Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 117: Nhà họ Hàn công nhận (1)

Editor: smizluy1901
"…Ngài Tiên đế ngự giá xuống Nam Dương tam thỉnh
Coi như nghiệp nhà Hán chân vạc chia ba
Quan Phong đến Vũ Hương Hầu nắm giữ ấn soái
Đồ chiến Nam Bắc diệt thông kim bác cổ
Chu Văn Vương phỏng quanh phòng Khương Thượng đại chấn
Gia Cát ta đây sao so được với ngài tiền bối


Nhàn nhã vô sự ở địch lâu ta gảy tiếng đàn
Trước mặt của ta thiếu một người tri âm…"
Trang trọng lại không hề xa hoa, không gian nhiều tinh tế, rường cột chạm trổ, nhà cửa dinh thự rộng lớn dòng dõi thư hương, đây là ấn tượng của Tòng Thiện đối với biệt thự nhà họ Hàn.


Lúc này, cô và Hàn Dập Hạo cùng ngồi ở trên ghế gỗ lim ở phòng khách, đang thấp thỏm không yên mà chờ gặp gia chủ của nhà họ Hàn.


"Đây là bài gì?" Trong phòng khách rộng rãi, chỉ có hai người cô và Hàn Dập Hạo, chờ trong chốc lát, không thấy có người đi tới, cô ngó nhìn xuyên qua tấm bình phong lớn vẽ hình "Tùng Hạc duyên niên" phía sau, trống rỗng, dường như trừ bọn họ ra vốn không có người khác, vì để giảm bớt tâm trạng khẩn trương trong lòng, cô vu vơ mà nói chuyện với Hàn Dập Hạo.


"Bài này tên là《Thất Không Trảm》[ ], lấy đề tài về《Tam Quốc Diễn Nghĩa》, câu chuyện nói về Gia Cát Lượng dẫn quân Bắc phạt." Hàn Dập Hạo giải đáp nói, anh sờ sờ tay của Tòng Thiện, phát hiện có chút lạnh ngắt, lập tức nắm trong lòng bàn tay chà sát, quan tâm hỏi, "Có phải cảm thấy không thoải mái hay không?"


[ ] Ba chuyện Thất - Không - Trảm là ba trích đoạn được công diễn liên tục không thể thiếu trên sân khấu. Thất là “thất thủ Nhai Đình” - Không là “tòa thành bỏ trống” tức "không thành kế" -trảm là "giết Mã Tắc".


"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu, thật thà đáp: "Em chỉ là hơi căng thẳng, chờ gặp được ông nội của anh, ngộ nhỡ ông cụ không thích em thì làm sao bây giờ?"


"Ngốc ạ, nếu ông nội đã chủ động đề xuất muốn gặp em, đó chính là muốn công bằng chính trực và khách quan mà hiểu rõ em, ông sẽ không cất giữ lòng thành kiến." Hàn Dập Hạo lại cười nói, "Em yên tâm, em người gặp người thích như vậy, ông cụ sao có thể không thích?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.


"Ba hoa." Tòng Thiện lườm anh một cái, trong lòng vẫn là có chút lo sợ bất an, "Sao đợi lâu như vậy, vẫn không có người đến?"
"Ông cụ hoạt động chậm chạp." Trong lòng Hàn Dập Hạo biết rõ, ông nội là đang ra oai phủ đầu với bọn họ, nhưng lại không có nói ra, "Nếu không thì anh đi thúc giục ông nhé."


"Đừng." Tòng Thiện vội vàng kéo anh lại, nhanh chóng lắc đầu, "Chờ thì chờ, không quan trọng."
Vừa mới dứt lời, cô đột nhiên bụm miệng lại, dạ dày cuộn lên một cơn buồn nôn.
"Lại muốn ói?" Hàn Dập Hạo vuốt lưng của cô, nói, "Anh dẫn em vào toilet."


Cảm giác buồn nôn thoáng qua rồi biến mất, Tòng Thiện rất nhanh lại không có chuyện gì, cô xua xua tay, đáp: "Em không sao, có đôi khi đột nhiên sẽ có cảm giác như vậy, nhưng kéo dài không được mấy giây."


"Tòng Thiện, em chịu khổ rồi." Hàn Dập Hạo đau lòng ôm lấy cô, "Sớm biết em mang thai vất vả như vậy, anh nhất định không để cho em chịu tội này."


"Những lời này anh nói rất nhiều lần rồi." Tòng Thiện dở khóc dở cười, mỗi một lần cô nôn ọe, anh liền vô cùng khẩn trương, nhất là khoảng thời gian cô ói đến nghiêng trời lệch đất ấy, anh quả thật cũng sắp phát điên, còn luôn miệng cảnh cáo "tiểu tử thối" trong bụng, không được tiếp tục hành hạ cô nữa, nếu không sau này nhất định trừng trị nó thật tốt, sau khi dọa dẫm xong, lại tự trách mình không dứt, không ngừng "sám hối" không nên để cô có thai, bộ dáng đó nói có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.


"Ngồi lâu như vậy, ngay cả bình trà nóng cũng không có người đưa tới, đợi thêm mười phút nữa, không đến chúng ta đi." Sự kiên nhẫn của Hàn Dập Hạo đã sắp tiêu sạch, để anh chờ cũng không sao, nhưng anh không nỡ để Tòng Thiện cùng bị lạnh nhạt.


"Ai nói muốn đi đấy." Đột nhiên, một giọng nữ bỗng vang lên, một người phụ nữ lớn tuổi mặc sườn sám gấm màu xanh đậm đi tới, hình ảnh đoan trang nhã nhặn này giống với bài trí trong phòng, đều là tràn đầy cổ kính.
"Bác cả." Hàn Dập Hạo vừa nhìn người tới, lập tức cung kính gọi.


Hóa ra người phụ nữ này chính là cô con dâu trưởng của nhà họ Hàn chăm sóc ông cụ trong nhà mà Hàn Dập Hạo nhắc tới, bác cả của Hàn Dập Hạo.
Tòng Thiện cũng mỉm cười theo gọi: "Bác cả, chào bác!"


Bác cả lại dùng ánh mắt lạnh băng nhàn nhạt quét nhìn Tòng Thiện, từ đầu tới chân, không che dấu chút nào mà cẩn thận quan sát, hoàn toàn là dáng vẻ chủ mẫu lo việc nhà, bộ dáng vênh váo.


"Cô chính là Thẩm Tòng Thiện?" Bác cả mặt không đổi mở miệng, không đợi Tòng Thiện trả lời, hơi có chút hà khắc nói, "Hôm nay tới gặp gia trưởng, còn ăn mặc tùy tiện như vậy?"


Tòng Thiện hơi ngẩn ra, vì ngày gặp mặt hôm nay, cô đã chuẩn bị cả đêm, càng không ngừng quấn lấy Hàn Dập Hạo hỏi, ông cụ thích màu gì, phong cách ăn mặc thế nào, có phải ghét phụ nữ trang điểm hay không, âm lượng giọng nói phải bao lớn, không chia lớn nhỏ, cô đều ghi tạc trong lòng.


Bởi vì cô đã có thai, chỉ có thể mặc quần áo rộng thùng thình, tóc cũng chỉ là cột đuôi ngựa đơn giản mà thôi, không có trang điểm cũng không có mang giày cao gót, cô cho rằng như vậy đi gặp người già mới coi là tôn trọng.


"Bác cả—" Hàn Dập Hạo có chút không vui, vừa đến bác cả đã phê bình Tòng Thiện, rốt cuộc là ai thất lễ?


Tòng Thiện kéo lấy tay của Hàn Dập Hạo, bảo anh đừng nói, mình thì nhìn thẳng vào bác cả, không cúi mình không hàng phục giải thích nói: "Bác cả, cháu biết cháu ăn mặc không long trọng, nhưng bởi vì cháu mang thai, cách chọn quần áo có rất nhiều hạn chế. Không phải cháu không tôn trọng bác và ông, mà là cháu cảm thấy mọi người đều là người có tiết chế và học thức, sẽ không quá thích những biểu tượng quá lời kia. Cho nên quần áo của cháu có thể là "tùy tiện" một chút, nhưng cháu đối với lần gặp mặt này là thật lòng thật dạ coi trọng."


"Tôi mới nói một câu, cô đã trả lại tôi nhiều câu như vậy, tính tình dường như quá không chịu thua kém." Bác cả xoi mói bình luận nói, lại phê bình Hàn Dập Hạo, "Còn cháu nữa, vội vã bao che như vậy không phải là vì quá lâu không có ở nhà sao, còn quên cần có quy củ?"


"Bác cả, Tòng Thiện cô ấy cũng không phải là người của nhà họ Hàn, không biết lễ nghi của nhà họ Hàn, xin bao dung một chút." Hàn Dập Hạo cũng không sợ bà, đối với bác cả luôn không nhiều lời này, anh là xuất phát từ tôn trọng trưởng bối, nhưng nếu bà cố ý gây khó dễ Tòng Thiện mà nói, cho dù trưởng bối anh cũng sẽ không nể mặt.


"Ý của cháu là nói bác cố ý làm khó cô ấy sao?" Tướng mạo của bác cả thuộc loại bình thường, nhưng trong xương lại lộ ra khó chất cao quý tao nhã, giở tay nhấc chân, đều mang theo uy nghiêm của chủ mẫu quản việc nhà.


"Anh ấy không có ý đó." Tòng Thiện thay Hàn Dập Hạo đáp nói, "Là chúng cháu cân nhắc không chu toàn, xin bác cả bỏ quá cho! Lần này cháu chuẩn bị quá vội, lần sau nhất định sẽ cố gắng làm tốt."


Bác cả dường như không muốn nhiều lời với bọn họ, lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Ông cụ đang ở trong vườn hoa, hai đứa mau đi đi."
"Vậy chúng cháu đi trước ạ." Tòng Thiện cười nói, bác cả nhàn nhạt gật đầu, rồi ngồi xuống ghế, nghe bài hát phát ra, đối với bọn họ không có bao nhiêu hứng thú.


Đi băng qua hành lang gấp khúc, Hàn Dập Hạo vẫn còn sinh lòng không vui đối với cuộc đối thoại vừa rồi, anh nói: "Bác cả bình thường cũng không quá quan tâm đến chuyện trong nhà, sao hôm nay lại nói chuyện như vậy?"


"Có lẽ bà là muốn khảo nghiệm em." Tòng Thiện không để ý cười cười, "Gia đình thế gia vọng tộc nhiều quy củ, chỉ sợ kiến thức của em vẫn còn là hạt cát trong sa mạc."
"Thôi, chờ gặp được ông nội, em phải nhớ những lời anh đã nói cho em biết đấy." Hàn Dập Hạo dặn dò.


"Yên tâm đi." Tòng Thiện gật đầu, lúc này, trong hành lang lại phát ra một bản nhạc "Thất Không Trảm" khác, cô đoán có lẽ là khắp nơi trong nhà họ Hàn đều đặt loa, để chủ nhân thích bài hát bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nghe được.


Quả nhiên, khi bọn họ đi tới vườn hoa, ông cụ ngồi ở trong đình bát giác ấy đang nhịp nhàng có dáng có vẻ mà hát theo.
"Lên tiếng mắng Vương Bình lớn mật
Trước khi đi liên tục dặn dò ngươi
Cấm đại doanh dựa núi gần nước
Cả gan không nghe lệnh của ta


Vì sao cấm đại doanh trên đỉnh đồi?"
"Ông nội." Hàn Dập Hạo tự mình đi lên phía trước, lên tiếng gọi ông cụ đang hát hăng hái.
Ông cụ rất không vui khi bị người cắt ngang, trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo, tràn đầy khí lực khiển trách: "Gọi gì mà gọi! Không thấy ta đang hát hả!"


"Cháu không gọi ông, ông sẽ không nhìn thấy cháu." Hàn Dập Hạo chuyện đương nhiên đáp.


Cụ Hàn cũng không phải là lần đầu tiên bị "tiểu tử vô lễ" này chống đối, lập tức càng không vui, sa sầm mặt dạy dỗ: "Không nhìn thấy cháu. Cháu nên tiếp tục đứng lại đó chờ ta, cho đến ta nhìn thấy mới thôi!"


Những lời này, ba người ở đây đều biết là nói cho ai nghe, Hàn Dập Hạo chịu đủ rồi, hạ thấp giọng nói với ông cụ: "Ông nội, mọi việc cũng nên có một mức độ, ông để cháu chờ cũng không sao, thân thể Tòng Thiện vốn không tốt, nếu như ảnh hưởng đến thai nhi—"


Cụ Hàn bất mãn trừng anh một cái, chút khảo nghiệm này cũng không chịu được, nhìn xem nó cưng nựng cô gái này thành dạng gì rồi.
Nhưng trừng thì trừng, ông cụ lên tiếng: "Đỡ ta qua đó."


Thấy Hàn Dập Hạo đỡ ông cụ tới, Tòng Thiện nhịn không được kéo kéo quần áo, để mình trông không quá "lôi thôi".


Ông cụ trước mắt tuy tóc mai trắng, sống lưng hơi khom, đi đứng cũng không quá nhanh nhẹn, nhưng tinh thần trông rất tốt, ngay cả lời ông dạy dỗ Hàn Dập Hạo, cô cũng nghe được rõ ràng, xem ra tình hình sức khỏe của cụ Hàn thật đúng là không tệ.


"Ông nội, chào ông!" Tòng Thiện hơi khom lưng, vốn định cúi người chào, nhưng lại cảm thấy hơi long trọng, không thể làm gì khác hơn là cất giọng ngọt ngào gọi.
"Qua cửa rồi hãy gọi." Ông cụ hừ một tiếng, thái độ không quá tốt.


Tòng Thiện cũng không để ý, cô vốn cũng biết cụ Hàn có "thành kiến" với cô, giọng điệu này cũng là trong dự liệu.
"Cụ Hàn, chào cụ!" Tòng Thiện lập tức chữa lại xưng hô, tâm trạng không bị ảnh hưởng.
"Ông nội, ông—" Hàn Dập Hạo dài mặt, ông cụ rõ ràng là cố ý bới móc.


"Cháu câm miệng!" Cây gậy gõ "cạch" một tiếng nặng trên đất, ông cụ mười phần khí thế gầm nhẹ nói.
"Cụ Hàn ơi, cụ đừng nóng giận, cụ khát nước không? Có muốn uống trà hay không?" Tòng Thiện không muốn Hàn Dập Hạo vì giúp cô nói chuyện mà chọc giận ông cụ, vì vậy lên tiếng giảng hòa.


"Khát, cô đi pha tách trà tới đây." Ông cụ không chút khách sáo mà sai bảo Tòng Thiện, lại dặn dò Hàn Dập Hạo nói, "Đỡ ta đến hòn non bộ kia ngồi một chút."
"Ông nội, Tòng Thiện cũng không phải là người giúp việc, ông bảo cô ấy đi pha trà?" Hàn Dập Hạo cự tuyệt nói.


"Sao, pha cho ta tách trà cũng không được? Con gái nhà ai quý hoá như vậy, ngay cả ấm trà cũng bưng không nổi?" Ông cụ hùng hổ hỏi ngược lại.
"Không sao, đây là vãn bối phải làm ạ." Tòng Thiện sợ bọn họ cãi vả, vội vàng nói, "Cháu sẽ đi ngay bây giờ ạ."


"Tòng Thiện!" Thấy Tòng Thiện chạy như một làn khói, Hàn Dập Hạo chuyển sang bất mãn nhìn ông cụ chằm chằm, hỏi: "Ông nội, ông muốn khảo nghiệm tới khi nào? Đầu tiên là cho chúng cháu chờ một tiếng, sau đó bảo bác cả cố ý xoi mói tật xấu của Tòng Thiện, bây giờ ông còn bày ra vẻ mặt này, ông muốn làm gì?"


"Hừ." Ông cụ lười phải nói nhảm với anh, hừ lạnh thay câu trả lời, hất tay Hàn Dập Hạo ra, "tự lực cánh sinh" mà đi tới mục đích đến.