Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 53: Ấm áp nho nhỏ sau khi thoát hiểm (2)

Vương Đình mở tủ lạnh ra, ở bên trong gần như là rỗng tuếch, tìm được vài trứng gà, hai quả cà chua và một ít rau cải theo mùa, tìm được mì vắt ở trên rủ quầy, sở dĩ cô biết, đó là bởi vì hai năm trước cô đã từng ở chỗ này.


"Anh nhìn tôi làm gì?" Vừa mới quay người, Vương Đình nhìn thấy người đàn ông dựa ở bên cửa, không hiểu hỏi.
"Nhìn em nấu mì." Câu Tử Minh khẽ cong môi mỏng, tự nhiên nói.
Vương Đình muốn đuổi anh ra, không ngờ đi vài bước, đầu lại bắt đầu có chút choáng váng.


"Sao rồi? Đầu lại choáng?" Câu Tử Minh bước nhanh tới, đỡ lấy cô.
Vương Đình đẩy anh ra, tự mình chống mặt bàn ổn định lại, đáp: "Không sao."
"Còn nói không sao." Câu Tử Minh không vui nhíu mày, bất mãn với hành động cô đẩy anh ra, "Nhất định muốn cậy mạnh có đúng không?"


Vương Đình lại không để ý tới anh, bắt đầu nấu nước nấu mì.
Câu Tử Minh thấy cô cố tình không đếm xỉa tới anh, đưa tay kéo cô qua, từ trên cao nhìn xuống mà liếc nhìn cô, nói: "Em nhất định phải chọc tức tôi?"


"Câu đại thiếu gia, nếu như cảm thấy tôi chọc tức anh, phiền anh cách xa tôi một chút." Vương Đình bĩnh tĩnh đáp, cô thật sự không hiểu nổi Câu Tử Minh là có ý gì, nếu đã chê cô chướng mắt, bảo cô đi không phải là được sao, cô cũng không muốn ở chung với anh.


Câu Tử Minh nhìn cô chằm chằm, trong lòng nghĩ không thèm chấp nhặt người phụ nữ này, đợi vết thương của cô lành lại từ từ trừng phạt cô.
Anh buông cô ra, lại cảm thấy trong lòng khó chịu, liếc mắt nhìn bếp lò, bỏ lại một câu: "Làm hai phần." Rồi xoay người rời đi.


Vương Đình cũng không có phản ứng, đây là nhà anh, cô anh thức ăn của anh, lý nên cũng làm phần của anh.
Nhưng vừa mới quay người lại, đầu lại có chút choáng, cô vội vàng chống người, chờ cảm giác choáng qua đi.


Thân thể cô không được tốt lắm cũng không tính là xấu, huống chi ở trong lúc cô hôn mê bác sĩ cũng đã truyền chất dinh dưỡng cho cô, cho nên hiện giờ cô cũng không quá yếu, nhưng một bữa ăn rất đơn giản, cô vẫn là rề rà rất lâu. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.


Làm xong, cô ngồi ở trong phòng bếp bắt đầu ăn, cũng không có gọi Câu Tử Minh, nhưng khứu giác nhạy bén của người nào đó ngửi được mùi thơm tỏa ra, tự giác đi vào.
"Em lại dám không gọi tôi." Người đàn ông cái mũi nhỏ đôi mắt tí hí thấy cô một mình "ăn vụng", không vui trách cứ.


"Phần trước mặt này là của anh." Vương Đình cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ chỉ cái tô trước mặt, cô lại không phải là ai đó của anh, mắc gì phải gọi anh.


Ngửi thấy mùi thơm của mì, Câu Tử Minh thật là có chút đói bụng, anh ngồi vào đối diện Vương Đình, cúi đầu nhìn một bát nguyên liệu nấu ăn bình thường nhưng làm rất ngon trước mặt, trên sợi mì nhỏ dài thanh mảnh bỏ thêm một trứng gà rán vàng óng, bởi vì bỏ thêm rau dưa, nước súp hơi lan tỏa sắc màu phỉ thúy, trên nước mì còn rắc chút hành tây thái lát mỏng, cũng không biết cô thêm gia vị gì, cả tô mì tỏa mùi thơm bốn phía, làm cho người ta thèm ăn.


Anh nhịn không được gắp một đũa, đưa vào trong miệng, cũng không biết là mình thật sự đói bụng, hay là tay nghề của cô vẫn xuất sắc như xưa, cảm giác cực kỳ ngon miệng, những món sơn hào hải vị cũng không thể so được.


Trong lúc lơ đãng Câu Tử Minh nhìn thấy trong bát của cô có sợi cà rốt, mà trong bát mình lại không có, đôi mắt bỗng thoáng hiện một tia mềm mỏng không dễ phát giác.


Còn nhớ rõ trước đây cô làm cơm cho anh, khẩu vị của anh vẫn rất kén, rau dưa gần như đều không ăn, hơn nữa không thích cà rốt, cô khuyên mấy lần cũng không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần làm cơm đều làm hai phần, phần đó tỉ mỉ lấy ra hết những nguyên liệu anh không thích.


Những chi tiết này, hóa ra cô vẫn còn nhớ.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Vương Đình ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn anh, không hiểu anh đang nhìn cái gì, Câu Tử Minh không muốn phá vỡ ấm áp khó có được này, cho nên lựa chọn im lặng, yên lặng mà ăn hết tô mì này.


Ăn xong, Vương Đình đứng lên, dọn dẹp bát đũa, đương nhiên cũng thu luôn phần kia, bởi vì cô biết, anh tuyệt đối không thể nào rửa chén.


Trong vòi nước, nước ào ào chảy xuống, Câu Tử Minh nhìn bóng lưng bận rộn của Vương Đình, trong lúc nhất thời có loại ảo giác, phảng phất lại trở về ngày trước, anh tan làm về nhà, cô làm cơm rửa chén, hai người chung sống với nhau giống như một đôi tình nhân bình thường.


Khoảng thời gian này là khoảng thời gian bình thường nhất mà lại ấm áp nhất của anh, anh cũng đã từng cảm thấy nhàm chán, nhưng bây giờ anh cảm thấy rất nhung nhớ.


Sau khi gặp cô, cuộc sống của anh dường như là cũng đã thay đổi, cho tới bây giờ, chưa bao giờ xảy ra nhiều biến cố chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, cũng cho tới bây giờ, chưa từng có hốt hoảng lo sợ giống như tối ngày hôm qua, sợ cô thật sự xảy ra ngoài ý muốn, sợ cô lại lần nữa rời khỏi anh.


Có lẽ, trong lòng của anh vẫn có cô, nếu không thì cũng sẽ không căng thẳng như vậy.
Nghĩ vậy, Câu Tử Minh đứng dậy, muốn ôm cô từ phía sau giống như trước kia.
Tuy nhiên, lúc này Vương Đình lại xê dịch sang bên cạnh, làm anh giang tay rơi vào khoảng không.


"Vương Đình." Anh lên tiếng khẽ gọi, giọng nói dịu dàng khó có được.
Vương Đình lại tính giả vờ không biết, cô không muốn có quá nhiều qua lại với anh, bởi vì người đàn ông này, cô đã quyết định không có bất kỳ dính dấp gì.


Sau khi gặp lại anh, mấy ngày ngắn ngủi, cô quanh quẩn ở cửa quỷ môn quan ba lần, hôm qua sau khi tỉnh lại, cô lẳng lặng suy nghĩ rất lâu, sờ lên vết thương lớn nhỏ trên người mình, cảm thấy mình thật là ngốc, mỗi lần vừa gặp phải người đàn ông này, cô liền không kiềm chế được tâm trạng của mình, hoặc là sợ sệt hoặc là mềm yếu, kết quả đổi lấy chính là nhiều lần bị thương, càng tệ hơn nữa là khiến bệnh trầm uất tái phát. Chẳng lẽ cô còn muốn tái diễn số phận hai năm trước? Còn muốn lại lần nữa bị thương tích đầy mình?


Cô không muốn, cho nên cô muốn chạy trốn, trốn thật xa, trốn tới nơi mà anh sẽ không tìm được, như vậy cô sẽ an toàn.


Cô cũng đã gọi điện cho bà ngoại, biết rõ cuộc phẫu thuật rất thành công, mà bây giờ bà ngoại đang được tiếp nhận trị liệu ở một v