọng nhắc nhở, “Lễ thọ.”

Ngụy Thiền đã hoàn hồn lại, cúi mặt thu tay áo lại chậm rãi đưa lên, cùng

trượng phu song song đứng ở giữa khom người phúc lễ, “Chúc đại tẩu phúc

như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Khoát tay, hai nha hoàn trong phòng lúc

này mang tới hộp quà, “Đệ muội biết đại tẩu thích cúc, bình sứ hoa cúc

này là tướng công cùng muội đặc biệt nhờ thương đội từ Trung Nguyên mua

về, mong đại tẩu vui vẻ nhận cho.”

Vương Vân đương nhiên cũng nói vài câu khách sáo.

Theo như thứ tự, vợ chồng Nhị lão gia dâng lễ thọ, giờ liền đến phiên vợ

chồng Đại thiếu gia Lương gia. La Chẩn đỡ tay tướng công nhà mình nhẹ

nhàng muốn thưa, đột nhiên nghe thấy Ngụy Thiền nói: “Y Y, con không

phải là cũng có lễ vật muốn dâng lên cho Lương bá mẫu sao? Còn không mau một chút?”

“Ah, dạ.” mỹ nhân làn váy xanh biếc, tóc mai như sương đi ra, “Lương bá mẫu, Y Y có lễ mọn muốn dâng.”

Vợ chồng Lương Đức mặc dù cảm thấy thứ tự này không hợp lễ, nhưng trước

chúng khách cũng không thể làm mất thể diện của Nhị đệ muội, Vương Vân

lại cười nói: “Y Y cháu muốn dâng cho bá mẫu lễ gì đây? Thật ra thì, bá

mẫu gặp lại cháu, đã là rất cao hứng rồi.”

“Y Y chúc Lương bá mẫu thọ như Tùng Hạc.”

“Ngoan.”

Phía sau có mấy nha đầu mang một trúc án, phía trên có khăn phủ lên, khăn phủ rơi xuống, là một thanh Thất Huyền cổ cầm.

Chẳng lẽ lễ vật lại là cầm ư? Mọi người xem thường, vật tầm thường như thế, Lương Nhị phu nhân cần bao nhiêu lại chẳng có?

Nhưng thấy Diêu mỹ nhân thướt tha tiến lên, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ gẩy, tiếng nhạc vang khắp nơi.

Mọi người đang ngồi đa số thuộc dạng quý nhân, đều là người trong danh môn

thế gia, đối với nhạc lý không thiếu người thông thạo đã nghe được ra

khúc này là “Tùng Hạc ngâm”, tùng cùng hạc đều là vật trường thọ, lúc

này vang lên, ứng chuyện rất hợp với tình hình lúc này. Mà tiếng đàn lại thật là du dương dễ nghe, như có hạc múa hiện rạ, tiếng thông reo êm

tai, một khúc thôi, làm người ta đắm chìm khó khăn quay lại.

La Chẩn nói, kỹ thuật gảy đàn của Diêu mỹ nhân, có khi trên cả mình.

“….. Rất tốt, thật là tốt, làm khó đứa nhỏ này rồi, Lương bá mẫu thật cao

hứng.” Vương Vân thật sự cảm khái: Cô bé này cùng hài tử nhà mình đều

đáng thương, lại có thể có tài đánh đàn xuất sắc như thế, khó tin a.

“Tạ Lương bá mẫu.” Hàng mi khẽ khép, con mắt trong trẻo trộm liếc ai đó,

lại thấy hắn đang cùng nữ nhân kia chít chít chiêm chiếp, lập tức, trong nội tâm lại siết chặt, “… Y Y chúc Lương bá mẫu trường thọ như tùng,

tuổi sánh như hạc.”

“Tốt, đứa bé ngoan, đến đây với bá mẫu.”

“Vâng!” Y Y thẹn thùng cúi xuống mặt phấn, nhấc chân bước đến bên người Vương Vân, “Lương bá mẫu, ngài giống như mẹ của Y Y đó.”

“Đứa nhỏ này…”

“Lương bá mẫu, Khởi nhi cũng có lễ đưa nha.” một đóa phấn ảnh nhảy ra.

“Các ngươi, những hài tử này, thật là phí tâm.” Vương Vân cười đến càng thêm vui vẻ, “Khởi nhi là lễ gì đây?”

Nha đầu nhân lệnh cung kính đem lễ vật dâng lên. Thiếp thân nha hoàn Liên

Hương của Vương Vân hiểu ý chủ tử, từ từ đón lấy, đột nhiên cả sảnh

đường đều kêu lên.

“Lương bá mẫu thích hoa cúc, Khởi nhi không

có sở trường nào khác, chỉ đành phải lấy kỹ thuật non kém giúp bá mẫu

lưu lại vườn cúc trong sắc đêm.”

“Trời ạ.” Vương Vân sờ mỗi múi

mỗi nhụy, khó có thể tin, “Ta lúc trước ra mắt La gia bá mẫu, cũng chính là bà của con, mới thấy được châm pháp xuất thần nhập hóa như thế, đây

chính là Thiên châm thêu của La gia rồi, phải không?”

“Đúng vậy, ánh mắt của Lương bá mẫu thật tinh tường. Đây chính là Thiên châm thêu

pháp, bởi vì dùng châm cùng dùng chỉ đều khác nhau, bức đồ này từ các

góc độ nhìn qua, cũng có những điểm riêng bất đồng.”

“Đã nhìn

ra, đã nhìn ra!” có tân khách không nhịn được lên tiếng, “Nhìn chính

diện, là sắc thái của cúc đang nồng. Phía bên phải nhìn lại, là một vườn cúc nở rộ. Bên trái….”

“Bên trái là kim cúc Thu Nguyệt!” có khách đứng ở bên trái nói.

“Không ngừng biến đổi, từ phương hướng này tại hạ nhìn thấy, là phấn cúc Triêu Dương.”

Lương Đức cười nói: “Thiên châm thêu của La gia, nhìn từ một ngàn góc độ, sẽ

có một ngàn loại cảnh trí. Chỉ là không nghĩ tới, ta đây thấy điệt nữ

còn nhỏ tuổi, không ngờ công phu lại đã tới bậc này, thật đáng mừng.”

“Lương bá phụ quá khen, Khởi nhi chi mong bá mẫu thanh xuân vĩnh cữu, xanh tươi như cúc.”

“Ha, cái miệng nhỏ nhắn của con bé này, thật là lanh lợi. Đáng tiếc bá mẫu

già rồi, sao bì kịp được những đóa hoa xinh đẹp này?” Vương Vân vui vẻ

ra mặt, đối với bức trăm cúc thêu kia càng thêm yêu thích không muốn

buông tay.

“Nương tử, quà tặng của chúng ta cũng rất đẹp đó, có phải hay không

nương tử? Quà tặng của chúng ta thật tốt.” Chi Tâm liền lẩm bẩm một hồi, muốn kéo nương tử đi ra hiến vật quý.

Nếu không phải đang ở nơi đông người, La Chẩn nhất định phải véo tai ngốc tử thật đau, nàng nhỏ

giọng nói: “Đẹp lắm đẹp lắm, một lát nữa sẽ dâng lên mẹ, ngoan ngoãn

đứng chờ.”

“Nhưng là, chậm hơn bọn họ nha….”

“Xin Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân hướng lão phu nhân hành lễ chúc thọ!”

Không phải cũng tới lượt rồi sao? La Chẩn vịn cánh tay tướng công bước ra

khỏi hàng, âm thầm bấm mạnh vào tay hắn một cái. Chi Tâm cất cao giọng

nói: “Mẹ, Chi Tâm cùng Trân nhi. Chúc mẹ….” Nương tử dạy là cái gì a?

Phúc…. Thọ…. Cương…. “Chi Tâm cùng Trân nhi chúc mẹ có phúc lại có thọ!”

Đối với con trai si ngốc này, Vương Vân cũng không hy vọng lưỡi hắn đột

nhiên lại nở hoa sen, liền nói “Được rồi, chờ sang năm, ta liền có đứa

cháu tới chúc thọ….”

“Mẹ, năm nay cũng có thể a, con cùng Chẩn nhi cũng có Bảo Bảo cho mẹ xem này!”

“… Chi Tâm!” Lương gia Nhị lão cho là con trai lại đang nói hươu nói vượn, liền thấp giọng quát, lại hướng con dâu nháy mắt.

La Chẩn lại mỉm cười nói: “Mẹ, thật sự chúng con đã chuẩn bị lễ vật cho người. Liên Hương.”

“Dạ, Thiếu phu nhân.” Liên Hương nhận lấy bao gấm hồng thêu trong tay Thiếu phu nhân, dâng lên cho lão phu nhân.

“Mở ra xem một chút, xem con trai cùng con dâu của ta rốt cuộc tặng đại lễ

gì.” Vương Vân vốn biết con dâu khôn khéo, trước đó mọi người đã tặng

những kỳ trân dị bảo rất quý giá rồi, nàng nếu không có vật hơn người,

tất nhiên sẽ không bêu xấu trước mặt mọi người.

“Vâng!”. Liên Hương vén tầng tầng lụa, cùng một nha đầu khác đem tấm lụa thêu mở ra.

Hít hà—… Nếu nói bức lụa “Bách cúc đồ” của La Khởi mang lại cho người ta

cảm giác “tươi đẹp”. Thì tấm lụa thêu này khiến người ta rung động tới

tận tâm can.

Dùng tơ vàng làm nền, trên đó là những đóa hồng

liên đang khoe sắc, nổi bật nhất là hai em bé mặc yếm hồng một lớn một

nhỏ, đang đùa giỡn bên hoa. Đầu tròn, tai tròn, đôi mắt tròn, gò má

tròn, thân mình tròn trịa, cái mông nhỏ tròn tròn, vừa nhìn liền cảm

thấy hai em dường như đang cười khanh khách vô cùng vui vẻ. Hai em bé ấy khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn vươn tay sờ má sờ tai, âu yếm yêu

thương một hồi….

“Cái này…. Chẩn nhi, đây là tác phẩm của con sao?”

“Không phải là con, mẹ.”

“Trừ con ra, còn có thể là ai? Nếu không, là Khởi nhi sao?”

La Khởi bĩu đôi môi nhỏ nhắn đáp, “Lương bá mẫu, Khởi nhi cũng hy vọng là mình nữa.”

“Cái này phải….. Đây là……”

“Là tướng công.”

“Cái gì?” hai câu hỏi, không ngừng phát ra từ Lương gia nhị vị trưởng bối.

La Chẩn không nhanh không chậm, nhìn mọi người xung quanh một lượt, rồi

quay lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của tướng công nhà mình, “Tướng công?”

“Mẹ, là Chi Tâm đó. Nương tử để Chi Tâm làm lụa Bảo Bảo đồ, Chi Tâm cảm thấy tơ vàng rất đẹp mắt, liền lấy để làm nền, nương tử nói tấm lụa thêu này lộng lẫy quý giá, để chúc thọ mẹ là thích hợp nhất. Còn nói Chi Tâm rất có tài năng, bởi vì trước kia không ai nghĩ tới dùng tơ vàng. Nương tử, phải hay không?”

“Đúng vậy, lụa thêu phần lớn được dệt nên từ

rất nhiều sợi tơ, người dùng tơ vàng cực kỳ hiếm thấy, bởi vì tơ vàng dù đẹp nhưng cứng rắn dễ gãy, chỉ cần sơ sẩy một chút là lập tức kiếm củi

ba năm thiêu một giờ, mà chi phí lại không rẻ.

Chẩn Nhi thêu lụa nhiều năm, cũng không dám nghĩ tới việc dùng tơ vàng, thế nhưng không

nghĩ tới tướng công lại dám dùng, mà kết quả lại hoàn mỹ như thế, tất cả là bởi vì tướng công một khi đã quyết tâm làm thì càng chuyên chú hơn

nhiều so với những người khác.”

“Mẹ, nương tử đang khen Chi Tâm, Chi Tâm rất có tài năng a, Chi Tâm rất xứng với nương tử nha. Có phải hay không, nương tử?”

Tấm lụa thêu này, bản thân nó đã tạo nên rung động, nếu là do con trai lớn

Lương gia hoàn thành, thì càng thêm rung động trong rung động. Lương gia Nhị lão nhìn đi nhìn lại khuôn mặt con trai, con dâu, dò xét rất lâu,

vẫn khó tin tưởng, bức lụa thêu xảo đoạt thiên công “Song anh đùa giỡn

liên đồ” này lại do con trai ngốc nghếch của mình tạo nên?

“Xin

hỏi……” Trong tân khách có người nôn nóng không kiên nhẫn nổi, ấp úng

hỏi, “Lương thiếu phu nhân, bức lụa thêu này thật sự do Lương công tử

hoàn thành?”

“Vâng!” đối với sự chất vấn này, La Chẩn cũng không để ý. Khi phát hiện ra hắn học dệt lụa thêu lụa nhanh như vậy, nàng làm sao không sợ hãi? Khi hắn đề nghị dùng tơ vàng làm nền, nàng chẳng lẽ

kinh ngạc còn ít sao?

“Xin hỏi, Lương thiếu phu nhân, có thể

cùng tại hạ buôn bán hay không? Trong phủ tại hạ cũng cần dùng lụa rất

lớn. Tại hạ đã tìm hiểu qua mấy chỗ, nhưng cũng chỉ có một nơi miễn

cưỡng đạt yêu cầu, nhưng tại hạ thấy rằng, sản phẩm của họ không bằng ba phần của Lương thiếu gia. Xin hỏi có thể nhận bút giao dịch này với tại hạ hay không? Tại hạ nguyện ra giá cao…..” Người này suy nghĩ một chút, nghĩ rằng lấy tài lực Lương gia, giá cao hơn nữa cũng là uổng công,

liền nói:

“Nhi tử tại hạ sắp đầy trăm ngày, tại hạ muốn tặng hắn tấm lụa “Vọng ngư bách niên bình an đồ”, hơn nữa cũng dùng tơ vàng làm

nền giống bức này, càng thêm ý nghĩ phú quý cát tường…..”

“Dùng nền là tơ vàng, thì rất tốn thời gian, nếu lệnh công tử sắp tròn trăm ngày, thì sợ là không thể hoàn thành đúng hạn.”

“Trăm ngày của tiểu nhi tử còn một tháng nữa mới tới, thời gian như vậy liệu có kịp không?”

La Chẩn trầm ngâm, “Một tháng là đủ rồi.”

“Như thế, bây giờ tại hạ đặt tiền cọc có được không?”

“Không cần.” La Chẩn điềm đạm nói, “Nếu là để mừng lệnh công tử tròn trăm

ngày, chúng tôi sẽ coi tấm lụa ‘Vọng ngư bách niên bình an đồ’ này là

đại lễ, ngài chỉ cần tìm thợ vẽ thật khéo, vẽ lệnh công tử thật giống

rồi đưa tới đây là được rồi.”

“Chuyện này……. Tại hạ sao dám nhận lễ vật lớn dường này?”

“Để mừng lệnh công tử tròn trăm ngày, ngài không cần phải khách sáo! Bất

quá, đứng trên lập trường kinh doanh, chúng tôi cũng chỉ có phần đại lễ

này kính tặng, nếu quý phủ còn cần loại lụa phẩm nào khác, chúng tôi sẽ

phải thu chút phí, coi như là để trả công cho người làm vất vả.”

“Đây là đương nhiên, đây là đương nhiên, tại hạ sau này nếu cần dệt lụa hay

thêu lụa, chắc chắn sẽ đặt hàng Lương công tử, đa tạ Lương thiếu phu

nhân…..”

“Không cần cám ơn ta, cực khổ là tướng công nhà ta,

chàng vì thêu lụa mà quên ăn quên ngủ, để hoàn thành lụa thêu cho ngài,

chàng chắc chắn cũng phải như vậy.”

“Đa tạ Lương công tử.”

“Không cần cám ơn nữa, làm cho Bảo Bảo, Chi Tâm thật cao hứng đó. Có phải hay không, nương tử?”

La Chẩn cười liếc hắn một cái: ngốc tử này, kể từ khi tấm lụa “Song anh

đùa giỡn liên đồ” hoàn thành, hắn mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bụng của

nàng rồi cười khúc khích, lại liên mồm gọi “Bảo Bảo, Bảo Bảo”. Giống như cho đến lúc này, mới thật sự hiểu ra mình sắp được làm cha.

Vợ

chồng Lương Đức gật đầu: thì ra con dâu coi đây là lễ thọ, dùng một chút thể hiện của hôm nay để đổi lấy danh tiếng cho tướng công. Dù sao cũng

là việc vui, chuyện con trai họ có tài năng dệt lụa, thêu lụa, ngày mai

chắc chắn sẽ truyền đi khắp thành.

Đến lúc đó, cậu ngốc Lương

gia sẽ không bị coi là cậu ngốc nữa, chẳng qua, con trai họ thật có phúc lấy được cô vợ khôn ngoan lại hiểu ý tứ như thế này, tận lực đem vinh

quang cỡ này về cho chồng, dụng tâm thật lương khổ a.

Thọ yến lần này, chỉ riêng lễ chúc thọ, đã vô cùng đặc sắc, chủ và khách đều vui mừng. Đến thịnh yến lại nhiều món ngon, ngon miệng no bụng

xong, người người tận hứng ra về. Chẳng qua là, ‘trăng non lơ lửng treo

quỳnh lâu, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn’. Có người vui vẻ hòa thuận,

phải có người thầm sinh ghen ghét.

“Sớm biết như thế, thì không

nên để cho ngươi đàn trước mà nên đàn cuối cùng, như thế mọi người sẽ

chỉ nhớ tài đánh đàn của ngươi.”

Diêu Y Y không nói gì, trong

lòng thầm hiểu lời Ngụy Thiền không đúng, không có khả năng xảy ra. Thêu chức thuật của La gia tỷ muội chính là thế gian hiếm thấy, mà cầm kỹ

của mình, chẳng qua chỉ là “Khá” mà thôi, không thể coi là xuất thần

nhập hóa, càng không thể nói là không gì sánh kịp. Gảy hồ cầm trước, còn có thể chiếm được vài lời ngợi khen, nếu để sau, thì có khác gì nhạt

như nước ốc, thừa thãi như cân gà, tự rước lấy nhục.

Càng nghĩ

nàng càng oán trời xanh: Đã sinh Y Y, sao còn sinh La Chẩn? Y Y dù bế

nguyệt tu hoa nhưng làm sao bằng được La Chẩn, trời xanh cho nàng ta gia thế hiển hách danh tiếng lẫy lừng? Nếu là Y Y xuất thân danh môn, gia

thế kinh người, Y Y cũng có thể tú ngoại tuệ trung, cũng có thể xuất sắc hơn người…

“Đến nước này, thì chỉ còn cách hạ thủ với hai lão

kia thôi. Vương thị rất thích ngươi, Lương Đức cũng vì Chi Tâm mà yêu

quý ngươi, lại may dịp này gia nghiệp không có việc gì lớn… Uy, ngươi có nghe ta nói không đấy?”

“Gia thế La Chẩn, chúng ta không có được, cũng không lấy được.”

Đôi lông mày nhỏ nhắn của Ngụy Thiền nhăn lại, “Ngươi lại mơ ước gia thế như nàng ta? Ngươi…..”

“Ta tự hiểu rõ, ta không có gia thế như nàng, nhưng ta có được thứ khác.”

Diêu Y Y giơ năm ngón tay nhỏ nhắn ở trước mắt, nắm chặt, “Lương gia Nhị lão yêu thích ta, chẳng qua là bởi vì ta cùng với con của bọn họ đều là loại si ngốc, bọn họ mới có thể nảy sinh thương tiếc. Nhưng La Chẩn kia không những có xuất thân tốt, lại mang thai cốt nhục Lương gia, tay nắm việc kinh doanh Lương gia, một chút yêu thích của bọn họ, không đủ để

giúp ta.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Rút gân lột da.”

Diêu Y Y đôi mắt đẹp hơi khép, trong có hàn ý như mang đao, “Gia thế như La Chẩn, ta có dùng cả đời cũng không lấy được, nhưng chưa chắc không

thể tác động. Coi như không làm nó nhúc nhích được, chúng ta cố hết sức

chắc cũng phải làm được gì đó. Cô cô không phải đã nói trước khi La Chẩn gả đến đã từng bị người ta vứt bỏ tại lễ đường sao….”

“Không có tác dụng gì, chuyện xấu kia hai lão đã sớm biết, các quản sự Lương gia

cũng rõ ràng, con tiện nhân kia không phải vẫn sống vui vẻ tự tại hay

sao?”

“Cô cô, ta không phải là cô, ta sẽ không dùng biện pháp của cô.”

“A?” Ngụy Thiền nhíu chặt đôi mày, “Ngươi không phải là ta, ngươi sẽ dùng biện pháp gì?”

“Ta muốn tạm thời rời khỏi Lương gia.”

“Rời khỏi?”

“Không sai, ta muốn xây dựng địa vị cho mình. Ta vốn cho là, cô cô ở Lương gia kinh doanh nhiều năm, nhất định có thể trở thành chỗ dựa cho Y Y, nhưng sự thật là, ta đánh giá cô cô quá cao.”

Ngụy Thiền đầu tiên là

giận, sau lại cười lạnh một tiếng, “Người đánh giá cao chính mình không

phải là ngươi sao? Ngươi không phải nói Chi Tâm là vật trong lòng bàn

tay ngươi sao? Ngươi không phải đã nói, chỉ cần ngươi nắm chắc Chi Tâm,

liền thâu tóm hết thảy sao? Kết quả, thằng ngốc kia vẫn còn ngoan ngoãn

nhất nhất nghe lời con tiện nhân kia, mà ngươi, chỉ có thể phẫn uất rời

đi, không phải sao?”

Diêu Y Y có mấy phần khó chịu, ngượng ngừng nói: “Cô cô, chưa tới phút cuối, không thể biết ai là người thắng cuối

cùng. Từ giờ trở đi ngài tốt nhất nên cúi đầu trước nữ nhân kia, đợi Y Y trở lại.”

Diêu Y Y rời đi, Khởi Nhi cũng quay lại gia hương,

Lương gia đại trạch sau một hồi náo nhiệt, dường như đã khôi phục sự yên lặng thường ngày.

Kì thực, cũng không thật sự yên lặng.

Tài nghệ Lương gia từ lần thọ yến đã vang xa bốn phương, người đến Lương

gia tìm lụa tấp nập. Người đến tìm lụa thì đủ hạng, từ quan to hiển quý

đến cự cỗ hào thương, cần lụa cho mình dùng, hoặc làm lễ vật, việc này

còn trở thành phong trào. Thậm chí, có người còn dùng “Bách điểu triều

phượng đồ” giá lên tới năm vạn lượng hoàng kim làm lễ vật.

Một

thước lụa đồ, bán tới năm vạn lượng hoàng kim, việc này khiến cho La

Chẩn khó mà không ghen tỵ. Lụa phẩm tốt nhất của mình, trước đây bán

được vạn lượng bạc trắng, đã được lưu truyền như giai thoại. Thối tướng

công ngốc nhà mình, thế nhưng lại vượt qua sư phụ nhiều như vậy, quả

nhiên là dạy tốt đồ đệ, đói chết sư phụ a!

“Nương tử, nàng tới

xem nàng tới xem, Chi Tâm làm lụa thật lâu thật lâu, rốt cục cũng hoàn

thành tấm lụa nương tử yêu cầu, thật là đẹp a!”

“Thối tướng công, tác phong ngươi thật là….”

Cuối năm, không khí Tết đang ngập tràn. Lần đầu tiên đảm nhiệm đại gia

chi sự, công cuộc dệt lụa của Chi Tâm cũng bận rộn hơn nhiều, La Chẩn

mấy ngày nay đã từ chối tất cả các đơn hàng, lấy lý do nàng cần điều

dưỡng thai nhi. Mà nàng có bầu hơn bảy tháng, thân thể cũng đã trở nên

nặng nề, mỗi ngày ngoại trừ tản bộ một lúc trong vườn, còn lại lúc nào

cũng ngồi dựa lưng trên giường êm, chăm chú thêu y phục và đôi hài cho

cục cưng “Bảo Bảo” trong bụng. Những lúc như thế này, ngốc tử sẽ lại gần thêu cùng, ngồi kề cùng nương tử, vành tai chạm vành tai, tóc mai kề

má, thì thầm nói chuyện với nương tử.

“Nương tử, Bảo Bảo có hình dáng gì?”

“Có giống một chú cún con không?”

“Hắc hắc. Người ta đã biết Đại cẩu mà nương tử nói là ai”, Chi Tâm không

phải suy nghĩ nhiều liền nói, “Không muốn giống Chi Tâm, muốn giống như

nương tử!”

“Tại sao?”

“Bởi vì nương tử là đẹp nhất.”

La Chẩn véo véo da mặt mịn màng của hắn, “Tướng công, chàng chưa bao giờ nghĩ mình rất đẹp phải hay không?”

“Chi Tâm không có đẹp, nương tử mới đẹp nhất!”

Nghe thật là mát lòng đây. Chỉ tiếc, lời ngốc tử nói cũng không phải lời nói thật. Tuy rằng hắn tùy tâm nói ra hẳn là thật, nhưng tướng công vốn vô

cùng anh tuấn không người nào sánh bằng, tuy rằng Ngọc Vô Thụ cũng thuộc dạng ngọc thụ lâm phong, nhưng chỉ riêng ngũ quan tinh xảo, cũng kém

tướng công cả thước. “Tướng công, nếu sinh nữ tử mà giống như tướng công là tốt nhất.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tướng công rất đẹp a.” Nghĩ mà xem, tiểu mỹ nhân sẽ là một quốc sắc thiên hương như thế nào đây a.

“Hắc hắc, nương tử mới đẹp nhất.”

La Chẩn hôn lên trán hắn một cái, nói: “Gần đây mệt muốn chết rồi phải

không? Về sau, thiếp sẽ nhận ít hơn một nửa đơn đặt hàng…..”

“Không muốn không muốn!” Chi Tâm nhảy lên la hét, “Chi Tâm có thể làm, nương

tử đã không để cho Chi Tâm làm đến buổi tối, Chi Tâm không muốn nhận ít

như vậy!”

“Tướng công….”

“Chi Tâm phải nuôi nương tử, phải nuôi “Bảo Bảo”, còn muốn cha và mẹ nhìn thấy Chi Tâm liền cười, Chi Tâm thật vui vẻ!”

“Được rồi, không ít cũng không nhiều.” dù sao nàng có thể trực tiếp phân phó

Hoàn Tố giảm phân nửa đơn đặt hàng là được, “Tướng công của thiếp rất có tài năng a.”

“Hi, nương tử…..”

Tình yêu ngọt ngào nồng thắm như thế, lại vì một chuyện ngoài ý muốn phá ngang, cũng may trời xanh thương xót…..

“Tiểu thư, ngày hôm nay gió lớn, người thân thể nặng nề, không cần phải thỉnh an lão gia phu nhân. Nô tỳ sẽ đi một chuyến, bẩm báo với lão gia phu

nhân, Nhị lão nhất định sẽ thông cảm.”

“Ta hiện tại vẫn khỏe

mạnh, nhưng nửa tháng nữa sợ là thật sự đi không nổi, lúc đó lười biếng

cũng không muộn.” La Chẩn đang được Phinh Nhi mặc giùm áo choàng lông

cừu, cầm tay Hoàn Tố, ra lệnh, “Đi thôi.”

Bên ngoài, tuyết mỏng

chưa tan, cây cối phủ màu trắng, cảnh trí rất là đẹp mắt. Nhưng La Chẩn

đi được nửa đường, chợt nhớ tới hôm qua trước khi ngủ, tên ngốc đó hình

như hơi bị nhiễm lạnh, liền nói, “Hoàn Tố, em mau trở về, đem “Ngọc

dưỡng hoàn” mà Ngọc Thiều công chúa mang từ trong cung đến tặng, để trên bàn, đưa cho Cô gia ăn, tự ta đi thỉnh an công công bà bà là được rồi.”

Hoàn Tố nhíu mày, “Tiểu thư, lúc về đưa cho Cô gia ăn cũng không muộn. Người thân thể đang mệt mỏi, nô tỳ làm sao có thể để cho một mình người đi

được?”

“Không được, Chi Tâm cũng không thường nhiễm bệnh, muốn khỏi bệnh phải chữa trị cho sớm, nếu không dễ thành họa lớn.”

Aizz, tiểu thư đơn giản là yêu Cô gia đến tận xương tủy rồi. Hoàn Tố bất đắc

dĩ nói, “Nô tỳ sẽ đi ngay, nô tỳ đi nhanh về nhanh, tiểu thư ở chỗ này

chờ, ngàn vạn lần không được tự đi một mình.”

“Được rồi, nha đầu, nhanh đi đi, tiểu thư ta ở đây chờ em.”

Hoàn Tố lúc này mới yên tâm, thấy bốn phía không người nào, đề khí tung

người lướt đi. La Chẩn thì làm đúng như nha đầu nhà mình “phân phó”,

ngồi chờ tại chỗ.

Một khắc đồng hồ sau, đoán chừng Hoàn Tố đã

trở về, nàng nhấc nhấc mũi chân hơi tê dại vì lạnh, từ từ đi về phía

trước. Đúng lúc này –

“Chi Tri, ngươi đừng chạy!”

“Đuổi theo ta, đuổi theo ta!”

Nghe thấy mấy lời này, La Chẩn liền che bụng tránh qua một bên. Thế nhưng

người kia dường như cố ý theo nàng, nàng có tránh mấy, vẫn không tránh

được, cuối cùng bụng nàng bị đụng vào.

La Chẩn ngã ngồi trên trên mặt đất, hai tay che bụng, nhìn chăm chú vào hai người, “Các ngươi….. Lại dám……”

“…….” Tỷ đệ bốn mắt nhìn nhau, đẩy qua đẩy lại lẫn nhau, tiến lên thực hiện mệnh lệnh mẫu thân đã nói lúc trước, “Ngươi đi!”

“Ngươi đi!”

“Ngươi đẩy đi, nếu không trở về mẹ sẽ mắng chúng ta là đồ vô dụng, đã đợi lâu

như vậy, thật vất vả mới đợi được nàng ta đi một mình…… A?”

“Tiểu thư!” Hoàn Tố nhảy xuống, không nói hai lời, ôm tiểu thư tung người đi, “Họ Phạm kia, lăn ra đây cho bổn cô nương!”

Tiếp đó là tiếng Phạm Trình, “Hoàn Hoàn, nương tử của ân nhân bị sao vậy?”

“Mau kêu Chi Hành thiếu gia, tiểu thư bị hai đứa nhóc này ám toán, mau!”

Lương gia Thiếu phu nhân sinh non.

Sinh rồi, Lương gia tiểu

thiếu gia ra đời trước sáu mươi ngày. Trên dưới Lương gia, vừa lo lại

vừa sợ, sau khi nghe tin hai mẹ con bình an, lại vừa kinh vừa hỉ, đến

lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui mừng. Mà La Chẩn, mặc dù

bởi vì sinh non, sinh xong có chút suy yếu, nhưng thân thể hoàn toàn

không có gì đáng ngại, may mắn đã cứu trị kịp thời, cũng không tổn hại

đến thể chất, coi như là trong cái rủi có cái may vậy.

“Tiểu thư, nên trị hai tên nhóc kia như thế nào?”

La Chẩn ánh mắt trìu mến nhìn con trai đáng yêu bên người, môi mỉm cười, “Tha cho hai đứa nó đi!”

“Tiểu thư?”

“Trời xanh để cho ta sinh Bảo Nhi bình an, tâm tình ta rất tốt, tha cho bọn chúng lần này.”

“Nhưng mà….”

Suỵt— Trong mắt La Chẩn ánh lên nét dịu dàng hiếm thấy, “Bảo Nhi đang ngủ, đừng lớn tiếng nha.”

“Nương tử! Nương tử! Bảo Nhi! Bảo Nhi!” Bỗng có người chạy vào, vừa chạy vừa

hô lớn, thậm chí đụng cả vào cửa lớn, lại tiếp tục chạy vào phòng sau,

rồi nhỏ giọng, “Nương tử, Bảo Nhi tỉnh chưa?”

“Cô gia, thật may

là gian phòng này rất dài, nếu không gió theo ngài thổi vào, tiểu thiếu

gia bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ? Tiểu thư còn đang ở cữ, cũng

không thể chịu được gió lạnh.” Hoàn Tố bĩu môi oán giận, đi từ trong

phòng trong ra, “Họ Phạm kia, ngươi có chuyện gì?”

Trong phòng, Chi Tâm dùng một đầu ngón tay, nhẹ chạm vào gò má con trai, “Nương tử, hắn sao lại nhỏ như vậy?”

Thối tướng công này, lời này hình như đã hỏi mấy lần rồi? “Em bé vừa sinh ra đều nhỏ như vậy.”

“Da hắn sao lại nhăn nhăn nhúm nhúm, lại còn đỏ như tôm luộc, không đẹp mắt bằng nương tử?”

“Mấy ngày nữa, da dẻ con sẽ căng tròn, mịm màng đáng yêu, giống như tướng công rất dễ nhìn.”

“Hắn sao chỉ biết ngủ, tỉnh ngủ liền khóc?”

“Ngủ nhiều mới có thể lớn lên, khóc là bởi vì con đói bụng, bà vú vừa cho

bú, con liền ngừng khóc không phải sao?” Nói đến bà vú, La Chẩn không

khỏi tiếc nuối, vốn là muốn làm trái với quy định những nhà giàu có,

muốn tự mình cho đứa bé bú sữa, yêu thương chiều chuộng, nhưng lại bởi

vì sinh non mà thân thể không tốt, không còn cách nào, đành tiếc nuối

nha.

“Nương tử, tại sao Chi Tâm mỗi một lần nhìn Bảo Nhi, Chi Tâm sẽ thật là lạ?”

“Lạ thế nào?”

“Chính là… Thật là nhột, còn có tê tê, còn cảm thấy muốn khóc, lại muốn cười…”

La Chẩn bóp vành tai hắn, ôn nhu cười nói: “Bởi vì tướng công yêu Bảo Nhi a.”

“Chi Tâm yêu Bảo Nhi?” Chi Tâm nháy mắt đen to tròn, một lúc sau, cười ngây

ngô, “Đúng, Chi Tâm yêu nương tử, Chi Tâm yêu Bảo Nhi, Chi Tâm cũng yêu

cha mẹ, hắc hắc, Chi Tâm thật vui vẻ, thật hạnh phúc nha.”

Lúc

này, trong lòng Chi Tâm thầm hứa, hắn vì hai người trước mắt, phải giỏi

giang lên nhiều hơn nữa. Hắn muốn dệt lụa hoa, muốn thống kê sổ sách,

còn muốn tới chăm sóc vườn thuốc nữa. Hắn muốn chăm lo cho nương tử, cho Bảo Nhi, không muốn cha mẹ phải vất vả, buồn lo nữa….. Đúng, hắn cũng

sẽ hết lòng yêu thương và tôn trọng nương tử nữa!

“La Chẩn, tiện nhân, ngươi mau trả con gái cùng con trai ta! Tiện nhân, ngươi bắt con ta đi đâu? Ngươi…”

Hoàn Tố ra vẻ hiểu biết hữu lễ nhẹ nhàng hỏi: “Nhị phu nhân, ngài định cứ đứng ở đây đón gió lạnh sao?”

Ngụy Thiền ánh mắt ác độc, miệng cùng lưỡi đã tê dại, bất đắc dĩ lực bất tòng tâm.

Hoàn Tố đã được chủ tử dặn dò, vạn bất đắc dĩ không được bại lộ mình có võ

công, cho nên, khi thấy mấy nha hoàn đưa người đàn bà chanh chua xông

vào nội viện liền tiện tay lấy bàn cờ ném qua, điểm trúng huyệt định

thân cùng huyệt câm của mụ ta.

Thế là Ngụy Thiền đột nhiên cảm giác chân không thể động, miệng không thể nói, giống như bị trúng tà.

“Ngài cứ đứng ở đây nhé, đứng qua năm mới luôn, cũng đỡ cho chúng ta phải

nhìn thấy mặt… Phi phi phi, nô tỳ lỡ lời, môn thần(*) chớ trách, nô tỳ

bây giờ không được làm mất tôn nghiêm của ngài…”

(* môn thần: thần giữa cửa, ý ở đây là chọc tức bà ta đứng giữ cửa.)

“Hoàn Tố, Thiếu phu nhân hỏi, bên ngoài xảy ra chuyện gi?” Phinh Nhi cúi đầu

nín cười, tiến lên truyền lời. Nàng không phải là Hoàn Tố, theo thói

quen, nàng luôn kinh sợ vị Lương Nhị phu nhân đây.

“Không có việc gì không có việc gì, nhờ ngươi bẩm báo Thiếu phu nhân, bên ngoài gió lớn, nô tỳ lập tức sẽ…”

“Này, các ngươi… Các ngươi dám nói phu nhân chúng ta như vậy, các ngươi…..”

Nha hoàn muốn ra mặt thay chủ tử, nhưng dù tức giận cũng không dám cao

giọng, “Các ngươi… bất quá cũng chỉ là nha đầu….”

“Đúng, ta nhớ mình là một nha đầu, là một nô tỳ, các ngươi cũng nên nhớ?”

“Ngươi…… Ta……” Mấy nha đầu bị Hoàn Tố chỉ tay điểm mặt liền hoảng hốt, mặt lúc

trắng lúc đỏ vô cùng sợ hãi. Lại sợ trở về bị ăn đòn, cắn môi nói,

“Ngươi nói gì với chúng ta cũng được, nhưng ngươi không được vô lễ với

chủ tử, Nhị phu nhân là chủ tử, ngươi……”

“Xin lỗi, nhưng ta đã

làm gì bất kính với Nhị phu nhân nào? Nhị phu nhân, ngài nói đi, nô tỳ

đã từng bất kính với ngài chưa? Nhị phu nhân? Nhị phu nhân? Nhị phu

nhân?”

Nhị phu nhân không lên tiếng, mấy nha đầu đi theo dù cảm

giác có điểm quái dị, nhưng lại không rõ nguyên nhân, càng thêm sợ hãi.

Nhưng không dám làm gì, chỉ sợ chọc giận Thiếu phu nhân, không khéo lại

bị bán vào kỹ viện, hoặc làm nông nô trong điền trang, suốt đời ti tiện, vĩnh viễn không thoát được…

“Thẩm thẩm, ngươi đang làm gì?”

Hoàn Tố thấy Cô gia tới, mới nghĩ đến việc giải huyệt đạo…

“Chi Tâm, vợ ngươi giam Chi Tri Chi Nguyện nhà ta ở chỗ nào? Mau bảo nàng giao ra đây!”

A? Hoàn Tố chớp chớp mắt: huyệt đạo của bà ta được người nào giải? Ánh mắt hỏi Phạm Trình – – Ngươi sao?

Không phải!. Phạm Trình lắc đầu. Kì thực, hắn biết được chuyện gì đã xảy ra.

Ân nhân hỏi thì tất nhiên muốn nghe trả lời, trong vô thức thao túng dị

năng, giải huyệt vị đối phương.

Hoàn Tố lại lần nữa không tiếng động liếc mắt ý hỏi: sao ngươi mang hai thằng nhóc đi nhanh như vậy?

Ta nào có ? Ngươi cũng nhìn thấy đấy, ta vẫn chưa đi.

Vậy là sao?

Là nương tử của ân nhân sao?

Tiểu thư đã mệnh lệnh rõ ràng không cho ta đi tìm bọn hắn tính sổ.

Đúng a, vậy chuyện là sao?

“Không phải là nương tử, là ta nhốt bọn hắn.” Chi Tâm vô cùng khí phách trả lời.

“…… Ngươi?” Không chỉ Hoàn Tố, Phạm Trình không tin, Ngụy Thiền cũng ngây người không hiểu, “Ngươi sao lại giam hai đứa nó?”

“Bọn họ hại nương tử ngã, còn muốn đẩy nương tử, thiếu chút nữa hại đến Bảo

Nhi, Chi Tâm rất tức giận, bọn họ rất đáng ghét, Chi Tâm đem bọn hắn

giam lại.”

“Đồ ngốc nhà ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó?”

Vương Vân lên tiếng, “Người nào đẩy nương tử con, người nào hại Bảo Nhi của con?”

“Chính là bọn họ, bọn họ nghe lời ngươi nói….”

“Mẹ, ngài ở chỗ này làm gì?”

Ngụy Thiền quay đầu, đang thấy Chi Hành cùng Lương gia Nhị lão từ ngoài cửa

đi tới, lúc này tiến lên cầm tay con trai, “Chi Hành, con mau cứu đệ đệ

cùng muội muội con, tiện… Chi Tâm vu cho hai em con hại vợ hắn sinh non, Chi Nguyện cùng Chi Tri không biết bị nhốt nơi nào…”

“Chẩn nhi

sinh non, vốn phải tĩnh dưỡng thật nhiều, là trưởng bối lại ở chỗ này

cãi nhau, còn ra thể thống gì?” Lương Đại lão gia giận tái mặt, “Cũng

không sợ bọn hạ nhân nhìn thấy rồi coi thường sao, đi ra ngoài!”

Lương Chi Hành cau mày nói: “Mẹ, đi ra ngoài thôi, thân thể đại tẩu không

tốt, mẹ thân là trưởng bối, ở chỗ này gây sự ồn ào không đúng chút nào.”

“Chi Hành, con thật quá đáng….”

“Bay đâu, mời Nhị phu nhân ra ngoài!” Vương Vân vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Mắt thấy mấy nha đầu xúm lại, mà nha hoàn đi theo mình cũng thối lui, Ngụy

Thiền mới biết mình thật là người thân cô thế cô, trượng phu mềm yếu sợ

phiền phức không dám nói gì, con trai trưởng thành nghiễm nhiên hướng

người ngoài, không nhịn được bi ai than, “Các ngươi… các ngươi cậy mạnh

ăn hiếp người… Chi Hành, ngươi bất hiếu, chẳng lẽ đệ đệ, muội muội

ngươi, ngươi cũng không quản sống chết ư, hai đứa nó mới thực sự là

người thân của ngươi đó…”

“Lão gia, phu nhân, Nhị phu nhân, Đại

thiếu gia, Nhị thiếu gia, Thiếu phu nhân nói Nhị phu nhân nghĩ nàng hại

Chi Tri thiếu gia cùng Chi Nguyện tiểu thư, thiếu phu nhân muốn mời mọi

người vào bên trong, nói rõ mọi chuyện. Thiếu phu nhân đang trong cữ,

nên nếu tâm tình không thoải mái, thì cũng khó mà nghỉ ngơi được.” Phinh Nhi ra cửa nói.

Lương Đức nhìn phu nhân, Vương Vân gật đầu,

“Cũng tốt, Chẩn nhi đứa nhỏ này làm việc gì cũng chu đáo. Đệ muội, vào

trong phòng nói thôi, bất quá, nếu ngươi giống như những người đàn bà

chanh chua cao giọng kinh động Chẩn nhi cùng Bảo Nhi, ta sẽ không tha

cho ngươi.”