Shattered Trust

Chương 9

Dịch: Ve

Trong vài giờ tiếp theo Abby dồn tất cả sự chú ý của mình lên bọn trẻ. Họ đã chia sẻ một bữa ăn vội vã trong nhà bếp vào giữa trưa, lúc đó nơi này đã tràn ngập những người cung cấp thức ăn phục vụ cho tang lễ. Sau đó cô đã dỗ dành bọn trẻ vào phòng chơi lớn phía sau nhà, tách khỏi đường đi của mọi người, và cô không thể ngăn một tiếng thở phào nhẹ nhõm khi Catherine với đôi mắt đỏ hoe đến trợ giúp vào lúc bốn giờ, bảo Abby cứ đi đi và xuất hiện trong đám đông bạn bè và những doanh nhân có mối quen biết khi họ quay trở về với gia đình từ nhà thờ.

Trong phòng ngủ của mình cô nhanh chóng cởi đồ và thay một chiếc váy đen mỏng phù hợp với chiếc áo len cùng màu, màu sắc duy nhất xuất hiện là con bướm nhỏ màu vàng được thêu trên cầu vai. Cô buộc gọn mái tóc dài của mình lại và chỉ trang điểm rất nhẹ, cô xỏ chân mình vào đôi giày công sở màu đen, thêm một chút nước hoa ưa thích và cô đã sẵn sàng.

Cô liếc nhìn qua gương và mỉm cười thay vì âu sầu. Trong buổi lễ bi thương này, cô trông thế nào cũng chẳng quan trọng gì. Với mái tóc đỏ rực rỡ, làn da như phát sáng và đôi mắt màu xanh lấp lánh, cô chưa bao giờ sống động như thế này, và tất cả là do Nick. Phản ứng giữa họ đã bùng nổ từ ngày đầu tiên họ gặp nhau ở London, nhưng đêm qua là một sự biến chuyển; cơ thể và tinh thần của họ đã gần gũi hơn bất kỳ thời điểm nào trong mối quan hệ của họ trước đây. Cô đã yêu Nick. Nhìn thấy anh, ham muốn anh, cảm nhận giọng nói và những cái đụng chạm của anh khiến tim cô thổn thức. Không bao giờ có thể có một người đàn ông phù hợp với cô hơn được nữa, cuối cùng cô đã phải thừa nhận thực tế này.

Abby rời khỏi phòng ngủ, một nụ cười bí ẩn chờn vờn trên đôi môi đáng yêu của cô. Cô nhớ lại những lời của Nick khi họ chia tay vào sáng nay—‘ tương lai của chúng ta là ở bên nhau’—và ôi, điều đó nghe ngọt ngào biết bao!

Cô tự nhủ mình phải thực tế; một đêm hoàn hảo có thể không quét sạch được sự đau đớn và mất lòng tin. Cô có hai sự lựa chọn. Cô có thể trở lại Cornwall với con trai mình và quên đi những tuần vừa qua—hoặc cô có thể ở lại Hy Lạp. Nick ham muốn cô, cô chắc chắn là rất nhiều. Tình yêu anh dành cho Jonathan là chân thành, điều đó hiện rõ trong mắt anh mỗi khi anh nhìn con trai. Cô đã thay đổi trong mấy năm qua, vì vậy có lẽ anh cũng đã thay đổi.

Thế giới văn minh một vợ một chồng đã phát triển, hình phạt cho việc ngoại tình là rất nặng. Nick là một người đàn ông tinh anh và thông minh, vì vậy có lẽ có một vài hy vọng cho cuộc hôn nhân của họ. Khi là một thiếu nữ cô đã tôn thờ anh, nhưng giờ đây trưởng thành và lớn tuổi hơn, cô yêu Nick sâu đậm và bao la như đại dương mà anh e ngại. Anh là bố của con cô, là người nắm giữ trái tim cô. Câu hỏi thực sự là liệu cô có đủ can đảm để đối diện với tương lai làm vợ anh, trong khi nhận thức của anh bị sai lạc? Cô không biết. Nhưng hy vọng vụt tăng khi cô thực hiện quyết định của mình—cô chắc chắn sẽ thử.

Abby dừng ở chân cầu thang và quét tia nhìn qua đám đông những người thăm viếng để tìm kiếm chồng cô. Cô đón nhận lời chia buồn của hàng loạt người, nhưng người duy nhất mà cô thực sự biết chỉ có bác sĩ Popodopoulos, một ông lão thú vị, và lần cuối cùng cô gặp ông là ở Athens với một chủ đề khá nhạy cảm, cô cáo lỗi một cách lịch sự trước khi ông có thể tiến thêm vài bước nữa. Cô tìm quanh các phòng khác nhưng không hề thấy Nick. Cuối cùng cô thử đến phòng đọc. Cửa đã mở sẵn, và cô dừng lại. Ngón tay của cô nắm chặt quanh nắm đấm cửa, các khớp ngón tay nổi lên trắng bệch với sự căng thẳng.

Nick đứng đó, quay lưng về phía cô, toàn bộ sự chú ý của anh tập trung vào người phụ nữ đứng trong góc tối đang quấn những ngón tay sơn đỏ của cô ta quanh người anh. ‘Em không thể chờ đến tuần tới nữa, Nick. Em rất hạnh phúc. Chúng mình cuối cùng đã có được điều chúng mình muốn.’

Đó là Melanie . . . Abby cảm thấy như thế ai đó đang đâm dao vào tim cô và cắt nó thành từng miếng nhỏ. Tất cả sức lực rời bỏ đôi chân cô và trong khoảnh khắc kinh khủng ấy cô nghĩ cô sắp biến mất. Rồi cô nghe thấy Nick nói. ‘Có lẽ tôi không nên nói ra điều này vào hôm nay, nhưng em đã đúng, Melanie, mọi chuyện diễn ra tốt hơn là tôi hy vọng.’

Abby không thể đợi để nghe thêm gì nữa; cô lặng lẽ đóng cửa lại và bỏ đi. Tạ ơn chúa là họ đã không nhìn thấy cô—ít nhất là cô cũng đã tránh được nỗi nhục đó. Những giọt nước mắt đau đớn bắt đầu rơi xuống. Hẳn là vậy. Không ai có thể đứng đó đau khổ và sống cả. Trái tim của cô một lần nữa được bọc trong băng giá, cô đã dùng hết bản lĩnh 4 năm trong nghề để ngẩng cao cằm và cố định một nụ cười nghiệt ngã trên khuôn mặt khi cô hòa vào các vị khách. Nếu bất kì ai nhìn thấy đôi môi cô đang run rấy hay sự bàng hoàng trong đôi mắt to của cô, họ cũng sẽ cho rằng cô đang đau buồn vì sự ra đi của bố chồng.

Abby gần như đã cười vào mặt cô gái ngốc nghếch nửa giờ trước. Hai lựa chọn ư – thật trớ trêu! Chẳng có sự lựa chọn nào hết. Cô đã quyết định đúng vào bốn năm trước đây. Cô đã quá tự trọng để chơi trò làm vợ thế này. May thay cô sắp trở về phố Ives trong vài ngày tới, và hy vọng tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng. . .

Cơ thể của Abby căng ra khi cô nghe tiếng cửa phòng ngủ mở. Cô ngồi im tại bàn trang điểm và chải lại mái tóc rối. Cô không muốn nhìn vào Nick, cô không chắc rằng mình sẽ không la hét vào mặt anh ta.

‘Chuẩn bị đi ngủ chưa, Abby, tình yêu của anh?’ anh hỏi.

Với sự cẩn trọng quá mức cần thiết, cô đặt chiếc lược xuống bàn và ngẩng lên đối mặt với hình ảnh của anh trong gương. Hơi thở của cô nghẹn lại ở cổ khi cô thấy ngọn lửa ham muốn cháy bỏng trong mắt anh . Anh đã cởi trần sẵn và những sợi lông đen của anh kéo dài từ ngực xuống dưới. Anh là một người đàn ông đầy nguyên sơ gây ra những tác động trực tiếp lên giác quan của cô, nhưng cô ép mình phải giữ kiểm soát, cô trượt khỏi ghế và đứng dậy. Anh nắm lấy tay cô, một sự ám chỉ rõ ràng. Cô bước lùi lại và rút tay ra.

“Tôi tin là anh muốn nói chuyện,’ cô nói, gương mặt cô từ chối biểu lộ bất kì cảm xúc gì. “Cá nhân tôi thì không cho rằng chúng ta có nhiều chuyện để nói. Catherine đã sớm nói với tôi rằng giờ anh đã trở thành người nắm quyền ở công ty. Vậy anh đã đạt được những gì mà anh muốn và tôi cũng đã hoàn thành xong sự thỏa thuận. Jonathan và tôi sẽ quay trở lại Anh vào thứ hai,’ cô thông báo với anh qua làn môi cứng nhắc.

“Chuyện quái gì xảy ra với em vậy, Abby? Em mất trí rồi à?’ Nick chất vấn, miệng anh mím thành một đường thẳng, và chỉ với một bước chân anh đã xóa bỏ khoảng cách giữa họ.

Tiếp đến cô đã tự hỏi rằng cô chắc hẳn phải thừa hưởng được một chút khả năng diễn xuất bố mẹ mình khi cô nhìn thẳng vào anh một cách lạnh lùng.

“Thật ra thì, Nick, sao cứ phải đóng kịch thế?’ cô nói giọng kéo dài. “Thỏa thuận giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, mặc dù tôi cho rằng phải đến thứ ba thì tôi mới được hưởng lợi ích của nó,’ cô nói dí dỏm.

Môi anh trắng bệch và anh nâng tay lên; trong giây lát cô nghĩ rằng anh sẽ bóp cổ cô, nhưng thay vào đó những ngón tay của anh lùa qua mái tóc một cách lịch lãm. “Vậy nên chúng ta sẽ sòng phẳng với nhau, hmm?’

“Tôi không hiểu ý anh,’ cô nói và ước sao anh không đơn giản là bỏ đi luôn. Anh nhìn chằm chằm vào cô bằng một cái nhìn trực diện, không khí căng thẳng một cách kì lạ. Với một cử chỉ lo lắng, cô vòng tay mình quanh lưng chiếc áo ngủ, vật che chắn duy nhất của cô.

“Em lo lắng à, Abby?’ Ánh mắt lóe sáng của anh nhìn vào bụng cô rồi quay trở lại mặt, môi anh xoắn lại khắc nghiệt. Cô định mở miệng để phủ nhận nhưng những từ ngữ nghẹn lại trong cổ cô. Có thứ gì đó trong biểu hiện của anh khiến sự sợ hãi chạy khắp cơ thể cô. “Ừm thì, anh khát máu cũng nên!” Anh nguyền rủa thô bạo và kéo cô vào trong vòng tay mình, miệng anh cúi xuống gay gắt tách đôi môi của cô ra trong một sự sở hữu tràn ngập giận dữ. Cô có thể cảm thấy cơn giận của anh qua áp lực từ đôi tay và nhịp đập của trái tim anh, nhưng lần này cơ thể của cô vẫn tê dại.

“Tôi có thể khiến em đáp lại,’ anh nói qua kẽ răng, “nhưng tôi đang chán ngấy cái trò chơi của em rồi, và sẽ nhanh chóng mất đi ham muốn.’ Và đẩy mạnh cô ra, anh băng ngang qua phòng.

“Được” Cô hét lên giận dữ vào lưng anh. Anh có thể không cảm thấy phát bệnh như cô, cô nghĩ trong sự im lặng kéo dài đang ăn mòn thần kinh của cô.

Nick quay lại chậm rãi, tay anh đút vào túi, và đáp trả cô chỉ bằng im lặng, các biểu hiện của anh được che giấu dưới một lớp mặt nạ khó hiểu. Rồi anh nói bằng giọng không cảm xúc. “Tôi rời khỏi một người vợ ấm áp thương yêu vào sáng nay, và tới đêm thì tôi đang đối mặt với một con người xa lạ khó khăn. Hãy nói cho tôi, Abby, tối qua không có bất kì ý nghĩa gì với em hay sao?’ anh hỏi một cách châm biếm.

‘Sex cũng được đấy,’ cô cố nặn ra vẻ nhạo báng. Sao anh dám nhắc nhở rằng cô đã như một ả đàn bà đa dâm vào đêm qua? Điều đó chắc chắn chẳng có nghĩa lý gì với anh, nếu bài học hôm nay là thứ gì đó dễ dàng qua đi.

‘Sex. Đó phải là hơn thế và em biết điều đó, nhưng vì một lí do nào đó mà em đã từ chối thừa nhận nó.’ Anh bước một bước về phía cô, đôi mắt xám của anh tối lại với một cảm xúc mà cô không thể định nghĩa. “Tôi đã đặt linh hồn của mình dưới chân em vào đêm qua, và em đã đáp lại tôi bằng mọi thứ có trong em. Tại sao vậy, Abby? Hãy nói cho tôi tại sao? Tôi muốn biết. Em là vợ của tôi, vì chúa!’

Trong một giây cô gần như đã tin vào những gì anh bày tỏ, và cô suýt nữa đã nói cho anh sự thật—rằng cô đã nhìn thấy anh với Melanie—và yêu cầu giải thích như thông thường là thế. Cô biết anh sẽ chế nhạo sự ghen tuông của cô, như anh đã làm trong quá khứ, bỏ mặc cô tổn thương và nhục nhã. Vậy nên cô tấn công lại anh bằng một cách mà cô chắc chắn sẽ khiến anh tổn thương. ‘Tại sao ư? Quá dễ để trả lời,’ cô nói, không còn cố giả vờ nữa. “Tôi cảm thấy thương hại anh.’

Trong khoảnh khắc cô đã nghĩ rằng anh sắp giết cô, khi rõ ràng là anh đang rất tức giận. Cô biết cô đã đi quá xa. Với một người đàn ông như Nick, thương hại là không thể chấp nhận được. Đôi mắt xanh lá của cô mở to trong sợ hãi, cô nhìn vào anh. Máu rút khỏi mặt anh khiến nó trắng bệch gần như màu xương. Một dây thần kinh co giật trên má phản bội lại sự cố gắng của cô, nó sẽ khiến cô bỏ chạy và nghe anh nói trong một giọng yên tĩnh đến chết người, “Em có thể rời khỏi đây khi nào em thích.’

Cô nên cảm thấy vui vì cuối cùng cô đã đạt được mục tiêu của mình, nhưng thay vào đó cô cảm thấy mình như một quả bóng xì hơi.

“Cảm ơn anh, sáng mai tôi sẽ gọi điện đặt vé,’ cô nói nhẹ nhàng.

“Một vé thôi, Abby. Em đi một mình.’ Anh quay gót và đi về phía phòng tắm mà không một lần ngoái lại.

‘Không, anh không thể làm thế!’ cô hổn hển như thể những từ ngữ đã bị anh đánh chìm. Trong xúc động cô theo sau anh vào phòng tắm. ‘Jonathan ở với tôi. Thằng bé cần được thế. Chúng ta đã có một thỏa thuận, anh đã hứa rồi. Khi cha anh mất và chúng tôi sẽ tự do.’ Cô bập bẹ, nhưng có vẻ không thể dừng lại. Nick không hề đùa.

“Em thực sự nên tìm hiểu cụ thể hơn, em yêu. Lúc đó em chẳng hề nói gì như thế,’ anh ngọt ngào thông báo với cô. Anh đã đúng, cô đã không nhắc tới cha anh, nhưng rõ ràng là anh hiểu ý cô là thế. “Nhưng tôi không thể đi mà không có Jonathan.’ Cô tìm kiếm trên mặt anh bất kì dấu hiệu nào cho sự mềm lòng. Cô đang run rẩy với cơn sốc, trái tim đang bơm băng qua tĩnh mạch của cô. Trong tâm tưởng cô đã lo sợ rằng anh có một động cơ nào đó. Anh muốn con trai cô .. . Không bao giờ! Anh không thể làm thế với cô. “Anh không thể giữ tôi ở đây được,’ cô quét đôi mắt bất lực của mình lên cơ thể gần như khỏa thân của anh khi anh bước ra khỏi quần của mình.

“Chẳng có cái xích hay cái khóa nào hết, Abby,’ Nick kéo dài châm biếm, và tiếp tục bước ra khỏi cái quần màu đen còn lại.

“Tôi sẽ đưa con đi bằng bất kì cách nào,’ cô tuyên bố, nhưng cảm giác của cô lại đi theo cơ thể nude tuyệt vời của anh, mặt cô đỏ bừng khi mùi hương của anh dày vò cô.

“Em không thể đưa con đi. Thằng bé đã được đăng ký trên hộ khẩu của tôi, và về phần em. . .’ đôi mắt băng giá lười biếng nhìn cô thương hại ‘. . . quyết định hoàn toàn là ở em. Tôi đã nhận ra rằng mình không quan tâm nó thế nào nữa.’ và mở cửa phòng tắm, anh nói thêm, “Nếu cơ thể của tôi làm phiền em, thì đừng lo. Khi chúng ta quay về Athens em có thể ngủ ở phòng dành cho khách. Tôi sẽ thích cách đó hơn.’

Abby bắt rễ ngay tại chỗ đứng, nhìn đăm đăm vào cánh cửa đóng kín. Tại sao mọi thứ đều lệch hướng thế này?

cont

“Tôi biết đây không phải là chuyện của tôi, nhưng tôi vẫn phải nói. Chuyện này không đúng, không đúng chút nào hết, cô đang ngủ ở phòng dành cho khách. Ngài Nick là một người đàn ông thực thụ, ngài ấy cần vợ mình trên giường của ngài ấy. Cô chỉ đang tự chuốc vạ vào thân thôi, hãy nhớ lời tôi,’ Mary nhắc nhở Abby thực lòng.

Họ đã quay lại “ngôi nhà mơ ước” vào 10 ngày sau, và đó là 10 ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của Abby. Cô thở dài, và đặt ly café xuống bàn. Jonathan đang trở thành một vấn đề thực sự—tuần vừa rồi cậu bé trở nên khó bảo và rất nghịch ngợm. Sáng nay cậu bé đã từ chối đến trường và phải viện đến sự thuyết phục của Mary và Henry mới có được cậu ta ngồi vào xe . Cô không thể đổ lỗi cho thằng bé. Cậu bé yêu quý bố mình và trong mười ngày qua Nick hiếm khi dành nửa giờ với cậu bé.

Điều này giống như việc tua lại một bộ phim chán ngắt, Abby thất vọng nghĩ. Chồng cô thường về khuya, hoặc như đêm qua, anh chẳng hề về nhà. Không ngạc nhiên gì là Jonanthan đã rất buồn.

Giọng Mary vang lên nghiêm khắc. “Cô yêu ngài ấy, vậy thì tại sao cô phải mang theo những thỏa thuận ngớ ngẩn hay bấtcứ thứ gì đó chứ? Cô cần tỉnh táo hơn, cô gái của tôi.”

Abby giật mình, chẳng lẽ cảm xúc của cô rõ ràng như vậy sao? Và bật dậy trên chân mình, cô ngắt lời, “Bác đúng rồi đấy, Mary, đó không phải là việc của bác,’ và bước khỏi phòng bếp. cô biết cô đã làm buồn lòng người phụ nữ già, nhưng cô không thể giúp được . Vấn đề này quá đau đớn. Cô đã yêu Nick và việc sống cùng một nhà với anh đang giết cô từng phút một, biết rằng anh cóc cần cô. Vào buổi tối cô nằm trên chiếc giường cô độc, đau đớn chờ đợi sự đụng chạm của anh . . .

Tiếng chuông cửa làm gián đoạn những suy nghĩ của cô, và băng qua hành lang, cô mở cửa cho một Jonathan đỏ ửng và sụt sùi trong tay của một y tá trường học. Cô kéo cậu bé lên tầng, trong vài phút cậu được tắm và nằm an toàn trên giường. Có vẻ như cậu bé đã bị ốm ở trường, có một vài mụn đỏ trên đôi chân nhỏ của cậu, hiệu trưởng đã nghĩ nên đưa cậu về thẳng nhà.

“Thủy đậu”,’ Mary tự tin tuyên bố với Abby, cô ngồi trên giường nhẹ nhàng chấm những mụn đỏ bằng một miếng bông ấm, chúng nghe như bệch dịch hạch đen. Jonathan chưa bao giờ bị ốm trước đây, điều đó làm đau tim cô khi cô nhìn thấy đôi mắt thường lấp lánh của cậu trở nên yếu ớt và đờ đẫn.

Abby nhìn vào Mary. “Bác chắc chứ?’ cô hỏi, cần một sự bảo đảm . Bác sĩ đã được gọi ngay lập tức nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy đến.

“Tất nhiên là tôi chắc. Thuốc rửa Calamine và găng tay bông sẽ giúp thằng bé không bị xước da , đó là những thứ thằng bé cần, Mary nói ngắn gọi, sau đó thêm vào, “Chúng không có trong hộp sơ cứu. Cô sẽ phải gọi ngài Kardis mang lọ thuốc rửa về theo, và đừng quên găng tay nhé.’

Abby miễn cưỡng bước qua cánh cửa vào phòng riêng của mình và nhấc điện thoại lên—cô đã không gọi đến văn phòng của Nick trong nhiều năm, chủ yếu là vì cô không muốn gặp Melanie. Nhưng đây là trường hợp khẩn cấp và cô không thể từ chối.

Thoạt đầu cô đã nghĩ Nick đổi số điện thoại khi giọng một người đàn ông khác bắt máy, ‘Stavros đang nghe,’ nhưng anh ta nhanh chóng giải đáp cho cô—anh ta là thư kí mới của ngài Kardis từ hai tháng trở lại đây. Cô đã không có thời gian để suy xét tác động của những tin này lên cô giọng Nick vang lên lạnh lùng và xa cách. “Ừm, em muốn gì, Abby?’ Cô nhanh chóng giải thích tình trạng hiện nay trong khi không thể dập tắt niềm vui rõ ràng khi giọng nói của anh vang lên.

“Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị tất cả những thứ đó, và em đừng lo, Abby,’ anh mạnh mẽ làm chủ tình thế. Cô vẫn còn giữ điện thoại sau khi Nick đã ngắt máy, tâm trí của cô đè nặng những ý nghĩ. Nick đã có thư kí mới – nhưng tại sao? Melanie đâu? Nick bắn cô ta rồi chắc? Không. . . Điều đó là không thể. Họ vẫn gần gũi, cô đã tận mắt chứng kiến điều đó trong tang lễ. Tiếng khóc tội nghiệp của Jonathan gọi ‘mẹ ơi’ và cô nhanh chóng gác điện thoại để đến cạnh giường của con trai. Bác sĩ sắp đến trong vài phút nữa và không có thời gian để tự hỏi về Melanie hay bất kì điều gì khác.

Đó là một phụ tá trẻ của bác sĩ Popodopoulos, người đàn ông già đang đi vắng vài ngày, cô đã được thông báo như vậy. Bác sĩ đã xác nhận phán đoán của Mary, anh ta kê một đơn thuốc hạ sốt để giảm bớt khó chịu, và chỉ vừa rời đi ngay khi Nick lên cầu thang và vào phòng.

“Em đã từng bị thủy đậu à”’ anh hỏi Abby, và khi cô trả lời khẳng định, anh gật đầu và bỏ qua cô hoàn toàn, toàn bộ sự chú ý của anh tập trung vào Jonathan. Chỉ trong vài phút anh đã có được nụ cười yếu ớt của cậu bé.

Đứng nhìn hai người đàn ông ở rất gần nhau, rõ ràng là rất ăn ý, Abby bị lấp đầy bởi sự tiếc nuối cho những gì có thể có. Cô cảm thấy như mình là một bánh xe thay thế, bị loại trừ, và đột nhiên cô không thể làm gì nữa.

“Tôi sẽ đi và pha café ,’ cô lẩm bẩm và mỉm cười nhẹ với Jonathan rồi vội vã ra khỏi phòng.

“Em đang nghĩ cái quái gì vậy, bắt thằng bé đến trường trong tình trạng này ư?’

Những từ ngữ như một cái roi da quất qua Abby; cô đã không nghe thấy Nick đi vào bếp. Cô ngồi cứng đờ trên chiếc ghế dựa, căng thẳng trong từng thớ thịt khi cô ngẩng đầu lên để đối mặt với cơn giận của anh.

“Có lẽ là nếu anh có mặt ở nhà vào 60 tiếng trước thì anh đã có thể làm tốt hơn,’ cô trả lời mỉa mai, miễn cưỡng để thừa nhận anh đã có một số lý giải cho câu hỏi của anh.

“Quên những điều tôi vừa nói đi, đó không phải là lỗi của em. Và băng ngang qua phòng, anh kéo một cái ghế ra và ngồi xuống. “Trong ấm có café không?”

Lời xin lỗi của Nick khiến Abby choáng váng trong sự im lặng.

“Chúa ơi, tôi mệt lắm. Tôi đã ngủ lại văn phòng tối qua, và chẳng với một cô ả xinh đẹp ngốc nghếch nào hết, chẳng nghi ngờ gì là những tưởng tượng phong phú của em đã chấm dứt,’ anh kéo dài nhạo báng. Rồi nhấc tay làm một cái ngáp dài.

Abby bận rộn rót café nhưng cô đã có cơ hội liếc nhìn khuôn mặt anh một cái. Anh trông thật mệt mỏi, cô nghĩ. Mặt anh gầy hơn, mắt anh có quầng thâm, và lần đầu tiên cô nhận ra những tuần vừa qua đã hoàn toàn không dễ dàng với Nick. Cô luôn nghĩ rằng anh là một tảng đá, bất khuất, một người đàn ông không thể bị tổn thương, nhưng cô đã biết rằng không phải thế. Anh đã chứng tỏ rằng mình dễ tổn thương vào cái đêm đáng nhớ trước lễ tang của cha anh, và bởi vì Melanie, Abby đã cố tình đè bẹp sự hiểu biết này, nhưng bây giờ cô đang bị dày vò bởi nghi ngờ. cô đưa tách café của mình cho anh và ngẫu nhiên những ngón tay của họ chạm vào nhau. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cô cảm nhận sự đụng chạm của anh, cái ấm áp của bàn tay anh, và yêu anh như cô đã từng. “Jonathan sao rồi?’ cô buột miệng.

“Thằng bé ổn cả, Mary đang ở với nó.’ Đôi mắt xám của Nick cố ý chiếu vào cô, thâu tóm toàn bộ ý thức của cô.

“Sống độc thân căng thẳng quá à, Abby?’ anh hỏi ngọt xớt. “Hừm, em biết phòng tôi ở đâu và tôi không bao giờ khóa cửa. Ai mà biết được, em có thể may mắn, nhưng không phải tối nay—Tôi đang tan vỡ đây.’ Abby trở nên đỏ bừng rồi trắng bệch rồi lại đỏ bừng lần nữa, và Nick bật cười.

Cô cảm thấy rất thích được liệng cốc café trong tay mình vào cái mặt đang cười của anh, nhưng cô buộc mình bỏ qua lời chế nhạo cố ý của anh. “Tôi sẽ không tô vẽ thêm lời nhận xét của anh bằng một câu trả lời.” cô nói với anh bằng một chút nghiêm trang. “Con trai của chúng ta đang ốm, và điều cuối cùng thằng bé cần là bố mẹ nó tranh cãi.”

“Em nói đúng,’ Nick thở dài, vẻ khắc nghiệt của anh giãn ra trong một nụ cười nhẹ—nụ cười đầu tiên mà Abby thấy trong nhiều tuần qua, và môi cô cong lại trong một sự hồi đáp ngoài dự kiến.

Những gì đã diễn ra trong bếp có vẻ như đã cải thiện được thái độ của Nick. Sự vô cảm trước đây đã thế chỗ bằng sự quan tâm cẩn thận, và trái tim tổn thương của Abby bắt đầu có một vài hy vọng nhỏ nhoi. Anh đã mất rất nhiều thời gian dùng điện thoại nhưng chưa bao giờ đi đến văn phòng; thay vào đó anh dùng rất nhiều sự chú ý cho Jonathan, ngồi hàng giờ với cậu bé trong thời gian này.

Abby phát hiện ra bản thân mình đang có cơ hội khám phá bí mật của Nick. Cô muốn hỏi anh về Melanine muốn chết đi được, nhưng quá sợ hãi để làm điều đó. Cô sợ tiết lộ tình cảm thật của mình. Cô tức giận với những gì cô đã nghĩ như một sự phản bội, và cô đang bắt đầu suy nghĩ rằng có thể . . . chỉ có thể thôi là cô đã hành động quá vội vàng vì một cuộc hội thoại chưa nghe hết. Cơn ghen khốc liệt của cô, một cảm xúc tiêu cực mà cô chưa từng nhận ra rằng mình sở hữu chúng, có thể đã lãng phí cơ hội có một cuộc hôn nhân hạnh phúc của cô. Những ý nghĩ thầm lặng sẽ không biến mất. Thế nếu Nick đã đề nghị một mối quan hệ mới với cô, và cô đã cố tình phá hủy nó bằng cách nói với anh rằng cô thương hại anh thì sao? Abby cần phải biết, nhưng cô buộc phải thừa nhận rằng mình không có đủ can đảm để hỏi.

Việc Jonathan bị ốm đã nới lỏng được sự căng thẳng giữa họ. Thật ngạc nhiên là một đứa trẻ bị ốm có thể dễ dàng đạt được những gì tưởng chừng như không thể vào trước đó—một Nick dịu dàng—và cô không muốn làm xáo trộn thỏa thuận ngừng bắn ngầm giữa cô và Nick.

Sau bữa tối của ngày hôm sau, Abby ngả người trong phòng khách, một chiếc ly rượu vàng đầy quá mức cần thiết trong tay cô. Thật may mắn là Jonathan đã đỡ hơn, dấu hiệu duy nhất cho việc cậu bị bệnh là 64 cái mụn—cậu bé đã đếm hoặc nhờ ai đó đếm hộ—và nó đã lấy đi tất cả năng lượng của Abby, cùng với những người lớn khác trong nhà giữ cho cậu bé vui vẻ.

Cánh cửa mở ra ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, và Nick bước vào. Cô để ý thấy rằng anh đã cởi áo khoác và cà vạt từ bữa tối, và chỉ có một chiếc cúc được cài trên áo sơ mi của anh. Mắt cô lang thang trên chiều dài cường tráng của anh thả người xuống ghế đối diện, đôi chân dài của anh vắt chéo phía trước, mái đầu đen của anh ngả ra sau ghế trong một thái độ hoàn toàn thư giãn. Cô đã không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm cho tới khi một giọng châm biếm nhẹ nhàng vang lên, “Tôi có hai cái đầu hay cái gì tương tự à?’

Những từ ngữ xuyên qua tim cô, một lời nhắc nhở sống động về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ tại Ritz. Chỉ có điều là bây giờ cô không đủ can đảm để quay lại đó nữa. Một thứ gì đó nghẹn lại nơi họng cô và cô không thể nhìn vào anh. “Không”, cô lẩm bẩm với miệng cốc rồi uống cạn.

“Không à. Thế sao lại nhìn kĩ thế?’ anh hỏi gặng.

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp cái nhìn chăm chú màu bạc của anh. “Sao Melanie không làm thư ký của anh nữa?” cô nói ra điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô, và ngay lập tức ước rằng mình có thể nuốt lại những từ ngữ khi môi anh cong lại trong một nụ cười. Ngạc nhiên là anh đã trả lời cô cụ thể.

‘Melanie đã là một thư ký rất được việc, nhưng không may là cô ta đã bất cẩn phản bội sự tin tưởng của tôi, thế nên tôi đã điều cô ta tới một vị trí khác thích hợp hơn để đảm bảo cô ta vô hại.’

“Ồ”, Abby nói, hoàn toàn lạc lõng. Nhìn vào người chồng rất nam tính của cô, người mà ngay cả khi đang mệt mỏi với bộ quần áo không chỉnh tề vẫn toát ra một vẻ kiêu ngạo tàn nhẫn đủ khiến một doanh nhân cứng rắn cũng phải run sợ, cô gần như cảm thấy thương hại cho người phụ nữ tội nghiệp đó. Cho đến khi cô nghĩ có lẽ anh cho rằng vị trí tình nhân của cô ta thích hợp hơn vai trò thư kí, và trái tim cô chìm xuống.

“Ồ”, anh nhại lại, môi anh xoắn lại trong một nụ cười chế nhạo. “Thế giờ cái trí tưởng tượng khắt khe của em đang nghĩ ra cái gì? Rằng tôi đã đặt Melanie vào một tổ ấm tình yêu chắc, hmm?’ Vệt sáng bừng lên trên má cô đã nói cho anh rõ ràng hơn nhiều các từ ngữ rằng anh đã đoán đúng.

“Không không, tất nhiên là không,” Abby phủ nhận trong khi anh quá dễ dàng đi guốc trong bụng cô. Cô ngả người ra sau ghế khi anh đứng dậy và sải một bước dài về phía cô. Anh nắm lấy cằm cô giữa ngón cái và ngón trỏ của anh, nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào anh, bởi vậy cô không thể né tránh ánh mắt hấp dẫn đang chiêm ngưỡng mình. Cô run rẩy một cách không tự nguyện với cái chạm của anh, nhưng với một nỗ lực đáng kể cô bắt bản thân mình ương ngạnh và mạnh dạn đón lấy cái nhìn của anh.

“Trong bất kì mối quan hệ nào, kinh doanh hay cá nhân, niềm tin vẫn là yếu tố quan trọng nhất,” anh nói rồi thả cằm cô ra, thủng thẳng thêm vào một câu khó hiểu, “Em nên thử một vài lần xem, Abby. Em có thể sẽ ngạc nhiên với kết quả.’ Và anh cất bước rời đi.

“Niềm tin ư” Abby có thể không tin anh đạo đức giả. Anh thực sự gợi ý cô tin tưởnh anh sao? Sau tất cả những gì đã xảy ra trước đó? Không. Điều đó là không thể, đó có thể chỉ là câu châm biếm thường thấy của anh, nhưng quả thật cô phải thừa nhận rằng anh có một câu châm biếm chết người.

Nhiều giờ sau, nằm trên chiếc giường cô độc của mình, cô vẫn suy nghĩ mông lung và không thể ngủ nổi. Nick đã muốn cô tin anh ư? Cô có thể không? Cô có dám thử không? Đó là những câu hỏi mà cô khó có thể đưa ra câu trả lời, nhưng có một điều là chắc chắn—cô không thể lãng phí 15 năm tiếp theo hay sống với Nick trong tình trạng ngừng bắn. Cô có thể bị tâm thần hoặc tệ hơn. Cô yêu Nick, và chúa ơi, cô muốn anh nhiều biết bao! Cô thao thức nghĩ trên giường. Liệu họ có thể chắc chắn đạt đến một thỏa hiệp để sống cùng nhau làm hài lòng cả hai? Cuối cùng cô đã đi đến một quyết định, chỉ cần ngủ trước khi cô tuyên bố nó. Nếu những gì cô nghi ngờ là sự thật, cô không có sự lựa chọn nào khác: cô phải nuốt lòng tự trọng của mình vào cố gắng tiếp tục cuộc hôn nhân của họ.

Sáng hôm sau Abby mặc quần áo với nhiều sự quan tâm hơn bình thường, một chiếc áo len mềm màu xanh ngọc và váy phù hợp, chiếc váy nhẹ nhàng ôm lấy eo cô và hơi bồng ra. Cô không hề có kế hoạch nào trong đầu, nhưng cô tin vào bản năng sẽ hướng dẫn cô. Cô vội vàng vào phòng ngủ của Jonathan, và trái tim cô đập vào sương sườn khi cô va vào Nick đang đi ra ngoài. Anh tự động vươn ra để giữ lấy cô, và trong một khoảnh khắc cô thèm muốn được thư giãn trong vòng tay anh một lần nữa; cảm nhận mùi hương sạch sẽ của anh, cảm thấy bộ ngực cơ bắp dưới lòng bàn tay mình. Nhưng chỉ được trong thời gian ngắn . . .

“Thứ lỗi cho tôi,” Nick nói và đẩy cô sang một bên.

“Anh định ra ngoài à?”

Anh đang mặc một bộ vest màu xám ngọc trai, một chiếc sơ mi trắng kết hợp với cà vạt lụa sọc đơn giản, và với Abby anh trông thật đầy sức hủy diệt. Anh khẽ nhíu đôi mày đen lại. “Tại sao điều đó lại quan trọng với em nhỉ” anh hỏi một cách không kiên nhẫn.

‘Jonathan,’ cô nói, nghĩ đến quyết định của mình đêm trước đó, cô dũng cảm nói thêm, “Vâng. Anh sẽ về ăn tối chứ?’ Thật là một câu hỏi ngớ ngớ ngẩn ngẩn, cô biết thế. Nhưng vào vài phút cuối thần kình của cô không nghĩ ra được gì khác.

“Một câu hỏi quá nhàm chán. Em nghe cứ như một người vợ ấy, Abby.’ Và anh đưa tay lên khẽ nắm lấy cằm cô. “Một ngày em sẽ nói những gì em nghĩ, nhưng trong khi chờ đợi, có, tôi sẽ về ăn tối.’ Khẽ vuốt lông mày cô, anh cúi xuống nhấn môi mình lên trán cô rồi rời đi.

Abby đã choáng váng trong vòng hai phút cho đến khi Jonathan gọi “Mẹ ơi!”, cô chuyển ánh nhìn vào cơ thể cậu bé trên giường, và cô buồn bã nhận ra rằng có lẽ Nick hôn cô là vì con trai và không gì khác. Tuy nhiên, cô tự nhủ, đó là lần đầu tiên trong hai tuần Nick có quan tâm đến cô một chút, và ngồi xuống cạnh giường, cô chuẩn bị sẵn sàng để giải trí cùng con cô.

Sự xuất hiện của bác sĩ Popodopoulos vào buổi chiều đã được hoan nghênh khi việc này giúp giải thoát Abby khỏi Jonathan vô cùng hiếu động, cô đã rất vui mừng được đổi chỗ cho ông lão. Ông khám cho Jonathan và tuyên bố cậu ta đã bình phục như dự kiến, xem xét cậu bé như một phát hiện thú vị. Điều này đã dẫn đến một câu chuyện dài về những con người xưa cũ tại Oxford trong quá khứ xa xôi, nơi ông đã mua cho mình một cái bánh pudding vị nho Hy Lạp. Abby đã phải theo đến cuối câu chuyện khi vị bác sĩ kết thúc bài oanh tạc.

Đứng trên ngưỡng cửa, ông yên tâm nói với cô lần nữa rằng Jonathan sẽ khỏe và bổ sung thêm, “Tất nhiên gần như chắc chắn là cậu bé đã lây nó từ đứa út nhà Catherine. Tôi mới gặp đứa trẻ tuần trước và các nốt mụn của nó mới chỉ bắt đầu lặn đi. Cô biết đấy, đám trẻ của Catherine là những vũ khí xinh xắn. Chúng đã mắc đủ mọi loại bệnh từ bé đến lớn, đôi khi mắc lại hai lần.Ông cười khúc khích hồi tưởng lại. “Tôi nhớ khi hai đứa lớn nhất bị quai bị, nhiều năm trước rồi. Chúng suýt nữa đã làm cậu Nick của chúng mất hết nhuệ khí.’

Mắt Abby mở lớn trong sự ngạc nhiên. ‘Nick ư?’ cô hiếu kì hỏi.

“Phải. Cậu ấy đã bị quai bị. Điều đó thật buồn cười—không phải với một người đàn ông ở tuổi của cậu ấy. Ôi, nó còn là gì đây? Hơn một năm sau đó tôi đã làm một vài cuộc xét nghiệm, và tôi chắc rằng cậu ấy vô sinh. Nhưng tất cả chúng ta đã lầm, tạ ơn chúa rằng cậu nhóc trên tầng đã chứng minh rằng tôi sai, đúng không nào?’ Và rồi ông rời đi.

Tê dại, tâm trí của cô quay cuồng trong cơn sốc, Abby lết trên thềm tới chân cầu thang. ‘Mary,’ cô gọi, “Tôi sẽ đến phòng tranh. Chăm sóc Jonathan nhé, làm ơn.’ Cô cần được ở một mình. Cô không thể tin vào những gì cô vừa nghe; sự tác động của nó là quá khủng khiếp. “Cô ổn chứ, cô gái?’

“Vâng vâng, tôi ổn,’ cô lết vai mình dựa vào tường khi lên cầu thang. Cô không thể đối mặt với bất kì ai. Nếu điều đó là sự thật, chúa ơi, những năm đã lãng phí, những đớn đau không cần thiết—Đó không thể là sự thật. . . Nếu không thì. . .?

Hết