Editor: smizluy1901
"Trên sân thượng gió lớn, chúng ta đi xuống rồi hãy nói." Hàn Dập Hạo đứng ở bên cạnh Tòng Thiện, kéo tay nhỏ bé của cô qua, vắt ngang qua khuỷa tay của mình, khoác vào mình, giống như tuyên thệ "chủ quyền".
Chút tâm tư nho nhỏ này của anh sao có thể lừa được hai người khác, Tòng Thiện bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông "hẹp hòi" một cái, còn Arsfat thì nở nụ cười nhẹ nhàng lịch sự, mời bọn họ đi theo anh đến phòng làm việc ngồi một chút.
Đi theo Arsfat tới nơi gọi là phòng làm việc, Tòng Thiện cảm thấy nơi này giống như một phòng nghiên cứu khoa học hơn, người ở bên trong đều mặc áo blouse trắng, trong tay cầm các loại cốc bê-se ống nghiệm gì đó bận rộn không thôi, thấy Arsfat đi tới, đều dừng lại động tác trong tay, mỉm cười chào hỏi.
"Đây là?" Tòng Thiện rất là tò mò, nhịn không được hỏi.
"Đây là trung tâm nghiên cứu khoa học Arsfat thành lập, chủ yếu là sản xuất các loại huyết thanh thuốc kháng rắn độc, em cũng biết, tộc Raim có bài thuốc bí truyền tổ truyền." Hàn Dập Hạo gỡ bỏ nghi ngờ của cô.
"Ồ." Tòng Thiện sáng tỏ gật đầu, thì ra là thế.
Nghênh đón hai người vào phòng làm việc rộng lớn, Arsfat đóng cửa lại, mời bọn họ ngồi ở trên ghế sofa.
Hàn Dập Hạo cũng không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề nói: "Thưa ngài, Tòng Thiện đã tới, chừng nào ngài giúp cô ấy kiểm tra cặn kẽ?"
"Kiểm tra?" Tòng Thiện không hiểu nhìn Hàn Dập Hạo, chờ anh giải thích.
"Thẩm tiểu thư, tình hình là như thế này." Arsfat kéo một cái ghế qua, ngồi ở trước mặt bọn họ, hai tay bắt chéo, dùng giọng bác sĩ chuyên nghiệp nói, "Bệnh của cô Hàn tiên sinh đã nói cho tôi biết, tôi bảo anh ta đưa cô đến đây, là muốn tiến hành lấy mẫu cơ thể sống của cô, phân tích chuỗi mtDNA của cô. Từ góc độ y học mà nói, loại bệnh di truyền ty lạp thể giống như của cô đây, ở giai đoạn đầu trong cuộc sống không có phát bệnh, theo số tuổi tăng trưởng, đột biến thể trong tế bào mtDNA không ngừng tích lũy, chức năng OXPHOS (cũng chính là tế bào oxy hóa a-xít phốt-pho-ríc hóa) hạ thấp tới một ngưỡng nhất định, sau đó có thể dẫn đến bệnh bị trì hoãn phát sinh tính thoái hóa. Đơn giản mà nói, cũng giống như độc tố trong cơ thể cô đạt tới giới hạn nhất định, mà khả năng tự khử độc của cô lại giảm xuống, triệu chứng "trúng độc" như vậy sẽ biểu lộ ra. Tộc Raim của chúng tôi đời đời đều đang nghiên cứu rắn độc, rắn độc phân rất nhiều chủng loại, một loại trong đó chính là độc tố thần kinh, tôi cho rằng ảnh hưởng nguyên lý về bệnh lý của cô và rắn độc có chút tương tự, cuối cùng đều sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh và vỏ đại não. Cho nên tôi muốn làm phân tích mẩu cắt tế bào của cô cặn kẽ một lần, xem xem đột biến mtDNA của cô đã đến trình độ nào, và làm thế nào khống chế tác động ảnh hưởng đến hệ thần kinh cùng với suy nghĩ của cô."
"Vậy là nói, bệnh của Tòng Thiện vẫn còn hy vọng chữa khỏi?" Ánh mắt Hàn Dập Hạo sáng lên, vui mừng dò hỏi.
Arsfat lại lắc đầu, nói: "Với trình độ y học hiện nay mà nói, bệnh di truyền dường như đều là không thể chữa khỏi, bởi vì chúng ta không cách nào làm cho DNA tái tổ hợp lại, chỉ có thể thử giảm thiểu đột biến này tới mức thấp nhất thậm chí không có ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Tòng Thiện nghe xong, cũng có chút động tâm, cho dù cô mang theo bệnh gien, chỉ cần không phát bệnh, vậy cũng không cần phải lo lắng.
"Thật sự rất cảm ơn ngài." Tòng Thiện cảm kích nói.
Arsfat lắc đầu, ôn hòa cười nói: "Xin đừng nói lời khách sáo như vậy, nếu muốn nói cảm ơn, cũng nên là tôi nói với hai vị mới phải."
"Việc này không nên chậm trễ, bệnh của Tòng Thiện làm phiền ngài." Hàn Dập Hạo sốt ruột nói.
"Vậy Thẩm tiểu thư, xin theo tôi ra ngoài một chút." Arsfat đứng dậy, ra hiệu nói.
Đi tới một căn phòng riêng biệt, Hàn Dập Hạo muốn theo Tòng Thiện vào trong, nhưng Arsfat lại uyển chuyển ngăn anh ở ngoài cửa.
Cách cửa kính, Hàn Dập Hạo nhìn thấy Arsfat chích vào đầu ngón tay của Tòng Thiện, dường như cây kim còn chuyển động vào trong một chút.
Tòng Thiện phản xạ có điều kiện nhíu mày, cắn chặt môi.
Hàn Dập Hạo nhìn mà nóng ruột, không biết Arsfar còn muốn làm Tòng Thiện chịu đau bao nhiêu nữa.
May mà anh ta không có làm thêm bước nào nữa, lấy tế bào cơ thể sống, liền giao cho trợ lý bên cạnh.
Hàn Dập Hạo lập tức đi vào phòng, hỏi Tòng Thiện có đau hay không.
Tòng Thiện lắc đầu, hỏi Arsfat: "Thưa ngài, khi nào thì có kết quả?"
"Khoảng ba tiếng." Arsfat đáp nói, "Sau khi có kết quả, tôi sẽ tìm chuyên gia về phương diện này cùng nghiên cứu thảo luận phương án điều trị cho cô, cho nên cô không cần lo lắng, tôi sẽ giao lại kết quả cho các vị."
"Vậy ý chính là bây giờ chúng tôi có thể về nước?" Tòng Thiện có chút lưỡng lự, cô rất muốn ở lại chờ kết quả, nhưng lại sợ làm trở ngại công việc của Arsfat.
"Không phải." Arsfat mỉm cười nói, lại lấy một ống kim, nói với Tòng Thiện, "Tôi còn cần 18ml máu tĩnh mạch của cô."
"Dùng làm gì?" Hàn Dập Hạo đặt câu hỏi, nếu không phải Tòng Thiện mắc bệnh, anh thật không nỡ để Tòng Thiện bị giày vò.
"Kiểm tra giới tính bào thai trong bụng của cô ấy." Arsfat đáp nói.
Tòng Thiện nhất thời mụ mị, bào thai gì chứ? Không phải cô đã bỏ đứa nhỏ rồi sao?
Hàn Dập Hạo vừa nhìn thấy nét mặt thay đổi của cô, vội vàng nói ra sự thật: "Thật ra thì đứa nhỏ vẫn còn, là Tiểu Kha bọn họ liên kết với bác sĩ lừa em, bọn họ cũng là không muốn em nhất thời xúc động làm ra chuyện hối hận."
Tòng Thiện quay đầu nhìn anh, lửa giận bị lừa trong nháy mắt bốc lên, cô lạnh giọng hỏi: "Cho nên tất cả mọi người đã diễn một màn kịch để đánh lừa dư luận? Tất cả mọi người biết nhưng người trong cuộc em đây lại không biết gì?"
Tuy Arsfat nghe không hiểu lời nói hai người nói lúc này, nhưng là đoán ra được có lẽ Tòng Thiện không biết mình có thai hoặc là không muốn đứa bé này, anh nói: "Thẩm tiểu thư, bệnh di truyền này của cô, thật ra thì cũng không phải hoàn toàn không thể có con."
"Có ý gì?" Tòng Thiện vừa nghe, lại lập tức chuyển sang Arsfat hỏi, khoản này sau này sẽ tính với Hàn Dập Hạo.
"Nếu như cô mang thai là con trai, tuy nó sẽ mang theo gien bệnh, nhưng nó cũng sẽ không phát bệnh, hơn nữa đời sau của nó cũng sẽ không mang theo những gien này." Arsfat giải thích nói.
"Nhưng ngộ nhỡ tôi mang thai là con gái--" Tòng Thiện cũng biết những kiến thức này, nếu như có thể có một cục cưng khỏe mạnh đương nhiên là may mắn trong bất hạnh, nhưng ngộ nhỡ là con gái, lẽ nào cô còn phải chịu đựng nỗi đau tan nát cõi lòng mất đi con lần nữa?
"Cho dù là con gái, chỉ cần nó không mang thai sinh con, cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ triệu chứng gì." Arsfat nói.
Thế nhưng việc này đối với một người phụ nữ mà nói cũng quá tàn nhẫn, nếu như cô ích kỹ mà sinh nó ra như vậy, sau khi con của cô lớn lên có hận cô hay không?
Trong lúc Tòng Thiện do dự, thì Hàn Dập Hạo làm ra quyết định: "Bất kể là trai hay gái, chúng tôi đều không muốn."
"Tại sao?" Tòng Thiện cả kinh, kéo lấy tay anh, vội hỏi.
"Chuyện con cái sau này có thể từ từ rồi nói, cho dù thật sự không có con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của anh đối với em." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Huống chi, điều quan trọng nhất bây giờ là điều dưỡng tốt thân thể của em, chờ bọn họ nghiên cứu ra phương án chữa trị, chúng ta sẽ suy nghĩ thêm có nên có con hay không."
"Vậy nếu như em vĩnh viễn cũng không dưỡng tốt thân thể thì sao?" Tòng Thiện hỏi.
"Chúng ta sẽ trải qua thế giới của hai người." Hàn Dập Hạo không chút do dự đáp nói, "Anh còn mừng vì được yên tĩnh nữa đấy."
Tòng Thiện im lặng, trong lòng của cô cuộn sóng cuồn cuộn, trước hôm nay, cô cho rằng con không còn, thường nửa đêm nằm mộng, cảm thấy đau lòng không chịu nổi, mà hôm nay, cô biết được bào thai trong bụng không sao, mà bệnh của cô cũng không phải là không có cách, vậy bảo cô làm sao cam tâm ngay cả cơ hội thử cũng từ bỏ?
Huống chi, Hàn Dập Hạo càng không muốn đứa nhỏ này, cô càng cảm thấy có lỗi với anh, cả đời này, có thể có một người đàn ông yêu cô như vậy, thật ra thì cho dù bây giờ cô chết đi, cũng không cảm thấy có bao nhiêu tiếc nuối.
Nếu như mấy năm hoặc là mấy chục năm sau, cô ra đi trước anh, nhưng lại không có để lại cho anh một trai hay một gái, nửa đời sau của anh sẽ cô quạnh cỡ nào.
Nghĩ tới đây, Tòng Thiện ngẩng đầu lên, chìa tay ra, kiên định nói với Arsfat: "Thưa ngài, xin rút máu giúp tôi."
"Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của cô, không hiểu hỏi, "Ngay từ đầu không phải em chủ động bỏ đứa nhỏ này sao? Tại sao bây giờ?"
"Hàn Dập Hạo, em hỏi anh, thù của cậu em anh sẽ báo giúp em phải không?" Tòng Thiện hỏi một cái vấn đề không có tương can gì với nhau.
"Đương nhiên." Hàn Dập Hạo gật đầu, nhưng rất nhanh liền ý thức được gì đó, vội vàng ngăn cản nói, "Anh không cho em mạo hiểm!"
Cô cũng tin rằng anh sẽ giúp cô đòi lại công đạo với nhà họ An, cho nên chậm rãi đẩy tay của anh ra, khẩn cầu nói: "Em đã từng trải qua nỗi đau mất con một lần, loại đau đớn này em không muốn trải qua lần thứ hai. Hàn Dập Hạo, anh hãy nghe em nói, ông trời để cho em giữ lại đứa bé này, vậy nhất định là có dụng ý của ông. Anh hãy để em đánh cuộc một lần, có được hay không, nói không chừng chuyện sẽ có chuyển biến."
"Không được, anh tuyệt đối không cho phép em lấy chính mình mạo hiểm." Hàn Dập Hạo một bước cũng không nhường.
"Vậy nếu như là con gái, em sẽ nghe lời anh nói." Tòng Thiện cò kè mặc cả nói, "Nếu như là con trai, chúng ta sẽ thử một lần có được hay không? Coi như em xin anh đấy."
"Không được." Hàn Dập Hạo kiên quyết nói, "Em còn không biết sao, anh quan tâm không phải là đứa nhỏ có khỏe hay không, anh quan tâm là an nguy của em!"
"Em không muốn trở thành người phụ nữ khiếm khuyết! Đứa bé này, nói gì em cũng không bỏ!" Tòng Thiện hạ quyết tâm, một tay bảo vệ bụng, một tay dùng sức đẩy Hàn Dập Hạo ra ngoài cửa.
"Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo nhíu chặt mày rậm, bị sự cố chấp của cô làm anh rất là đau đầu.
Arsfat đi tới, kéo Hàn Dập Hạo ra khỏi phòng, nói: "Hàn tiên sinh, tôi cảm thấy lần này anh không ngại hãy nghe cô ấy, báo cáo cũng sẽ có rất nhanh, chờ kết quả có rồi, hai người hãy quyết định bỏ hay là giữ lại đứa bé."
Hàn Dập Hạo cách một khoảng nhìn vẻ mặt quật cường của Tòng Thiện, biết rõ nếu như anh kiên quyết không cho, nói không chừng cô sẽ rời khỏi anh lần nữa, một mình sinh đứa bé ra.
Thôi, trước tiên thì theo cô, sau này sẽ từ từ thuyết phục cô.
Arsfat thấy anh thả lỏng, đi vào tiếp tục công việc vừa rồi.
Ở lúc rút máu, Hàn Dập Hạo nắm chặt tay kia của Tòng Thiện, im lặng không nói.
Khóe miệng của Tòng Thiện lại vì vậy mà cong lên, cô biết, Hàn Dập Hạo sẽ thỏa hiệp.
Một lát sau, báo cáo xét nghiệm máu ra tới.
"Là con trai." Arsfat cười chúc mừng nói.
"Thật sao?" Vẻ mặt Tòng Thiện lập tức tỏa sáng vô cùng rạng rỡ, kéo lấy hai tay Hàn Dập Hạo, kích động nói, "Em đã nói trời không tuyệt đường người mà, chúng ta có con trai rồi!"
Hàn Dập Hạo lại không có mừng rỡ như cô, là con trai chỉ có thể nói rõ sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của đứa bé này, nhưng Tòng Thiện của anh, lại sẽ vì thế mà chịu rất nhiều khổ sở, anh không muốn.
Thấy Hàn Dập Hạo cười rất miễn cưỡng, Tòng Thiện biết anh đang lo lắng cái gì, nhào vào trong ngực anh, vòng tay ở hông của anh, nhẹ giọng nói: "Anh không cần lo lắng cho em, vì anh, vì con, em sẽ trở nên rất kiên cường, kiên cường ngoài dự liệu của anh. Em hứa với anh, nếu như em thực sự không chèo chống nổi, em sẽ lấy sức khỏe của mình làm trọng. Nhưng bây giờ, anh hãy để em tùy hứng một lần này thôi, em thật sự rất muốn có một đứa con được sinh ra cùng anh, chờ nó trưởng thành, em sẽ nói cho nó biết, ba của nó là một người đàn ông thâm tình nhất hoàn mỹ nhất trên đời này, mẹ của nó thì là một người phụ nữ hạnh phúc nhất may mắn nhất, họ yêu nhau sâu sắc, cho nên mới gạt bỏ muôn vàn khó khăn để có được kết tinh tình yêu này!" Hàn Dập Hạo bị lời của cô làm cảm động, không thốt ra một câu nào, nhưng lại càng dùng sức ôm chặt cô hơn.