Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 121: Nhân duyên

Editor: smizluy1901
Đi ở trên đường, Hàn Dập Hạo nhất định muốn dẫn Tòng Thiện đi mua quần áo, Tòng Thiện cảm thấy bụng lớn mặc quần áo khó coi, chết sống không chịu, kiên quyết kéo Hàn Dập Hạo đi vào viện bảo tàng nghệ thuật xem triển lãm tranh.


"Anh nhìn bức này xem, ý vị sinh động, bút pháp linh hoạt, sức cuốn hút tràn đầy, trong tất cả các bức tranh triển lãm cũng coi như như tác phẩm xuất sắc." Tòng Thiện khen không dứt miệng về một bức tranh sơn thủy hoa điểu, nói.
Hàn Dập Hạo ngáp một cái, ỉu xìu đáp: "Anh thấy cũng không có khác với cái khác."


"Đó là vì anh không hiểu nghệ thuật." Tòng Thiện liếc anh một cái, ý bảo anh không hiểu cũng đừng có kéo cô vào, ảnh hưởng đến cô xem tranh.


"Xem lâu như vậy, chúng ta đi uống chút đồ uống đi." Hàn Dập Hạo thật sự không có thói quen ở nơi có bầu không khí nghệ thuật quá nặng này, anh lại xem không hiểu, thật nhàm chán nói.
"Mới mười phút mà thôi." Tòng Thiện liếc mắt xem thường, sớm biết anh làm ầm ĩ như vậy, sẽ không dẫn anh tới đây.


"Được rồi, mười phút cũng đủ dài rồi, chúng ta đi thôi." Hàn Dập Hạo không nói gì kéo cô liền đi ra ngoài.


"Ai da, anh buông em ra." Tòng Thiện tức giận đánh anh hai cái, lại rước lấy ánh nhìn lom lom bất mãn của những người còn lại, đành phải im miệng, rõ ràng không tình nguyện mà đi ra ngoài. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.


"Hừ, sau này em tự đi một mình." Tòng Thiện dẩu môi, căm hận nói.


Hàn Dập Hạo lấy lòng mà giúp cô đi mua đồ uống, cắm vào theo thói quen, "hầu hạ" cô uống một ngụm, cười nói: "Đừng giận, em nói đúng, anh là một người "thô kệch", hoàn toàn không có tế bào nghệ thuật, em bảo anh ở bên trong, không phải là hành hạ anh sao?"


"Em mới không phải là vì hành hạ anh, em là muốn tiến hành thai giáo." Tòng Thiện lườm anh một cái, sờ lên bụng nói, "Em muốn đứa bé từ nhỏ đã được nghệ thuật hun đúc, nói không chừng lớn lên sẽ trở thành một nghệ thuật gia."


"Em muốn con của anh làm nghệ thuật?" Vẻ mặt Hàn Dập Hạo cổ quái nhìn cô nói.
"Có gì không thể?" Tòng Thiện chuyện đương nhiên đáp, "Mẹ em là nghệ thuật gia, ở khi còn bé người lớn đều khen em có thiên phú nghệ thuật, sau này con của em trở thành nghệ thuật gia có gì kỳ quái?"


"Không phải là kỳ quái, vốn là không thể nào." Hàn Dập Hạo lắc đầu, như đinh đóng cột đáp.
"Tại sao?" Tòng Thiện bất mãn nhìn anh, hỏi tới, "Cái gì gọi là không thể nào? Anh nói rõ cho em."


"Em đã thấy qua nhà anh xuất hiện bác sĩ, giáo sư, nghệ thuật gia hoặc là nghề nghiệp khác chưa?" Hàn Dập Hạo chạm vào lưng của cô, để cô đừng tức giận, cố "giảng đạo lý" với cô.


"Ồ, bởi vì đàn ông nhà họ Hàn đều là quân nhân, cho nên sau này con của em cũng chỉ có thể nhập ngũ?" Tòng Thiện nhìn anh chằm chằm, ép hỏi.


"Mặc dù trên lý thuyết không phải là cách nói như vậy, nhưng hoàn cảnh như thế, chúng ta nên thuận theo "thủy triều" không phải sao." Giọng Hàn Dập Hạo rất êm ái, nhưng ý tứ trong lời nói lại chắc chắn.


"Rốt cuộc anh có ý gì hả?" Tòng Thiện tức giận, truy hỏi nói, "Bởi vì con trai họ Hàn, cho nên nó không thể lựa chọn con đường của mình, làm thế nào cũng phải do nhà họ Hàn "thao túng" nó phải không?"


"Không phải nói là "thao túng" nó." Hàn Dập Hạo kéo cô tới băng ghế bên hành lang ngồi xuống, để cô bớt giận trước, ôn hòa nhã nhặn nói, "Con trai nhà bọn anh, lúc còn rất nhỏ sẽ được đưa đến trong trường quân đội để rèn luyện, đây là truyền thống của nhà họ Hàn, sau này con của chúng ta cũng không ngoại lệ. Con trai của anh sẽ không trở thành nghệ thuật gia, là vì anh cũng là trải qua như vậy, hiểu được hoàn cảnh lớn lên ở đó, con trai càng có thể trở thành một quân nhân dũng cảm gan dạ và thiện chiến, chứ không phải là một nghệ thuật gia phong hoa tuyết nguyệt. Hơn nữa, theo cá nhân anh mà nói, anh mới không hy vọng con trai của mình trở thành người "ẻo lả"."


"Ý của anh là nói cậu em cũng là "ẻo lả" hả?" Tòng Thiện căm tức nhìn anh, bộ dáng ấy dường như hận không thể nhào tới cắn anh mấy cái.


Hiển nhiên biết rõ là không thể mắng chửi ông cậu, Hàn Dập Hạo vội vàng giải thích nói: "Anh đương nhiên không phải nói cậu, anh là chỉ, ở gia đình bình thường, làm bất kỳ nghề gì cũng là tốt, nhưng ở nhà họ Hàn, em nghĩ xem, trong một đám quan to cả ngày chỉ biết dẫn lính chiến đấu đột nhiên xuất hiện một thằng nhóc văn nghệ vẽ tranh làm thơ, cảnh tượng đó là kinh ngạc biết bao."


"Có gì mà kinh ngạc, em cảm thấy có thể chấp nhận mà." Tòng Thiện bất mãn nói.


Hàn Dập Hạo có chút đau đầu làm thế nào để giải thích cái vấn đề này, vừa không thể biểu hiện quá cứng rắn mạnh mẽ, lại vừa phải làm cho Tòng Thiện xóa bỏ những ý nghĩ "không thiết thực" này, còn đang trong tình thế khó xử, thì điện thoại của anh reo lên.


"Alo." Anh bắt máy, giọng lập tức trở nên bình tĩnh trầm thấp.
Tòng Thiện ở gần anh, âm thanh bên đầu kia điện thoại cũng là bay tới mấy câu, cô nghe được đứt quãng mấy từ "phẫu thuật", "tiền chữa trị", "rất gấp".


"Các cậu ổn định cậu ta lại, tôi lập tức chuyển tiền về quê cho cậu ta." Nghe rõ tình hình, Hàn Dập Hạo dặn dò, lại không quên bổ sung một câu, "Hãy nói tiền này tôi cho Tống Nham mượn, đừng thúc giục cậu ta trả lại, khiến cậu ta có áp lực khác."


"Cấp dưới của anh?" Tòng Thiện dò hỏi, đôi mắt to tròn linh lợi nhìn anh, giống như quả bồ đào đen trơn bóng.
"Ừ." Hàn Dập Hạo vừa nói vừa gọi điện cho Tiễn Thiểu Kiệt, "Cậu cho mượn hai trăm ngàn, cậu bảo nhân viên chi nhánh ngân hàng của cậu chuyển tiền, tôi cần dùng gấp."


"Địa chỉ." Tiễn Thiểu Kiệt cũng không dài dòng, hỏi rõ địa chỉ chuyển tiền rồi dặn dò cấp dưới đi làm, sau cùng, không quên trêu chọc nói, "Hai trăm ngàn nhỏ nhặt mà Hàn đại thiếu cậu cũng cần mượn của tôi sao, thật đúng là chuyện hiếm."


"Bớt nói nhảm, cậu cũng không phải không biết tình hình bây giờ." Hàn Dập Hạo lời ít mà ý nhiều nói một câu, "Có tiền trả lại cho cậu."
Không đợi Tiễn Thiểu Kiệt nói, liền cúp máy.


Tòng Thiện đương nhiên biết cái gọi là "tình hình" của anh, anh lấy toàn bộ tiền quỷ ký gửi dùng ở trên người của cô, bây giờ ước chừng "nghèo" giống cô, tài khoản ngân hàng không quá hai trăm ngàn, cho nên đành phải tìm đệm lót Tiễn Thiểu Kiệt rồi.


Tòng Thiện mấp máy môi, vấn đề còn chưa có hỏi ra lời, điện thoại của Hàn Dập Hạo lại reo lên.
"Chuyện gì?" Anh nhíu mày, bắt máy, tức giận hỏi.
"Đội trưởng, tôi không thể cầm nhiều tiền của anh như vậy." Giọng của đối phương vẫn còn mang theo âm mũi, đoán chừng là vừa mới khóc.


"Nói lời thừa thải gì đấy hả." Giọng của Hàn Dập Hạo không tốt mắng, "Chút tiền này có thể cũng quan trọng như mạng của mẹ cậu? Một người đàn ông cao lớn, nhăn nhăn nhó nhó giống cái gì. Nghe được giọng của cậu thì phiền, tôi cho cậu biết, cậu lập tức thu dọn đồ đạc đi về nhà cho tôi. Trước khi trời tối, nếu cậu còn chưa có bước ra cửa, tôi sẽ bảo các anh em ném cậu ra ngoài."


"Đội trưởng, cám ơn anh." Giọng của đối phương rất thấp, chỉ nghẹn ngào nói ra mấy chữ như thế.


Hàn Dập Hạo mắng thì mắng, nhưng yếu tố quan tâm không ít, anh "uy hϊế͙p͙" nói: "Thủ tục xin nghỉ về rồi bổ sung, cậu mau chóng đi về nhà chăm sóc mẹ cậu, gặp khó khăn gì thì gọi điện cho tôi, để tôi biết cậu còn giấu tôi, xem trở về tôi lột da tiểu tử thúi nhà cậu thế nào!"


"Vâng, tôi biết rồi." Đối phương cũng không nhiều lời nữa, bỏ điện thoại xuống liền chạy như bay đi thu dọn đồ đạc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy anh rốt cuộc cũng rảnh rỗi, Tòng Thiện tò mò hỏi.


"Một anh em trong đội của anh, mẹ cậu ấy phải làm phẫu thuật tim, không có tiền, bệnh viện không chịu làm, thúc giục cậu ta nộp phí phẫu thuật, cậu ta vẫn luôn giấu anh, mãi tới hôm nay bệnh viện hạ tối hậu thư, nói muốn để cho mẹ cậu ta xuất viện, cậu ta sốt ruột bật khóc, chuyện này mới khiến các anh em trong đội biết. Như vậy, mới nhớ tới hỏi anh vay tiền."


"Anh cho vay tiền thì cho vay đi, giọng điệu còn dữ dội như vậy, làm cấp dưới của anh thật thảm." Tòng Thiện hơi cau mày, nói.


"Nếu như cậu ta có thể dễ dàng nhận tiền của anh, cũng sẽ không liên tục nhẫn nhịn không mở miệng rồi." Hàn Dập Hạo nhìn Tòng Thiện, ôm cô nói, "Tình cảm giữa quân nhân là lấy mạng đổi lấy, thứ tình cảm này rất tế nhị và rất phức tạp, ở trên chiến trường, bọn anh có thể không chút do dự nhào tời đỡ đạn cho đối phương, nhưng trong thực tế, nhắc tới việc tiền nong này, đã cảm thấy không thể mở miệng, nếu không thì khinh nhờn phần tình cảm này. Nhiều khi, đàn ông thà rằng đổ máu chảy mồ hôi, cũng không chịu mở miệng vay tiền. Nếu như anh giống như phụ nữ mà khuyên cậu ta, đoán chừng là khuyên đến sáng mai cậu ta cũng chưa có nhận."


Tòng Thiện thấy anh nghiêm túc giải thích như vậy, bỗng nở nụ cười xán lạn, dựa vào trên hõm vai của anh, nói: "Em trêu anh thôi, em cũng có đồng nghiệp tốt vào sinh ra tử, em đương nhiên hiểu được thứ tình cảm này."


"Em diễn trò càng lúc càng giống như thật." Hàn Dập Hạo "tức giận" lườm cô, bất mãn cô đùa bỡn anh.


"Đúng rồi, anh nhập ngũ đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tề Danh Dương nhất định còn có các anh em tốt khác phải không, sao trước giờ không có nghe anh đề cập tới?" Tòng Thiện đột nhiên rất là tò mò với cái vấn đề này.


"Anh nói chuyện trong quân đội, em sẽ không cảm thấy nhàm chán sao?" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi.
"Không đâu, chỉ cần anh nói thật hay giống như chuyện trong truyền thuyết, em sẽ có hứng thú." Tòng Thiện dí dỏm nói.
"Vậy anh còn phải học một chút kể chuyện xưa mới được." Hàn Dập Hạo hết cách cười nói.


"Thật ra thì em cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện đã xảy ra ở trước đây của anh, em là muốn hiểu rõ người bên cạnh của anh." Tòng Thiện nghiêm túc nói.
"Lẽ nào em còn không tin anh?" Hàn Dập Hạo trêu nói.


"Anh biết em không phải ý đó mà." Tòng Thiện duỗi tay cấu anh một cái, nói, "Bạn bè của anh em chỉ biết mấy người bọn Đường Tuấn, bạn bè trong quân đội của anh thì sao?"
"Em muốn gặp bọn họ?" Hàn Dập Hạo véo cằm của cô, dò hỏi.


Tòng Thiện gật đầu, lại nhịn không được cố ý tổn thương anh: "Bá đạo như anh, tính tình còn không tốt, còn có người không "sợ chết" muốn làm bạn với anh?"


"Làm tổn thương anh, hả?" Âm tiết cuối cùng đó anh bật ra từ trong cánh mũi, âm cuối kéo rất dài, phối hợp với đôi mắt hơi híp lại và mang theo ý cười của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, trông quyến rũ không nói nên lời, anh cúi đầu uy hϊế͙p͙, như muốn hôn cô, "Để em biết anh "bá đạo" thế nào."


Ở đây tuy người không nhiều lắm, nhưng vẫn là ngẫu nhiên có người đi đường đi qua, Tòng Thiện cũng không muốn thân mật với anh trước mặt mọi người, vội vàng đẩy anh ra, cười xòa nói: "Được rồi, anh nói cho em biết về bọn họ một chút, có được hay không?"


"Thật ra thì bọn họ muốn gặp em." Hàn Dập Hạo dịu dàng nhìn cô, ngón tay đùa bỡn tóc mai bên tai của cô, cười nói.
"Hả?" Tòng Thiện há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc.


"Lẽ nào em không nghĩ tới sao?" Hàn Dập Hạo bao lấy tay nhỏ bé của cô, cười nói, "Nhân duyên của anh không có "kém" như em tưởng tượng thế đâu, em sẽ không cho rằng chúng ta kết hôn cũng chỉ có mấy người muốn tham gia đấy chứ? Thật ra thì sau khi mình từ Samos trở về, đám nhóc kia đã rùm beng lên muốn gặp chị dâu em đây. Anh là sợ em bị bọn họ dọa sợ mới liên tục không có dẫn em đi gặp. Nếu như muốn gặp bọn họ, đêm nay anh có thể sắp xếp."