Editor: smizluy1901
"Tên khốn kiếp này!" Tiểu Kha tính tình nóng nảy nhịn không được tức miệng mắng chửi, "Cũng sắp làm cha rồi, còn không quản được tính phong lưu, chờ anh ta trở về, tôi nhất định giúp cô dạy dỗ anh ta thật tốt!"
Vương Đình biết Tiểu Kha ruột để ngoài da, cũng không có thật sự để những lời của cô nói ở trong lòng, chỉ là sợ cô bị chọc tức, vì vậy giải thích nói: "Tôi và anh ta vốn cũng không có quan hệ, anh ta đi du lịch với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có liên quan tới tôi. Tôi chỉ là cảm thấy sống ở nhà họ Câu quá buồn bực, không có thói quen bị người ta "cúng" như trùng gạo. "
"Vậy tiếp theo cô định làm thế nào?" Tiểu Kha sợ mình phản ứng quá kích động, lại kích động đến Vương Đình, cho nên hít một hơi thật sâu, hỏi.
"Trước tiên tìm chỗ đặt chân đã, chờ bệnh của bà ngoại tôi khỏe lại được trở về nước, tôi sẽ đưa bà về quê." Vương Đình nói ra tính toán của mình.
"Vậy trước hết cô ở chỗ của tôi đi, mặc dù chỗ của tôi vừa nhỏ lại vừa loạn, nhưng một mình cô ở bên ngoài tôi không an tâm." Tiểu Kha nhiệt tình đề nghị, "Hơn nữa tôi là cảnh sát, cô ở đây cũng có cảm giác an hơn một chút."
"Tôi không muốn làm phiền cô." Vương Đình lắc đầu, uyển chuyển từ chối, thật ra thì cô đã nghĩ kỹ chỗ đi rồi, cô sẽ đến nhà họ hàng ở mấy ngày trước, sau đó về nhà dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, chờ đón bà ngoại về.
"Chúng ta là bạn bè, làm phiền gì chứ?" Tiểu Kha nắm lấy tay của cô, nghiêm túc nói, "Hôm nay cô gặp phải chuyện như vậy, cô cảm cảm tôi sẽ yên tâm để một người phụ nữ có thai rời đi sao? Cô không cần cảm thấy làm phiền tôi, con người của tôi chính là nhiệt tình, nếu như cô không muốn "làm phiền" tôi, vậy tôi mới cảm thấy không vui, cho rằng cô không coi tôi là bạn." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tiểu Kha, tôi không phải ý này." Vương Đình sợ cô hiểu lầm, giải thích nói, "Sớm muộn gì tôi cũng phải rời đi, vậy cần gì phải quấy rầy cô thêm mấy ngày? Hơn nữa nói thật, tôi là lén rời khỏi nhà họ Câu, cô cũng có thể cảm thấy tôi như đang "chạy trốn", tôi không hy vọng bọn họ tìm tới đây."
"Không sao, coi như người nhà họ Câu thật sự tìm tới đây, tôi cũng sẽ không để cho bọn họ gặp cô." Tiểu Kha bảo đảm nói, "Dầu gì tôi cũng là cảnh sát, cô ở lại chỗ của tôi, mới không có người làm loạn."
Những lời này của cô ẩn chứa ý tứ khác, là cảnh sát, cô đương nhiên biết quá trình lập nghiệp của nhà họ Câu, có thể nói bọn họ là một tổ chức cỡ lớn đã tẩy trắng, tuy bề ngoài không có làm chuyện xấu, nhưng trong xương vẫn còn có một chút tác phong hắc đạo, với việc Câu Tử Minh và Tần Kha dùng vũ khí đánh nhau với cảnh sát lại không làm được gì, cô là không yên tâm để cho Vương Đình "trở về" trong tay của người nhà họ Câu.
"Tôi biết tấm lòng của cô—" Vương Đình còn muốn nói thêm, lại bị Tiểu Kha ngắt lời.
"Vương Đình, đừng nói nữa, trước tiên cô ở chỗ của tôi hai ngày, nếu như thật sự cảm thấy không quen tôi sẽ tìm chỗ khác cho cô ở, cô thấy có được không?" Tiểu Kha nói ra cách trung hòa.
Vương Đình biết mình nói không lại Tiểu Kha, cũng không muốn khiến cô lo lắng, vì vậy đành phải gật đầu, đáp ứng trước.
Trong lúc Vương Đình đồng ý ở lại, thì ở một nhà máy rượu ngầm tại thành phố A.
"Choang!" Chai rượu bể nát, đập ở trên đầu của một người, người này lập tức đau đến che đầu quỳ rạp trên đất âm u, thốt ra tiếng kêu rên đau đớn.
"Lôi ra ngoài! Đồ vô dụng!" Một người đàn ông tàn ác gắt gỏng cất tiếng gầm nhẹ, vung tay lên, lại ném vụn một chai rượu đỏ đắt tiền trên đất, chất lỏng đỏ tươi như máu ấy lập tức tràn ra, hòa làm một thể với máu tươi của người chảy xuống trước đó.
Người xung quanh bị dọa sợ tới mức vội vàng cúi đầu, đứng nơm nớp run rẩy, không dám phát ra một chút tiếng động gì.
"Một đám vô dụng!" Tần Kha tức giận quét mắt nhìn một đám thuộc hạ, tức giận mắng, "Cũng đã thời gian dài như vậy, còn không tra ra được Câu Tử Minh đi đâu? TM[1], có phải các người không muốn sống phải không!"
[1] TM: câu chửi tục.
Tần Kha nổi trận lôi đình, kể từ lần đó anh phục kích Câu Tử Minh thất bại, nhà họ Câu đã hạ lệnh truy sát, anh vốn cũng không sợ Câu Tử Minh, nhưng hai người Hàn Dập Hạo và Đường Tuấn kia cũng phát ngôn bừa bãi muốn đối phó anh, cho nên anh không thể không trốn ra nước ngoài mấy tháng.
Song, cục tức trong lòng làm thế nào cũng nuốt không trôi, tháng này anh nhận được tin, biết Câu Tử Minh không có ở thành phố A, anh lặng lẽ trở về, âm thầm bố trí, chính là muốn đợi sau khi Câu Tử Minh trở về đánh anh ta trở tay không kịp.
Nhưng không ngờ Câu Tử Minh đột nhiên giống như mất tin tức, cho dù anh phái người tìm khắp trời nam đất bắc, cũng tìm không ra. Hôm nay, thời gian kéo càng dài, trong lòng anh càng không kiềm được kích động mãnh liệt muốn giết người.
"Đại ca!" Lúc này có một người đàn ông lao tới, cúi đầu ghé vào tai anh ta nói mấy câu.
Tần Kha híp đôi mắt dài hẹp, lạnh giọng hỏi: "Thật sự là người phụ nữ đó?"
"Vô cùng xác thực." Người đàn ông đáp nói, "Bọn em nhìn thấy cô ta ở trên đường, vốn muốn bắt cô ta lại, lại không ngờ có một chiếc xe cảnh xác tới, cho nên bọn em liền theo đuôi bọn họ đến cục cảnh sát, sau đó người phụ nữ kia lại cùng về nhà với một nữ cảnh sát."
"Tốt, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp tao!" Tần Kha chỉa ngón tay lên, nở nụ cười tàn ác, sau khi anh trở về mới biết người phụ nữ của Câu Tử Minh có con, nhớ tới người phụ nữ lần trước bị anh bắt đi, Câu Tử Minh lập tức ngoan ngoãn một mình tới cứu người, Tần Kha biết lần này anh là có cơ hội cực tốt.
Tâm trạng bỗng tăng vọt, kéo theo chỗ kín phía dưới cũng đặc biệt căng đau, anh kéo người phụ nữ bên cạnh đang bị dọa sợ tới mức run rẩy kia, ấn đấu cô ấy xuống, cởi thắt lưng, cũng không để ý tới còn có người khác nhìn thấy, muốn cô ấy lập tức giúp anh hạ hỏa.
Khoang miệng được nóng ấm bọc lấy, Tần Kha cất tiếng thở dài sảng khoái, TM, thật sự là thoải mái, Câu Tử Minh, mày không trông nom tốt người phụ nữ của mình, vậy cũng đừng trách tao tới giúp "chiếu cố".
"Ting tang" trong phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại, Câu Thư Huyên vừa mới ngủ bị đánh thức, cô ngồi dậy đón lấy điện thoại ở đầu giường.
"Đường Tuấn?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Câu Thư Huyên dò hỏi, "Làm sao vậy?"
"Thư Huyên, tôi nhận được tin, Tần Kha lén trở về." Giọng nói trầm thấp của Đường Tuấn mang theo một tia nhắc nhở, anh cũng là đột nhiên biết được con chó điên kia trở về thành phố A, hơn nữa đã trốn mấy ngày. Anh vốn định lập tức phái người đi tìm tung tích của Tần Kha, nhưng nhớ tới lúc này Vương Đình rời khỏi nhà họ Câu, anh sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện, mới đêm khuya gọi điện thông báo cho Câu Thư Huyên biết.
"Cái gì? Vậy anh có biết hắn đang ở đâu không?" Câu Thư Huyên buồn ngủ biến mất, cô biết ân oán giữa Tần Kha và em của mình, cô cũng đã từng bí mật điều tra người này, biết hắn bụng dạ nham hiểm, trước giờ thủ đoạn độc ác. Người này, lúc này xuất hiện, sẽ không có mục đích khác chứ?
"Hắn rất biết lẩn trốn, tạm thời tôi vẫn chưa có manh mối." Đường Tuấn nhắc nhở nói, "Tôi cảm thấy nếu hắn đã trở về, thì có thể biết chuyện của Vương Đình. Cho nên, không thể để cô ấy ở bên ngoài, tôi đã phái người đi đến nhà của nữ cảnh sát kia đón cô ấy rồi, em có muốn đi hay không?"
"Tôi lập tức ra ngoài." Câu Thư Huyên đáp ngay, Đường Tuấn nói cũng là suy nghĩ trong lòng của cô, tên Tần Kha điên này, chuyện gì cũng dám làm. Nếu như để cho hắn biết hiện giờ Vương Đình ở vào tình trạng không ai bảo vệ, nhất định sẽ phái người đi bắt cô, cho nên bọn họ không thể mạo hiểm như vậy, cho dù sẽ khiến Vương Đình không vui cũng phải đưa cô về.
Tuy nhiên, lúc cô và Đường Tuấn đến dưới lầu nhà Tiểu Kha, thì vẫn là đã tới chậm một bước.
Cửa chính này vốn là đóng chặt bị người dùng ngoại lực phá ra, tâm khóa vẫn còn lưu lại mùi lưu huỳnh, nhất định là có người dùng súng bắn hỏng miệng khóa, mạnh mẽ xông vào.
Bàn ghế trong phòng xiêu vẹo, ngay cả cửa phòng ngủ cũng bị đập tan nát, có thể nghĩ là biết nhóm người đó dã man cỡ nào.
Nghe được động tĩnh hàng xóm đã báo cảnh sát, song, khi Câu Thư Huyên hỏi thăm nhân chứng nhìn thấy, thì bọn họ bị dọa sợ vốn không biết đám trộm cướp ấy chạy hướng nào, ngay cả hình dạng bọn họ cũng không thấy.
"Chết tiệt!" Đường Tuấn thốt ra tiếng mắng chửi trầm thấp, "Tần Kha ra tay thật đúng là nhanh, xem ra lần này hắn là tính điên đến cùng!"
"Điều tra camera giám sát đường quốc lộ, nhất định phải điều tra được bọn họ đi đâu!" Câu Thư Huyên cắn chặt môi, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, nhưng cô cũng là người trải qua sóng to gió lớn, bây giờ cũng không hốt hoảng chút nào, rành mạch phân phó, "Đường Tuấn, tôi muốn anh lập tức liên lạc với cục trưởng Trần của bộ công an, dùng hết thảy lực lượng cảnh sát có thể dùng tham gia lùng bắt! Tôi cũng sẽ lập tức liên lạc với người trong hắc đạo, để bọn họ giúp tìm kiếm. Một khi phát hiện tung tích của Tần Kha, bất kể dùng cách gì, tôi cũng phải cứu Vương Đình ra!"
"Không thành vấn đề." Đường Tuấn nhìn cô một cái, biết Câu Thư Huyên là thật sự tức giận, không cần cô dặn dò, anh cũng sẽ làm như vậy, bây giờ chỉ hy vọng Tần Kha còn có thể giữ vững một tia lý trí, đừng làm tổn thương đến Vương Đình, nếu không cho dù nhà họ Tần hắn có núi dựa lớn hơn nữa, cũng chỉ sợ sẽ bị nhổ tận gốc!
"Tử Minh bên kia cần thông báo không?" Lúc Đường Tuấn chuẩn bị rời đi, đột nhiên dò hỏi Câu Thư Huyên.
"Tôi sẽ đích thân nói cho nó biết." Trên mặt Câu Thư Huyên hiếm khi hiện đầy vẻ tức giận, cô lạnh lùng nói, "Từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần nó gây họa đều là tôi tới giúp nó giải quyết hậu quả. Lần này, nếu như Vương Đình thật sự gặp phải bất trắc, tôi chờ xem nó sẽ hối hận không kịp!"
Căn nhà bỏ hoảng ở Thành Tây.
Hơi mười người đàn ông cầm súng khoanh tay đứng thẳng, khoảng trống chính giữa, một người đàn ông cáo ráo ngồi đấy, ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn chằm chằm vào hai cô gái nằm trên đất, trên mặt khó nén cảm giác hưng phấn.
Thật sự là quá tốt, dễ dàng để anh bắt được cô gái tên Vương Đình này như vậy, đợi cô tỉnh, làm thế nào "chào hỏi" cô thật tốt đây?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mất máu và đau đớn khiến Tiểu Kha tỉnh lại, cô bị thương, xương tay bị bẽ gãy, lỗ máu trên đùi vẫn còn đang điên xuồng chảy ra, cô từ từ ngẩng đầu lên, ký ức trước khi hôn mê ùa vào trong đầu, cô ý thức được mình là bị đám người trước mắt này bắt cóc!
"Các người là ai!" Cô ngọ ngoạy muốn bò dậy, nhưng không đợi cô đứng lên, bắp chân đã gặp phải một đá mạnh, tiếng gãy xương theo đó truyền đến, cô thốt lên một tiếng kêu đau đớn, lại ngã xuống trong vũng máu.
"Nữ cảnh sát, tôi khuyên cô vẫn là tiết kiệm hơi sức một chút, tránh cho lát nữa chết thì quá đau đớn." Tần Kha nở một nụ cười quái gở, anh vốn không có ý định đưa nữ cảnh sát này cùng đi, chỉ trách cô không thức thời, nhất định muốn liều mạng ngăn cản bọn họ đưa cô gái tên là Vương Đình này đi, cho nên anh liền trói cô cùng đi.
"Ưmh." Lúc này, Vương Đình cũng tỉnh lại, phần đầu của cô bị thương, trong lúc nhất thời tuy tỉnh lại, nhưng ý thức lại vẫn còn có chút hốt hoảng.
"Tỉnh rồi?" Tần Kha đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt của cô, cong ngón tay, nâng cằm của cô lên, cười lạnh nhẹ nhàng thốt ra, "Chúng ta lại gặp mặt!"