*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lương Tư Hàn, 28 tuổi, Phó Cục Trưởng cục cảnh sát đông khu. Hệ thạc sĩ trinh sát của đại học công an nhân dân Trung Quốc, từng đi nước Pháp đào tạo tâm lý học tội phạm trong khoảng hai năm. Về nước vào hai năm trước, bởi vì năng lực làm việc siêu cường đạt được nhiều giải thưởng..."
"Trước sau tham gia phá được hơn 50 vụ án hình sự đặc vụ lớn và quan trọng, được trao tặng 1 huân chương nhị đẳng công[1] cá nhân, 1 huân chương tam đẳng công[2]..."
"Được trao tặng "Cảnh sát nhân dân xuất sắc toàn thành phố", "Cảnh sát kỹ trinh nghiệp vụ cá nhân tiên tiến toàn thành phố"..."
Trong phòng sách rộng rãi sáng sủa, người đàn ông mặc chiếc áo ngủ rộng rãi thoải mái đang lật nhanh xem một xấp tài liệu dày cộm trên bàn làm việc, chỉ vài phút ngăn ngủi, đã nhập tất cả thông tin vào trong đầu.
Không hổ là át chủ bài của hai bộ Tổng tham mưu tổng cục tình báo, không tới 5 tiếng đồng hồ, đã mang tất cả tài liệu về Lương Tư Hàn tới, bối cảnh gia đình, trình độ học thức, quá trình tình cảm, ngay cả chỗ nào trên người bị vết thương do đạn bắn, bớt dài, cũng ghi lại rõ ràng tường tận.
Hàn Dập Hạo khép hờ lông mi dài, đường nét được phát họa đậm nét giống bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch, dưới sống mũi cao như ngọn núi, là đôi môi mỏng hoàn mỹ khẽ mím, áo ngủ tơ tằm hạng sang hơi mở, lộ ra bắp thịt màu đồng gợi cảm, xa xa nhìn lại, giống như một bức tranh tổng thể đẹp mắt.
Chỉ chốc lát, Hàn Dập Hạo đã lật hết tài liệu trong tay, nhẹ nhàng khép lại, đôi mắt sâu hơi nâng, đáy mắt thoáng hiện một tia sáng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lương Tư Hàn có thể từ một kẻ bình thường với hoàn cảnh nghèo nàn đi đến vị trí như bây giờ, cũng không hoàn toàn dự vào bản lãnh thật sự, nhìn chung cả lịch sử "phấn đấu" của anh ta, bên trong xuất hiện rất nhiều tên của những người phụ nữ khác nhau, Thẩm Tòng Thiện chỉ là một người trong số đó. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Khóe miệng hơi cong, Hàn Dập Hạo bấm gọi số điện thoại nội bộ, nói vào micro: "Chú bảy, tối nay giúp tôi hẹn cục trưởng Trần đi ăn cơm".
"Vâng, thiếu gia!"
...
"Cốc cốc"
Bên trong phòng, Tòng Thiện đang lướt web tìm kiếm các thông tin mới nhất về tội phạm học, nghe thấy tiếng gõ cửa, đi tới mở cửa, nhìn thấy dĩ nhiên là Thẩm Tòng Như, trên mặt của cô ấy còn trang điểm đậm, vừa nhìn là biết đi suốt đêm mới về.
"Cho chị." Thẩm Tòng Như đưa cho cô một bức thư, giọng nói trước sau như một không thân thiện chút nào.
Tòng Thiện hơi kinh ngạc, tại sao thư của mình lại ở trong tay của cô ấy, nhưng vẫn nhận lấy, lịch sự nói cảm ơn: "Cảm ơn."
Thấy Tòng Thiện muốn đóng cửa, Thẩm Tòng Như vội vàng ngăn cửa lại, lách mình đi vào, rồi đóng cửa lại.
"Mày muốn làm cái gì?" Bởi vì chuyện ngày hôm qua, Tòng Thiện nổi lên cảnh giác, đề phòng mà nhìn chằm chằm vào cô ấy, hỏi.
Thẩm Tòng Như lại kéo cô ngồi ở mép giường, vẻ mặt thân thiện: "Em hỏi chị, có phải chị quen người có tiền hay không?"
"Không có." Sớm đoán được cô ấy có mục đích, Tòng Thiện phủ nhận nói.
"Chị đừng có gạt em." Thẩm Tòng Như đảo mắt một vòng, nhưng lập tức lại bày ra vẻ mặt tươi cười: "Dầu gì chúng ta cũng là chị em, chị thật sự quen người có tiền đừng có quên em đấy."
"Chị thật sự không có quen người có tiền gì. Sợi dây chuyền này là giữ dùm người khác, phải trả." Tòng Thiện nhẫn nhịn nói.
"Chị thật sự coi tôi là người ngu hả." Thấy mềm không được, Thẩm Tòng Như đứng phắt dậy, khôi phục lại bộ dáng ngang ngược, lớn tiếng nói: "Ngày hôm qua chị chạy ra ngoài, thì có một người đàn ông đem đến một túi đồ tặng cho chị, một người chạy việc cũng là lái BMW 760Li! Những người bạn ngày trước của chị đều là những người trông cổ hủ, ai có gia thế lớn như vậy còn hào phóng mà tặng san hô mã não..."
"Mã não nào cơ?" Tòng Thiện nghe thấy có cái gì đó không đúng, cũng đứng lên, hỏi Thẩm Tòng Như.
Giật mình vì mình nói lỡ lời, ánh mắt Thẩm Tòng Như có chút mơ hồ, giọng lại vẫn rất cứng rắn: "Tôi không có nói gì cả."
Tòng Thiện đến gần cô ấy, chất vấn: "Có phải trong cái túi ngày hôm qua ngoại trừ bức thư này còn có những thứ khác đúng không? Có phải mày đã lấy rồi đúng không?"
"Gì chứ!" Thẩm Tòng Như tiếp tục già mồm, chết cũng không thừa nhận, "Chứng cứ đâu? Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi lấy đồ của chị?"
Tòng Thiện cười lạnh một tiếng, nói: "Mày không lấy ra đúng không."
Vừa nói vừa áp sát Thẩm Tòng Như, dù sao Tòng Thiện cũng là cảnh sát, bây giờ hai người cùng ở trong một phòng, Thẩm Tòng Như vẫn còn có chút sợ hãi, cô từng bước một lùi về phía sau, cho đến khi lưng dựa vào trên cánh cửa, mới ý thức tới ở trong nhà này cô làm gì phải sợ Thẩm Tòng Thiện, vì vậy lạnh lùng quát lên nói: "Chị muốn làm gì!"
"Chị sẽ không làm gì mày." Nụ cười của Tòng Thiện sâu hơn, rét lạnh trong mắt còn lạnh hơn cả băng, "Chỉ có điều mấy người bạn hít thuốc phiện của mày tốt nhất nên cẩn thận một chút, khó đảm bảo ngày nào đó tâm trạng của chị không tốt đúng lúc "chụp" phải bọn họ, chị sẽ nói cho bọn họ biết là do mày cung cấp tin tức cho chị."
"Chị dám!" Thẩm Tòng Như tức giận quát, mấy người kia đều là "khách quen" của hộp đêm, vừa có thể giới thiệu cho cô "công việc tốt", hơn nữa tai mắt lại nhiều, ngộ ngỡ đắc tội bọn họ, sau này cô làm sao có thể đi ra ngoài chơi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Mày thử xem." Giọng nói của Tòng Thiện êm ái, đủ tính uy hϊế͙p͙ hơn so với phô trương thanh thế của Thẩm Tòng Như, "Nhìn xem chị có dám hay không."
"Chị!" Thẩm Tòng Như bị chọc tức đến mức không nói nên lời, cô vốn là đi vào nói nhử Thẩm Tòng Thiện, kết quả lại bị đe dọa, bảo sao cô không tức.
"Bây giờ có thể nói mã não kia là thế nào rồi chứ?" Hài lòng nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Tòng Như, Tòng Thiện hỏi tới.
"Mã não đó... Tôi bán rồi!" Biết không thể gạt được Tòng Thiện, Thẩm Tòng Như không ương bướng nữa, dứt khoát nói thật.
"Bán ư?" Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Tòng Thiện trở nên lạnh lùng, hỏi, "Mày bán cho ai? Mã não là ai tặng?"
"Chị cũng không biết làm sao tôi biết được." Thẩm Tòng Như trợn mắt một cái, "Tôi là nhờ bạn bán, không biết anh ta bán cho ai."
Tòng Thiện nhớ tới bức thư trong tay, lập tức mở ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc ghi trên đấy, thì hiểu được suy đoán vừa rồi của mình là đúng.
Ngoại trừ Hàn Dập Hạo, còn ai tặng quà đắt tiền như vậy cho cô?
Nhưng chính bởi vì là anh tặng, cô càng muốn tìm cách muốn Thẩm Tòng Như lấy về.
"Đưa số điện thoại của bạn mày cho chị." Tòng Thiện mở miệng hỏi.
"Đã nói với chị rồi, bán cũng đã bán, chị còn lấy về làm gì?" Thẩm Tòng Như không nhịn được nói.
"Tiền bán đâu? Lấy ra!" Tòng Thiện chìa tay, bảo Thẩm Tòng Như trả lại tiền, ít nhất phải có tiền mới có thể chuộc đồ từ người mua.
"Dùng rồi." Thẩm Tòng Như hùng hồn đáp lại.
"Dùng bao nhiêu?" Tòng Thiện hỏi tiếp.
"2W." Thẩm Tòng Như trả lời thành thật.
"Mày! Một đêm mày dùng 2W sao?" Tòng Thiện giận đến mức siết chặt nắm đấm.
"Tôi cảnh cáo chị, chị chớ làm loạn. Chị dám đánh người, chính là biết pháp phạm pháp! Tôi sẽ đi tố cáo chị!" Thẩm Tòng Như thấy sắc mặt của cô khó coi, vội vàng lên tiếng nói, đồng thời xoay người muốn mở cửa đi ra ngoài.
Tòng Thiện lại đưa tay chặn cửa lại, kiềm nén lửa giận trong lòng, lại nói: "Có còn dư tiền hay không?"
"Chúng tôi cần bán gấp, chị cho rằng có thể bán được bao nhiêu?" Thẩm Tòng Như không sợ chết tiếp tục nói.
Nói cách khác, bọn họ đã dùng hết số tiền bán được!
"Thẩm Tòng Như, mày thật sự quá đáng!" Tòng Thiện thật sự rất muốn dạy dỗ cô ấy, nhưng vẫn là nhịn xuống, "Đưa số điện thoại người mua cho chị, chị đi tìm anh ta."
"Chị có tiền chuộc về sao?" Hồn nhiên chưa có phát giác mình gặp phải họa, lúc này Thẩm Tòng Như vẫn không quên nói móc nói.
"Tốt nhất mày cầu nguyện chị đây có thể chuộc về, nếu không mày hãy chờ ngồi tù đi." Tòng Thiện cố tình nói ác.
"Chị mới không dám! Chị ở nhà của tôi ăn chùa ở chùa nhiều năm như vậy, bây giờ cánh cứng cáp..." Thẩm Tòng Như học theo một ít lời lẽ cũ rích của Trương Thục Hiền, khiển trách Tòng Thiện. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Mày cũng biết chị cánh cứng cáp, vậy chị đây còn có cái gì không dám!" Mặt mày lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ hiển lộ rõ ràng không hề bỏ sót, Tòng Thiện tức giận quát.
Dù sao thì Thẩm Tòng Như cũng chỉ là một cô bé ngỗ nghịch bốc đồng, bộ dáng đối phó phạm nhân này của Tòng Thiện sao cô ấy có thể không sợ chứ, lần này cũng có chút luống cuống, sợ Tòng Thiện đánh cô, lập tức nói: "Tôi lập tức hỏi giúp chị!"
Đã hỏi được địa chỉ, Tòng Thiện lập tức đi tìm người mua, đến nơi đó, lại được cho biết đã bị bán cho một tiệm bán đồ cổ, Tòng Thiện hỏi tiếp tiệm bán đồ cổ ở đâu, người mua nghe Tòng Thiện nói rõ ngọn nguồn, cũng nhiệt tình, dẫn cô tới tiệm bán đồ cổ.
Tuy nhiên, người làm trong tiệm lại nói ông chủ nhìn thấy san hô mã não lóng lánh trong suốt này, là vật phẩm quý giá hiếm có, nghĩ rằng có lẽ đại tiểu thư sẽ thích, vì vậy vừa mới rời khỏi tiệm, tự mình đem đến cho đại tiểu thư.
Tòng Thiện vội vàng hỏi đã đi bao lâu rồi, đối phương đáp khoảng 20 phút, là lái xe đi, hiện tại cô không thể bắt kịp, không bằng đi thẳng đến nhà của đại tiểu thư hỏi xem.
Tòng Thiện vui mừng, lại hỏi nhà ông chủ của bọn họ, nhưng khi nghe được địa chỉ đó, thì trong nháy mắt như bị một chậu nước đá giội lên đầu, sững sờ ngay tại chỗ.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Người làm thấy sắc mặt của cô bất thường, vội vàng hỏi, thật ra thì tình huống giống như cô thế này, người trong nhà lén lấy đồ đáng giá đem đi bán, anh ta cũng gặp qua không ít, cho nên trong lòng vẫn rất đồng tình với vị tiểu thư này, giờ đây nhìn thấy nét mặt của cô giống như bị đả kích trầm trọng, nhưng ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may ở trong tiệm.
Lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người làm, cô nhàn nhạt nói một câu: "Tôi không sao" liền xoay người đi ra khỏi tiệm bán đồ cổ.
~ ~ ~ ~ ~ ~
[1] Nhị đẳng công: có cống hiến và tầm ảnh hưởng quan trọng.
[2] Tam đẳng công: có thành tích nổi bật, có cống hiến lớn.