Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 17-2: Bắt lấy dạ dày của anh (2)

Hai người nói nói một hồi đã đến bên hồ nước trong công viên, cây xanh vờn quanh chung quanh, làm nổi bật lên một hồ nước xanh biếc giống như phỉ thúy, sóng biếc trong vắt. Phía trên có mấy con thiên nga đẹp mắt duỗi cổ dạo chơi, cò trắng từ trên bầu trời lướt qua, thỉnh thoảng bắt lấy một hai con cá lấp lánh ánh bạc bay lên trời.


"Lúc còn sống ông ngoại con thích nhất thiên nga." Thẩm Tòng Nghĩa ngồi ở trên ghế dài, nhìn những con thiên nga đẹp mắt, nhớ lại chuyện xưa nói.


"Cậu, cậu nói cho con biết một chút chuyện về ông ngoại đi." Tòng Thiện cũng ngồi xuống, theo tầm mắt của Thẩm Tòng Nghĩa nhìn sang, mở miệng hỏi. Trong trí nhớ của cô, khuôn mặt hiền từ ôn hòa ấy đã sớm mờ nhạt, nhưng vẫn còn nhớ mang máng lúc còn rất nhỏ, ông ngoại vui vẻ ôm lấy cô, cù cô nhột, mỗi lần đều chọc cho cô cười khanh khách.


"Nói về tổ tiên, nhà họ Thẩm của chúng ta là quý tộc Minh triều, cũng coi như là gia đình có mặt mũi. Ông ngoại con sống ở nước ngoài từ nhỏ, gia cảnh vượt trội, lại có một công việc rất tốt. Nhưng khi ông nghe được quốc gia đang cần nhân tài, bất chấp người trong nhà kịch liệt phản đối, khăng khăng trở về tổ quốc. Khi đó, quốc gia vẫn còn trong giai đoạn trăm việc đợi làm, chính phủ bắt đầu ra sức bồi dưỡng phát triển ngành công nghiệp của đất nước, ông ngoại con chính là thừa dịp làn sóng thương triều nâng nhà này. Ông là một thương nhân, không tán đồng làm chuyện có lỗi với người khác, những người nghèo khổ không có khả năng trả tiền, ông cũng sẽ cho không không bán, ở nơi quê nhà, nhắc đến tên ông, có ai không biết, ai bằng được ngón tay cái của ông?" Thẩm Tòng Nghĩa nhắc tới chuyện cũ, trên mặt rạng ngời khác thường, dường như trở về cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn như xưa của nhà họ Thẩm.


Tòng Thiện lẳng lặng lắng nghe, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn rất ít hỏi đến chuyện của ông ngoại, hỏi đến chuyện của nhà họ Thẩm, bởi vì cô sợ Trương Thục Hiền nghe được, sẽ càng lửa giận ngút trời hơn, càng sợ khiến Thẩm Tòng Nghĩa nhớ tới ký ức không vui. Nhưng bây giờ nghe được những lời này của Thẩm Tòng Nghĩa, cô mới phát giác được những việc này cũng không phải là chủ đề kiêng kị, bởi vì ông ngoại cao thượng như vậy, nói ra không chỉ sẽ không khiến bọn họ cảm thấy khổ sở, trái lại lại cảm thấy vô cùng tự hào. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.


"Cũng bởi vì ông ngoại con đối nhân xử thế quá tốt, cho nên rất nhiều người cho dù vay tiền cũng phải đến để chiếu cố việc buôn bán của ông, việc này dẫn đến người cùng ngành ghen ghét. Ở thời kỳ hỗn loạn đó, ông ngoại con bị người ta vu cáo, bị hãm hại, còn bị người ta trách mắng bố của ông, cũng chính là ông cố của con, thường xuyên tiếp nhận kiều hối[1], gia đình có vấn đề lịch sử. Thật ra thì, ông cố của con đã qua đời một năm trước đó, cả đời cũng không có đặt chân lên con đường trở về tổ quốc. Nhưng những người đó không chịu nghe ông ngoại con giải thích, lôi kéo ông diễu phố thị chúng, còn đánh ông, bắt giam ông để ông đối diện với bức tường suy nghĩ. Tuy nhiên trong lúc này, ông ngoại con gặp được bà ngoại con, bà ngoại con là một giáo viên âm nhạc, bản tính vui vẻ lương thiện, bà cũng bị chèn ép hãm hại. Đôi trai gái gặp phải cảnh ngộ giống nhau khích lệ cho nhau, an ủi lẫn nhau, bất giác đã nảy sinh tình cảm. Đợi đến sau khi tình hình ổn định, ông ngoại con liền cưới bà ngoại con, sau đó thì có mẹ con và cậu. Tình cảm của bọn họ rất tốt, thường dắt tay nhau đi xem Swan Lake (hồ thiên nga), đó là vở nhạc kịch bà ngoại con thích nhất, cho nên, sau khi bà ngoại con qua đời, ông ngoại con thích làm nhất một chuyện chính là đến công viên nhìn thiên nga." Thẩm Tòng Nghĩa chậm rãi tự thuật nói, nói đến câu cuối cùng, ánh mắt trở nên có chút ẩm ướt.


[1] Kiều hối: là tiền bạc được chuyển từ những người đang trú ngụ hay là lao động ở nước ngoài đến thân nhân của họ tại quê hương.


Tòng Thiện cũng đã từng nghe qua chuyện tình yêu của ông ngoại và bà ngoại, cô không khỏi tưởng tượng ra hai ông bà cụ tay nắm tay bước đi tập tễnh, tản bộ ở bên hồ, nhàn nhã mà ngắm nhìn thiên nga, ánh chiều tà vẩy ở trên người của bọn họ, giống như một bức họa ấm áp cảm động đầy ý nghĩ được lưu truyền vĩnh viễn.


"Có thể gả cho ông ngoại, bà ngoại nhất định cảm thấy rất hạnh phúc." Tòng Thiện cảm động nói, có người đàn ông cùng bạn cùng vượt qua khó khăn, phú quý nghèo khó cũng không rời không bỏ, hơn nữa, ở sau khi bà qua đời nhiều năm, vẫn luôn tâm niệm, không hề tái hôn, tình yêu như vậy trên cõi đời này có bao nhiêu người có thể gặp được.


"Đúng vậy, cho nên bà ngoại con thà không cần tính mạng của mình, cũng phải sinh con cho ông ngoại con." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài thương xót nói.


"Con còn nhớ đã từng nghe mẹ nói, sức khỏe của bà ngoại không tốt phải không?" Tòng Thiện thử thăm dò dò hỏi, cô nhớ lúc còn rất nhỏ, lúc cả nhà vẫn còn chưa có sinh ly tử biệt, bọn họ cùng đi dâng hương trước mộ phần của bà ngoại, không biết không ngoại nói câu gì, Thẩm Tòng Tâm lập tức bật khóc, lúc ấy cô bị hù sợ, vội ôm chặt mẹ, dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ bả vai của mẹ dỗ dành, giọng trẻ con bập bẹ gọi mẹ đừng khóc, Thẩm Tòng Nghĩa ôm lấy cô khóc, trong miệng nói cái gì bà ngoại dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của bọn họ.


"Bệnh của bà ngoại con chính là do năm tháng biến động đó làm hại, sức khỏe của bà vốn là không thể sinh con, bác sĩ nói nguy hiểm quá lớn, nhưng bà ngoại con giấu ông ngoại con len lén mang thai mẹ con. Mẹ con thuận lợi ra đời, làm cho bọn họ hưng phấn không thôi, thế cho nên quên đi cảnh cáo của bác sĩ, cho đến khi bà ngoại con có cậu, sức khỏe của bà nhanh chóng chuyển biến xấu, nhưng bà thà chịu đau cũng không chịu uống thuốc, ông ngoại con lòng nóng như lửa đốt, làm thế nào cũng không nguyên được bà ngoại con. Ông ngoại con mời bác sĩ giỏi nhất từ nước ngoài tới, cho rằng dựa vào kỹ thuật điều trị tiên tiến là có thể lần nữa tạo ra kỳ tích. Không nghĩ tới, rốt cuộc kỳ tích không có chiếu cô bà ngoại con lần nữa, trên bàn mỗ, tình huống bác sĩ lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, đồng thời các bệnh cũ của bà ngoại con phát tác, bác sĩ buộc lòng phải đi xin ý kiến của ông ngoại con, nhưng bà ngoại con kéo lấy cánh tay của bác sĩ làm thế nào cũng không chịu buông, cố chấp mà muốn bọn họ giúp bà sinh đứa nhỏ ra, không cần lo cho bà. Bác sĩ dĩ nhiên không chịu, bà liền tự mình ngồi dậy, cố nén đau, men theo vết thương trên bụng liền kiên quyết xé ra, bác sĩ trong phòng mổ đều kinh hãi, cho đến khi bọn họ phản ứng kịp, mới đi ngăn lại bà ngoại con. Bà ngoại con biết mình sắp chết, cho nên bà liều mạng cũng phải giữ lại đứa bé cho ông ngoại con. Bác sĩ có mặt đều bị bà ngoại con làm cho cảm động, cho nên bọn họ tôn trọng ý nguyện của bà ngoại con, mổ lấy đứa bé này ra, cũng chính là cậu." Thẩm Tòng Nghĩa đưa tay lau khóe mắt ẩm ướt, thương cảm nói.


"Bà ngoại nhất định rất yêu con của mình." Tòng Thiện lau nước mắt lăn trên mặt, ông ngoại của cô cao cả, bà ngoại của cô vĩ đại, tại sao hai người họ tốt như vậy lại không được chết già.


"Đúng vậy, nghe bác sĩ đỡ đẻ nói, sau khi bà ngoại con nhìn cậu một cái, mới an tâm nhắm mắt." Sau khi Thẩm Tòng Nghĩa nói câu này, liền không nói gì thêm nữa.


Tòng Thiện cũng không dám mở miệng, cô nghĩ đến bà ngoại, nghĩ đến mẹ của mình, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, tại sao bà ngoại yêu con của mình như thế, nhưng mẹ của cô lại...


Hai người im lặng nhìn hồ nước, cho đến khi một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tòng Thiện nhìn, là Hàn Dập Hạo gọi tới.
"Alo." Cô bắt máy, hỏi anh tại sao bây giờ lại gọi điện tới.


"Tòng Thiện, anh về đến dưới lầu rồi, hai người đang ở đâu?" Ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Dập Hạo lại nói anh đã trở về.
"Sao anh lại quay về?" Tòng Thiện kinh ngạc, không phải buổi sáng anh mới vừa đi sao.


"Anh thật sự lo cho em, không có lòng dạ nào làm việc, chi bằng điều động giả quay về với em." Hàn Dập Hạo nói, thật ra thì anh là cảm thấy Tòng Thiện mới vừa xảy ra chuyện như vậy, anh đã rời đi, trong lòng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không nỡ, dứt khoát để cho Tề Danh Dương thay anh, mình viện lý do trở về thành phố A.


"Oh. Em và cậu đang ở công viên, sẽ rời đi ngay, anh ở nhà chờ đi nhé." Tòng Thiện nói.
"Anh cũng chưa đi lên, anh tới đón mọi người, buổi trưa đi ra ngoài ăn." Hàn Dập Hạo đề nghị.
"Cậu có hầm gà ở nhà rồi." Tòng Thiện vội vàng nói.


"Vậy anh về nhà tắt lửa, anh đã đặt chỗ rồi, em hãy nói cho cậu em biết, nói anh mời ông ăn cơm, sẽ không để cho ông vất vả." Hàn Dập Hạo cân nhắc chu toàn nói.
"Vậy được rồi, em và cậu chờ anh ở cửa công viên." Tòng Thiện đồng ý.


"Tiểu Hàn trở về?" Thẩm Tòng Nghĩa thấy cô cúp máy, lập tức dò hỏi.
"Dạ." Tòng Thiện gật đầu, "Cậu, trưa nay anh ấy muốn mời cậu ăn cơm."
"Tại sao lại ăn ở bên ngoài." Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, vội vàng khoát khoát tay từ chối nói.


"Anh ấy nói không muốn để cho cậu vất vả, cậu nên đồng ý đi mà." Tòng Thiện kéo lấy ông, cười nói, "Hơn nữa, anh ấy cũng đã đặt chỗ rồi, nếu cậu không đi, tiền đặt cọc cũng sẽ không được trả lại."


Thẩm Tòng Nghĩa không biết Tòng Thiện đang giúp anh, vừa nghe không trả lại tiền đặt cọc, lập tức đồng ý, vừa đi vừa càu nhàu: "Cậu nói người trẻ tuổi các con, đã không biết tiết kiệm, bên ngoài có cái gì tốt mà ăn, còn không bằng ở nhà làm sạch sẽ ăn ngon miệng."


"Được, được, đợi lát nữa con giúp cậu dạy dỗ anh ấy." Tòng Thiện thuận theo lời của ông nói tiếp.
"Con dạy người khác làm gì, con là con gái, cần kiệm chăm lo việc nhà là trách nhiệm của con, mắc mớ gì đến tiểu Hàn." Thẩm Tòng Nghĩa "dạy dỗ" Tòng Thiện nói.


"Cậu, sao cậu lại thiên vị như vậy, chỉ biết giúp anh ấy!" Tòng Thiện không chịu, sao từ trong miệng của Thẩm Tòng Nghĩa, cái gì sai đều là cô sai thế, Hàn Dập Hạo chính là hoàn mỹ không tỳ vết.


"Đương nhiên phải giúp cậu ta, bây giờ cậu đối tốt với cậu ta, sau này các con kết hôn, cậu ta mới có thể đối tốt với con." Thẩm Tòng Nghĩa "có mục đích khác" nói.
"Ai muốn kết hôn? Cậu, cậu cũng đừng có nói lung tung." Tòng Thiện kháng nghị nói.


"Con không kết hôn, chẳng lẽ cả đời đi theo cậu hả." Thẩm Tòng Nghĩa buồn cười hỏi.
"Theo thì theo, dù sao con cũng không rời khỏi cậu." Tòng Thiện tựa đầu vào trên vai của Thẩm Tòng Nghĩa, làm nũng nói.