Tòng Thiện hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nghe được anh nói như vậy, hơi ngẩn ra, chứng thực nói: "Anh nói là ở chung sao?"
"Ừ." Ánh mắt anh hàm chứa tình ý nồng nàn, giống như rượu nguyên chất làm cho người ta say đắm, "Anh muốn về nhà là có thể gặp được em, ôm lấy em."
"Nhưng cậu bên kia." Thật ra thì cô cũng không muốn xa anh, trong thời gian nửa ngày này, hai người đều không có ra ngoài, cùng ôm nhau nói chuyện phiếm, lên mạng, xem TV, dường như nhìn đối phương thế nào cũng không thấy chán.
"Để cho anh, anh sẽ thuyết phục ông ấy." Hàn Dập Hạo tràn đầy tự tin nói, anh biết Thẩm Tòng Nghĩa là sợ Tòng Thiện chịu thiệt, nhưng anh đối với phần tình cảm này rất là nghiêm túc, hai người sớm muộn gì cũng ở chung, chỉ là vấn đề thời gian.
"Ừm." Tòng Thiện dịu dàng đáp lại nói, chợt nhớ tới một chuyện, có chút hưng phấn nói với anh, "Hàn Dập Hạo, em vẽ cho anh một bức tranh nhé."
"Em còn biết vẽ chân dung sao?" Hàn Dập Hạo cười hỏi.
"Cái gì gọi là còn? Có phải anh đã xem qua tranh vẽ trong phòng của em rồi đúng không?" Tòng Thiện híp mắt, "tra hỏi" nói.
"Vẽ rất khá." Anh thoải má thừa nhận, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, hỏi, "Là mẹ em dạy em sao?"
"Thật ra thì từ nhỏ em đã bắt đầu học vẽ, chỉ có điều sau này gia cảnh sa sút, không có tiền đi học tiếp, đều là do mẹ và cậu dạy em." Tòng Thiện nói.
"Vậy em có nghĩ tới cầm bút vẽ lần nữa không?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.
"Cũng đã nhiều năm như vậy, gần như đã quên mất rồi, chỉ còn nhớ một chút nền tảng." Tòng Thiện bĩu môi nói, tay cô cũng đã quen cầm súng, việc vẽ tranh ấy chỉ thích hợp thỉnh thoảng hun đúc cảm xúc.
"Thật ra thì anh ích kỷ hy vọng em là họa sĩ chứ không phải là cảnh sát, tránh cho cả ngày nơm nớp lo sợ cho em." Hàn Dập Hạo thổ lộ nói.
"Em biết, giống như em cũng sẽ lo lắng cho anh vậy." Tòng Thiện rúc vào trong ngực anh, nói, "Nhưng chỉ có công việc cảnh sát này mới có thể khiến em cảm giác mình được cần, có cảm giác tồn tại, em thích làm cảnh sát, giống như anh cũng vì nghề nghiệp của anh mà cảm thấy kiêu hãnh."
"Anh cũng không phản đối em làm cảnh sát, chẳng qua là em luôn không để ý đến an nguy của mình, chuyện gì cũng thích xông lên phía trước nhất, nếu như không có anh ở bên cạnh giám sát em, em nói xem anh làm sao mà an tâm?" Hàn Dập Hạo khẽ thở dài, nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Được, em hứa với anh, tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm an toàn tính mạng của em, được không?" Tòng Thiện cam kết, cũng phải lấy được cam đoan của anh, "Chính anh cũng không để cho người ta đỡ lo, cho nên anh cũng phải hứa với em, đừng luôn cho mình là người sắt, biết khó khăn mà cũng tiến lên."
"Anh sẽ cố hết sức." Hàn Dập Hạo đáp.
Tòng Thiện không vui trừng mắt nhìn anh, không hài lòng về câu trả lời này.
"Em yên tâm, có em ở đây, anh không nỡ để cho mình bị thương." Anh hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, cười nói.
"Được rồi, coi như anh vượt qua kiểm tra." Tòng Thiện cũng không tiếp tục ép anh nữa, cô biết tính chất công việc của anh, quân đội là cơ quan quốc gia, người lính lại là lưỡi dao trên máy, không thể nào không gặp nguy hiểm, cô chỉ có thể thay anh cầu nguyện, mà không thể quá khắc khe.
"Không phải muốn vẽ tranh sao? Cần công cụ gì, anh đi mua." Hàn Dập Hạo cũng thông minh mà dừng cái đề tài này lại, đứng dậy, hỏi.
Tòng Thiện nói mấy thứ đồ, để cho anh đi xuống lầu mua, chờ sau khi Hàn Dập Hạo trở về, Tòng Thiện để cho anh ngồi ở trên chiếc ghế da trên ban công, tay đặt ở gần tai, chân dài kiễng lên, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa, mình thì bắt đầu vẽ phác họa.
Hàn Dập Hạo cảm thấy liên tục bày POSE (tư thế) này có chút ngốc nghếch, nhịn không được đặt câu hỏi: "Tòng Thiện, em muốn vẽ bao lâu?"
"Đừng nói chuyện." Tòng Thiện nghiêm túc ngắt lời anh, không cho anh mở miệng làm ảnh hưởng đến cô.
Hàn Dập Hạo đành phải phối hợp không nhúc nhích nữa, tay chân đều tê đến mức mất cảm giác, Tòng Thiện mới tuyên bố vẽ xong rồi.
"Nào, cho anh xem." Đưa tác phẩm vẽ hoàn thành cho anh, vẻ mặt Tòng Thiện vui sướng, tìm anh làm MODEL (mẫu) quả nhiên là đúng, không chỉ đẹp như tranh, mà còn tương đối chuyên nghiệp, cả quá trình ngoại trừ lông mi thỉnh thoảng chớp động, các phần còn lại không nhúc nhích tí nào quả thực giống như pho tượng vậy.
"Sao vẽ lâu như vậy." Anh xoa bóp tay chân, nhận lấy "kiệt tác" của cô, theo đó bất mãn nói, "Sao anh cảm thấy em vẽ ghế sofa nhiều hơn vẽ anh vậy, hơn nữa em bảo anh tạo dáng lâu như vậy, lại vẽ chim bay trên trời?"
Tòng Thiện cười ha hả, có chút ngượng ngùng nói: "Em không giỏi vẽ người, không chý ý liền vẽ thứ khác."
Hàn Dập Hạo nghe vậy, nguy hiểm mà nheo hai mắt lại, nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen thoáng hiện một tia lửa, anh bước từng bước một đến gần cô, đột nhiên túm lấy bút vẽ trong tay cô, liền tập kích về phía mặt của cô: "Vậy để anh vẽ giúp em!"
"A!" Tòng Thiện sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ chạy, chân ngắn hơn so với người ta một đoạn, còn chưa có chạy được mấy bước, đã bị anh phủ phục tới trên sofa.
"Để anh vẽ con rùa đen cho em." Anh tính trẻ con muốn vẽ bừa lên mặt cô, Tòng Thiện cười giãy giụa, cù cho anh nhột, để cho anh đứng lên, thế nhưng anh lại lấy phương pháp của người trị lại người, bàn tay cù lên trên nách của cô.
"A! Ha ha ha! Đừng cù nữa!"
"Xem xem sau này em còn dám lờ anh hay không!"
"Không dám--"
Ánh mặt trời ấm áp từ trên kính chiếu rọi xuống, vẩy vào trên người của đôi nam nữ đang thỏa thích vui đùa, càng lúc càng ấm áp dễ chịu.
Ở sau khi Hàn Dập Hạo bận trước bận sau, rốt cuộc hai người ở chung! Tuy nhiên, cuộc sống ngọt ngào giống vậy vẫn không có xuất hiện, bởi vì hai người đều rất bận, Hàn Dập Hạo không nhất định phải mỗi ngày đều có thể trở về nhà, có lúc trở về cũng đã khuya khoắt, Tòng Thiện đã ngủ, mà anh không nỡ đánh thức cô, chỉ có thể rón rén mà nằm ở bên cạnh cô, ôm cô ngủ.
Bởi vì Tòng Thiện thăng chức, công việc càng bận rộn hơn so với ngày trước, làm việc suốt đêm cũng